Có đôi khi, Lưu Phong suy nghĩ, bản thân mình vốn đã là người chết, hôm nay có thể sống lại coi như là một điều may mắn hơn nữa cuộc sống hiện tại thực sự cũng không tệ. Bằng vào thực lực của Phượng viên, hắn hoàn toàn có thể hưởng thụ cuộc sống xa hoa.
Nói đến Trương Mỹ Nhân, hắn cảm thấy người này cũng thực vô cùng lợi hại. Cả một khu vực buôn bán mậu dịch rộng lớn của Giang Nam thì đã có tới 50% là do Phượng viên chưởng quản, sanh ý có thể nói là ngày tiến vạn dặm. Hiện tại, danh tiếng của Phượng viên so với Giang Nam Tổng đốc phủ còn muốn vượt xa hơn. Nghe đâu gia đinh bình thường của Phượng viên đi lại trên đường cái cũng có nhiều người khác hâm mộ.
Lúc này Lưu Phong thật sự nhàn nhã vô vị, một mình đi tới hậu hoa viên, định thừa dịp Trương Mỹ Nhân vắng mặt đi về phía ôn tuyền phía sau hoa viên.
Ôn tuyền tại hậu hoa viên của Phượng viên là do một dòng nước nóng thiên nhiên hình thành nên ôn tuyền. Về sau Trương Mỹ Nhân bỏ ra một lượng lớn nhân lực và tài lực thiết kế lại. Cuối cùng tại bên ngoài lại bố trí một cái tụ linh trận, mới hình thành nên một hồ ôn tuyền như bây giờ.
Nghe đâu, tại hồ ôn tuyền này tắm rửa, da dẻ sẽ trở nên bóng loáng nhẵn nhụi, có thể sánh như da dẻ của tiểu hài.
Lưu Phong một mình đi tới, trong lòng thầm nói, như thế nào mà hôm nay hậu hoa viên không thấy một bóng viên đinh, gia đinh nào. Lúc này đúng là lúc làm việc của viên đinh thế mà hôm nay một người cũng không thấy.
"Phải chăng hôm này là ngày nghỉ?"
Đang khi nói chuyện, hắn đã đến gần hồ ôn tuyền, tiếng nước càng ngày càng lớn, phía trước xuất hiện một hồ nước bạc, trên mặt hồ hơi nước bốc lên nghi ngút, bốn phía tràn đầy cây cỏ hoa lá, bao quanh bờ hồ là tầng tầng lớp lớp các hòn non bộ, các tòa giả sơn ánh lên trong nước, mặt hồ phản chiếu cảnh sắc núi non lấp lánh, cảnh vật thật huy hoàng.
"Chủ nhân, người còn muốn tẩy rửa nữa không, đã hai canh giờ rồi?" đột nhiên một thanh âm quen thuộc cách đó không xa truyền đến
Lưu Phong nhớ lại, tiếng nói chính là của Như Ngọc nha hoàn thân cận của tứ sư tôn Trương Mỹ Nhân.
"Tứ sư tôn đang tắm?" Lưu Phong phản ứng cực nhanh, nhất thời hiểu được duyên cớ tại sao hôm nay hậu viên lại không có gia đinh, cũng vì tứ sư tôn tắm rửa người lạ không được phép tiến vào.
"Như Ngọc, ngươi giúp ta chuẩn bị quần áo mới, ta sẽ tắm lại"
Như Ngọc vâng mệnh, cước bộ nhẹ nhàng, bờ mông trắng muốt tròn trĩnh của nàng khe khẽ lắc lư, sóng sánh theo từng bước chân đi. Luư Phong cẩn thận né tránh, không gây tiếng động tránh để cho Như Ngọc phát hiện.
Trong hồ sóng biếc lăn tăn, khắp nơi ánh sáng lấp lánh huyền ảo, đột nhiên Trương Mỹ Nhân nổi lên, vui đùa trong nước vẻ mặt cực kỳ mê người. Lưu Phong cảm thấy một cỗ nhiệt huyết dâng trào, miệng lưỡi khô nóng, có vài phận bị kích thích theo sinh lý sinh ra phản ứng.
