Ngu Nguyệt Trác cầm lấy hộp gấm, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hàng chữ nhỏ khắc trên kiếm ngọc một chút, rồi đưa cho La Hoằng Xương.
La Hoằng Xương thoáng kiềm nén kích động trong lòng mà cẩn thận tiếp nhận.
Kiếm ngọc nhỏ thon dài như ngón tay nữ tử, toàn thân khoác lên một màu ngọc bích, trên chuôi kiếm còn có một dây kết bạc màu, có thể thấy được kiếm ngọc này thường xuyên được chủ nhân mang theo trên người. La Hoằng Xương xem xét một lát, ánh mắt chuyển qua một hàng chữ nhỏ trên thân kiếm : Nguyện làm đôi chim liền cánh, cây liền cành chết chẳng rời nhau. Mà một mặt khác trên thân kiếm ngọc là một câu khác nữa : Nguyện làm uyên ương không làm tiên.
Đây là vật đính ước năm đó tộc trưởng hai nhà định ra cho hai đứa nhỏ, La phu nhân từ giữa của hồi môn lấy ra một đôi kiếm ngọc nhỏ, kiếm khắc câu " Nguyện làm đôi chim liền cánh cây liền cành chết chẳng rời nhau " là nhà trai giữ, một kiếm có câu "Nguyện làm uyên ương không làm tiên " là nhà gái giữ.
"Bá phụ, đây là tín vật năm đó bá mẫu giao cho tiểu chất, tiểu chất mấy năm nay vẫn luôn mang theo bên người." Ngu Nguyệt Trác dùng âm điệu kỳ lạ nói xong, ngôn ngữ chân thành, biểu tình thành khẩn mà buồn bã.
Hắn đối với tín vật quý trọng là do đối với mối hôn sự này rất coi trọng. Buồn bã thì là do thương tiếc đối với La phu nhân đã qua đời, một người phụ nữ thông minh hiền huệ như vậy lại mãn phần quá sớm.
La Hoằng Xương lại dâng lên một trận kích động vui sướng, thầm nghĩ Ngu Nguyệt Trác quả nhiên là người có tình có nghĩa, thời gian trôi qua đã lâu, thế sự chuyển dời vậy mà hắn vẫn không vì vậy mà phai nhạt hôn ước khi còn bé, nghe qua lời hắn nói, hắn đối với nữ nhi nhà mình cũng có chút cảm tình. Một người nam nhân có thể làm đến bước này đã làm người ta vui sướng không thôi rồi.
Ông cũng nghe nói hoàng đế vốn muốn đem trưởng công chúa tứ hôn cho Tĩnh Viễn Đại Tương Quân, đại tướng quân lập công lớn trở thành hiền tế của hoàng đế, là việc vinh quang lớn đến mức nào. Lúc đó trong lòng ông còn có chút lo lắng, nhưng rất nhanh lại nghe nói hắn đã cự tuyệt tứ hôn của Hoàng Thượng, hơn nữa hắn còn nói rõ khi còn bé đã định hôn ước. Nam nhân quang minh chính đại lại có tình có nghĩa như vậy, nếu đem nữ nhi gã cho hắn, ông tuyệt đối có thể yên tâm rồi. Thử hỏi này thế gian có bao nhiêu nam nhân, từ hai bàn tay trắng đến một bước lên mây, địa vị cao mà còn có thể nghĩ đến mối hôn ước thuở trước nữa? La Hoằng Xương vốn dĩ cũng lo lắng hắn sẽ vì mối hôn ước cha mẹ tự định đoạt mà không hỏi qua ý nguyện của hắn mà phẫn nộ phản kháng, ông không ngờ rằng hắn không chỉ không phản đối, mà còn vì thế mà cự tuyệt tứ hôn của hoàng đế.
Bất quá, La Hoằng Xương vẫn còn có chút lo lắng Ngu Nguyệt Trác cự tuyệt hoàng đế tứ hôn như vậy, không nể nang mặt mũi của Hoàng Thượng làm cho hoàng đế tức giận. Lôi đình mưa móc đều là quân ân, nếu trong lòng hoàng đế tức giận mà đối phó hắn... La Hoằng Xương khẽ thở dài, quân muốn thần tử thần không thể không tử, mà Tĩnh Viễn Đại Tương Quân tuy nắm trong tay quân quyền, cũng địch không lại một câu của quân vương. Đặc biệt đương kim hoàng đế là người hùng tài thao lược biết ẩn nhẫn, Ngu Nguyệt Trác lập được kỳ công, nổi bật hơn người, sớm hay muộn sẽ bị nghi ngờ công cao hơn chủ...
