Editor: Thư
Kiều Đào cũng không biết, đành phải chạy đi ra ngoài nghe mới biết được đáp án, kể hết chuyện của Cung Nhị phu nhân này ra. Thì ra là Cung gia này chính là gia đình cự phú nổi danh ở thành phủ này, mấy đời trước tích góp rất nhiều tài phú đất đai, sau lại đến đời Cung lão gia Cung Trung Tố mới có công danh, đi sĩ đồ. Bởi vì hai phòng chỉ có mỗi Cung Trung Tố là độc đinh, Lão Thái Gia hai phòng bèn hợp kế, liền để cho hắn một người đàn ông thừa tự hương khói cả hai phòng. Vốn là chuyện này không tồi, nhưng đến khi nên lập gia đình, Lão Thái Thái hai phòng không ai nhường ai, nàng dâu của mình lấy cho Cung Trung Tố đều là chánh thất, cả hai đều là lớn, đương nhiên phải coi như xa lạ, không liên hệ với nhau. Cung Nhị phu nhân này chính là do Lão Thái Thái chi thứ hai làm chủ cưới vào.
Nhưng đích tôn lại cưới phải Cung đại phu nhân mệnh ngắn phúc bạc, sinh hạ một nhi tử liền qua đời. Nhi tử này chính là Cung Viễn Hòa, lúc trước bỏi vì là đích tôn nên được Lão Thái Gia Lão Thái Thái nuôi dưỡng, đến bảy tám tuổi, hai lão già rồi qua đời, Cung Trung Tố thương tiếc trưởng tử, liền đưa Cung Viễn Hòa đến Cung Nhị phu nhân bên kia nuôi dưỡng.
Cho nên mặc dù Cung Nhị phu nhân này là một thê tử phòng khác của Cung Trung Tố, Cung Viễn Hòa lại chỉ có thể gọi bà ta là Nhị bá mẫu.
Minh Phỉ nhức đầu với những thứ quan hệ phức tạp này, liền nói: Đừng nói nữa, đừng nói, nghe cũng không hiểu.
Kiều Đào vắt khăn rửa mặt cho Minh Phỉ , cười nói: Nô tỳ thấy tình hình ngày hôm nay, về sau ngài không thể không đi theo phu nhân ra ngoài làm khách, ở nhà giúp tiếp đãi khách nhân một chút, dù có tiếp tục phiền não cũng phải biết rõ những chuyện này thì mới không phạm sai lầm.
Minh Phỉ nói: Nói không chừng qua mấy ngày này ta lại bị đuổi về, cơ hội như thế cũng sẽ không có quá nhiều.
Sắc mặt của Kiều Đào chợt trở nên ảm đạm, miễn cưỡng cố nặn ra nụ cười: Ngài quá lo lắng. Ta xem phu nhân rất thích ngài, lão gia không phải cũng mới khen ngài đấy sao? Nếu không, vẫn còn có Đại công tử đấy.
Minh Phỉ cười cười, không nói gì nữa. Nếu nàng không thể mang đến chỗ tốt cho Trần thị, chỉ sợ Trần thị cũng nhanh chóng mất đi hứng thú với nàng. Về phần Thái Quang Đình, chính hắn cũng còn phải phụ thuộc, đối với nàng chẳng qua là có tâm vô lực mà thôi. Trước mắt điều Trần thị cần nhất đó là có thể có thai, nhưng chuyện này, nàng lại không giúp được Trần thị, thậm chí còn ước gì Trần thị mang thai chậm một chút. Nếu như Trần thị có con của mình, còn có thể để tâm đến ba huynh muội các nàng như vậy sao? Tốt nhất chính là xem mọi việc làm chuyện vui đùa, nếu không nữa thì, mình làm người hưởng.
Kiều Đào cũng tự biết nói nữa cũng không trông cậy vào được, liền nói sang chuyện khác: Đúng rồi, hôm đó ngài dặn nô tỳ hỏi thăm về chuyện của Hoa ma ma, đã hỏi được rồi.