"Bỏ đi? Hay là tiếp tục ở lại chỗ này nhìn lén?" Lưu Phong có chút do dự, nói gì thì Trương Mỹ Nhân cũng là tứ sư tôn của hắn, nhìn lén nàng tắm rửa cũng không hợp luân lý. Nhưng người đàn bà này lòng dạ ác độc, nhìn lén vài lần trả thù thị cũng chấp nhận được.
Lưu Phong đột nhiên nhớ tới một câu nói: "Đêm tối cho ta một đôi mắt sáng ngời, chính là để cho ta có thể quan sát." Mặc dù lúc này không phải là đêm tối, nhưng Lưu Phong quả thực có một đôi mắt sáng ngời cho nên hắn vẫn như cũ rình coi.
Trương Mỹ Nhân không có chút phát hiện có người đang rình coi nàng. Giờ phút này, nàng đang đứng tại trung tâm hồ nước, nghiêng nghiêng đầu, dùng tay tát nước tẩy rửa thân thể mình. Ngọc thủ lả lướt, yểu điệu mê người quả nhiên là thân thể nhu nhược nhuyễn cốt, vẻ đẹp trong nháy mắt có thể làm cho kẻ khác phải nín thở.
"Đẹp quá!" Lưu Phong cảm giác cái mũi mình nóng lên, thiếu chút nữa ngay cả máu mũi cũng trào ra. Một lát sau, miệng lưỡi khô cứng, nhiệt huyết sôi trào, hạ thể cũng cấp tốc bành trướng dựng đứng lên.
"Kháo, thật sự là hấp dẫn chết người mà" Lưu Phong có chút không chịu được vốn định bỏ chạy, nhưng trong lòng có chút không muốn. Dù sao cơ hội như vậy không phải ngày nào cũng có được.
"Nhìn một chút nữa vậy, liếc mắt một cái rồi đi ngay."
Tuy nói liếc mắt một cái, nhưng sau nửa canh giờ Lưu Phong vẫn như trước vẫn không rời đi, tựa hồ như có chút dấu hiệu nhập định. Nhìn đàn bà mà có thể nhập định, Lưu Phong tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất nhân.
Ngay lúc Như Ngọc cầm quần áo mới của chủ nhân trở lại, cất tiếng nói, Lưu Phong mới hồi tỉnh lại.
May mà chỗ của hắn ẩn nấp thập phần bí mật, Như Ngọc không thể phát giác ra hắn.
"Như Ngọc, ngươi đến bên hồ giúp bổn cung mặc y phục".
Nhìn sắc trời không còn sớm nữa, Trương Mỹ Nhân vào thời gian này mỗi ngày đều phải đi xử lý một số sự tình, hôm nay cũng không ngoại lệ. Đây chính là nơi thích hợp cho việc thư giãn, giúp xử lý công việc tốt hơn.
Vì để mặc lại y phục, Trương Mỹ Nhân cả người xích lõa đứng bên bờ hồ. Lưu Phong trước mắt sáng ngời, một thân thể trắng ngần, da thịt ngồn ngồn ngay trước mắt hắn, . Từng giọt nước long lanh trong suốt chảy dài trên thân thể nàng làm toát lên một mị lực thật mê hồn, cặp vú trắng muốt như sữa được điểm xuyến bằng hai hạt anh đào đỏ hồng vun thẳng, nhưng chết người nhất chính là dãy cỏ đen mướt chạy theo một hình tam giác nằm giữa hai đùi của nàng, cứ thế lộ ra trước ánh nắng lấp lánh dụ hoặc.
"Thật sự là không xong rồi, không chịu nổi nữa, không đi không được" Lưu Phong hai kiếp làm người, mặc dù có cùng nữ tử thân mật, thân thể tiếp xúc, nhưng thủy chung chỉ là sơ qua, Trương Mỹ Nhân xích lỏa thân thể thật sự kích thích hắn vô cùng. Hắn vội vàng vận khởi Thái Âm thất tinh huyền, áp chế dục vọng trong lòng, lặng lẽ rời đi.
