Editor: Lovenoo1510
Thanh Hư cũng không thèm nhìn tới, thuận miệng nói: “Thượng cát!” Đưa tới cửa sinh ý, hắn mà không đoán được thì chính là heo! Chỉ có để khách hành hương vui vẻ, mới có thể được nhiều tiền nhang đèn một chút, hắn và Lão Đạo sĩ mới có tiền làm lễ mừng năm mới. Đã rất lâu không có gà nướng để ăn rồi.
Dư ma ma đang muốn hỏi cẩn thận, Uông thị đã hớn hở vậy lại chúc mừng nàng: “Ôi chao, chúc mừng ma ma, ma ma cầu cái gì vậy? Nhất định mong muốn sẽ trở thành sự thật.”
Dư ma ma cũng là người thận trọng, không trả lời câu hỏi của Uông thị, trầm tư một lát, mở mồm nói: “Ta thay phu nhân và tiểu thư nhà ta cung phụng 50 cân dầu vừng, 30 cặp nến, 30 bó hương. Phù hộ lão gia trong nhà, công tử, các tiểu thư bình an vui vẻ, vô bệnh vô tai.”
Nói xong thì kín đáo đưa qua một bao chứa hai mươi lượng bạc cho Thanh Hư, “Đây là của phu nhân nhà chúng ta.” Lại đưa một bao chứa mười hai lượng bạc: “Đây là của Tam tiểu thư nhà chúng ta, muốn thắp một chiếc đèn chong.” Nói đến Tam tiểu thư thì bà cố ý tra xét thần thái Thanh Hư, lại thấy Thanh Hư thờ ơ, mí mắt cũng không hề nhìn lên, trong lòng bà mới hơi buông lỏng một chút, rồi yêu cầu được gặp Tống đạo sĩ.
Thanh Hư nghiêm túc cảm ơn, lại nói mấy câu hữu ích, rồi đem bạc trong tay không chút dấu vết cân nhắc, mặt mày hớn hở: “Hai vị khách quý xin mời sang sương phòng phía đông dùng trà. Ta đi mời sư phụ.” Nếu muốn tiền, thì phải khiến lão già ra ngoài lừa dối mấy câu mới có thể tế thuỷ trường lưu được.
(Tế thuỷ trường lưu: Nước có dòng nhỏ lại thường chảy dài.)
Dư ma ma đem cây xăm cầm trong tay, nói: “Nãi nãi Ngô gia còn chưa thắp hương cầu phúc đấy. Khó có khi tới một chuyến, sao lại không muốn vì người trong nhà cầu phúc chứ.”
Đều nói quỳ gối thì phải tiêu tiền, ta rõ ràng là bồi ngươi tới có được hay không? Uông thị liếc trắng mắt: “Ta không………”
Dư ma ma ngắt lời nàng: “Mặc dù nãi nãi không vội, nhưng thời gian đã không còn sớm, nô tỳ chờ nãi nãi ở chỗ này, cũng tiện quấy rầy Lão thần tiên một chút.”
Uông thị hận đến nghiến răng, lúc trước nàng ở trước mặt một câu ngươi, một câu ta, lúc này sao lại tự xưng là nô tỳ rồi hả? Thấy ánh mắt của Tiểu đạo sĩ và ma ma thô sử nhà mình sáng quắc nhìn tới, lại ở trước mặt Dư ma ma, rốt cuộc cái mặt này cũng không ném đi được, thẻ cũng không cần, cắn răng góp một lượng bạc, lòng đau đến run rẩy, mặt mũi trắng bệch, vẫn mạnh mẽ cười chống đỡ nói: “Người nhà quê, không so được với phu nhân và tiểu thư nhà quan, tẫn tâm là được rồi.”
Cái này bình thường chỉ phải mất mấy đồng bạc hoặc là cho nửa túi lúa mì cho gà ăn vậy mà cuối cùng lại bị ép phải đưa ra một lượng bạc, trong lòng Thanh Hư cười lăn lộn, trên mặt lại trang nghiêm nói: “Bất kể nhiều ít, đều là một mảnh thành tâm.”
