Hi Du Hoa Tùng

Chương 283: Uống đan dược.

/969


"Đình tỷ tỷ, nàng đừng vội nóng giận, chuyện này là ta sai." Sự việc cho tới nước này, Lưu Phong cũng không còn cách nào, đành phải cúi đầu nhận sai lầm.
 
"Đại sắc lang, đệ đệ hư, ta không muốn. nhìn mặt ngươi nữa." Đình nhi sắc mặt hòa hoãn một chút, nhưng mà lại làm ra vẻ muốn rời đi.
 
Lưu Phong một mặt ôm chặt lấy Đình Nhi, thấp giọng nói: "Đình tỷ tỷ, nàng hẳn là đã biết, làm bạn cả đời ta, chỉ có một mình nàng mà." Lưu Phong cũng không đem chuyện tu luyện của Liễu Thanh Nghi, Bạch Vũ, Ân Tố Tố nói ra.
 
Đình Nhi nghe vậy, không khỏi nhớ tới lời nói của hai vị sư tôn của Lưu Phong, trong lòng nhất thời thoải mái nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
 
"Đình tỷ tỷ, chúng ta thành thân đi nha, sau này chúng ta sẽ ở bên cạnh nhau mỗi ngày, ta cam đoan như vậy" Vì không muốn cho Đình Nhi tức giận, Lưu Phong đành ra vẻ thành thật.
 
Đình Nhi có chút thở dài nói: "Ta cũng nghĩ cùng ngươi thành thân sớm một chút, để ngươi khỏi trăng hoa nữa, vấn đề là. thân phận ngươi. , còn có. thân phận. của ta".
Lưu Phong rùng mình, lập tức hiểu được ý tứ của Đình Nhi.
 
Lưu Phong và Đình Nhi thân phận tuyệt đối không đơn giản. Đình Nhi là đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất nhất của Huyền Tâm chánh tông, bất kể là về công hay tư, Huyền Tâm chánh tông đều không để cho Đình Nhi rời khỏi phái.
 
"Chỉ cần nàng nguyện ý, hết thảy mọi chuyện còn lại đều không phải vấn đề". Lưu Phong ngạo nghễ nói: "Đình tỷ tỷ, không ai có thể ngăn cấm tình yêu của chúng ta". Không phải chỉ là một chưởng giáo Nguyên Anh kỳ thôi sao? Lưu Phong định đêm nay sau khi Đình Nhi rời khỏi sẽ tiến hành ăn đan dược, tiến hành luyện hóa, chỉ cần thành công là có thể tiến vào Nguyên Anh Kỳ, Lưu Phong căn bản không còn lo lắng trở ngại gì nữa. Trên thế giới này, cường giả vi tôn, hết thảy đều không thành vấn đề nữa.
 
Đình Nhi nở nụ cười nói: "Đệ đệ, ngươi có thật nắm chắc phần thắng khi khiêu chiến với Huyền Tâm chánh tông không?"
 
Lưu Phong thở dài nói: "Đánh không lại cũng không sao, cùng lắm thì mang nàng đào hôn".
 
Đình Nhi mỉm cười nhìn hắn: "Đáng ghét. đáng ghét. ai lại theo ngươi. đào hôn."
Lưu Phong trầm mặc xuống, cười nói: "Đình tỷ tỷ, nàng yên tâm đi, ta nhất định sẽ quang minh chính đại cưới nàng làm vợ".
 
Không khí trong phòng khẽ yên tĩnh lại, hai mắt Đình Nhi nhìn Lưu Phong, âm thầm suy nghĩ, nhìn vẻ mặt của hắn không giống như đang nói giỡn, chính là không biết hắn sao có lòng tin mà dám khiêu chiến với một Nguyên Anh hậu kỳ cao thủ.
 
Đình Nhi lẳng lặng nhìn hắn, nhẹ nở nụ cười: "Đệ đệ, ngươi không có nghĩ. tương lai. tương lai. những nữ nhân của ngươi. sao."
 
