«Nô thị chúc mừng Đại quân…, không, là Chính quân, chúc mừng Chính quân đạt thành tâm nguyện. Trâm Nhi trên mặt tỏ vẻ vui mừng, không bỏ qua cơ hội lấy lòng Lý Mặc Thư.
Mấy năm nay, người trong Mộc vương phủ có mù cũng thấy được Đại quân đối với Vương gia không chỉ có tình cảm của một tỷ phu với thê muội. Nhưng biết thì âm thầm để trong bụng, không một ai dám mở miệng nửa lời. Nay, rốt cuộc Đại quân cũng biến thành Chính quân, cả kinh thành chấn động, người ở Mộc vương phủ lại không mấy kinh ngạc. Thánh chỉ ban hôn này thực chất cũng chỉ là ban cho một cái danh chính ngôn thuận thôi, còn từ lâu, ở Vương phủ, ai ai cũng hiểu, Bích Ba các của Mộc vương gia chỉ là gian phòng bỏ không, Ngô Đồng viện của Đại quân mới là nơi nàng hàng đêm say giấc.
Trâm Nhi vốn nghĩ Đại quân đang vui vẻ, tranh thủ vuốt mông ngựa một câu, nào ngờ ánh mắt của y tối lại. Thong thả rót một tách trà nghi ngút khói, Lý Mặc Thư nhàn nhạt hỏi:
«Chúc mừng? Ngươi đang chúc mừng Vương phủ có thêm ba vị nam chủ nhân ư?
«Nô thị biết sai rồi, nô thị đáng chết, Chính quân tha tội! Bấy giờ Trâm Nhi mới biết bản thân lỡ lời, vội quỳ thụp xuống xin tội. Cũng khó trách hắn, tuy theo Mặc Thư đã lâu, nhưng hắn suy cho cùng vẫn là một nam nhi Đại Yên với những tư tưởng tam tòng tứ đức ăn sâu vào trong đầu từ bé đến lớn. Đối với nam nhân Đại Yên quốc, thê chủ tam phu tứ thị cũng là chuyện bình thường, nhà bần cùng lắm cũng có một phu lang, một thị phu, đừng nói đến một Vương gia như Mộc Phiên Vân.
Mặc Thư nhàn nhạt nhìn Trâm Nhi đang quỳ dưới đất đầy khiếp sợ, không nói rằng sẽ phạt hay tha cho hắn, cứ im lặng mà thưởng trà. Trâm Nhi hiểu rằng y đang muốn phạt mình cứ quỳ như thế, cũng chỉ đành ngoan ngoãn tiếp tục quỳ một chỗ.
Mà Lý Mặc Thư, từ sớm mai đến khi trăng lên, ấm trà trên bàn đã thay đến ấm thứ tám, vẫn lặng yên ngồi bên cửa sổ. Đêm nay là đêm mười lăm, trăng đặc biệt tròn vành vạnh. Y ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng rực một khoảng trời đêm, trong đầu chợt hiện lên cái tên khiến y căm hận lẫn đố kỵ cả một đời.
Lý Tịch Nguyệt.
Vào một đêm trăng rằm của mười chín năm trước, Lý phủ đón chào Nhị công tử. Lý Thừa tướng mừng rỡ khôn cùng, ban khuê danh cho thứ tử là Tịch Nguyệt. Lúc ấy, Mặc Thư chỉ vừa lên chín. Y đứng ở ngoài cửa, lẳng lặng nhìn mẫu thân nâng niu âu yếm đệ đệ của mình, đó là vẻ mặt dịu dàng thật lạ lẫm của bà mà y chưa hề trông thấy. Bất kể y cố gắng ra sao, luyện đàn đến mười ngón tay tứa máu, luyện chữ tới nỗi tê cứng hai tay, thì cái y có được cũng chỉ là những lời khen có lệ của bà. Thứ y mong cầu trong suốt tuổi ấu thơ, đệ đệ y lại có được dễ dàng như thế, đơn giản như thế. Cùng là nam nhi, cùng mang họ Lý, vì sao Lý Tịch Nguyệt có thể vô ưu vô lo sống trong sự che chở của mẫu thân, được tự do làm những gì mình thích, thậm chí gây ra họa vẫn có người thay hắn gánh, còn y lại phải thận trọng từng bước, nguỵ trang bản thân dưới lớp mặt nạ giả dối?