Ngu Nguyệt Trác giống như biết trong lòng ông đang lo lắng điều gì, hắn vẫn như cũ lại cười nói: "Bá phụ không cần lo lắng, Hoàng Thượng là minh quân nhân đức, tất nhiên là biết lòng tiểu chất nghĩ gì, ngài chỉ muốn giúp tác thành, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà làm khó tiểu chất."
La Hoằng Xương miễn cưỡng cười cười, nghĩ đến con rể tốt, vốn hắn là do phu nhân vì nữ nhi chọn ra, thì ông cần gì phải sợ này sợ kia mà sinh điều cố kỵ? Lập tức tâm tư đã định, cũng không rối rắm thái độ của Hoàng Thượng nữa, cười nói: "Hiền chất, vất vả cho con rồi, làm khó con vì nữ nhi nhà ta mà cự tuyệt tứ hôn của Hoàng Thượng ban cho, thật sự là..."
"Bá phụ nói quá lời. Nhưng thật ra A Manh mới là người vì tiểu chất phí hoài tuổi xuân đến nay vẫn chưa lấy chồng làm cho người ta khinh thị nàng, thật ra trong lòng tiểu chất thật sự áy náy không thôi, tiểu chất tất nhiên sẽ tổ chức một hôn lễ lớn đem A Manh cưới vào cửa..."
Hai nam nhân, một quan văn một quan võ, lúc này lại lộ vẻ nho nhã ngươi tới ta đi, thật sự là làm người ta không được tự nhiên. La Hoằng Xương lại nhịn không được âm thầm đánh giá vị anh hùng đại tướng quân đương triều, nhìn mặt mày hắn tuấn nhã, phong tư con nhà đệ nhất nhà thế gia cao cao tại thượng, mỉm cười, quả nhiên là có phong độ, tuấn nhã đoan chính, thật sự không giống như một võ tướng rong ruổi trên sa trường, chẳng trách hắn có mỹ danh "Nho tướng", nghe nói khi hắn mang một ngàn tinh kỵ binh đánh vào vương đình Bắc Việt, công chúa Bắc Việt đối với hắn vừa gặp đã thương, thậm chí không oán hắn là tướng quân địch quốc mang binh tấn công quốc gia của mình mà còn nguyện ý theo hắn hồi Đại Sở hầu hạ hắn...
"Bá phụ, ba ngày sau, tiểu chất sẽ cho người tới cửa cầu thân." Ngu Nguyệt Trác trịnh trọng nói.
La Hoằng Xương nghe vậy liền mừng rỡ, liên tục đáp ứng, chờ ông phát giác chính mình làm cho người ta có cảm giác giống như gấp gáp khó dằn nổi muốn đem nữ nhi tặng cho người ta, liền không khỏi ho khan, trong lòng tự trấn tỉnh chính mình một ít, miễn cho dọa con rể chạy mất dạng.
********
A Manh thật vất vả phát ra lời nguyền rủa giữa sự náo loạn bám dính của Diêu Thanh Thanh, rồi lại cùng nàng hẹn nhau mười ngày sau đi đến Tây Uyển xem hoa đào, mới đưa Diêu Thanh Thanh xuất phủ. Trong lòng hơi có chút bất đắc dĩ, cái miệng quạ đen này của nàng xưa nay rất linh nghiệm, chỉ cần lời ra khỏi miệng, ác mộng điều sẽ trở thành sự thật, chỉ hy vọng hai nữ tử bị nàng nguyền rủa kia đến lúc đó không quá bi thảm là tốt rồi.
La Ngọc Sa vừa thấy Diêu Thanh Thanh đi rồi, sắc mặt lại khôi phục nhàn nhạt với A Manh, nàng ta cũng không ở lại mà mang theo nha hoàn bên người đi về sân viện của mình.
A Manh ngồi một lát, ngắm nhìn bầu trời, gió xuân hơi lạnh thổi đến, làm lòng nàng thật thích.