Đương nhiên là đồng thời hưởng thụ cuộc sống thần tiên rồi. Bất quá lời này Lưu Phong không có nói ra, ít nhất hắn trước tiên phải làm cho Đình Nhi có suy nghĩ rằng, nàng là người duy nhất. Nếu không, nàng có thể bỏ qua, không truy cứu chuyện vừa rồi của mình và Kim Vận phu nhân hay không. Lưu Phong quyết định đợi khi nào có cơ hội tốt một chút, sẽ nói cho Đình Nhi rõ, để nàng thông cảm, hy vọng có thể thay đổi quan niệm của nàng một chút.
 
"Chuyện tương lai, để tương lai hãy tính". Lưu Phong lạnh nhạt nói.
 
Đình Nhi nghe vậy, không hỏi tới nữa, xem ra Lưu Phong đang trốn tránh chuyện bi thương này. Nàng không muốn đụng chạm đến chuyện đau lòng này của hắn.
 
"Đệ đệ, bất kể như thế nào, ta vĩnh viễn cũng sẽ ở bên cạnh ngươi. Trước khi ngươi thành thân với Tố Tố, hai vị sư tôn của ngươi có tìm ta, các nàng cũng đều ủng hộ hôn sự của chúng ta".
 
Lưu Phong đôi mắt sáng rỡ"Là nhị sư tôn, tam sư tôn sao?".
 
"Ừm, đúng là các nàng" Đình Nhi vui vẻ nói: "Đệ đệ, ta thấy hai vị sư tôn hình như rất yêu thương ngươi".
 
"Đúng vậy, các nàng là sư tôn tốt nhất trên thế giới". Lưu Phong trong lòng cũng còn nói thêm một câu, cũng là sư tôn đẹp nhất trên thế giới.
 
"Nghe Đạo Đức sư tôn nói, Phiêu Hương Cốc các ngươi và Đông Cung là cùng một phía, đệ đệ ngươi không phải muốn đối nghịch với Đông Cung sao?" Đình Nhi có chút lo lắng nhìn hắn, hay tay nắm chặt lấy thành giường.
 
Lưu Phong cười khổ, thở dài: "Đình tỷ tỷ, Huyền Tâm chánh tông cũng có quan hệ tốt với Đông cung sao?"
 
Đình Nhi buồn bã nói: "Đúng vậy, nghe Đạo Đức sư thúc nói, chưởng giáo cũng quan hệ tốt với Đông Cung, trong khoảng thời gian gần đây, chúng ta đã cùng Đông Cung có liên lạc. Đệ đệ, nếu không, ngươi bỏ cuộc đi nha, một khi ngươi tiến nhập Hộ Bộ, ngươi sẽ hoàn toàn bị cuốn vào cuộc chiến đấu chính trị tàn khốc".
 
Lưu Phong lắc đầu: "Đình tỷ tỷ, xin lỗi, ta sẽ không từ bỏ được, huống hồ ta đã không còn đường rút lui rồi. Đông cung đã nhiều lần phái người ám sát ta, bây giờ chúng ta đã trở thành thế nước-lửa, không phải đàn bà đó chết, thì chính là ta chết. Nàng nghĩ xem bây giờ còn có thể thoái lui hay sao?"
 
Đình Nhi không nghĩ đến chuyện đã nghiêm trọng đến mức độ này, khẽ xin lỗi: "Đệ đệ, xin lỗi ta không biết chuyện như thế".
 
"Đình tỷ tỷ, ta hỏi nàng, nếu có một ngày, ta và sư môn của nàng phát sinh mâu thuẫn, nàng sẽ đứng ở bên nào?" Lưu Phong đột nhiên hỏi.
 
Đình Nhi rùng mình một chút, nhưng không biết phải trả lời Lưu Phong như thế nào. Sư môn và Lưu Phong trong lòng nàng cũng đều tối trọng yếu, muốn lựa chọn phía nào hơn, thật là nan giải.
 
Thấy Đình Nhi hồi lâu không lên tiếng, Lưu Phong thở dài một tiếng: "Đã làm khó cho nàng rồi."
 
