"Hắn hình như thuộc về một tổ chức rộng lớn tên là Huyền Hoàng Môn, nhưng mà hắn tuyệt không có phối hợp giao thiệp rộng rãi. Tạm thời chúng ta vẫn không có nhiều thông tin tình báo lắm" Tuy là nói như thế nhưng Mộ Dung Uyển Nhi hình như có suy nghĩ riêng liền nhìn Lưu Phong rồi giải thích: "Một tháng trước hắn thông qua ứng tuyển mà vàoThiên Thượng Nhân Gian. Từ trước Khuynh Quốc tỷ tỷ đã cảm thấy hắn khả nghi, lại thêm tối hôm qua hắn đã sử dụng một phương pháp kì lạ chuyển tin tức ra ngoài. Vừa may bị Tứ sư tôn phát hiện mà cắt đứt nguồn tin, hơn nữa lại còn bắt hắn tại trận. Từ trong tin tức bắt được mà chúng ta phát hiện ra rằng hắn thuộc về một tổ chức tên là Hoàng Huyền Môn nhằm cung cấp tin tức của chúng ta.".
Lưu Phong khẽ cau mày, nhất thời cảm thấy hứng thú bèn ra lệnh: "Tên gian tế đâu? Bổn Hầu ta sẽ tự thân thẩm vấn".
"Chủ công, gian tế đã được mang đến".
Vừa nói xong, Hắc Vân kéo một gã nam tử nhìn có vẻ thanh tú lên đại sảnh, tiện tay ném hắn xuống mặt đất. Tên gian tế nọ nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích, cũng không rõ sống hay chết.
"Hắn chính là gian tế sao?".
Lưu Phong chỉ một ngón tay vào người nọ, liền đi qua tặng cho hắn hai đạp làm lễ vật gặp mặt. Tên gian tế đang nằm trên mặt đất vẫn không phát ra bất kì tiếng rên rỉ nào (Người dịch: đạp thêm vài nữa đeeeee! Người biên: dịch ko lo dịch đạp đạp cái gì: 0 (124):), ngay cả con mắt cũng khép hờ. Từ gương mặt nhợt nhạt thì xem ra hắn đã trải qua "một chút chăm sóc".
"Chủ công, tên tiểu tử này cứng đầu, thuộc hạ bất tài nên không thể moi móc bất kì tin tức gì có giá trị. Sợ hắn làm bậy nên đã tạm thời đánh hắn bất tỉnh!" Hắc Vân đi tới giải thích một chút.
"Cứng đầu?"
Lưu Phong miệng nở nụ cười khiến cho Hắc Vân và Mộ Dung Uyên Nhi cảm thấy lạnh người thầm "thương cảm" tên gian tế xui xẻo. (đoạn này cải biên 1 tí cho nó có phong độ). Lưu Phong cúi xuống trước tên gian tế, sờ sờ vào mũi hắn rồi cười nói: "Chỉ cần hắn chưa chết ta sẽ có cách bắt cho hắn mở miệng".
Ngừng lại một chút, Lưu Phong quay sang phía Hắc Vân khoát tay ra lệnh: "Tạt nước cho hắn tỉnh lại, ta sẽ tự mình thẩm vấn hắn.".
Sau khi nhận lệnh thì Hắc Vân lập tức ra ngoài. Chỉ trong chốc lát đã dẫn theo gã Hắc Ám võ sĩ xách theo hai thùng nước lạnh đi vào thuận tiện tạt lên mặt tên gian tế đang lờ đờ nằm trên mặt đất.
Tên gian tế cả người rùng mình, từ từ mở mắt nhìn xung quanh lập tức quát to một tiếng: "Các ngươi dựa vào cái gì mà tra khảo ta?" Nói rồi hắn chồm mạnh dậy, vung quyền nhằm hướng người gần nhất là Lưu Phong mà lao tới.
"Làm càn!"
Hắc Vân nhanh tay lẹ mắt thấy tên gian tế muốn công kích Lưu Phong liền giận dữ quát lên một tiếng. Thân mình bay lướt mạnh tựa như lưu tinh ngăn trước mặt hắn. Một cước tàn nhẫn đạp vào hai chân hắn. Chỉ nghe thấy một tiếng xương gãy vang lên. Tên gian tế đã quỵ gục xuống mặt đất. Mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, sắc mặt nhợt nhạt, cơ hồ đau không chịu thấu. Hiển nhiên, một đạp của Hắc Vân tịnh không có nhẹ.
Lưu Phong cười lạnh, khinh thường nói: "Lá gan nhà ngươi cũng thật không có nhỏ a, lúc này mà vẫn dám đến tận đây, lại còn muốn ám hại ta?"
"Lưu Phong, ngươi đừng hỏi mất công, cái gì ta cũng không nói. Ngươi cứ giết ta đi! "Sắc mặt tên gian tế tuy có vẻ e ngại nhưng miệng vẫn ngang ngạnh chống đối.