Quả nhiên mọi việc đều bình an.
"Tiểu thư, hình như trời sắp mưa..." Tri Xuân làm hết phận sự nhắc nhở. Bây giờ còn nhiều trận mưa xuân, thường thường trời chỉ mưa một ít, thời tiết cũng khi lạnh khi nóng, nàng lo lắng tiểu thư mắc mưa, lại sinh bệnh.
A Manh ngẩng đầu nhìn lên trời, vừa rồi bầu trời còn nắng, không biết từ khi nào đã kéo tới một đám mây đen, quả thật là sắp có mưa nhỏ.
"Ừ, trở về đi." A Manh phất nhẹ ống tay áo, chậm rãi đứng dậy.
A Manh không chút để ý chung quanh, nhanh chóng rời khỏi sân đình, nàng nhìn cách đó không xa có một thân ảnh cao lớn đang từ từ đi tới, A Manh nghĩ rằng mình hoa mắt, cũng không có để ý nhiều. Chờ nàng ý thức được có gì không đúng, người kia đã cách nàng không đến mười bước chân.
"A Manh."Thanh âm kỳ dị mang theo ý cười vang lên ở bên tai nàng.
Nhưng thanh âm này lọt vào trong tai nàng, không khác gì âm thanh của ác ma, A Manh với vẻ mặt như gặp quỷ nhìn nam nhân vừa xuất hiện ở nhà mình, hoài nghi mình đã đi nhầm chỗ... Không, không, không, nơi này rõ ràng là La phủ, là nam nhân này đi nhầm chỗ mới đúng.
Hắn sao lại ở chỗ này? ! ! ! !
Ngu Nguyệt Trác hơi nhíu mi, A Manh làm bộ dạng như "Gặp quỷ ", thật sự rất đả thương lòng người. Đặc biệt, người nào đó xoay người muốn bỏ chạy, lại càng làm cho người ta bốc hỏa lớn hơn. Mà người như Ngu Nguyệt Trác, mặc dù trên mặt vẫn là vẻ thanh nhàn tiêu sái, nhã nhặn lễ độ, nhưng trong tận xương là một nam nhân bá đạo cường thế lại tùy hứng, làm sao dung tha con mồi luôn thấy hắn là bỏ chạy chứ ?
Đặc biệt nữ nhân này còn là người hắn để trong lòng mười mấy năm, hắn càng không cho phép nàng có hành vi như vậy.
A Manh chỉ cảm thấy lông tơ dựng thẳng, trong nháy mắt nàng cảm thấy khủng bố kinh hoảng, trước khi lý trí kịp phản ứng, thân thể cũng sớm nhanh tạo ra phản ứng. Vì thế cũng không quản hành vi tháo chạy của mình là hợp với lễ nghi hay không, nàng đã muốn bỏ mặc tất cả mà lo tìm đường tẩu thoát rồi. Nhưng còn chưa chạy được vài bước, một cánh tay hữu lực đã bò lên vòng eo của nàng, cả người đều bị kéo sát vào một khuôn ngực cứng rắn.
"A..."
Tiếng thét chói tai lại lần nữa bị một bàn tay to che lại.
Cái này đúng là giết người mà, ngay cả thét lên cầu cứu cũng không có cách. Trong lòng A Manh lo lắng, cho dù lúc này là ở La phủ, là ở địa bàn nhà mình, nhưng nàng vẫn không có chút cảm giác an toàn —— Thậm chí có thể nói, nam nhân này chưa bao giờ cho nàng cảm giác an toàn cả.
"Không muốn gặp ta đến vậy sao?" Ngu Nguyệt Trác dễ dàng đem nàng ép vào trong lòng, xoay người nàng lại đối mặt với chính mình, cúi đầu cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, hắn tinh tường nhìn thấy cặp mắt hạnh kia mang vẻ phòng bị, điều này làm cho hắn nhịn không được cười rộ lên, không phải cái loại tươi cười ưu nhã đẹp đẽ, mà là loại ác liệt, mang theo ác ý trêu đùa.