Vì hắn là do Hà Yên Nhiên sinh ra. Vì phụ thân hắn là người mẫu thân yêu. Chỉ đơn giản như thế.
Ngay từ lúc ấy, Mặc Thư đã hiểu, cuộc đời này vốn dĩ không có công bằng.
Và cũng từ ấy, Mặc Thư đem lòng căm hận đệ đệ cùng mẹ khác cha của mình.
Nhưng Lý Tịch Nguyệt không hề mảy may biết đại ca oán hận mình bao nhiêu. Hắn vẫn vui vẻ xem y là một đại ca tốt, một huynh trưởng luôn ôn hòa từ ái với tất cả đệ muội. Hắn đâu hề hay vị huynh trưởng đó mỗi lần nhìn khuôn mặt cười đùa vô tư của đệ đệ trong dạ chỉ muốn xé rách nó ra.
Chuyện bất lực nhất trên đời, không chỉ là yêu người người không hay, mà còn là hận người người không biết. Bao nhiêu năm qua, Lý Mặc Thư vẫn cứ ôm oán hận với một kẻ chưa từng biết đến y hận mình.
Thật buồn cười.
Thật … cay đắng.
—¤—¤—¤—
Đêm ấy, cũng có một người ngắm trăng mà tâm trạng ngổn ngang, đó là Phiên Vân.
Nàng không nghĩ đến hoàng cô cô sẽ kéo A Thuần vào việc này. Nhưng đối với A Thuần, nàng chỉ có chút áy náy. Người thật sự khiến nàng bàng hoàng khi nghe xướng tên trong thánh chỉ là Lý Tịch Nguyệt.
A Nguyệt.
Lần đầu Phiên Vân gặp Lý Tịch Nguyệt là trong tiệc mừng thọ của Lý Thừa tướng. Lúc ấy nàng chỉ mới sáu tuổi, vừa mất cả mẫu thân lẫn tỷ tỷ không lâu, phụ quân thì xuống tóc xuất gia không màng thế sự. Vì thế, Phiên Vân luôn bám dính lấy tỷ phu của mình không buông. Mặc Thư về Lý phủ chúc thọ mẫu thân theo lễ nghi, không còn cách nào khác, đành mang theo tiểu Phiên Vân nhà mình theo. Sau đó, như bao câu chuyện máu chó khác, nàng gặp tiểu Tịch Nguyệt năm ấy vừa lên mười. Hai đứa trẻ vừa gặp nhau đã đánh đến long trời lở đất ở hậu viện. Tất cả chỉ vì, hắn trêu nàng là nữ nhi lại chỉ biết bám lấy tay áo tỷ phu, nàng giận dữ bảo hắn là nam nhi lại thô lỗ không có chút khí chất phong thái nào. Thế là hai đứa bé năm ấy lao vào vật nhau ra đánh đến mặt mũi bầm tím, khi mọi người hay tin chạy đến can ngăn mới thôi. Đây cũng là một trong những lý do khiến Lý Mặc Thư càng thêm căm ghét đệ đệ kia của mình, bởi vì hắn dám đánh tiểu bảo bối mà y ngay cả lớn tiếng một câu cũng không nỡ. Lúc ấy, Mặc Thư xót ruột thầm thề rằng không bao giờ cho con bé đến gần cái kẻ chuyên gây họa của nhà họ Lý kia nữa. Lại không ngờ, sau trận đánh nhau đó, chẳng hiểu vì sao Lý Nhị công tử và Mộc tiểu vương gia lại trở thành bằng hữu tri kỷ.