"Lão tử là người văn minh nên sẽ không dễ dàng mà giết ngươi đâu!" Vẻ mặt Lưu Phong bề ngoài đùa bỡn mà tươi cười nói tiếp: "Lão tử sẽ để ngươi sống, cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết".
Nói xong, Lưu Phong nhẹ nhàng nhấc chân phải, một cước day trên tiểu phúc hắn. Sắc mặt biến đổi mà nói: "Nói mau, Huyền Hoàng Môn rốt cuộc là tổ chức gì, tại sao ngươi lại muốn thu thập tin tức về bổn Hầu?".
"Ngươi giết ta đi!".
Tên gian tế một mực vẫn như trước, bộ dạng thấy chết không sờn. (nv: thị tử như qui-coi chết như trở về) Lưu Phong âm thầm thở dài một hơi. Xem ra thì Huyền Hoàng Môn này quả nhiên cũng có chút thủ đoạn, từ biểu hiện của tên gian tế này là có thể đoán được.
Trực giác của hắn thầm mách bảo cho hắn rằng trong tương lai thì Huyền Hoàng Môn này sẽ là một đối thủ hùng mạnh.
"Đánh cho ta!" Lưu Phong cười khinh bỉ ra lệnh.
Hắc Vân nghe được mệnh lệnh của Lưu Phong ngay lập tức tự mình thi triển quyền cước. Nhất thời đem hết công phu ra thử trên tên gian tế.
"Cẩn thận đừng đánh hắn chết!" Lý Hương Quân sợ Hắc Vân ra tay không phân nặng nhẹ mà hại chết tên gian tế sẽ làm mất đi đầu mối.
Hắc Vân khẽ khàng dạ một tiếng, vẫn tiếp tục "nắn bóp gân cốt" của tên gian tế làm hắn rất đau đớn, nhưng lại không có nhằm vào vị trí yếu hại của hắn. Sau một hồi tên gian tế đã bị đánh cho kêu thảm thương không ngừng.
"Dừng lại!"
Lưu Phong hơi hơi mỉm cười lên tiếng nhắc Hắc Vân tạm dừng tay: "Chúng ta đều là người văn minh nên không được phép làm như thế, ý tứ một chút là được. !"
Đợi đến sau khi Hắc Vân dừng lại tay thì tên gian tế đã được "nhào nặn" cho đến mặt mũi bầm dập, diện mạo biến dạng, cả người đều bị máu tươi cho nhiễm đỏ.
Tên gian tế căm tức nhìn Lưu Phong rồi há miệng phun ra một ngụm máu. Trong mắt tóe ra một tia giận dữ, vẻ mặt khi đó hình như có muôn ngàn oán hận trong bộ dạng hàm răng nghiến chặt.
Lưu Phong cười hắc hắc, hướng về tên gian tế mà nói: "Tiểu tử, nếu như ta nói không có sai thì xem bộ dạng nhà ngươi hẳn là rất muốn giết ta, đúng không?"
"Đúng rồi "Lưu Phong tán thưởng mà nói: "Ta rất là khâm phục Huyền Hoàng Môn các người. Có thể giáo huấn được gian tế thành phần tử như ngươi thật là đáng bội phục a. Chỉ tiếc là ngươi lại gặp ta".
"Lưu Phong, ngươi đừng có si tâm vọng tưởng. Ta cái gì cũng không nói. Hôm nay ta chết đi, chủ công sớm muộn đều sẽ báo thù cho ta. Đến lúc đó các ngươi những người này đều phải chết" Gian tế khuôn mặt nhăn nhó dùng ngữ khí gần như điên cuồng để mắng chửi Lưu Phong.
"Ta kháo, vẫn còn ngang ngạnh như vậy. Hắc Vân, mau đánh cho ta".
Ra lệnh một tiếng, Hắc Vân đã sớm nhảy tới tên gian tế, tiếp tục chọn những bộ phận chủ yếu dễ dàng gây đau đớn mà xuống tay. Bên cạnh, Khuynh Thành có vẻ cũng muốn tham gia liền tiến lên nhằm hướng miệng của tên gian tế đánh xuống.
"Dám mắng người, ngươi thật là mạnh miệng, tiểu nãi nãi đây cũng đã lâu chưa có đánh người a!" Khuynh Thành một mặt hung hăng mắng chửi, một mặt hai tay vẫn đều đều đánh xuống, thật là dã man a!
Lưu Phong âm thầm chắt lưỡi, biết nhau đã lâu như vậy mà vẫn còn chưa biết tiểu nha đầu không ngờ lại ham thích bạo lực như thế.