A Manh giãy giụa một chút, nàng phát hiện mình bị bất động trước lực đạo mạnh mẽ của hắn, có giãy giụa cách nào cũng vô dụng, nhưng hai mắt nàng vẫn phòng bị quan sát hắn, trong lòng nàng trăm mối suy nghĩ kế thoát thân.
Lúc này, chỗ bọn họ đứng là một cây đại thụ, tán cây rậm rạp làm che khuất thân ảnh bọn họ, nếu không đến gần cũng sẽ không ai phát hiện ra bọn họ. Trong lòng A Manh có chút tuyệt vọng, sớm biết vậy nàng lúc trước không nên vì tiếp đãi Diêu Thanh Thanh mà đem tất cả người hầu trong viện đuổi đi ra ngoài, hiện tại hay rồi, kêu cứu không được,mà có kêu cũng không có người đến cứu.
Về phần Tri Xuân... A Manh cảm thấy nam nhân này đã dám làm càn như vậy, phỏng chừng nha hoàn kia cũng đã bị khống chế rồi.
Đột nhiên, A Manh chấn động, giận đỏ mặt trừng hắn. Hắn... Thế nhưng chậm rãi dùng ngón tay ái muội vỗ về chơi đùa đôi môi của nàng, hành động này quá mức ái muội đi.
Ngu Nguyệt Trác làm như không thấy lửa giận của nàng, hắn cúi đầu ở trên mặt nàng cọ cọ, đem thân thể nhỏ nhắn yêu kiều mềm mại ôm vào trong ngực, khẽ cười nói: "Nàng không muốn nhìn thấy ta, nhưng ta lại nhớ nàng đến sắp chết, thật sự là không công bằng nha. Cho nên, ta vẫn nên mau chóng tới cửa cầu hôn đem nàng cưới về nhà, như vậy mỗi ngày đều có thể bắt nạt nàng. Chuyện này thật tốt đẹp, đúng không ~ "
Nói xong, nam nhân lại hướng nàng cười ác liệt, sau đó xoa nhẹ dấu môi son trên tay mình.
A Manh mở to hai mắt nhìn, nàng kinh hãi, giống như vừa nghe được chuyện khủng bố.
Không thể nào, nàng vừa mới nguyền rủa nữ nhân hắn cưới cả đời điều bị hắn đè, hiện tại nàng gặp phải báo ứng rồi sao?
La Hoằng Xương thoáng kiềm nén kích động trong lòng mà cẩn thận tiếp nhận.
Kiếm ngọc nhỏ thon dài như ngón tay nữ tử, toàn thân khoác lên một màu ngọc bích, trên chuôi kiếm còn có một dây kết bạc màu, có thể thấy được kiếm ngọc này thường xuyên được chủ nhân mang theo trên người. La Hoằng Xương xem xét một lát, ánh mắt chuyển qua một hàng chữ nhỏ trên thân kiếm : Nguyện làm đôi chim liền cánh, cây liền cành chết chẳng rời nhau. Mà một mặt khác trên thân kiếm ngọc là một câu khác nữa : Nguyện làm uyên ương không làm tiên.
Đây là vật đính ước năm đó tộc trưởng hai nhà định ra cho hai đứa nhỏ, La phu nhân từ giữa của hồi môn lấy ra một đôi kiếm ngọc nhỏ, kiếm khắc câu " Nguyện làm đôi chim liền cánh cây liền cành chết chẳng rời nhau " là nhà trai giữ, một kiếm có câu "Nguyện làm uyên ương không làm tiên " là nhà gái giữ.
"Bá phụ, đây là tín vật năm đó bá mẫu giao cho tiểu chất, tiểu chất mấy năm nay vẫn luôn mang theo bên người." Ngu Nguyệt Trác dùng âm điệu kỳ lạ nói xong, ngôn ngữ chân thành, biểu tình thành khẩn mà buồn bã.
Hắn đối với tín vật quý trọng là do đối với mối hôn sự này rất coi trọng. Buồn bã thì là do thương tiếc đối với La phu nhân đã qua đời, một người phụ nữ thông minh hiền huệ như vậy lại mãn phần quá sớm.