“Vô lượng thiên tôn!” Theo tiếng nói vang vọng truyền tới, thấy một lão đạo sĩ có sức sống thanh sảng đi tới, mặc một đạo bào màu xám gọn gàng sạch sẽ, một chút nếp nhăn cũng không có, râu tóc bạc trắng, có ba chòm râu dài nhìn càng thêm thanh khiết chỉnh tề, vừa đứng ở nơi đó, đem phất trần trong tay tiêu sái vung về phía sau, tay phải cong ngón trỏ lên, duỗi thẳng ba ngón tay khom lưng hành lễ, dáng người cao lớn, tùng bách trong viện như tôn lên, có vài phần tiên phong đạo cốt.
(Vô lượng thiên tôn: Hiểu nôm na là trời đất rộng lớn.)
Dư ma ma biết đây chính là Tống đạo sĩ, vội vàng cầm cây xăm trên tay dâng lên: “Xin chân nhân vì ta giải đoán xăm.”
Tống đạo sĩ nhận lấy thẻ kia, híp mắt, phóng tầm mắt nhìn đi rất xa, một hồi lâu không nói gì, Dư ma ma khẩn trương đến mức trái tim cũng nhảy tới cổ họng, hai mắt liếc Tiểu đạo đồng, ngầm chứa bất mãn.
Mặt Tống đạo sĩ không thay đổi híp mắt nhìn hồi lâu, mới nói: “Tốt, tốt, thẻ rất tốt! Rất nhiều năm rồi ta chưa từng gặp qua quẻ này.”
Dư ma ma yên lòng, cung kính nói: “Xin chân nhân giải đoán xâm.”
Giọng Tống đạo sĩ trầm bổng du dương thì thầm nói: “Khô mộc phùng xuân tẫn phát tân, hoa hương diệp mậu điệp lai tần. Đào nguyên cạnh đấu thiên hồng tử, nhất phiến ngư châu ngộ nhập tân. Cung hỉ khách nhân, thử nãi thượng cát, vương đạo chân ngộ nhập đào nguyên.”
Gương mặt Dư ma ma xin thỉnh giáo, Tống đạo sĩ lại nói: “Khô Mộc Phùng Xuân là ngày mà sự việc xảy ra, hoa hương diệp mậu điệp là bươm bướm bay đến nhiều lần. Đào nguyên là nhà tiên, hoa đào nở muôn tía nghìn hồng, có một chiếc thuyền đánh cá du ngoạn dưới nước. Cảnh tượng phồn vinh sung sướng như vậy. Người cầu được thẻ tre này, có kỳ ngộ ngoài ý muốn, cực kỳ sung sướng, nhưng phải có tâm mới đến được, không dụng tâm thì sẽ mang tới tai ương. Thẻ tre này có cát mà không có hung.”
(Thẻ tre này có cát mà không có hung: Thẻ tre này may mắn không có điềm dữ.)
(Lovenoo1510: Mọi người thông cảm, đoạn này xoắn não quá, ta cũng không hiểu rõ lắm, nên edit đoạn này cũng không được rõ ràng.”
Lại hát lên: “Tài khả vọng, bệnh diệc thuyên, gia trạch cát, hành nhân hoàn, vấn lục giáp, qua điệt miên, tàm hoạch lợi, hôn hữu duyến, dưỡng lục súc, hảo hướng tiền, nhược mưu vọng, phúc lộc toàn. Vấn phong thủy đinh tài khả tiểu phát, vấn di thất vô tâm đắc hồi vật, vấn tự thân tu thiện hữu tiên duyến, vấn thiên thì khoái nhạc hựu hà nghi, vấn xuất hành ý ngoại ngộ quý nhân.” Giọng hát dừng lại, “Khách nhân cầu gì?”