Trong con mắt của Lý Hương Quân lóe lên một tia tinh quang, nay chứng kiến Khuynh Thành đang tức giận thì dường như nàng cảm giác được con người chân thật của Khuynh Thành. Tiểu nha đầu này trước kia lúc ở tại Thánh Sơn, đừng có nói là đánh người mà cho dù là giết người cũng là một chuyện thường tình. Từ ngày đi theo Lưu Phong nên nàng ta đã thay đổi rất nhiều a, lại thêm giống tiểu nữ hài bình thường.
"Dừng lại đừng đánh nữa, chúng ta phải lấy đức mà thu phục nhân tâm".
Lưu Phong thấy con ngươi của tên gian tế đã trở nên trắng dã, liền kêu lên: "Lấy đức thu phục nhân tâm!".
Nghê Thường bên cạnh liếc xéo Lưu Phong, chẳng phải nhà ngươi ra lệnh đánh người a, bây giờ lại lấy đức phục nhân tâm, lưu manh!
"Tạt nước lạnh!".
Nhưng mà hai người xuống tay cũng biết nặng nhẹ, tên gian tế đáng thương tới lúc này không chịu đựng được nữa nên lại ngất tiếp đi.
"Rào!".
Sau khi bị tạt một chậu nước lạnh, tên gian tế thở mạnh liền chậm rãi mở mắt ra mà căm tức nhìn Lưu Phong rồi mấp máy trong miệng nhưng rốt cuộc cũng không nói ra được gì. Họa là từ miệng ra, hắn cũng không muốn bị đánh một lần nữa mà chỉ dám trong bụng mang tổ tiên mười tám đời của Lưu Phong ra hỏi thăm một lượt.
"Hoàng Gia có thuộc hạ như ngươi, quả thật cũng không tệ a!" Đối với Huyền Hoàng Môn này Lưu Phong cũng không xa lạ. Hồi trước lúc Thu Sương tra khảo thì từ trong miệng Huyết Đạo Nhân hắn đã từng nghe qua.
"Hoàng Gia? Tại sao ngươi lại biết?" Tên gian tế nghe thấy Lưu Phong nhắc tới Hoàng Gia liền tỏ ra kinh hãi thất sắc!
Lưu Phong khinh thường cười cười: "Tiểu tử, ngươi còn không biết đi. Ta đã khám phá ra điều này của Huyền Hoàng Môn các người. Ta cũng khen cho người của môn phái. Nhưng bây giờ hỏi ngươi, chẳng qua là cho ngươi một cơ hội cứu mạng. Ngươi cũng đừng có mà không biết tán thưởng a".
"Nói bậy. Không thể được. Các ngươi không có khả năng biết" Tên gian tế phẫn nộ thoáng liếc nhìn Lưu Phong rồi lạnh lùng nói.
"Mịa nó, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a!".
Lưu Phong quát lạnh một tiếng: "Lão tử chẳng những biết tới Hoàng gia mà còn biết về Ám Ti và Huyết Ti." Kỳ thật Lưu Phong cũng không khẳng định Huyết Ti và Ám Ti, mà hắn đã từng giao thủ, cũng thuộc về Huyền Hoàng Môn. Giờ phút này hắn nói như vậy, chẳng qua là một phỏng đoán, thuận tiện lừa gạt dọa nạt một chút để thăm dò phản ứng của tên gian tế.
Lời này vừa nói ra lập tức đã làm tên gian tế kinh hãi không thôi. Hiển nhiên, những gì Lưu Phong biết đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Cho tới nay, tổ chức làm việc đều rất nghiêm mật. Ngoại trừ biết Huyết Ti và Ám Ti đã từng xuất hiện sớm nhất, còn lại các bộ phận đều vẫn ẩn dấu trong chỗ tối, căn bản là chưa từng bại lộ. Hơn nữa, Huyền Hoàng Môn tổ chức có danh tiếng lớn này cũng vừa mới nổi lên.
"Chẳng lẽ người của Lưu Phong đã trà trộn vào bên trong của Huyền Hoàng Môn?" Tên gian tế này cũng được coi là nhân vật trọng yếu của Huyền Hoàng Môn, nhưng hôm nay cũng chịu mù tịt. (nv: toản ngưu giác tiêm-chui vào sừng trâu mà nhìn).
"Tiểu tử, ngươi thật sự muốn thử nếm qua cái cảm giác sống không bằng chết?" Lưu Phong bước qua vỗ lên vai hắn nói tiếp: "Nói đi, nếu thông tin ngươi nói ra có giá trị, ta sẽ không phụ sự chờ đợi của ngươi" Lão tử nhất định sẽ cho ngươi chết một cách an nhàn.
Tên gian tế hừ một tiếng: "Những điều đó không phải là ngươi đã biết hết rồi sao?".
Lưu Phong mỉm cười nói: "Trước tiên, ta muốn biết tên của ngươi".
"Đường Hổ!" Tên gian tế thoáng do dự một chút, nói tên của mình ra.
