Hiền Tri Thiên Lý

Chương 125 - Chương 120

/170


Edit: Niệm Vũ

Beta: Tiểu Lăng

Thành Thánh.

Lai Địch xuống xe bay, người hầu xung quanh cung kính tiếp đón hắn ta rảo bước vào hội sở.

Ngài Lai Địch, ngài Ba Nạp Nhĩ đang chờ ngài ở trong phòng Hiền rồi ạ. Một người hầu ra nghênh đón, dẫn đường cho Lai Địch.

Lai Địch khẽ gật đầu, đi theo người hầu vào sâu trong hành lang, khi sắp đến cửa phòng Hiền, bước chân Lai Địch dừng lại một giây, ngón tay trái hơi cong lại, cảm nhận luồng dao động năng lượng còn sót lại trong không khí.

Chắc chắn có ít nhất bốn cao thủ đã ở đây vừa rồi, Lai Địch xác định.

Người hầu mở cửa phòng Hiền cho anh ta, căn phòng sáng sủa và rộng rãi, trên tấm thủy tinh lớn là cảnh núi nguy nga uốn lượn mây mù.

Trên sofa hình cung màu xanh xám có một ông lão tuổi chừng năm mươi, đúng là Ba Nạp Nhĩ – trưởng lão của gia tộc Ma La, một trong năm dòng tộc lớn tại thành Thánh.

Lai Địch kính cẩn cúi người, lễ phép nói: Chào chú Ba Nạp Nhĩ. Đã để chú phải đợi lâu rồi, cháu thật có lỗi.

Không sao, ngồi đi. Ba Nạp Nhĩ cười cười, vỗ vị trí bên cạnh mình.

Lai Địch tiến lên, ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, cử chỉ đúng mực.

Ba Nạp Nhĩ cười, hỏi: Cháu biết vì sao hôm nay chú gọi cháu đến không?

Cháu không rõ lắm, xin chú cứ nói.

Trước đó có một cường giả lĩnh vực xâm nhập thành Thánh tìm cháu gây rắc rối, đả thuương rất nhiều dị năng giả, tiếp đó cháu có nhờ cấp dưới chú ra tay giúp đỡ vây bắt, cháu có quen người đàn ông đó không? Ba Nạp Nhĩ cầm tách trà lên, tùy ý hỏi.

Lai Địch vẫn giữ vẻ bình tĩnh như cũ, trả lời: Cháu cũng thấy anh ta khá quen. Nhưng cháu tự nhận mình không kết thù hận sâu sắc gì với người kia cả. Người này nói năng không rõ ràng, chưa đến hai câu đã ra tay, cháu cũng hơi nghi ngờ.

Ồ? Thế cậu ta nói gì? Ba Nạp Nhĩ nhìn hắn ta, hỏi, Lúc trước cháu cũng không giải thích với ông nội cháu, cho nên chú muốn nghe cháu nói.

Ánh mắt Lai Địch có phần hoang mang, hắn ta đáp: Nói ra cũng khó hiểu, anh ta cứ chất vấn cháu về lai lịch của cái đĩa trong suốt. Lúc ấy trên người cháu có ba cái đĩa ghi chép về cuộc họp, cháu thật sự không biết mục đích của anh ta là gì?

Ba Nạp Nhĩ cười nói: Đúng là hơi lạ thật.

Ông ta không ừ hử gì về cái đĩa, cũng chẳng hỏi sâu hơn.

Uống ngụm trà, Ba Nạp Nhĩ nói: Sau khi chuyện này xảy ra, nhà họ Bàn đã sai người đến tìm chú.

Chú Bàn ấy ạ? Chú ấy tìm chú có việc gì thế ạ? Biểu cảm của Lai Địch rất chuẩn mực, vừa không có vẻ sốt ruột, lại mang theo tò mò.

Họ nói cường giả lĩnh vực kia có thể là Bàn Lạc Ấp đã mất tích ở Ám Vực từ bốn năm trước.

Đầu tiên, Lai Địch ra vẻ sửng sốt, sau đó lặng im suy nghĩ một lúc, lẩm bẩm: Khó trách, khó trách cháu thấy quen quen? Dáng vẻ anh ta đúng là giống Lạc Ấp thật, chỉ là người ngợm hơi bẩn, khó có thể nhìn ra. Nhưng, Lạc Ấp chết rồi mà...

Cậu ta thật sự đã chết à? Ba Nạp Nhĩ im lặng nhìn hắn ta.

Lai Địch sửng sốt, hỏi ngược lại: Chú hỏi như vậy có ngụ ý gì không ạ?