Trước kia Minh Phỉ thấy khi Uông thị gả con gái Hoa ma ma cảm khái hơi nhiều, lúc ấy liền lưu tâm muốn nghe rõ chuyện của Hoa ma ma, trở lại Kiều Đào liền tìm thời gian đi hỏi . Thì ra là toàn gia Hoa ma ma đều là tử gia đinh ở Trần phủ , bà ta và nam nhân của bà ta thành thân nhiều năm chỉ sinh được nữ nhi, thông minh xinh đẹp, hai vợ chồng trông cậy vào nàng để dưỡng lão, thương yêu muốn không hết. Không biết làm sao trời không chiều lòng người, nữ nhi kia lại bị mẹ cả của Trần thị phân phó lấy chồng là con trai thị tì của Trần Nhị tiểu thư đang ở xa , gả cực xa, nhiều năm cũng không thể thấy mặt một lần. Nếu Hoa ma ma còn ở lại Trần phủ, tương lai Trần Nhị tiểu thư thăm người thân còn có cơ hội gặp nhau, nhưng bà ta lại cùng Trần thị gả vào Thái phủ, gặp nhau không ngày hẹn, làm sao bà không khó chịu cho được.
Chuyện này tạm thời Minh Phỉ cũng không có biện pháp gì, chỉ đành phải một tiếng mà thôi, lại nhỏ giọng dặn dò Kiều Đào một lần. Nói không phải muốn Kiều Đào cẩn thận nhìn chằm chằm Trần thị nơi đó, nơi cần thiết thì không cần tiếc nuối bạc, có gió thổi cỏ lay gì nhanh chóng tới đây báo, không cần chạm đến Thái Quốc Đống cùng Trần thị tạo rủi ro gì đó.
Nghĩ đến tình huống khó khăn, chủ tớ nhất thời nhìn nhau chẳng nói gì. Trong phòng chỉ có Minh Ngọc cùng Hỉ Phúc không biết buồn không ngừng chơi đùa. Minh Phỉ thở dài, lấy ra giày thêu cho Trần thị ra làm, Kiều Đào ngồi vào một bên chuẩn bị chỉ thêu cho nàng.
Lát sau, Ngân Bình cười hì hì vén rèm dò vào đầu tới: A nha! Tam Tiểu Thư còn ngồi làm giày đây à, mau mau, phu nhân cho gọi Tam Tiểu Thư cùng Lục Tiểu Thư chạy nhanh qua bái kiến Tri Phủ phu nhân.
Bọn nha đầu rối ren một hồi, sửa lại quần áo tóc tai ngay ngắn cho hai tỷ muội Minh Phỉ, mới ôm lấy đi phòng khách.
Lúc này khách nhân trong phòng khách đã đi hơn một nửa, một phu nhân đầy đặn trắng trẻo hơn 40 tuổi mặc bào phục áp hắc bên đỏ thẫm được đoạn hoa, đầu cài trâm vàng ròng, đoan đoan chánh chánh ngồi ở chủ vị, Trần thị ngồi ở bên phải bà, Cung Nhị phu nhân ngồi bên trái bà, cười híp mắt vây quanh nói chuyện với bà. Minh Phỉ mang theo Minh Ngọc đến cửa, cũng không dám tùy tiện xông vào, chỉ đứng bên cạnh cửa bảo bọn nha đầu thông báo.
Trần thị nghe, cười hì hì cùng phu nhân kia nói: Đại bá mẫu, là hai nữ nhi của điệt nữ đến rồi.
Tri Phủ phu nhân cười nói: Nghe nói dáng dấp trắng ngần, tri lễ hiểu chuyện, mau dẫn đi vào ta xem một chút.