Bấy giờ, mỗi lần Lý Tịch Nguyệt đi gây họa sẽ lén trèo tường vào Mộc vương phủ rủ thêm Phiên Vân. Một A Nguyệt phóng túng vô pháp vô thiên cắt ngang qua cuộc sống quy củ tẻ nhạt mà Mặc Thư tạo dựng lên cho nàng, hắn xáo trộn hết tất thảy mọi thứ, hắn chỉ cho nàng thấy một thế giới mới mẻ rộng lớn bên ngoài bốn bức tường Vương phủ, hắn cho nàng biết thì ra cuộc sống của nàng không chỉ nên quẩn quanh bên tỷ phu, nàng còn có thể kết giao bằng hữu, du ngoạn khắp nơi, giúp đỡ người yếu, trừng trị kẻ ác. Những năm tháng đó, cả hai đứa trẻ cùng trốn nhà lẻn đi chơi, cùng uống rượu, cùng lén dạo thanh lâu, cùng đàm đạo dưới trăng, nói toàn những mộng tưởng xa vời, những lý tưởng vĩnh viễn không thể thành thật.
Hắn nói, hắn muốn trở thành đại hiệp, hành tẩu giang hồ, trừ gian diệt ác, đi du ngoạn khắp giang sơn Đại Yên, uống rượu ở Mạt Bắc, ngâm thơ ở Giang Nam, trèo lên Tuyết sơn, du thuyền trên Tây Tử.
Nàng nói, được, A Nguyệt, sau này ta đi cùng ngươi, chúng ta cùng đi khắp sông núi Đại Yên.
Tất cả những mộng tưởng tốt đẹp ấy hoàn toàn chấm dứt khi Lý Mặc Thư phát hiện ra chuyện này. Lúc ấy, Phiên Vân và A Nguyệt đang ở trong thanh lâu nghe Lục Thanh công tử — hồng bài của Xuân Hoa lâu đàn một khúc «Ly tao». Lý Mặc Thư xuất hiện, y lẳng lặng nhìn Phiên Vân, trong đôi mắt phượng đong đầy tức giận và thất vọng.
Sau đó, Phiên Vân không còn đi chơi cùng A Nguyệt nữa. Năm ấy nàng mười ba tuổi, A Nguyệt mười bảy. Ở Đại Yên, nam nhi mười bảy đã làm phụ thân người ta rồi. Nhưng Nhị công tử Lý phủ vẫn cứ khước từ các mối hôn sự. Đến nay, hắn đã mười chín, gần đến cái tuổi quá lứa lỡ thời, mà vẫn như vậy, chưa chịu xuất giá. Không ai hiểu vì sao.
Còn Phiên Vân, nàng lại không dám hiểu.
Năm xưa, khi Mặc Thư đưa nàng về phủ, từng nói rằng:
«Vân nhi, nếu muội muốn tốt cho Tịch Nguyệt, hãy rời xa hắn, càng xa càng tốt. Tịch Nguyệt không thích hợp với muội, càng không thích hợp với Mộc vương phủ, với đế vương gia. Muội sẽ muốn nhìn hắn bị nhốt trong bốn bức tường Vương phủ, bị trói buộc bởi lễ nghi và quy củ hoàng gia sao? Nếu đáp án là không, thì Vân nhi, hãy rời xa hắn, đừng cho hắn bất kỳ hi vọng nào, để hắn ôm ấp giấc mộng vĩnh viễn không thành hiện thực ấy.
Phiên Vân đột nhiên nhớ tới những lý tưởng mà A Nguyệt từng nói với nàng. Hắn muốn tự do, hắn muốn đi khắp đại giang nam bắc, hắn muốn một đời một kiếp một đôi uyên ương.
Nàng không thể nào cho hắn điều đó.
Nàng là một Vương gia, nàng đời này, có chết cũng sẽ phải chết trong Vương phủ. Nàng phải gánh lấy trách nhiệm khai chi tán diệp cho Mộc gia, nàng không thể hứa chắc với hắn rằng cả đời chỉ có một phu lang.
Thế nên, Phiên Vân từ bỏ.
Từ bỏ giấc mộng ngông cuồng thuở thiếu thời, từ bỏ ánh trăng sáng từng bước vào trong mơ của nàng, từ bỏ mối tình đầu chưa chớm nở đã bị hiện thực tàn khốc bóp nát.
Nàng vẫn nghĩ, bản thân có thể bảo vệ cho A Nguyệt thoát khỏi vòng xoáy này. A Nguyệt của nàng, vốn nên là ánh trăng sáng vô ưu vô lo, tự do tự tại, chiếu sáng khắp muôn nơi, chứ không nên bị vây trong chiếc lồng vàng hoa lệ, bị những mưu sâu kế bẩn vẩn đục.