Dư ma ma sững sờ, không biết nên nói cái gì cho phải, một hồi lâu mới nói: “Hỏi về gia đình.” Đừng bảo là bà ngây ngô, ngay cả Thanh Hư cũng tò mò tới gần, muốn xem cái thẻ kia hắn cũng không dám nói tuỳ tiện.
Tống đạo sĩ cười nói: “Bất luận cầu xin cái gì cũng đều tốt.”
Uông thị lớn tiếng hét lên: “Ôi chao, tốt như vậy?” Con ngươi chuyển loạn, nghĩ tới mình có phải cũng nên đi cầu xin một thẻ hay không? Không thể uổng phí một lượng bạc cúng được.
Tống đạo sĩ lại như nhìn thấu ý tưởng của nàng: “Thẻ này là thượng cát, rất nhiều năm rồi không có ai cầu được. Ôi, ta nghĩ tất cả vận khí hôm nay đều được vị khách nhân này chiếm rồi.” Ý là, nếu như ngươi nhất định phải đi cầu xin, đến lúc cầu xin được thẻ xấu thì cũng đừng có khó chịu.
Uông thị nghe xong lời này, cũng không vui mừng, cảm thấy vận khí mình có tốt hơn nữa cũng bị ma ma chiếm mất, uổng phí mất một lượng bạc, lại mất mặt một lần, liền nổi lên tâm tư, xúi bẩy Dư ma ma trở về Ngô gia thôn.
Chuyện của Dư ma ma còn chưa có làm xong, cũng không quay đầu lại: “Nãi nãi nếu gấp thì về trước đi. Ngài không cần lo lắng cho nô tỳ, trí nhớ của Lão thất rất tốt, đường đi qua một lần lúc về cũng không nhớ nhầm đâu.”
Xe ngựa là nhà họ, phu xe cũng là nhà họ, nếu không nghe họ nói chuyện, thì chỉ có thể tự đi về nhà. Uông thị liếc mắt nhìn tuyết bẩn và bùn đất bên ngoài, chỉ đành kiềm chế lại tính tình, hầm hừ ngồi ở một bên, giơ tay ra hơ lửa, dùng sức uống trà, lại ngại trà này không đủ nồng, nên bắt Thanh Hư đổi trà đậm hơn, lại hỏi có bánh điểm tâm hay không, ắt phải kiếm trở lại một lượng bạc.
Làm cho Thanh Hư liên tiếp xem thường, sau lưng Uông thị hắn cầm lấy năm lá trà bọt ném vào trong ấm trà, đem lại cho Uông thị, lại lấy mấy quả táo bị sâu đục để vào cái đĩa bê lên. Uông thị cũng đã thưởng thức qua trà ngon, lập tức kêu la, mắng Thanh Hư giảo hoạt ngang bướng, nàng mới vừa cúng một hai lượng bạc, mà hắn lại cho nàng ăn cái này? Thanh Hư híp đôi mắt hồ ly cười nói: “Tệ am cũng chỉ có cái trà và táo này thôi, quả táo này là thờ cúng qua Sư tổ Tam Thanh. Nãi nãi cảm thấy có tốt hay không?”
Uông thị đang muốn nói, đột nhiên nhớ tới tên Tiểu đạo sĩ này gian xảo vô cùng, năm ngoái mới lừa gạt từ trong tay mình nửa túi lúa mạch, nói không chừng chính mình ở nơi này vừa nói không tốt, thì hắn lại đả xà tuỳ côn, để cho nàng lại phải bố thí chút chút cũng nên. Lập tức nói: “Thôi, người xuất gia nghèo khó, không so đo cùng ngươi.”
(Đả xà tuỳ côn: Kẻ bị công kích giỏi về cách dùng mánh khoé thủ đoạn để lợi dụng luồn lách sơ hở, phản kích nhanh nhạy, khiến đối phương cảm thấy khó giải quyết.)
Thanh Hư cười cười, cũng không nói lời nào, đem trà bọt pha trà lại bị nàng cho là thô tục coi thường, tiện tay cầm mấy quả táo kín đáo đưa cho ma ma thô sử. Uông thị vừa nhìn thấy, lập tức bất mãn, ma ma thô sử này lại rất vui vẻ.