Trở lại chính phòng mình, Lưu Phong vội vàng đóng cửa, hai chân ngồi xếp bằng trong miệng niệm Thanh Tâm chú, tiêu trừ dục vọng vừa mới bị Trương Mỹ Nhân làm bùng cháy lên.
Ngay sau khi hắn vừa mới thanh trừ tà niệm trong lòng thì Như Ngọc, nha hoàn thân cận của Trương Mỹ Nhân gõ của nói là chủ nhân cho mời
Lưu Phong có tật giật mình, ngay cả cửa cũng không dám mở, chỉ ở trong phòng hô: "Biết rồi, ta. ta lập tức đi ngay." Cúi đầu nhìn lại khố của mình lúc này đã xẹp xuống, Lưu Phong lúc này mới ổn định thần sắc, chỉnh sửa lại quần áo, mở cửa đi vào phòng khách.
Dưới tác dụng của ôn tuyền, Trương Mỹ Nhân da dẻ tựu như bạch ngọc, tinh thần hưng phấn, nhìn Lưu Phong tới, chào hỏi: "Phong nhi, nhanh lại đây, để cho vi sư ngắm nhìn ngươi!"
Trương Mỹ Nhân đôi mắt phượng chăm chú nhìn vào trên người Lưu Phong. Ánh mắt tự như ánh sao, lấp lánh hữu thần như biển sâu không thấy đáy. Sóng mũi thẳng tắp, kết hợp cùng vầng trán cao rộng, tạo thành một khuôn mặt đẹp như một khối ngọc được điêu khắc tinh xảo. Thêm nữa thân hình hắn thẳng tắp vĩ ngạn, quả nhiên là ngọc thụ lâm phong, phong lưu tiêu sái.
Tiểu súc sanh này thật sự có bộ dạng hoàn hảo, chỉ tiếc ngươi không nên tranh dành tam tỷ cùng với ta. Nhìn bộ dạng xuất sắc của Lưu Phong, Trương Mỹ Nhân trong lòng xuất hiện một tia hiểm ác, một đại nam nhân sao lại sinh ra tuấn mỹ như vậy.
"Tặc bì nương, xem ngươi lại muốn hí lộng ta" thừa dịp Trương Mỹ Nhân cẩn thận đánh giá hắn trong nháy mắt, ánh mắt Lưu Phong cũng không tị hiềm chăm chú nhìn vào trên người Trương Mỹ Nhân, cặp mắt nâu thơ ngây, lông mi cong dài, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, da tay trắng bóng, dáng người được giữ gìn cực kỳ cân đối, cần cong có cong, cần lõm có lõm, quả thực là phong vận của nữ tử thành thục, chỉ là vừa nghĩ nàng là đồng tính luyến ái, Lưu Phong lập tức phát sinh ác cảm.
Tố nương ở một bên cẩn thận nhìn hai vị chủ tử, trong lòng buồn bực vô cùng, hai người hôm nay làm sao thế, mắt mở to trừng trừng nhìn nhau, một người nhìn một người, cũng không hiểu bị ma ám hay sao nữa. Chẳng lẽ chủ nhân thay đổi tính tình, coi trọng vị tuấn lãng Đại thiếu gia này. Đáng tiếc hắn thân nhiễm hoa liễu, ngay cả một thân tu vi cao cường cũng sẽ trở nên vô dụng.
"Đáng tiếc, đáng tiếc, thật đáng tiếc!"
Bên này Tố nương kêu to trong lòng đáng tiếc, bên kia Trương Mỹ Nhân cũng lên tiếng gọi hảo. Liên tiếp ba tiếng hảo, làm cho Lưu Phong cảm thấy ngạc nhiên, hắn có cùng ý nghĩ với Tố nương, thầm nghĩ chẳng lẽ tặc bì nương hôm nay đổi tính tình, coi trọng ta.