Đình Nhi vội vàng nói: "Đệ đệ, ngươi đừng giận, có một số việc phải cho ta thời gian. Ngươi không biết sao, ta là cô nhi, từ nhỏ đã được sư tôn nuôi dưỡng. Huyền Tâm chánh tông là gia đình ta, nơi đó ta có thân nhân, ta có bằng hữu. Nếu ta bây giờ nếu nói với ngươi rằng ta sẽ phản bội sư môn thì ngươi sẽ tin sao? Ngươi sẽ cao hứng sao?"
 
Lưu Phong gật đầu nói: "Xin lỗi, là ta nóng nảy quá".
 
"Đệ đệ, ngươi yên tâm, chờ khi ta có cơ hội báo đáp ân trạch của sư môn xong, ta sẽ theo ngươi". Đình Nhi xúc động nói.
 
"Đình tỷ tỷ, tâm ý của nàng ta hiểu được."
 
Kỳ thật chuyện này cũng không cần gấp, đều là chuyện của tương lai cả. Lưu Phong không muốn chuyện tương lai làm cho tâm tình mình bây giờ bị rối loạn, khẽ lắc đầu, Lưu Phong đem phiền não trong đầu trục xuất ra ngoài, khẽ đưa đôi tay sờ soạn cặp chân thon đẹp, mềm mại của Đình Nhi.
 
Cảm nhận được đôi chân của mình bị nam nhân sờ soạng, Đình Nhi kinh ngạc hô lên một tiếng.
 
"Đáng ghét. đáng ghét. ngươi sờ chân ta làm gì. ?"
 
"Mỹ cước a. !" Chỉ có hai chữ mỹ cước nhưng lại nói ra tâm sự trong lòng Lưu Phong.
Đình nhi khẽ đỏ mặt, đôi chân run rẩy, giãy dụa, nhưng có lẽ Đình Nhi cũng không nghĩ là muốn thoát ra.
 
Xúc cảm tuyệt vời, dù cho là tu chân tiên tử, mỹ cước của Đình Nhi còn mềm mại hơn cả mỹ cước của Kim Vận phu nhân.
 
Nhìn Đình nhi trước mắt, chẳng biết tại sao trong đầu Lưu Phong bỗng nhớ đến người yêu tại kiếp trước, gặp gỡ một thời gian dài như vậy, hai người cũng phát sinh một chút ít quan hệ, nhiều lúc bọn họ còn vuốt ve cho nhau. Ngày đó tuyết bắt đầu rơi, hai người trong phòng đàm luận với nhau về lý tưởng, nhân sinh, hắn cứ như thế này ôm lấy mỹ cước của nàng, giúp nàng sưởi ấm.
 
Con người, chỉ có thể lúc hạnh phúc, là lúc có thể nhớ lại một chút chuyện cũ mà thôi.
Đương nhiên, trọng yếu nhất chính là dung mạo Đình Nhi thật sự quá giống, thậm chí Lưu Phong còn hoài nghi, Đình Nhi chính là nàng ở kiếp trước mà xuyên qua.
 
"Đệ đệ, ngươi có tâm sự sao?". Cảm nhận được sự khác thường, Đình Nhi ngồi lại sát bên Lưu Phong, thấp giọng hỏi.
 
Lưu Phong hồi phục lại tinh thần, mới phát hiện bản thân mình tự lúc nào, hai mắt đã ướt đẫm.
 
Những năm gần đây, hắn chính là lần đầu tiên rơi lệ.
 
"Không có việc gì" Lưu Phong đưa tay khẽ ôm Đình Nhi vào ngực, không nói gì nữa.
Đình Nhi từ trong đôi mắt Lưu Phong rõ ràng thấy được một chút thống khổ, nhưng rồi lại không biết có nên hỏi hay không. Suy nghĩ một chút, nàng cuối cùng cũng không hỏi.
Có lẽ bí mật cất giấu trong lòng nam nhân, nếu muốn hắn nói, không cần hỏi thì hắn cũng sẽ nói. Nếu hắn không muốn, ngay cả có hỏi cũng là vô ích.
 
"Đình tỷ tỷ, nàng yên tâm, ta sẽ vĩnh viễn đối tốt với nàng" Lưu Phong thanh âm rõ ràng có chút nghẹn ngào.
 