Bên này Dư ma ma hỏi Tống đạo sĩ: “Phu nhân nhà ta nếu nhìn thấy thẻ tre này, chắc sẽ rất mừng rỡ. Không biết chân nhân có thể đem thẻ tre này tặng lại cho tiểu phụ nhân này hay không?” Bà có cảm giác chuyện này tốt đẹp ngoài dự tính, tiểu thư nhà mình biết chữ, phải đem thẻ này mang về cho tiểu thư nhà mình ngó qua mới yên tâm.
Tống đạo sĩ tiện tay cầm cây xăm kia đưa cho Dư ma ma, cười ha hả, có vài phần phóng khoáng: “Cầm đi đi, bần đạo chế bổ sung một thẻ khác là được.”
Dư ma ma thừa dịp Uông thị ở đó đang đấu pháp với Thanh Hư, từ trong tay áo lấy ra ba tờ giấy đỏ viết ngày sinh bát tự đưa cho Tống đạo sĩ: “Tiểu phụ nhân có ba chất nữ, mẹ hắn yếu ớt, nên làm họ từ nhỏ đã nhiều bệnh, tuổi lớn dần, nhưng vẫn chưa có người tới cửa cầu hôn. Lòng ta rất thương cảm các nàng, muốn mời chân nhân xem một chút, ngày sinh tháng đẻ của các nàng như thế nào, lúc nào thì bệnh có thể khỏi hẳn người như người bình thường được, lúc nào thì người mai mối mới tới cửa?”
Tống đạo sĩ thuận tay cầm giấy đỏ, đem giấy đỏ giơ lên, cổ ngửa ra sau, nheo mắt nhìn ra xa xa, một hồi lâu vẫn không nói lời nào. Dư ma ma biết lúc này, hắn đây là bị lão thị, vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Tống đạo sĩ nhìn nửa ngày, thấp giọng nói: “Bé gái này mệnh quái nha.”
Dư ma ma vừa nghe, tâm liền nhíu lại, mặt không biến sắc nói: “Như thế là rất quái pháp ạ?”
Tống đạo sĩ nói: “Vốn là người này nên sinh vào tháng ba, lại bị người mạnh mẽ sửa lại vận, sinh ở trong tháng hai. Suy yếu thành bùn, chịu hết mọi khổ sở; không có cha mẹ dựa vào, huynh muội không thân.”
Trong lòng Dư ma ma “Lộp bộp” một cái, chìm xuống dưới đáy.
Lại nghe Tống đạo sĩ nói xoay chuyển: “Nhưng! Mạng này là do trời định, dù là sức mạnh thay đổi cũng chỉ là Minh Châu bị long đong, sớm muộn gì cũng toả ánh sáng rực rỡ. Nếm trải khổ đau, đó mới là ‘Nhân thượng nhân’. Bé gái này cuối cùng sẽ luôn được hưởng phúc, mọi người trong nhà không thể thiếu được muốn dính hào quang của nàng.”
(Nhân thượng nhân: Chịu được cái khổ cùng cực thì mới là kẻ vượt trên mọi người)
Dư ma ma ghi nhớ ở trong lòng, lại hỏi chút vấn đề nghi vấn, Tống đạo sĩ cũng không chịu nói lại, chỉ nói Thiên cơ không thể tiết lộ.
Dư ma ma liền đem hai tờ giấy đỏ khác đưa qua, Tống đạo sĩ nhìn, kỳ quái nói: “Hai người này a, một không có trên đời này, một người khác, cho dù là sống, cũng chỉ là mệnh nha đầu. Kỳ quái nha, đây có thật là tỷ muội không? Vì sao một người lại phú quý đến vậy, người khác lại bần tiện như thế đây? Mà một người kia, lại như thế? Thật là quỷ dị, quỷ dị nha.”