"Ha ha! Người cũng giống như tên, đúng là có chút hổ tính"
Lưu Phong tán thưởng một câu liền nói tiếp: "Nói cho ta, Huyền Hoàng Môn là tổ chức dạng gì?".
Đương Hổ hừ nhẹ, quay đầu không để ý tới Lưu Phong.
"Không nói cũng không sao, lão tử nói cho ngươi nghe" Khóe miệng Lưu Phong lộ ra nụ cười tà ác, chậm rãi nói: "Huyền Hoàng Môn các người có lẽ đang chờ thời cơ để tạo phản, Hoàng Gia là muốn chính mình ngồi vào ghế Hoàng đế. Đúng không?" Phân tích của Lưu Phong cũng không phải là không có chủ đích. Lần đầu giao thủ với Ám Ti đúng là ở bên trong Phong Linh Cung của Hoàng cung. Ám Ti Tứ vệ và Vô Cực lão tặc là đồng bọn. Rất hiển nhiên, năm đó Thái tử bị chết đều có sự tham dự của bọn họ. Hôm nay Huyền Hoàng Môn hiện ra, nếu cẩn thận xâu chuỗi những gì vừa nghĩ ra cùng lời nói của Chu Phong thì không có sai, đây đúng là một âm mưu. Mà còn là một âm mưu kinh thiên động địa đã được lên kế hoạch từ mấy chục năm trước.
Vị Hoàng Gia này, theo Lưu Phong suy đoán hơn phân nửa chính là người của Hoàng gia. Nói cách khác, Huyền Hoàng Môn chính là thế lực của một vị hoàng tử. Về phần là vị Hoàng tử nào thì Lưu Phong cũng không dám đoán chắc.
Đường Hổ nghe Lưu Phong nói vậy, thần sắc trong mắt liền biến đổi, kinh hoảng lắp bắp nói: "Người làm sao biết."
Nói đến đây, tên gian tế ý thức được mình lỡ lời liền vội ngậm miệng lại.
"Ta kháo, vậy là ngươi đã xác định những lời của lão tử là đúng?" Lưu Phong trong lòng vui vẻ, thần sắc trên mặt không có chút dấu diếm hờ hững nói: "Tiểu tử, những gì ta biết so với ngươi tưởng tượng còn nhiều hơn".
Lưu Phong tiếp tục coi thường nói: "Chủ nhân thật sự của Huyền Hoàng Môn là một vị hoàng tử đúng không?".
"Ngươi. Ngươi như thế nào lại biết?" Đường Hổ cũng khó có thể che dấu sự kinh hãi trong lòng. Hoàng Gia chính là một hoàng tử quả là một bí mật kinh thiên động địa. Đừng nói là ngoại nhân, sợ rằng bên trong tổ chức số người biết cũng có hạn. Đương nhiên, Hoàng Gia đến tột cùng là vị nào hoàng tử, phỏng chừng không người nào biết.
"Ha ha"
Lưu Phong huy động bản lĩnh mặt dày cười to: "Ta có cái gì là không biết, bây giờ ta lại hỏi ngươi, Hoàng Gia thật ra là vị hoàng tử nào?".
"Không biết!" Đường Hổ trả lời rất kiên quyết, việc này căn bản là hắn không biết. Mà cho dù có biết thì sợ rằng hắn cũng không thể nói.
Lưu Phong lạnh lùng liếc nhìn Đường Hổ một cái, trong mắt hiện lên sát khí, chậm rãi nói: "Ngươi đang thử thách sự kiên nhẫn của ta à?" Nói xong, Lưu Phong đá một cước vào ngực hắn quát lạnh: "Ta không tin, ngươi thật sự là không sợ chết.".
"Phanh!"
Một tiếng động vang lên, Đường Hổ bị Lưu Phong đá bay ra ngoài, lăn lóc trên mặt đất.
Khuynh Thành tranh thủ hướng Đường Hổ đi tới, tặng hắn thêm hai cước nữa. Thấy hắn không có phản ứng gì nữa, lập tức khom lưng xuống, sờ sờ vào mũi của hắn, quay lại báo cho Lưu Phong: "Tỷ phu, hắn còn chưa có chết. Mà sao huynh cũng ác độc quá đi. Thiếu chút nữa là giết chết hắn rồi".
Lưu Phong liền cảm thấy xấu hổ. Đã biết một cước này của mình so với thủ đoạn của Khuynh Thành thật là kém xa. Cái gì mới gọi là ác độc đây.
Nghe thấy hắn còn chưa chết, Hắc Vân vội vàng đi tới tạt một chậu nước lạnh. Đường Hổ cả người rùng mình lại mới chậm rãi mở mắt: "Có bản lãnh thì giết chết ta đi, hành hạ một tù binh như ta thì gọi gì là anh hùng hảo hán".