Mặc dù chỉ là một câu hứa hẹn rất bình thường, nhưng mà Đình Nhi lại biết đó là xuất phát từ trong phế phủ của hắn, đó chính thức là một lời hứa hẹn của nam nhân.
 
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, nam nhân và nữ nhân không ai lên tiếng, hai người lẳng lặng hưởng thụ không khí yên tĩnh và niềm hạnh phúc ôn hòa này.
 
Sau khi Đình Nhi rời khỏi, Lưu Phong nhanh chóng an bày Hắc Vân và thuộc hạ làm hộ pháp, bản thân mình trong phòng lại bố trí một pháp trận, chuẩn bị phục dụng Tổ Long Tam Huyền Đan.
 
Tất cả đều đả chuẩn bị xong, y theo công pháp của Tuyệt Sắc Kiếm Tiên, Lưu Phong nhanh chóng dụng nước dẫn đạo, nhanh chóng nuốt Tổ Long Tam Huyền Đan vào miệng.
 
Tổ Long Tam Huyền Đan vừa vào cửa miệng, lập tức hóa thành một đạo khí ấm, chạy khắp toàn thân, toàn thân Lưu Phong xuất hiện một cảm giác cực kỳ thoải mái.
 
Lưu Phong vội vàng tĩnh hạ tâm lai, tâm thần cẩn thận phân ra dẫn đạo đạo khí lưu này. Hắn liền phát hiện đạo khí lưu này thập phần cường đại, chỉ trong chốc lát đã di chuyển khắp kỳ kinh bát mạch của hắn, giờ phút này gân mạch hắn đã tràn đầy cổ khí lưu này.
Điều càng làm hắn ngạc nhiên hơn chính là Thái Âm Thất Tinh huyền dưới sự kích thích của cổ khí lưu, cũng chậm rãi tự thân vận chuyển theo.
 
Cũng không biết tuần hoàn được bao nhiên chu thiên, Lưu Phong phát hiện cổ khí lưu sau khi chạy khắp toàn thân, bắt đầu chậm rãi hướng đan điền của mình mà chạy tới.
 
Giờ phút này, tại vị trí Đan Điền đã hình thành một cỗ khí nóng rực dị thường, cô đặc vô cùng, tràn ngập khí tức sinh mạng.
 
Lưu Phong biết rằng cổ khí lưu này chính là tinh hoa của đan dược, hắn liền chuẩn bị thúc dục Kim đan trong cơ thể bắt đầu hấp thu, để cho Kim Đan của mình không ngừng lớn mạnh, cuối cùng cũng đã hình thành Nguyên Anh.
 
Lưu Phong chậm rãi sử dụng pháp quyết thúc dục Kim Đan, dùng nguyên khí bổn mạng của Kim Đan, chậm rãi tụ tập những đạo khí tức tinh hoa lân cận, bao vây chúng, sau đó chậm rãi tiếp cận, lực lượng của hắn và tinh hoa của đan dược tiếp xúc với nhau, trong sát na đó, thân thể Lưu Phong chấn động mạnh, một lực đạo cực mạnh từ đan điền khuyếch tán ra toàn thân của Lưu Phong.
 
Hai loại lực lượng đột nhiên chạm vào nhau, sản sinh ra một luống khí tức, từ trong cơ thể Lưu Phong phản chấn ra.
 
Giống như núi lửa bộc phát, đoàn đan khí này bạo phát ra, khí tức nóng bỏng và khí tức ấm áp hoàn toàn không giống nhau. Luồng khí tức bá đạo nóng rực nhanh chóng tràn khắp kinh mạch của Lưu Phong, giống như muốn thiêu cháy toàn bộ kinh mạch trong cơ thể hắn, làm cho hắn đau đớn mãnh liệt, cơ hồ muốn mê man.
 
Lưu Phong biết thời khắc đó là mấu chốt, nếu lực lượng của bản thân mình không thể hàng phục đan khí, không cách nào hấp thu được sẽ phí công.
 
Hắn liền cắn răn, cố nén đau đớn, trong lòng kiên quyết chống cự cổ đan khí bá đạo này.

/969

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status