Dư ma ma cười đem ba tờ giấy đỏ thu hồi, nói: “Chuyện trên đời này, sống chết khó lường, người nào có thể nói rõ ràng được đây?” Liền đem lời nói rời đi chỗ khác không muốn nhắc lại chuyện này.
Tống đạo sĩ đồng ý nói: “Đúng thế.”
Đợi Dư ma ma hài lòng rời đi, Thanh Hư lại gần lấy hai túi bạc ở trong ngực kín đáo đưa cho Tống đạo sĩ, mình thì giữ lại một lượng bạc. Tống đạo sĩ cũng không tranh giành cùng hắn, chỉ mắng: “Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, mở mắt đã nói dối. Ngươi mau là vận khí tốt, vừa lúc gặp người không biết chữ, nếu gặp người biết chữ, thì chiêu bài bảy mươi năm của ta đã bị ngươi phá huỷ rồi.”
Thanh Hư cười: “Là do sư phụ trấn áp được, nghĩ rất chu đáo. Thẻ trong ống kia đều là thẻ tốt, nàng tuỳ ý rút ra, đều là tốt cả.”
Tống đạo sĩ vỗ hắn một cái: “Ngươi đứa ngốc này! Cái khác không hảo hảo học, dù chuyện suy nghĩ nhiều nhất cũng tốt. Nha đầu Thái gia kia cho ngươi bao nhiêu bạc? Ngươi phải chia cho ta phân nửa.”
Thanh Hư cau mày nói: “Cũng không nói bao nhiêu, chỉ nói hôm nay mười lượng bạc, ta đều đem toàn bộ đi hiếu kính sư phụ.”
Tống Đạo sĩ vừa nghe, tay lập tức nắm chặt túi áo: “Ngươi nói bậy, nha đầu kia nói cho ta một hòm vốn liếng.”
Thanh Hư cười đến xảo trá như hồ ly: “Biết, sư phụ, cũng không phải là ta.”
“Chờ ta chết rồi hãy nói.” Tống đạo sĩ lấy tay che túi áo đi vào trong: “Ngươi cẩn thận một chút, đem cái thứ viết như gà bới kia mà con chó ngậm đến nhanh chóng đốt đi.”
Thanh Hư nói: “Sư phụ là sợ ta sau này đi lừa gạt nàng sao?”
Bước chân Tống đạo sĩ dừng lại một chút: “Ta không sợ, lúc ta nhặt được ngươi, đã coi qua, ngươi là người thành thật, nếu không ta cũng sẽ không uổng công nuôi ngươi.”
Trong mắt Thanh Hư thoáng qua tia sáng, nói: “Sư phụ, ta thật hiếu kỳ, rốt cuộc người có thật biết đoán mạng hay là giả vậy?”
Tống đạo sĩ đi khá xa, từ từ bỏ lại một câu: “Ngươi nói xem?”
Thanh Hư lấy từ trong ngực ra một tờ giấy nhăn nhúm, nhìn phía trên có mấy chữ viết bằng than xấu xí không chịu nổi, bĩu môi, ném về phía chậu than một cái: “Thối hoắc, khắp nơi đều là nước dãi của chó. Nha đầu chết tiệt kia, thiếu ta 50 lượng bạc, nếu không trả cho ta, đạo gia sẽ đem ngươi lừa gạt bán vào kỹ viện.”
Thanh Hư cũng không thèm nhìn tới, thuận miệng nói: “Thượng cát!” Đưa tới cửa sinh ý, hắn mà không đoán được thì chính là heo! Chỉ có để khách hành hương vui vẻ, mới có thể được nhiều tiền nhang đèn một chút, hắn và Lão Đạo sĩ mới có tiền làm lễ mừng năm mới. Đã rất lâu không có gà nướng để ăn rồi.
Dư ma ma đang muốn hỏi cẩn thận, Uông thị đã hớn hở vậy lại chúc mừng nàng: “Ôi chao, chúc mừng ma ma, ma ma cầu cái gì vậy? Nhất định mong muốn sẽ trở thành sự thật.”