La Hoằng Xương lại dâng lên một trận kích động vui sướng, thầm nghĩ Ngu Nguyệt Trác quả nhiên là người có tình có nghĩa, thời gian trôi qua đã lâu, thế sự chuyển dời vậy mà hắn vẫn không vì vậy mà phai nhạt hôn ước khi còn bé, nghe qua lời hắn nói, hắn đối với nữ nhi nhà mình cũng có chút cảm tình. Một người nam nhân có thể làm đến bước này đã làm người ta vui sướng không thôi rồi.
Ông cũng nghe nói hoàng đế vốn muốn đem trưởng công chúa tứ hôn cho Tĩnh Viễn Đại Tương Quân, đại tướng quân lập công lớn trở thành hiền tế của hoàng đế, là việc vinh quang lớn đến mức nào. Lúc đó trong lòng ông còn có chút lo lắng, nhưng rất nhanh lại nghe nói hắn đã cự tuyệt tứ hôn của Hoàng Thượng, hơn nữa hắn còn nói rõ khi còn bé đã định hôn ước. Nam nhân quang minh chính đại lại có tình có nghĩa như vậy, nếu đem nữ nhi gã cho hắn, ông tuyệt đối có thể yên tâm rồi. Thử hỏi này thế gian có bao nhiêu nam nhân, từ hai bàn tay trắng đến một bước lên mây, địa vị cao mà còn có thể nghĩ đến mối hôn ước thuở trước nữa? La Hoằng Xương vốn dĩ cũng lo lắng hắn sẽ vì mối hôn ước cha mẹ tự định đoạt mà không hỏi qua ý nguyện của hắn mà phẫn nộ phản kháng, ông không ngờ rằng hắn không chỉ không phản đối, mà còn vì thế mà cự tuyệt tứ hôn của hoàng đế.
Bất quá, La Hoằng Xương vẫn còn có chút lo lắng Ngu Nguyệt Trác cự tuyệt hoàng đế tứ hôn như vậy, không nể nang mặt mũi của Hoàng Thượng làm cho hoàng đế tức giận. Lôi đình mưa móc đều là quân ân, nếu trong lòng hoàng đế tức giận mà đối phó hắn... La Hoằng Xương khẽ thở dài, quân muốn thần tử thần không thể không tử, mà Tĩnh Viễn Đại Tương Quân tuy nắm trong tay quân quyền, cũng địch không lại một câu của quân vương. Đặc biệt đương kim hoàng đế là người hùng tài thao lược biết ẩn nhẫn, Ngu Nguyệt Trác lập được kỳ công, nổi bật hơn người, sớm hay muộn sẽ bị nghi ngờ công cao hơn chủ...
Ngu Nguyệt Trác giống như biết trong lòng ông đang lo lắng điều gì, hắn vẫn như cũ lại cười nói: "Bá phụ không cần lo lắng, Hoàng Thượng là minh quân nhân đức, tất nhiên là biết lòng tiểu chất nghĩ gì, ngài chỉ muốn giúp tác thành, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà làm khó tiểu chất."
La Hoằng Xương miễn cưỡng cười cười, nghĩ đến con rể tốt, vốn hắn là do phu nhân vì nữ nhi chọn ra, thì ông cần gì phải sợ này sợ kia mà sinh điều cố kỵ? Lập tức tâm tư đã định, cũng không rối rắm thái độ của Hoàng Thượng nữa, cười nói: "Hiền chất, vất vả cho con rồi, làm khó con vì nữ nhi nhà ta mà cự tuyệt tứ hôn của Hoàng Thượng ban cho, thật sự là..."
"Bá phụ nói quá lời. Nhưng thật ra A Manh mới là người vì tiểu chất phí hoài tuổi xuân đến nay vẫn chưa lấy chồng làm cho người ta khinh thị nàng, thật ra trong lòng tiểu chất thật sự áy náy không thôi, tiểu chất tất nhiên sẽ tổ chức một hôn lễ lớn đem A Manh cưới vào cửa..."
Hai nam nhân, một quan văn một quan võ, lúc này lại lộ vẻ nho nhã ngươi tới ta đi, thật sự là làm người ta không được tự nhiên. La Hoằng Xương lại nhịn không được âm thầm đánh giá vị anh hùng đại tướng quân đương triều, nhìn mặt mày hắn tuấn nhã, phong tư con nhà đệ nhất nhà thế gia cao cao tại thượng, mỉm cười, quả nhiên là có phong độ, tuấn nhã đoan chính, thật sự không giống như một võ tướng rong ruổi trên sa trường, chẳng trách hắn có mỹ danh "Nho tướng", nghe nói khi hắn mang một ngàn tinh kỵ binh đánh vào vương đình Bắc Việt, công chúa Bắc Việt đối với hắn vừa gặp đã thương, thậm chí không oán hắn là tướng quân địch quốc mang binh tấn công quốc gia của mình mà còn nguyện ý theo hắn hồi Đại Sở hầu hạ hắn...