Không ai trói được ánh trăng cho riêng mình.
Nàng vẫn cho rằng như thế, mãi đến hôm nay, khi thánh chỉ vang lên.
Cuối cùng, nàng trốn chạy hai năm, vẫn không chạy thoát được vận mệnh.
«A Nguyệt, xin lỗi. Phiên Vân đưa tay lên, phảng phất ngón tay nàng đã chạm vào vầng trăng vành vạnh sáng rọi trên không trung kia, thực tế lại chưa từng với tới được. Tiếng xin lỗi thì thầm rất khẽ thốt ra khỏi môi nàng, nhẹ như gió thoảng, quẩn quanh trong không gian.
Phiên Vân không biết rằng, đằng sau khung cửa, có một bóng người lẳng lặng đứng trong bóng tối nhìn nàng. Bát mì trên tay y đã nguội từ lâu, nhưng y tựa hồ không hay biết. Có lẽ, đó là một cảm giác chết lặng. Chết lặng khi tình cờ nghe được người mình thương gọi một cái tên, không phải của mình.
Mặc Thư đứng đó rất lâu, rất lâu. Đến khi Phiên Vân ngủ thiếp đi bên án thư, y mới giật mình nhận ra, bản thân đã đứng yên bất động suốt một canh giờ. Nhếch môi nở một nụ cười chua chát, y bước vào, thật nhẹ nhàng lấy chiếc áo choàng đắp lên người nàng, rồi lặng lẽ quay ra nấu lại một bát mì khác. Bây giờ đã khuya, hẳn chốc nữa nàng thức dậy sẽ thấy đói, y lại không nỡ để nàng dùng bát mì nguội kia.
Cho dù nàng tổn thương y ra sao, cho dù trong lòng nàng ôm ấp một bóng hình kẻ khác, Mặc Thư vẫn không thể nhìn nàng chịu một chút khổ nào.
Tình yêu, đó là bi ai của y, cũng là hạnh phúc của y.
Nó tựa một đóa hồng mỹ lệ, vứt bỏ thì không nỡ, ôm vào lòng lại rướm máu.
Mấy năm nay, người trong Mộc vương phủ có mù cũng thấy được Đại quân đối với Vương gia không chỉ có tình cảm của một tỷ phu với thê muội. Nhưng biết thì âm thầm để trong bụng, không một ai dám mở miệng nửa lời. Nay, rốt cuộc Đại quân cũng biến thành Chính quân, cả kinh thành chấn động, người ở Mộc vương phủ lại không mấy kinh ngạc. Thánh chỉ ban hôn này thực chất cũng chỉ là ban cho một cái danh chính ngôn thuận thôi, còn từ lâu, ở Vương phủ, ai ai cũng hiểu, Bích Ba các của Mộc vương gia chỉ là gian phòng bỏ không, Ngô Đồng viện của Đại quân mới là nơi nàng hàng đêm say giấc.
Trâm Nhi vốn nghĩ Đại quân đang vui vẻ, tranh thủ vuốt mông ngựa một câu, nào ngờ ánh mắt của y tối lại. Thong thả rót một tách trà nghi ngút khói, Lý Mặc Thư nhàn nhạt hỏi:
«Chúc mừng? Ngươi đang chúc mừng Vương phủ có thêm ba vị nam chủ nhân ư?
«Nô thị biết sai rồi, nô thị đáng chết, Chính quân tha tội! Bấy giờ Trâm Nhi mới biết bản thân lỡ lời, vội quỳ thụp xuống xin tội. Cũng khó trách hắn, tuy theo Mặc Thư đã lâu, nhưng hắn suy cho cùng vẫn là một nam nhi Đại Yên với những tư tưởng tam tòng tứ đức ăn sâu vào trong đầu từ bé đến lớn. Đối với nam nhân Đại Yên quốc, thê chủ tam phu tứ thị cũng là chuyện bình thường, nhà bần cùng lắm cũng có một phu lang, một thị phu, đừng nói đến một Vương gia như Mộc Phiên Vân.