Dư ma ma cũng là người thận trọng, không trả lời câu hỏi của Uông thị, trầm tư một lát, mở mồm nói: “Ta thay phu nhân và tiểu thư nhà ta cung phụng 50 cân dầu vừng, 30 cặp nến, 30 bó hương. Phù hộ lão gia trong nhà, công tử, các tiểu thư bình an vui vẻ, vô bệnh vô tai.”
Nói xong thì kín đáo đưa qua một bao chứa hai mươi lượng bạc cho Thanh Hư, “Đây là của phu nhân nhà chúng ta.” Lại đưa một bao chứa mười hai lượng bạc: “Đây là của Tam tiểu thư nhà chúng ta, muốn thắp một chiếc đèn chong.” Nói đến Tam tiểu thư thì bà cố ý tra xét thần thái Thanh Hư, lại thấy Thanh Hư thờ ơ, mí mắt cũng không hề nhìn lên, trong lòng bà mới hơi buông lỏng một chút, rồi yêu cầu được gặp Tống đạo sĩ.
Thanh Hư nghiêm túc cảm ơn, lại nói mấy câu hữu ích, rồi đem bạc trong tay không chút dấu vết cân nhắc, mặt mày hớn hở: “Hai vị khách quý xin mời sang sương phòng phía đông dùng trà. Ta đi mời sư phụ.” Nếu muốn tiền, thì phải khiến lão già ra ngoài lừa dối mấy câu mới có thể tế thuỷ trường lưu được.
(Tế thuỷ trường lưu: Nước có dòng nhỏ lại thường chảy dài.)
Dư ma ma đem cây xăm cầm trong tay, nói: “Nãi nãi Ngô gia còn chưa thắp hương cầu phúc đấy. Khó có khi tới một chuyến, sao lại không muốn vì người trong nhà cầu phúc chứ.”
Đều nói quỳ gối thì phải tiêu tiền, ta rõ ràng là bồi ngươi tới có được hay không? Uông thị liếc trắng mắt: “Ta không………”
Dư ma ma ngắt lời nàng: “Mặc dù nãi nãi không vội, nhưng thời gian đã không còn sớm, nô tỳ chờ nãi nãi ở chỗ này, cũng tiện quấy rầy Lão thần tiên một chút.”
Uông thị hận đến nghiến răng, lúc trước nàng ở trước mặt một câu ngươi, một câu ta, lúc này sao lại tự xưng là nô tỳ rồi hả? Thấy ánh mắt của Tiểu đạo sĩ và ma ma thô sử nhà mình sáng quắc nhìn tới, lại ở trước mặt Dư ma ma, rốt cuộc cái mặt này cũng không ném đi được, thẻ cũng không cần, cắn răng góp một lượng bạc, lòng đau đến run rẩy, mặt mũi trắng bệch, vẫn mạnh mẽ cười chống đỡ nói: “Người nhà quê, không so được với phu nhân và tiểu thư nhà quan, tẫn tâm là được rồi.”
Cái này bình thường chỉ phải mất mấy đồng bạc hoặc là cho nửa túi lúa mì cho gà ăn vậy mà cuối cùng lại bị ép phải đưa ra một lượng bạc, trong lòng Thanh Hư cười lăn lộn, trên mặt lại trang nghiêm nói: “Bất kể nhiều ít, đều là một mảnh thành tâm.”
“Vô lượng thiên tôn!” Theo tiếng nói vang vọng truyền tới, thấy một lão đạo sĩ có sức sống thanh sảng đi tới, mặc một đạo bào màu xám gọn gàng sạch sẽ, một chút nếp nhăn cũng không có, râu tóc bạc trắng, có ba chòm râu dài nhìn càng thêm thanh khiết chỉnh tề, vừa đứng ở nơi đó, đem phất trần trong tay tiêu sái vung về phía sau, tay phải cong ngón trỏ lên, duỗi thẳng ba ngón tay khom lưng hành lễ, dáng người cao lớn, tùng bách trong viện như tôn lên, có vài phần tiên phong đạo cốt.