"Bá phụ, ba ngày sau, tiểu chất sẽ cho người tới cửa cầu thân." Ngu Nguyệt Trác trịnh trọng nói.
La Hoằng Xương nghe vậy liền mừng rỡ, liên tục đáp ứng, chờ ông phát giác chính mình làm cho người ta có cảm giác giống như gấp gáp khó dằn nổi muốn đem nữ nhi tặng cho người ta, liền không khỏi ho khan, trong lòng tự trấn tỉnh chính mình một ít, miễn cho dọa con rể chạy mất dạng.
********
A Manh thật vất vả phát ra lời nguyền rủa giữa sự náo loạn bám dính của Diêu Thanh Thanh, rồi lại cùng nàng hẹn nhau mười ngày sau đi đến Tây Uyển xem hoa đào, mới đưa Diêu Thanh Thanh xuất phủ. Trong lòng hơi có chút bất đắc dĩ, cái miệng quạ đen này của nàng xưa nay rất linh nghiệm, chỉ cần lời ra khỏi miệng, ác mộng điều sẽ trở thành sự thật, chỉ hy vọng hai nữ tử bị nàng nguyền rủa kia đến lúc đó không quá bi thảm là tốt rồi.
La Ngọc Sa vừa thấy Diêu Thanh Thanh đi rồi, sắc mặt lại khôi phục nhàn nhạt với A Manh, nàng ta cũng không ở lại mà mang theo nha hoàn bên người đi về sân viện của mình.
A Manh ngồi một lát, ngắm nhìn bầu trời, gió xuân hơi lạnh thổi đến, làm lòng nàng thật thích.
Quả nhiên mọi việc đều bình an.
"Tiểu thư, hình như trời sắp mưa..." Tri Xuân làm hết phận sự nhắc nhở. Bây giờ còn nhiều trận mưa xuân, thường thường trời chỉ mưa một ít, thời tiết cũng khi lạnh khi nóng, nàng lo lắng tiểu thư mắc mưa, lại sinh bệnh.
A Manh ngẩng đầu nhìn lên trời, vừa rồi bầu trời còn nắng, không biết từ khi nào đã kéo tới một đám mây đen, quả thật là sắp có mưa nhỏ.
"Ừ, trở về đi." A Manh phất nhẹ ống tay áo, chậm rãi đứng dậy.
A Manh không chút để ý chung quanh, nhanh chóng rời khỏi sân đình, nàng nhìn cách đó không xa có một thân ảnh cao lớn đang từ từ đi tới, A Manh nghĩ rằng mình hoa mắt, cũng không có để ý nhiều. Chờ nàng ý thức được có gì không đúng, người kia đã cách nàng không đến mười bước chân.
"A Manh."Thanh âm kỳ dị mang theo ý cười vang lên ở bên tai nàng.
Nhưng thanh âm này lọt vào trong tai nàng, không khác gì âm thanh của ác ma, A Manh với vẻ mặt như gặp quỷ nhìn nam nhân vừa xuất hiện ở nhà mình, hoài nghi mình đã đi nhầm chỗ... Không, không, không, nơi này rõ ràng là La phủ, là nam nhân này đi nhầm chỗ mới đúng.
Hắn sao lại ở chỗ này? ! ! ! !
Ngu Nguyệt Trác hơi nhíu mi, A Manh làm bộ dạng như "Gặp quỷ ", thật sự rất đả thương lòng người. Đặc biệt, người nào đó xoay người muốn bỏ chạy, lại càng làm cho người ta bốc hỏa lớn hơn. Mà người như Ngu Nguyệt Trác, mặc dù trên mặt vẫn là vẻ thanh nhàn tiêu sái, nhã nhặn lễ độ, nhưng trong tận xương là một nam nhân bá đạo cường thế lại tùy hứng, làm sao dung tha con mồi luôn thấy hắn là bỏ chạy chứ ?