May mắn, Trương Mỹ Nhân không biết Lưu Phong và Tố nương ý nghĩ, nếu không, không biết ác tâm đã trở thành cái dạng gì rồi.
"Phong nhi, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Nói đến Trương Mỹ Nhân, hắn cảm thấy người này cũng thực vô cùng lợi hại. Cả một khu vực buôn bán mậu dịch rộng lớn của Giang Nam thì đã có tới 50% là do Phượng viên chưởng quản, sanh ý có thể nói là ngày tiến vạn dặm. Hiện tại, danh tiếng của Phượng viên so với Giang Nam Tổng đốc phủ còn muốn vượt xa hơn. Nghe đâu gia đinh bình thường của Phượng viên đi lại trên đường cái cũng có nhiều người khác hâm mộ.
Lúc này Lưu Phong thật sự nhàn nhã vô vị, một mình đi tới hậu hoa viên, định thừa dịp Trương Mỹ Nhân vắng mặt đi về phía ôn tuyền phía sau hoa viên.
Ôn tuyền tại hậu hoa viên của Phượng viên là do một dòng nước nóng thiên nhiên hình thành nên ôn tuyền. Về sau Trương Mỹ Nhân bỏ ra một lượng lớn nhân lực và tài lực thiết kế lại. Cuối cùng tại bên ngoài lại bố trí một cái tụ linh trận, mới hình thành nên một hồ ôn tuyền như bây giờ.
Nghe đâu, tại hồ ôn tuyền này tắm rửa, da dẻ sẽ trở nên bóng loáng nhẵn nhụi, có thể sánh như da dẻ của tiểu hài.
Lưu Phong một mình đi tới, trong lòng thầm nói, như thế nào mà hôm nay hậu hoa viên không thấy một bóng viên đinh, gia đinh nào. Lúc này đúng là lúc làm việc của viên đinh thế mà hôm nay một người cũng không thấy.
"Phải chăng hôm này là ngày nghỉ?"
Đang khi nói chuyện, hắn đã đến gần hồ ôn tuyền, tiếng nước càng ngày càng lớn, phía trước xuất hiện một hồ nước bạc, trên mặt hồ hơi nước bốc lên nghi ngút, bốn phía tràn đầy cây cỏ hoa lá, bao quanh bờ hồ là tầng tầng lớp lớp các hòn non bộ, các tòa giả sơn ánh lên trong nước, mặt hồ phản chiếu cảnh sắc núi non lấp lánh, cảnh vật thật huy hoàng.
"Chủ nhân, người còn muốn tẩy rửa nữa không, đã hai canh giờ rồi?" đột nhiên một thanh âm quen thuộc cách đó không xa truyền đến
Lưu Phong nhớ lại, tiếng nói chính là của Như Ngọc nha hoàn thân cận của tứ sư tôn Trương Mỹ Nhân.
"Tứ sư tôn đang tắm?" Lưu Phong phản ứng cực nhanh, nhất thời hiểu được duyên cớ tại sao hôm nay hậu viên lại không có gia đinh, cũng vì tứ sư tôn tắm rửa người lạ không được phép tiến vào.
"Như Ngọc, ngươi giúp ta chuẩn bị quần áo mới, ta sẽ tắm lại"
Như Ngọc vâng mệnh, cước bộ nhẹ nhàng, bờ mông trắng muốt tròn trĩnh của nàng khe khẽ lắc lư, sóng sánh theo từng bước chân đi. Luư Phong cẩn thận né tránh, không gây tiếng động tránh để cho Như Ngọc phát hiện.
Trong hồ sóng biếc lăn tăn, khắp nơi ánh sáng lấp lánh huyền ảo, đột nhiên Trương Mỹ Nhân nổi lên, vui đùa trong nước vẻ mặt cực kỳ mê người. Lưu Phong cảm thấy một cỗ nhiệt huyết dâng trào, miệng lưỡi khô nóng, có vài phận bị kích thích theo sinh lý sinh ra phản ứng.