(Vô lượng thiên tôn: Hiểu nôm na là trời đất rộng lớn.)
Dư ma ma biết đây chính là Tống đạo sĩ, vội vàng cầm cây xăm trên tay dâng lên: “Xin chân nhân vì ta giải đoán xăm.”
Tống đạo sĩ nhận lấy thẻ kia, híp mắt, phóng tầm mắt nhìn đi rất xa, một hồi lâu không nói gì, Dư ma ma khẩn trương đến mức trái tim cũng nhảy tới cổ họng, hai mắt liếc Tiểu đạo đồng, ngầm chứa bất mãn.
Mặt Tống đạo sĩ không thay đổi híp mắt nhìn hồi lâu, mới nói: “Tốt, tốt, thẻ rất tốt! Rất nhiều năm rồi ta chưa từng gặp qua quẻ này.”
Dư ma ma yên lòng, cung kính nói: “Xin chân nhân giải đoán xâm.”
Giọng Tống đạo sĩ trầm bổng du dương thì thầm nói: “Khô mộc phùng xuân tẫn phát tân, hoa hương diệp mậu điệp lai tần. Đào nguyên cạnh đấu thiên hồng tử, nhất phiến ngư châu ngộ nhập tân. Cung hỉ khách nhân, thử nãi thượng cát, vương đạo chân ngộ nhập đào nguyên.”
Gương mặt Dư ma ma xin thỉnh giáo, Tống đạo sĩ lại nói: “Khô Mộc Phùng Xuân là ngày mà sự việc xảy ra, hoa hương diệp mậu điệp là bươm bướm bay đến nhiều lần. Đào nguyên là nhà tiên, hoa đào nở muôn tía nghìn hồng, có một chiếc thuyền đánh cá du ngoạn dưới nước. Cảnh tượng phồn vinh sung sướng như vậy. Người cầu được thẻ tre này, có kỳ ngộ ngoài ý muốn, cực kỳ sung sướng, nhưng phải có tâm mới đến được, không dụng tâm thì sẽ mang tới tai ương. Thẻ tre này có cát mà không có hung.”
(Thẻ tre này có cát mà không có hung: Thẻ tre này may mắn không có điềm dữ.)
(Lovenoo1510: Mọi người thông cảm, đoạn này xoắn não quá, ta cũng không hiểu rõ lắm, nên edit đoạn này cũng không được rõ ràng.”
Lại hát lên: “Tài khả vọng, bệnh diệc thuyên, gia trạch cát, hành nhân hoàn, vấn lục giáp, qua điệt miên, tàm hoạch lợi, hôn hữu duyến, dưỡng lục súc, hảo hướng tiền, nhược mưu vọng, phúc lộc toàn. Vấn phong thủy đinh tài khả tiểu phát, vấn di thất vô tâm đắc hồi vật, vấn tự thân tu thiện hữu tiên duyến, vấn thiên thì khoái nhạc hựu hà nghi, vấn xuất hành ý ngoại ngộ quý nhân.” Giọng hát dừng lại, “Khách nhân cầu gì?”
Dư ma ma sững sờ, không biết nên nói cái gì cho phải, một hồi lâu mới nói: “Hỏi về gia đình.” Đừng bảo là bà ngây ngô, ngay cả Thanh Hư cũng tò mò tới gần, muốn xem cái thẻ kia hắn cũng không dám nói tuỳ tiện.
Tống đạo sĩ cười nói: “Bất luận cầu xin cái gì cũng đều tốt.”
Uông thị lớn tiếng hét lên: “Ôi chao, tốt như vậy?” Con ngươi chuyển loạn, nghĩ tới mình có phải cũng nên đi cầu xin một thẻ hay không? Không thể uổng phí một lượng bạc cúng được.
Tống đạo sĩ lại như nhìn thấu ý tưởng của nàng: “Thẻ này là thượng cát, rất nhiều năm rồi không có ai cầu được. Ôi, ta nghĩ tất cả vận khí hôm nay đều được vị khách nhân này chiếm rồi.” Ý là, nếu như ngươi nhất định phải đi cầu xin, đến lúc cầu xin được thẻ xấu thì cũng đừng có khó chịu.