Đặc biệt nữ nhân này còn là người hắn để trong lòng mười mấy năm, hắn càng không cho phép nàng có hành vi như vậy.
A Manh chỉ cảm thấy lông tơ dựng thẳng, trong nháy mắt nàng cảm thấy khủng bố kinh hoảng, trước khi lý trí kịp phản ứng, thân thể cũng sớm nhanh tạo ra phản ứng. Vì thế cũng không quản hành vi tháo chạy của mình là hợp với lễ nghi hay không, nàng đã muốn bỏ mặc tất cả mà lo tìm đường tẩu thoát rồi. Nhưng còn chưa chạy được vài bước, một cánh tay hữu lực đã bò lên vòng eo của nàng, cả người đều bị kéo sát vào một khuôn ngực cứng rắn.
"A..."
Tiếng thét chói tai lại lần nữa bị một bàn tay to che lại.
Cái này đúng là giết người mà, ngay cả thét lên cầu cứu cũng không có cách. Trong lòng A Manh lo lắng, cho dù lúc này là ở La phủ, là ở địa bàn nhà mình, nhưng nàng vẫn không có chút cảm giác an toàn —— Thậm chí có thể nói, nam nhân này chưa bao giờ cho nàng cảm giác an toàn cả.
"Không muốn gặp ta đến vậy sao?" Ngu Nguyệt Trác dễ dàng đem nàng ép vào trong lòng, xoay người nàng lại đối mặt với chính mình, cúi đầu cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, hắn tinh tường nhìn thấy cặp mắt hạnh kia mang vẻ phòng bị, điều này làm cho hắn nhịn không được cười rộ lên, không phải cái loại tươi cười ưu nhã đẹp đẽ, mà là loại ác liệt, mang theo ác ý trêu đùa.
A Manh giãy giụa một chút, nàng phát hiện mình bị bất động trước lực đạo mạnh mẽ của hắn, có giãy giụa cách nào cũng vô dụng, nhưng hai mắt nàng vẫn phòng bị quan sát hắn, trong lòng nàng trăm mối suy nghĩ kế thoát thân.
Lúc này, chỗ bọn họ đứng là một cây đại thụ, tán cây rậm rạp làm che khuất thân ảnh bọn họ, nếu không đến gần cũng sẽ không ai phát hiện ra bọn họ. Trong lòng A Manh có chút tuyệt vọng, sớm biết vậy nàng lúc trước không nên vì tiếp đãi Diêu Thanh Thanh mà đem tất cả người hầu trong viện đuổi đi ra ngoài, hiện tại hay rồi, kêu cứu không được,mà có kêu cũng không có người đến cứu.
Về phần Tri Xuân... A Manh cảm thấy nam nhân này đã dám làm càn như vậy, phỏng chừng nha hoàn kia cũng đã bị khống chế rồi.
Đột nhiên, A Manh chấn động, giận đỏ mặt trừng hắn. Hắn... Thế nhưng chậm rãi dùng ngón tay ái muội vỗ về chơi đùa đôi môi của nàng, hành động này quá mức ái muội đi.
Ngu Nguyệt Trác làm như không thấy lửa giận của nàng, hắn cúi đầu ở trên mặt nàng cọ cọ, đem thân thể nhỏ nhắn yêu kiều mềm mại ôm vào trong ngực, khẽ cười nói: "Nàng không muốn nhìn thấy ta, nhưng ta lại nhớ nàng đến sắp chết, thật sự là không công bằng nha. Cho nên, ta vẫn nên mau chóng tới cửa cầu hôn đem nàng cưới về nhà, như vậy mỗi ngày đều có thể bắt nạt nàng. Chuyện này thật tốt đẹp, đúng không ~ "
Nói xong, nam nhân lại hướng nàng cười ác liệt, sau đó xoa nhẹ dấu môi son trên tay mình.
A Manh mở to hai mắt nhìn, nàng kinh hãi, giống như vừa nghe được chuyện khủng bố.
Không thể nào, nàng vừa mới nguyền rủa nữ nhân hắn cưới cả đời điều bị hắn đè, hiện tại nàng gặp phải báo ứng rồi sao?
/126
|