"Bỏ đi? Hay là tiếp tục ở lại chỗ này nhìn lén?" Lưu Phong có chút do dự, nói gì thì Trương Mỹ Nhân cũng là tứ sư tôn của hắn, nhìn lén nàng tắm rửa cũng không hợp luân lý. Nhưng người đàn bà này lòng dạ ác độc, nhìn lén vài lần trả thù thị cũng chấp nhận được.
Lưu Phong đột nhiên nhớ tới một câu nói: "Đêm tối cho ta một đôi mắt sáng ngời, chính là để cho ta có thể quan sát." Mặc dù lúc này không phải là đêm tối, nhưng Lưu Phong quả thực có một đôi mắt sáng ngời cho nên hắn vẫn như cũ rình coi.
Trương Mỹ Nhân không có chút phát hiện có người đang rình coi nàng. Giờ phút này, nàng đang đứng tại trung tâm hồ nước, nghiêng nghiêng đầu, dùng tay tát nước tẩy rửa thân thể mình. Ngọc thủ lả lướt, yểu điệu mê người quả nhiên là thân thể nhu nhược nhuyễn cốt, vẻ đẹp trong nháy mắt có thể làm cho kẻ khác phải nín thở.
"Đẹp quá!" Lưu Phong cảm giác cái mũi mình nóng lên, thiếu chút nữa ngay cả máu mũi cũng trào ra. Một lát sau, miệng lưỡi khô cứng, nhiệt huyết sôi trào, hạ thể cũng cấp tốc bành trướng dựng đứng lên.
"Kháo, thật sự là hấp dẫn chết người mà" Lưu Phong có chút không chịu được vốn định bỏ chạy, nhưng trong lòng có chút không muốn. Dù sao cơ hội như vậy không phải ngày nào cũng có được.
"Nhìn một chút nữa vậy, liếc mắt một cái rồi đi ngay."
Tuy nói liếc mắt một cái, nhưng sau nửa canh giờ Lưu Phong vẫn như trước vẫn không rời đi, tựa hồ như có chút dấu hiệu nhập định. Nhìn đàn bà mà có thể nhập định, Lưu Phong tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất nhân.
Ngay lúc Như Ngọc cầm quần áo mới của chủ nhân trở lại, cất tiếng nói, Lưu Phong mới hồi tỉnh lại.
May mà chỗ của hắn ẩn nấp thập phần bí mật, Như Ngọc không thể phát giác ra hắn.
"Như Ngọc, ngươi đến bên hồ giúp bổn cung mặc y phục".
Nhìn sắc trời không còn sớm nữa, Trương Mỹ Nhân vào thời gian này mỗi ngày đều phải đi xử lý một số sự tình, hôm nay cũng không ngoại lệ. Đây chính là nơi thích hợp cho việc thư giãn, giúp xử lý công việc tốt hơn.
Vì để mặc lại y phục, Trương Mỹ Nhân cả người xích lõa đứng bên bờ hồ. Lưu Phong trước mắt sáng ngời, một thân thể trắng ngần, da thịt ngồn ngồn ngay trước mắt hắn, . Từng giọt nước long lanh trong suốt chảy dài trên thân thể nàng làm toát lên một mị lực thật mê hồn, cặp vú trắng muốt như sữa được điểm xuyến bằng hai hạt anh đào đỏ hồng vun thẳng, nhưng chết người nhất chính là dãy cỏ đen mướt chạy theo một hình tam giác nằm giữa hai đùi của nàng, cứ thế lộ ra trước ánh nắng lấp lánh dụ hoặc.
"Thật sự là không xong rồi, không chịu nổi nữa, không đi không được" Lưu Phong hai kiếp làm người, mặc dù có cùng nữ tử thân mật, thân thể tiếp xúc, nhưng thủy chung chỉ là sơ qua, Trương Mỹ Nhân xích lỏa thân thể thật sự kích thích hắn vô cùng. Hắn vội vàng vận khởi Thái Âm thất tinh huyền, áp chế dục vọng trong lòng, lặng lẽ rời đi.