Cháu thông minh lắm. Ba Nạp Nhĩ thản nhiên nói, Mỗi dòng họ lớn trong chúng ta đều có cách chọn người thừa kế khác nhau, chỉ có đứa trẻ có tiềm lực nhất mới được tham gia huấn luyện dưới Ám Vực. Năm đó trong mấy đứa, có cháu, Bàn Lạc Ấp và cả Tác Đặc nhà Áo Đinh. Nhưng sau đó, còn sống trở về, chỉ có mình cháu.

Lai Địch vẻ mặt ảm đạm gật đầu.

Ba Nạp Nhĩ lại nói: Huấn luyện dưới Ám Vực rất khắc nghiệt, các chú đều hiểu, dù có phái ám vệ luôn luôn đi theo bảo hộ, hệ số nguy hiểm cũng không giảm là bao. Sau khi cháu trở về, phải nghỉ ngơi điều dưỡng nửa năm mới khôi phục thực lực, còn Lạc Ấp và Tác Đặc lại vĩnh viễn ở lại vực sâu tối tăm. Dù là nhà họ Bàn hay Áo Đinh đều rất thương tiếc, nhưng không một ai nghi ngờ trong huấn luyện có gì mờ ám khác.

Lai Địch bỗng ngẩng đầu nhìn Ba Nạp Nhĩ, đè nén cảm xúc mà hỏi: Mờ ám, mờ ám gì ạ?

Lai Địch, quá trình huấn luyện dưới Ám Vực thật sự giống như lời cháu thật à??? Ba Nạp Nhĩ đột nhiên nghiêm khắc nói, Tác Đặc và Lạc Ấp đã chết thật rồi ư? Dưới nanh vuốt của sinh vật trọc hóa ư?

Lai Địch đứng lên, hơi kích động nói: Chú Ba Nạp Nhĩ, chú hỏi thế là có ý gì? Chẳng lẽ cháu muốn tin họ đã chết lắm ư? Họ là bạn thân từ nhỏ với cháu! Dưới Ám Vực, chúng cháu cùng nhau trải qua rất nhiều nguy hiểm, dù đã rơi vào đường cùng, ám vệ cũng chẳng xuất hiện lấy một lần, chúng cháu chỉ có thể liều mạng đánh. Đúng, cháu có thể sống được, là vì có Lạc Ấp và Tác Đặc dùng mạng mình đổi lấy, nếu nhà họ Bàn và Áo Đinh muốn cháu đền mạng, cháu sẽ không nói thêm lời nào cả! Nhưng xin đừng nghi ngờ cháu phản bội tình bạn!

Dứt lời, mắt hắn ngấn nước.

Ba Nạp Nhĩ im lặng, vẻ mặt cũng thổn thức.

Chú Ba Nạp Nhĩ, có phải vì người đàn ông có dáng vẻ giống Lạc Ấp kia xuất hiện nên mới khiến hai nhà kia nghi ngờ cháu không. Lai Địch thở dài một hơi mới khôi phục ít cảm xúc, ngồi phịch xuống, hỏi.

Ba Nạp Nhĩ nhìn chằm chằm nước trà trong tách, không nói gì.

Lai Địch lại nói: Cháu hiểu tâm trạng của họ, giống như năm ấy cháu cũng không có cách nào chấp nhận việc mất đi hai người bạn thân nhất vậy, chỉ cần còn một tia hi vọng thôi, cháu cũng không buông xuôi việc tìm kiếm họ. Nhưng sự thật luôn tàn khốc, họ chết rồi, tận mắt cháu nhìn thấy.

Ba Nạp Nhĩ gật gật đầu, trong lòng đã tin tưởng hắn ta.

...

Cùng lúc đó, trong căn phòng tối ngay bên phòng Hiền, có ba người ngồi, nhìn chằm chằm Ba Nạp Nhĩ và Lai Địch trên màn hình, cẩn thận nghe cuộc đối thoại của họ, đồng thời quan sát vẻ mặt của mỗi người.

Sao rồi? Bố Lãng - trưởng lão nhà họ Bàn nhìn cô gái xinh đẹp ở bên cạnh, hỏi.

Cô gái kia từ từ mở đôi mắt đang khép ra, trả lời: “Cậu ta không nói dối.

Cô chắc chắn à? Đằng Tiêu ở bên cạnh nghi ngờ nói, Vẻ mặt hắn ta đúng là không có sơ hở nào, nhưng tôi không tin cảm xúc của hắn ta không lên xuống tí nào.

Cô gái




/170

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status