Mặc Thư nhàn nhạt nhìn Trâm Nhi đang quỳ dưới đất đầy khiếp sợ, không nói rằng sẽ phạt hay tha cho hắn, cứ im lặng mà thưởng trà. Trâm Nhi hiểu rằng y đang muốn phạt mình cứ quỳ như thế, cũng chỉ đành ngoan ngoãn tiếp tục quỳ một chỗ.
Mà Lý Mặc Thư, từ sớm mai đến khi trăng lên, ấm trà trên bàn đã thay đến ấm thứ tám, vẫn lặng yên ngồi bên cửa sổ. Đêm nay là đêm mười lăm, trăng đặc biệt tròn vành vạnh. Y ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng rực một khoảng trời đêm, trong đầu chợt hiện lên cái tên khiến y căm hận lẫn đố kỵ cả một đời.
Lý Tịch Nguyệt.
Vào một đêm trăng rằm của mười chín năm trước, Lý phủ đón chào Nhị công tử. Lý Thừa tướng mừng rỡ khôn cùng, ban khuê danh cho thứ tử là Tịch Nguyệt. Lúc ấy, Mặc Thư chỉ vừa lên chín. Y đứng ở ngoài cửa, lẳng lặng nhìn mẫu thân nâng niu âu yếm đệ đệ của mình, đó là vẻ mặt dịu dàng thật lạ lẫm của bà mà y chưa hề trông thấy. Bất kể y cố gắng ra sao, luyện đàn đến mười ngón tay tứa máu, luyện chữ tới nỗi tê cứng hai tay, thì cái y có được cũng chỉ là những lời khen có lệ của bà. Thứ y mong cầu trong suốt tuổi ấu thơ, đệ đệ y lại có được dễ dàng như thế, đơn giản như thế. Cùng là nam nhi, cùng mang họ Lý, vì sao Lý Tịch Nguyệt có thể vô ưu vô lo sống trong sự che chở của mẫu thân, được tự do làm những gì mình thích, thậm chí gây ra họa vẫn có người thay hắn gánh, còn y lại phải thận trọng từng bước, nguỵ trang bản thân dưới lớp mặt nạ giả dối?
Vì hắn là do Hà Yên Nhiên sinh ra. Vì phụ thân hắn là người mẫu thân yêu. Chỉ đơn giản như thế.
Ngay từ lúc ấy, Mặc Thư đã hiểu, cuộc đời này vốn dĩ không có công bằng.
Và cũng từ ấy, Mặc Thư đem lòng căm hận đệ đệ cùng mẹ khác cha của mình.
Nhưng Lý Tịch Nguyệt không hề mảy may biết đại ca oán hận mình bao nhiêu. Hắn vẫn vui vẻ xem y là một đại ca tốt, một huynh trưởng luôn ôn hòa từ ái với tất cả đệ muội. Hắn đâu hề hay vị huynh trưởng đó mỗi lần nhìn khuôn mặt cười đùa vô tư của đệ đệ trong dạ chỉ muốn xé rách nó ra.
Chuyện bất lực nhất trên đời, không chỉ là yêu người người không hay, mà còn là hận người người không biết. Bao nhiêu năm qua, Lý Mặc Thư vẫn cứ ôm oán hận với một kẻ chưa từng biết đến y hận mình.
Thật buồn cười.
Thật … cay đắng.
—¤—¤—¤—
Đêm ấy, cũng có một người ngắm trăng mà tâm trạng ngổn ngang, đó là Phiên Vân.
Nàng không nghĩ đến hoàng cô cô sẽ kéo A Thuần vào việc này. Nhưng đối với A Thuần, nàng chỉ có chút áy náy. Người thật sự khiến nàng bàng hoàng khi nghe xướng tên trong thánh chỉ là Lý Tịch Nguyệt.
A Nguyệt.