Trở lại chính phòng mình, Lưu Phong vội vàng đóng cửa, hai chân ngồi xếp bằng trong miệng niệm Thanh Tâm chú, tiêu trừ dục vọng vừa mới bị Trương Mỹ Nhân làm bùng cháy lên.
Ngay sau khi hắn vừa mới thanh trừ tà niệm trong lòng thì Như Ngọc, nha hoàn thân cận của Trương Mỹ Nhân gõ của nói là chủ nhân cho mời
Lưu Phong có tật giật mình, ngay cả cửa cũng không dám mở, chỉ ở trong phòng hô: "Biết rồi, ta. ta lập tức đi ngay." Cúi đầu nhìn lại khố của mình lúc này đã xẹp xuống, Lưu Phong lúc này mới ổn định thần sắc, chỉnh sửa lại quần áo, mở cửa đi vào phòng khách.
Dưới tác dụng của ôn tuyền, Trương Mỹ Nhân da dẻ tựu như bạch ngọc, tinh thần hưng phấn, nhìn Lưu Phong tới, chào hỏi: "Phong nhi, nhanh lại đây, để cho vi sư ngắm nhìn ngươi!"
Trương Mỹ Nhân đôi mắt phượng chăm chú nhìn vào trên người Lưu Phong. Ánh mắt tự như ánh sao, lấp lánh hữu thần như biển sâu không thấy đáy. Sóng mũi thẳng tắp, kết hợp cùng vầng trán cao rộng, tạo thành một khuôn mặt đẹp như một khối ngọc được điêu khắc tinh xảo. Thêm nữa thân hình hắn thẳng tắp vĩ ngạn, quả nhiên là ngọc thụ lâm phong, phong lưu tiêu sái.
Tiểu súc sanh này thật sự có bộ dạng hoàn hảo, chỉ tiếc ngươi không nên tranh dành tam tỷ cùng với ta. Nhìn bộ dạng xuất sắc của Lưu Phong, Trương Mỹ Nhân trong lòng xuất hiện một tia hiểm ác, một đại nam nhân sao lại sinh ra tuấn mỹ như vậy.
"Tặc bì nương, xem ngươi lại muốn hí lộng ta" thừa dịp Trương Mỹ Nhân cẩn thận đánh giá hắn trong nháy mắt, ánh mắt Lưu Phong cũng không tị hiềm chăm chú nhìn vào trên người Trương Mỹ Nhân, cặp mắt nâu thơ ngây, lông mi cong dài, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, da tay trắng bóng, dáng người được giữ gìn cực kỳ cân đối, cần cong có cong, cần lõm có lõm, quả thực là phong vận của nữ tử thành thục, chỉ là vừa nghĩ nàng là đồng tính luyến ái, Lưu Phong lập tức phát sinh ác cảm.
Tố nương ở một bên cẩn thận nhìn hai vị chủ tử, trong lòng buồn bực vô cùng, hai người hôm nay làm sao thế, mắt mở to trừng trừng nhìn nhau, một người nhìn một người, cũng không hiểu bị ma ám hay sao nữa. Chẳng lẽ chủ nhân thay đổi tính tình, coi trọng vị tuấn lãng Đại thiếu gia này. Đáng tiếc hắn thân nhiễm hoa liễu, ngay cả một thân tu vi cao cường cũng sẽ trở nên vô dụng.
"Đáng tiếc, đáng tiếc, thật đáng tiếc!"
Bên này Tố nương kêu to trong lòng đáng tiếc, bên kia Trương Mỹ Nhân cũng lên tiếng gọi hảo. Liên tiếp ba tiếng hảo, làm cho Lưu Phong cảm thấy ngạc nhiên, hắn có cùng ý nghĩ với Tố nương, thầm nghĩ chẳng lẽ tặc bì nương hôm nay đổi tính tình, coi trọng ta.
May mắn, Trương Mỹ Nhân không biết Lưu Phong và Tố nương ý nghĩ, nếu không, không biết ác tâm đã trở thành cái dạng gì rồi.
"Phong nhi, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
/969
|