Minh Phỉ dẫn Minh Ngọc đi vào hành lễ, theo như lúc trước Ngân Bình dặn, hô một tiếng bá ngoại bà. Tri Phủ phu nhân cười híp mắt bảo nha đầu đỡ hai người dậy, mỗi người thưởng cái hà bao, lại
Kiều Đào cũng không biết, đành phải chạy đi ra ngoài nghe mới biết được đáp án, kể hết chuyện của Cung Nhị phu nhân này ra. Thì ra là Cung gia này chính là gia đình cự phú nổi danh ở thành phủ này, mấy đời trước tích góp rất nhiều tài phú đất đai, sau lại đến đời Cung lão gia Cung Trung Tố mới có công danh, đi sĩ đồ. Bởi vì hai phòng chỉ có mỗi Cung Trung Tố là độc đinh, Lão Thái Gia hai phòng bèn hợp kế, liền để cho hắn một người đàn ông thừa tự hương khói cả hai phòng. Vốn là chuyện này không tồi, nhưng đến khi nên lập gia đình, Lão Thái Thái hai phòng không ai nhường ai, nàng dâu của mình lấy cho Cung Trung Tố đều là chánh thất, cả hai đều là lớn, đương nhiên phải coi như xa lạ, không liên hệ với nhau. Cung Nhị phu nhân này chính là do Lão Thái Thái chi thứ hai làm chủ cưới vào.
Nhưng đích tôn lại cưới phải Cung đại phu nhân mệnh ngắn phúc bạc, sinh hạ một nhi tử liền qua đời. Nhi tử này chính là Cung Viễn Hòa, lúc trước bỏi vì là đích tôn nên được Lão Thái Gia Lão Thái Thái nuôi dưỡng, đến bảy tám tuổi, hai lão già rồi qua đời, Cung Trung Tố thương tiếc trưởng tử, liền đưa Cung Viễn Hòa đến Cung Nhị phu nhân bên kia nuôi dưỡng.
Cho nên mặc dù Cung Nhị phu nhân này là một thê tử phòng khác của Cung Trung Tố, Cung Viễn Hòa lại chỉ có thể gọi bà ta là Nhị bá mẫu.
Minh Phỉ nhức đầu với những thứ quan hệ phức tạp này, liền nói: Đừng nói nữa, đừng nói, nghe cũng không hiểu.
Kiều Đào vắt khăn rửa mặt cho Minh Phỉ , cười nói: Nô tỳ thấy tình hình ngày hôm nay, về sau ngài không thể không đi theo phu nhân ra ngoài làm khách, ở nhà giúp tiếp đãi khách nhân một chút, dù có tiếp tục phiền não cũng phải biết rõ những chuyện này thì mới không phạm sai lầm.
Minh Phỉ nói: Nói không chừng qua mấy ngày này ta lại bị đuổi về, cơ hội như thế cũng sẽ không có quá nhiều.
Sắc mặt của Kiều Đào chợt trở nên ảm đạm, miễn cưỡng cố nặn ra nụ cười: Ngài quá lo lắng. Ta xem phu nhân rất thích ngài, lão gia không phải cũng mới khen ngài đấy sao? Nếu không, vẫn còn có Đại công tử đấy.
Minh Phỉ cười cười, không nói gì nữa. Nếu nàng không thể mang đến chỗ tốt cho Trần thị, chỉ sợ Trần thị cũng nhanh chóng mất đi hứng thú với nàng. Về phần Thái Quang Đình, chính hắn cũng còn phải phụ thuộc, đối với nàng chẳng qua là có tâm vô lực mà thôi. Trước mắt điều Trần thị cần nhất đó là có thể có thai, nhưng chuyện này, nàng lại không giúp được Trần thị, thậm chí còn ước gì Trần thị mang thai chậm một chút. Nếu như Trần thị có con của mình, còn có thể để tâm đến ba huynh muội các nàng như vậy sao? Tốt nhất chính là xem mọi việc làm chuyện vui đùa, nếu không nữa thì, mình làm người hưởng.
Kiều Đào cũng tự biết nói nữa cũng không trông cậy vào được, liền nói sang chuyện khác: Đúng rồi, hôm đó ngài dặn nô tỳ hỏi thăm về chuyện của Hoa ma ma, đã hỏi được rồi.