Lần đầu Phiên Vân gặp Lý Tịch Nguyệt là trong tiệc mừng thọ của Lý Thừa tướng. Lúc ấy nàng chỉ mới sáu tuổi, vừa mất cả mẫu thân lẫn tỷ tỷ không lâu, phụ quân thì xuống tóc xuất gia không màng thế sự. Vì thế, Phiên Vân luôn bám dính lấy tỷ phu của mình không buông. Mặc Thư về Lý phủ chúc thọ mẫu thân theo lễ nghi, không còn cách nào khác, đành mang theo tiểu Phiên Vân nhà mình theo. Sau đó, như bao câu chuyện máu chó khác, nàng gặp tiểu Tịch Nguyệt năm ấy vừa lên mười. Hai đứa trẻ vừa gặp nhau đã đánh đến long trời lở đất ở hậu viện. Tất cả chỉ vì, hắn trêu nàng là nữ nhi lại chỉ biết bám lấy tay áo tỷ phu, nàng giận dữ bảo hắn là nam nhi lại thô lỗ không có chút khí chất phong thái nào. Thế là hai đứa bé năm ấy lao vào vật nhau ra đánh đến mặt mũi bầm tím, khi mọi người hay tin chạy đến can ngăn mới thôi. Đây cũng là một trong những lý do khiến Lý Mặc Thư càng thêm căm ghét đệ đệ kia của mình, bởi vì hắn dám đánh tiểu bảo bối mà y ngay cả lớn tiếng một câu cũng không nỡ. Lúc ấy, Mặc Thư xót ruột thầm thề rằng không bao giờ cho con bé đến gần cái kẻ chuyên gây họa của nhà họ Lý kia nữa. Lại không ngờ, sau trận đánh nhau đó, chẳng hiểu vì sao Lý Nhị công tử và Mộc tiểu vương gia lại trở thành bằng hữu tri kỷ.
Bấy giờ, mỗi lần Lý Tịch Nguyệt đi gây họa sẽ lén trèo tường vào Mộc vương phủ rủ thêm Phiên Vân. Một A Nguyệt phóng túng vô pháp vô thiên cắt ngang qua cuộc sống quy củ tẻ nhạt mà Mặc Thư tạo dựng lên cho nàng, hắn xáo trộn hết tất thảy mọi thứ, hắn chỉ cho nàng thấy một thế giới mới mẻ rộng lớn bên ngoài bốn bức tường Vương phủ, hắn cho nàng biết thì ra cuộc sống của nàng không chỉ nên quẩn quanh bên tỷ phu, nàng còn có thể kết giao bằng hữu, du ngoạn khắp nơi, giúp đỡ người yếu, trừng trị kẻ ác. Những năm tháng đó, cả hai đứa trẻ cùng trốn nhà lẻn đi chơi, cùng uống rượu, cùng lén dạo thanh lâu, cùng đàm đạo dưới trăng, nói toàn những mộng tưởng xa vời, những lý tưởng vĩnh viễn không thể thành thật.
Hắn nói, hắn muốn trở thành đại hiệp, hành tẩu giang hồ, trừ gian diệt ác, đi du ngoạn khắp giang sơn Đại Yên, uống rượu ở Mạt Bắc, ngâm thơ ở Giang Nam, trèo lên Tuyết sơn, du thuyền trên Tây Tử.
Nàng nói, được, A Nguyệt, sau này ta đi cùng ngươi, chúng ta cùng đi khắp sông núi Đại Yên.
Tất cả những mộng tưởng tốt đẹp ấy hoàn toàn chấm dứt khi Lý Mặc Thư phát hiện ra chuyện này. Lúc ấy, Phiên Vân và A Nguyệt đang ở trong thanh lâu nghe Lục Thanh công tử — hồng bài của Xuân Hoa lâu đàn một khúc «Ly tao». Lý Mặc Thư xuất hiện, y lẳng lặng nhìn Phiên Vân, trong đôi mắt phượng đong đầy tức giận và thất vọng.
Sau đó, Phiên Vân không còn đi chơi cùng A Nguyệt nữa. Năm ấy nàng mười ba tuổi, A Nguyệt mười bảy. Ở Đại Yên, nam nhi mười bảy đã làm phụ thân người ta rồi. Nhưng Nhị công tử Lý phủ vẫn cứ khước từ các mối hôn sự. Đến nay, hắn đã mười chín, gần đến cái tuổi quá lứa lỡ thời, mà vẫn như vậy, chưa chịu xuất giá. Không ai hiểu vì sao.
Còn Phiên Vân, nàng lại không dám hiểu.