"Ngươi mà là anh hùng?" Lưu Phong nở ra một nụ cười khinh thường, hướng Hắc Vân ra lệnh: "Đánh hắn đi, nhưng cũng đừng quá nặng tay quá, nên đánh cho có tay nghề một chút".
"Chủ công yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ cho hắn nếm mùi cảm giác sống không bằng chết". Trong con mắt của Hắc Vân lóe lên một tia cuồng nhiệt hưng phấn.
"Phong nhi đang tra khảo gian tế à? Đợi ta với?".
Khi Hắc Vân vừa chuẩn bị ra tay thì từ bên ngoài có tiếng của Thu Sương truyền tới.
Lưu Phong khẽ cau mày, nhất thời cảm thấy hứng thú bèn ra lệnh: "Tên gian tế đâu? Bổn Hầu ta sẽ tự thân thẩm vấn".
"Chủ công, gian tế đã được mang đến".
Vừa nói xong, Hắc Vân kéo một gã nam tử nhìn có vẻ thanh tú lên đại sảnh, tiện tay ném hắn xuống mặt đất. Tên gian tế nọ nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích, cũng không rõ sống hay chết.
"Hắn chính là gian tế sao?".
Lưu Phong chỉ một ngón tay vào người nọ, liền đi qua tặng cho hắn hai đạp làm lễ vật gặp mặt. Tên gian tế đang nằm trên mặt đất vẫn không phát ra bất kì tiếng rên rỉ nào (Người dịch: đạp thêm vài nữa đeeeee! Người biên: dịch ko lo dịch đạp đạp cái gì: 0 (124):), ngay cả con mắt cũng khép hờ. Từ gương mặt nhợt nhạt thì xem ra hắn đã trải qua "một chút chăm sóc".
"Chủ công, tên tiểu tử này cứng đầu, thuộc hạ bất tài nên không thể moi móc bất kì tin tức gì có giá trị. Sợ hắn làm bậy nên đã tạm thời đánh hắn bất tỉnh!" Hắc Vân đi tới giải thích một chút.
"Cứng đầu?"
Lưu Phong miệng nở nụ cười khiến cho Hắc Vân và Mộ Dung Uyên Nhi cảm thấy lạnh người thầm "thương cảm" tên gian tế xui xẻo. (đoạn này cải biên 1 tí cho nó có phong độ). Lưu Phong cúi xuống trước tên gian tế, sờ sờ vào mũi hắn rồi cười nói: "Chỉ cần hắn chưa chết ta sẽ có cách bắt cho hắn mở miệng".
Ngừng lại một chút, Lưu Phong quay sang phía Hắc Vân khoát tay ra lệnh: "Tạt nước cho hắn tỉnh lại, ta sẽ tự mình thẩm vấn hắn.".
Sau khi nhận lệnh thì Hắc Vân lập tức ra ngoài. Chỉ trong chốc lát đã dẫn theo gã Hắc Ám võ sĩ xách theo hai thùng nước lạnh đi vào thuận tiện tạt lên mặt tên gian tế đang lờ đờ nằm trên mặt đất.
Tên gian tế cả người rùng mình, từ từ mở mắt nhìn xung quanh lập tức quát to một tiếng: "Các ngươi dựa vào cái gì mà tra khảo ta?" Nói rồi hắn chồm mạnh dậy, vung quyền nhằm hướng người gần nhất là Lưu Phong mà lao tới.
"Làm càn!"
Hắc Vân nhanh tay lẹ mắt thấy tên gian tế muốn công kích Lưu Phong liền giận dữ quát lên một tiếng. Thân mình bay lướt mạnh tựa như lưu tinh ngăn trước mặt hắn. Một cước tàn nhẫn đạp vào hai chân hắn. Chỉ nghe thấy một tiếng xương gãy vang lên. Tên gian tế đã quỵ gục xuống mặt đất. Mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, sắc mặt nhợt nhạt, cơ hồ đau không chịu thấu. Hiển nhiên, một đạp của Hắc Vân tịnh không có nhẹ.
Lưu Phong cười lạnh, khinh thường nói: "Lá gan nhà ngươi cũng thật không có nhỏ a, lúc này mà vẫn dám đến tận đây, lại còn muốn ám hại ta?"
"Lưu Phong, ngươi đừng hỏi mất công, cái gì ta cũng không nói. Ngươi cứ giết ta đi! "Sắc mặt tên gian tế tuy có vẻ e ngại nhưng miệng vẫn ngang ngạnh chống đối.
"Lão tử là người văn minh nên sẽ không dễ dàng mà giết ngươi đâu!" Vẻ mặt Lưu Phong bề ngoài đùa bỡn mà tươi cười nói tiếp: "Lão tử sẽ để ngươi sống, cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết".
Nói xong, Lưu Phong nhẹ nhàng nhấc chân phải, một cước day trên tiểu phúc hắn. Sắc mặt biến đổi mà nói: "Nói mau, Huyền Hoàng Môn rốt cuộc là tổ chức gì, tại sao ngươi lại muốn thu thập tin tức về bổn Hầu?".