Trước kia Minh Phỉ thấy khi Uông thị gả con gái Hoa ma ma cảm khái hơi nhiều, lúc ấy liền lưu tâm muốn nghe rõ chuyện của Hoa ma ma, trở lại Kiều Đào liền tìm thời gian đi hỏi . Thì ra là toàn gia Hoa ma ma đều là tử gia đinh ở Trần phủ , bà ta và nam nhân của bà ta thành thân nhiều năm chỉ sinh được nữ nhi, thông minh xinh đẹp, hai vợ chồng trông cậy vào nàng để dưỡng lão, thương yêu muốn không hết. Không biết làm sao trời không chiều lòng người, nữ nhi kia lại bị mẹ cả của Trần thị phân phó lấy chồng là con trai thị tì của Trần Nhị tiểu thư đang ở xa , gả cực xa, nhiều năm cũng không thể thấy mặt một lần. Nếu Hoa ma ma còn ở lại Trần phủ, tương lai Trần Nhị tiểu thư thăm người thân còn có cơ hội gặp nhau, nhưng bà ta lại cùng Trần thị gả vào Thái phủ, gặp nhau không ngày hẹn, làm sao bà không khó chịu cho được.
Chuyện này tạm thời Minh Phỉ cũng không có biện pháp gì, chỉ đành phải một tiếng mà thôi, lại nhỏ giọng dặn dò Kiều Đào một lần. Nói không phải muốn Kiều Đào cẩn thận nhìn chằm chằm Trần thị nơi đó, nơi cần thiết thì không cần tiếc nuối bạc, có gió thổi cỏ lay gì nhanh chóng tới đây báo, không cần chạm đến Thái Quốc Đống cùng Trần thị tạo rủi ro gì đó.
Nghĩ đến tình huống khó khăn, chủ tớ nhất thời nhìn nhau chẳng nói gì. Trong phòng chỉ có Minh Ngọc cùng Hỉ Phúc không biết buồn không ngừng chơi đùa. Minh Phỉ thở dài, lấy ra giày thêu cho Trần thị ra làm, Kiều Đào ngồi vào một bên chuẩn bị chỉ thêu cho nàng.
Lát sau, Ngân Bình cười hì hì vén rèm dò vào đầu tới: A nha! Tam Tiểu Thư còn ngồi làm giày đây à, mau mau, phu nhân cho gọi Tam Tiểu Thư cùng Lục Tiểu Thư chạy nhanh qua bái kiến Tri Phủ phu nhân.
Bọn nha đầu rối ren một hồi, sửa lại quần áo tóc tai ngay ngắn cho hai tỷ muội Minh Phỉ, mới ôm lấy đi phòng khách.
Lúc này khách nhân trong phòng khách đã đi hơn một nửa, một phu nhân đầy đặn trắng trẻo hơn 40 tuổi mặc bào phục áp hắc bên đỏ thẫm được đoạn hoa, đầu cài trâm vàng ròng, đoan đoan chánh chánh ngồi ở chủ vị, Trần thị ngồi ở bên phải bà, Cung Nhị phu nhân ngồi bên trái bà, cười híp mắt vây quanh nói chuyện với bà. Minh Phỉ mang theo Minh Ngọc đến cửa, cũng không dám tùy tiện xông vào, chỉ đứng bên cạnh cửa bảo bọn nha đầu thông báo.
Trần thị nghe, cười hì hì cùng phu nhân kia nói: Đại bá mẫu, là hai nữ nhi của điệt nữ đến rồi.
Tri Phủ phu nhân cười nói: Nghe nói dáng dấp trắng ngần, tri lễ hiểu chuyện, mau dẫn đi vào ta xem một chút.
Minh Phỉ dẫn Minh Ngọc đi vào hành lễ, theo như lúc trước Ngân Bình dặn, hô một tiếng bá ngoại bà. Tri Phủ phu nhân cười híp mắt bảo nha đầu đỡ hai người dậy, mỗi người thưởng cái hà bao, lại
/607
|