Năm xưa, khi Mặc Thư đưa nàng về phủ, từng nói rằng:
«Vân nhi, nếu muội muốn tốt cho Tịch Nguyệt, hãy rời xa hắn, càng xa càng tốt. Tịch Nguyệt không thích hợp với muội, càng không thích hợp với Mộc vương phủ, với đế vương gia. Muội sẽ muốn nhìn hắn bị nhốt trong bốn bức tường Vương phủ, bị trói buộc bởi lễ nghi và quy củ hoàng gia sao? Nếu đáp án là không, thì Vân nhi, hãy rời xa hắn, đừng cho hắn bất kỳ hi vọng nào, để hắn ôm ấp giấc mộng vĩnh viễn không thành hiện thực ấy.
Phiên Vân đột nhiên nhớ tới những lý tưởng mà A Nguyệt từng nói với nàng. Hắn muốn tự do, hắn muốn đi khắp đại giang nam bắc, hắn muốn một đời một kiếp một đôi uyên ương.
Nàng không thể nào cho hắn điều đó.
Nàng là một Vương gia, nàng đời này, có chết cũng sẽ phải chết trong Vương phủ. Nàng phải gánh lấy trách nhiệm khai chi tán diệp cho Mộc gia, nàng không thể hứa chắc với hắn rằng cả đời chỉ có một phu lang.
Thế nên, Phiên Vân từ bỏ.
Từ bỏ giấc mộng ngông cuồng thuở thiếu thời, từ bỏ ánh trăng sáng từng bước vào trong mơ của nàng, từ bỏ mối tình đầu chưa chớm nở đã bị hiện thực tàn khốc bóp nát.
Nàng vẫn nghĩ, bản thân có thể bảo vệ cho A Nguyệt thoát khỏi vòng xoáy này. A Nguyệt của nàng, vốn nên là ánh trăng sáng vô ưu vô lo, tự do tự tại, chiếu sáng khắp muôn nơi, chứ không nên bị vây trong chiếc lồng vàng hoa lệ, bị những mưu sâu kế bẩn vẩn đục.
Không ai trói được ánh trăng cho riêng mình.
Nàng vẫn cho rằng như thế, mãi đến hôm nay, khi thánh chỉ vang lên.
Cuối cùng, nàng trốn chạy hai năm, vẫn không chạy thoát được vận mệnh.
«A Nguyệt, xin lỗi. Phiên Vân đưa tay lên, phảng phất ngón tay nàng đã chạm vào vầng trăng vành vạnh sáng rọi trên không trung kia, thực tế lại chưa từng với tới được. Tiếng xin lỗi thì thầm rất khẽ thốt ra khỏi môi nàng, nhẹ như gió thoảng, quẩn quanh trong không gian.
Phiên Vân không biết rằng, đằng sau khung cửa, có một bóng người lẳng lặng đứng trong bóng tối nhìn nàng. Bát mì trên tay y đã nguội từ lâu, nhưng y tựa hồ không hay biết. Có lẽ, đó là một cảm giác chết lặng. Chết lặng khi tình cờ nghe được người mình thương gọi một cái tên, không phải của mình.
Mặc Thư đứng đó rất lâu, rất lâu. Đến khi Phiên Vân ngủ thiếp đi bên án thư, y mới giật mình nhận ra, bản thân đã đứng yên bất động suốt một canh giờ. Nhếch môi nở một nụ cười chua chát, y bước vào, thật nhẹ nhàng lấy chiếc áo choàng đắp lên người nàng, rồi lặng lẽ quay ra nấu lại một bát mì khác. Bây giờ đã khuya, hẳn chốc nữa nàng thức dậy sẽ thấy đói, y lại không nỡ để nàng dùng bát mì nguội kia.
Cho dù nàng tổn thương y ra sao, cho dù trong lòng nàng ôm ấp một bóng hình kẻ khác, Mặc Thư vẫn không thể nhìn nàng chịu một chút khổ nào.
Tình yêu, đó là bi ai của y, cũng là hạnh phúc của y.
Nó tựa một đóa hồng mỹ lệ, vứt bỏ thì không nỡ, ôm vào lòng lại rướm máu.
/14
|