"Ngươi giết ta đi!".
Tên gian tế một mực vẫn như trước, bộ dạng thấy chết không sờn. (nv: thị tử như qui-coi chết như trở về) Lưu Phong âm thầm thở dài một hơi. Xem ra thì Huyền Hoàng Môn này quả nhiên cũng có chút thủ đoạn, từ biểu hiện của tên gian tế này là có thể đoán được.
Trực giác của hắn thầm mách bảo cho hắn rằng trong tương lai thì Huyền Hoàng Môn này sẽ là một đối thủ hùng mạnh.
"Đánh cho ta!" Lưu Phong cười khinh bỉ ra lệnh.
Hắc Vân nghe được mệnh lệnh của Lưu Phong ngay lập tức tự mình thi triển quyền cước. Nhất thời đem hết công phu ra thử trên tên gian tế.
"Cẩn thận đừng đánh hắn chết!" Lý Hương Quân sợ Hắc Vân ra tay không phân nặng nhẹ mà hại chết tên gian tế sẽ làm mất đi đầu mối.
Hắc Vân khẽ khàng dạ một tiếng, vẫn tiếp tục "nắn bóp gân cốt" của tên gian tế làm hắn rất đau đớn, nhưng lại không có nhằm vào vị trí yếu hại của hắn. Sau một hồi tên gian tế đã bị đánh cho kêu thảm thương không ngừng.
"Dừng lại!"
Lưu Phong hơi hơi mỉm cười lên tiếng nhắc Hắc Vân tạm dừng tay: "Chúng ta đều là người văn minh nên không được phép làm như thế, ý tứ một chút là được. !"
Đợi đến sau khi Hắc Vân dừng lại tay thì tên gian tế đã được "nhào nặn" cho đến mặt mũi bầm dập, diện mạo biến dạng, cả người đều bị máu tươi cho nhiễm đỏ.
Tên gian tế căm tức nhìn Lưu Phong rồi há miệng phun ra một ngụm máu. Trong mắt tóe ra một tia giận dữ, vẻ mặt khi đó hình như có muôn ngàn oán hận trong bộ dạng hàm răng nghiến chặt.
Lưu Phong cười hắc hắc, hướng về tên gian tế mà nói: "Tiểu tử, nếu như ta nói không có sai thì xem bộ dạng nhà ngươi hẳn là rất muốn giết ta, đúng không?"
"Đúng rồi "Lưu Phong tán thưởng mà nói: "Ta rất là khâm phục Huyền Hoàng Môn các người. Có thể giáo huấn được gian tế thành phần tử như ngươi thật là đáng bội phục a. Chỉ tiếc là ngươi lại gặp ta".
"Lưu Phong, ngươi đừng có si tâm vọng tưởng. Ta cái gì cũng không nói. Hôm nay ta chết đi, chủ công sớm muộn đều sẽ báo thù cho ta. Đến lúc đó các ngươi những người này đều phải chết" Gian tế khuôn mặt nhăn nhó dùng ngữ khí gần như điên cuồng để mắng chửi Lưu Phong.
"Ta kháo, vẫn còn ngang ngạnh như vậy. Hắc Vân, mau đánh cho ta".
Ra lệnh một tiếng, Hắc Vân đã sớm nhảy tới tên gian tế, tiếp tục chọn những bộ phận chủ yếu dễ dàng gây đau đớn mà xuống tay. Bên cạnh, Khuynh Thành có vẻ cũng muốn tham gia liền tiến lên nhằm hướng miệng của tên gian tế đánh xuống.
"Dám mắng người, ngươi thật là mạnh miệng, tiểu nãi nãi đây cũng đã lâu chưa có đánh người a!" Khuynh Thành một mặt hung hăng mắng chửi, một mặt hai tay vẫn đều đều đánh xuống, thật là dã man a!
Lưu Phong âm thầm chắt lưỡi, biết nhau đã lâu như vậy mà vẫn còn chưa biết tiểu nha đầu không ngờ lại ham thích bạo lực như thế.
Trong con mắt của Lý Hương Quân lóe lên một tia tinh quang, nay chứng kiến Khuynh Thành đang tức giận thì dường như nàng cảm giác được con người chân thật của Khuynh Thành. Tiểu nha đầu này trước kia lúc ở tại Thánh Sơn, đừng có nói là đánh người mà cho dù là giết người cũng là một chuyện thường tình. Từ ngày đi theo Lưu Phong nên nàng ta đã thay đổi rất nhiều a, lại thêm giống tiểu nữ hài bình thường.
"Dừng lại đừng đánh nữa, chúng ta phải lấy đức mà thu phục nhân tâm".
Lưu Phong thấy con ngươi của tên gian tế đã trở nên trắng dã, liền kêu lên: "Lấy đức thu phục nhân tâm!".
Nghê Thường bên cạnh liếc xéo Lưu Phong, chẳng phải nhà ngươi ra lệnh đánh người a, bây giờ lại lấy đức phục nhân tâm, lưu manh!
"Tạt nước lạnh!".
Nhưng mà hai người xuống tay cũng biết nặng nhẹ, tên gian tế đáng thương tới lúc này không chịu đựng được nữa nên lại ngất tiếp đi.
"Rào!".
Sau khi bị tạt một chậu nước lạnh, tên gian tế thở mạnh liền chậm rãi mở mắt ra mà căm tức nhìn Lưu Phong rồi mấp máy trong miệng nhưng rốt cuộc cũng không nói ra được gì. Họa là từ miệng ra, hắn cũng không muốn bị đánh một lần nữa mà chỉ dám trong bụng mang tổ tiên mười tám đời của Lưu Phong ra hỏi thăm một lượt.
"Hoàng Gia có thuộc hạ như ngươi, quả thật cũng không tệ a!" Đối với Huyền Hoàng Môn này Lưu Phong cũng không xa lạ. Hồi trước lúc Thu Sương tra khảo thì từ trong miệng Huyết Đạo Nhân hắn đã từng nghe qua.
"Hoàng Gia? Tại sao ngươi lại biết?" Tên gian tế nghe thấy Lưu Phong nhắc tới Hoàng Gia liền tỏ ra kinh hãi thất sắc!
Lưu Phong khinh thường cười cười: "Tiểu tử, ngươi còn không biết đi. Ta đã khám phá ra điều này của Huyền Hoàng Môn các người. Ta cũng khen cho người của môn phái. Nhưng bây giờ hỏi ngươi, chẳng qua là cho ngươi một cơ hội cứu mạng. Ngươi cũng đừng có mà không biết tán thưởng a".
"Nói bậy. Không thể được. Các ngươi không có khả năng biết" Tên gian tế phẫn nộ thoáng liếc nhìn Lưu Phong rồi lạnh lùng nói.
"Mịa nó, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a!".
Lưu Phong quát lạnh một tiếng: "Lão tử chẳng những biết tới Hoàng gia mà còn biết về Ám Ti và Huyết Ti." Kỳ thật Lưu Phong cũng không khẳng định Huyết Ti và Ám Ti, mà hắn đã từng giao thủ, cũng thuộc về Huyền Hoàng Môn. Giờ phút này hắn nói như vậy, chẳng qua là một phỏng đoán, thuận tiện lừa gạt dọa nạt một chút để thăm dò phản ứng của tên gian tế.
Lời này vừa nói ra lập tức đã làm tên gian tế kinh hãi không thôi. Hiển nhiên, những gì Lưu Phong biết đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Cho tới nay, tổ chức làm việc đều rất nghiêm mật. Ngoại trừ biết Huyết Ti và Ám Ti đã từng xuất hiện sớm nhất, còn lại các bộ phận đều vẫn ẩn dấu trong chỗ tối, căn bản là chưa từng bại lộ. Hơn nữa, Huyền Hoàng Môn tổ chức có danh tiếng lớn này cũng vừa mới nổi lên.
"Chẳng lẽ người của Lưu Phong đã trà trộn vào bên trong của Huyền Hoàng Môn?" Tên gian tế này cũng được coi là nhân vật trọng yếu của Huyền Hoàng Môn, nhưng hôm nay cũng chịu mù tịt. (nv: toản ngưu giác tiêm-chui vào sừng trâu mà nhìn).
"Tiểu tử, ngươi thật sự muốn thử nếm qua cái cảm giác sống không bằng chết?" Lưu Phong bước qua vỗ lên vai hắn nói tiếp: "Nói đi, nếu thông tin ngươi nói ra có giá trị, ta sẽ không phụ sự chờ đợi của ngươi" Lão tử nhất định sẽ cho ngươi chết một cách an nhàn.
Tên gian tế hừ một tiếng: "Những điều đó không phải là ngươi đã biết hết rồi sao?".
Lưu Phong mỉm cười nói: "Trước tiên, ta muốn biết tên của ngươi".
"Đường Hổ!" Tên gian tế thoáng do dự một chút, nói tên của mình ra.
"Ha ha! Người cũng giống như tên, đúng là có chút hổ tính"
Lưu Phong tán thưởng một câu liền nói tiếp: "Nói cho ta, Huyền Hoàng Môn là tổ chức dạng gì?".
Đương Hổ hừ nhẹ, quay đầu không để ý tới Lưu Phong.
"Không nói cũng không sao, lão tử nói cho ngươi nghe" Khóe miệng Lưu Phong lộ ra nụ cười tà ác, chậm rãi nói: "Huyền Hoàng Môn các người có lẽ đang chờ thời cơ để tạo phản, Hoàng Gia là muốn chính mình ngồi vào ghế Hoàng đế. Đúng không?" Phân tích của Lưu Phong cũng không phải là không có chủ đích. Lần đầu giao thủ với Ám Ti đúng là ở bên trong Phong Linh Cung của Hoàng cung. Ám Ti Tứ vệ và Vô Cực lão tặc là đồng bọn. Rất hiển nhiên, năm đó Thái tử bị chết đều có sự tham dự của bọn họ. Hôm nay Huyền Hoàng Môn hiện ra, nếu cẩn thận xâu chuỗi những gì vừa nghĩ ra cùng lời nói của Chu Phong thì không có sai, đây đúng là một âm mưu. Mà còn là một âm mưu kinh thiên động địa đã được lên kế hoạch từ mấy chục năm trước.
Vị Hoàng Gia này, theo Lưu Phong suy đoán hơn phân nửa chính là người của Hoàng gia. Nói cách khác, Huyền Hoàng Môn chính là thế lực của một vị hoàng tử. Về phần là vị Hoàng tử nào thì Lưu Phong cũng không dám đoán chắc.
Đường Hổ nghe Lưu Phong nói vậy, thần sắc trong mắt liền biến đổi, kinh hoảng lắp bắp nói: "Người làm sao biết."
Nói đến đây, tên gian tế ý thức được mình lỡ lời liền vội ngậm miệng lại.
"Ta kháo, vậy là ngươi đã xác định những lời của lão tử là đúng?" Lưu Phong trong lòng vui vẻ, thần sắc trên mặt không có chút dấu diếm hờ hững nói: "Tiểu tử, những gì ta biết so với ngươi tưởng tượng còn nhiều hơn".
Lưu Phong tiếp tục coi thường nói: "Chủ nhân thật sự của Huyền Hoàng Môn là một vị hoàng tử đúng không?".
"Ngươi. Ngươi như thế nào lại biết?" Đường Hổ cũng khó có thể che dấu sự kinh hãi trong lòng. Hoàng Gia chính là một hoàng tử quả là một bí mật kinh thiên động địa. Đừng nói là ngoại nhân, sợ rằng bên trong tổ chức số người biết cũng có hạn. Đương nhiên, Hoàng Gia đến tột cùng là vị nào hoàng tử, phỏng chừng không người nào biết.
"Ha ha"
Lưu Phong huy động bản lĩnh mặt dày cười to: "Ta có cái gì là không biết, bây giờ ta lại hỏi ngươi, Hoàng Gia thật ra là vị hoàng tử nào?".
"Không biết!" Đường Hổ trả lời rất kiên quyết, việc này căn bản là hắn không biết. Mà cho dù có biết thì sợ rằng hắn cũng không thể nói.
Lưu Phong lạnh lùng liếc nhìn Đường Hổ một cái, trong mắt hiện lên sát khí, chậm rãi nói: "Ngươi đang thử thách sự kiên nhẫn của ta à?" Nói xong, Lưu Phong đá một cước vào ngực hắn quát lạnh: "Ta không tin, ngươi thật sự là không sợ chết.".
"Phanh!"
Một tiếng động vang lên, Đường Hổ bị Lưu Phong đá bay ra ngoài, lăn lóc trên mặt đất.
Khuynh Thành tranh thủ hướng Đường Hổ đi tới, tặng hắn thêm hai cước nữa. Thấy hắn không có phản ứng gì nữa, lập tức khom lưng xuống, sờ sờ vào mũi của hắn, quay lại báo cho Lưu Phong: "Tỷ phu, hắn còn chưa có chết. Mà sao huynh cũng ác độc quá đi. Thiếu chút nữa là giết chết hắn rồi".
Lưu Phong liền cảm thấy xấu hổ. Đã biết một cước này của mình so với thủ đoạn của Khuynh Thành thật là kém xa. Cái gì mới gọi là ác độc đây.
Nghe thấy hắn còn chưa chết, Hắc Vân vội vàng đi tới tạt một chậu nước lạnh. Đường Hổ cả người rùng mình lại mới chậm rãi mở mắt: "Có bản lãnh thì giết chết ta đi, hành hạ một tù binh như ta thì gọi gì là anh hùng hảo hán".
"Ngươi mà là anh hùng?" Lưu Phong nở ra một nụ cười khinh thường, hướng Hắc Vân ra lệnh: "Đánh hắn đi, nhưng cũng đừng quá nặng tay quá, nên đánh cho có tay nghề một chút".
"Chủ công yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ cho hắn nếm mùi cảm giác sống không bằng chết". Trong con mắt của Hắc Vân lóe lên một tia cuồng nhiệt hưng phấn.
"Phong nhi đang tra khảo gian tế à? Đợi ta với?".
Khi Hắc Vân vừa chuẩn bị ra tay thì từ bên ngoài có tiếng của Thu Sương truyền tới.
/969
|