Uông thị nghe xong lời này, cũng không vui mừng, cảm thấy vận khí mình có tốt hơn nữa cũng bị ma ma chiếm mất, uổng phí mất một lượng bạc, lại mất mặt một lần, liền nổi lên tâm tư, xúi bẩy Dư ma ma trở về Ngô gia thôn.
Chuyện của Dư ma ma còn chưa có làm xong, cũng không quay đầu lại: “Nãi nãi nếu gấp thì về trước đi. Ngài không cần lo lắng cho nô tỳ, trí nhớ của Lão thất rất tốt, đường đi qua một lần lúc về cũng không nhớ nhầm đâu.”
Xe ngựa là nhà họ, phu xe cũng là nhà họ, nếu không nghe họ nói chuyện, thì chỉ có thể tự đi về nhà. Uông thị liếc mắt nhìn tuyết bẩn và bùn đất bên ngoài, chỉ đành kiềm chế lại tính tình, hầm hừ ngồi ở một bên, giơ tay ra hơ lửa, dùng sức uống trà, lại ngại trà này không đủ nồng, nên bắt Thanh Hư đổi trà đậm hơn, lại hỏi có bánh điểm tâm hay không, ắt phải kiếm trở lại một lượng bạc.
Làm cho Thanh Hư liên tiếp xem thường, sau lưng Uông thị hắn cầm lấy năm lá trà bọt ném vào trong ấm trà, đem lại cho Uông thị, lại lấy mấy quả táo bị sâu đục để vào cái đĩa bê lên. Uông thị cũng đã thưởng thức qua trà ngon, lập tức kêu la, mắng Thanh Hư giảo hoạt ngang bướng, nàng mới vừa cúng một hai lượng bạc, mà hắn lại cho nàng ăn cái này? Thanh Hư híp đôi mắt hồ ly cười nói: “Tệ am cũng chỉ có cái trà và táo này thôi, quả táo này là thờ cúng qua Sư tổ Tam Thanh. Nãi nãi cảm thấy có tốt hay không?”
Uông thị đang muốn nói, đột nhiên nhớ tới tên Tiểu đạo sĩ này gian xảo vô cùng, năm ngoái mới lừa gạt từ trong tay mình nửa túi lúa mạch, nói không chừng chính mình ở nơi này vừa nói không tốt, thì hắn lại đả xà tuỳ côn, để cho nàng lại phải bố thí chút chút cũng nên. Lập tức nói: “Thôi, người xuất gia nghèo khó, không so đo cùng ngươi.”
(Đả xà tuỳ côn: Kẻ bị công kích giỏi về cách dùng mánh khoé thủ đoạn để lợi dụng luồn lách sơ hở, phản kích nhanh nhạy, khiến đối phương cảm thấy khó giải quyết.)
Thanh Hư cười cười, cũng không nói lời nào, đem trà bọt pha trà lại bị nàng cho là thô tục coi thường, tiện tay cầm mấy quả táo kín đáo đưa cho ma ma thô sử. Uông thị vừa nhìn thấy, lập tức bất mãn, ma ma thô sử này lại rất vui vẻ.
Bên này Dư ma ma hỏi Tống đạo sĩ: “Phu nhân nhà ta nếu nhìn thấy thẻ tre này, chắc sẽ rất mừng rỡ. Không biết chân nhân có thể đem thẻ tre này tặng lại cho tiểu phụ nhân này hay không?” Bà có cảm giác chuyện này tốt đẹp ngoài dự tính, tiểu thư nhà mình biết chữ, phải đem thẻ này mang về cho tiểu thư nhà mình ngó qua mới yên tâm.
Tống đạo sĩ tiện tay cầm cây xăm kia đưa cho Dư ma ma, cười ha hả, có vài phần phóng khoáng: “Cầm đi đi, bần đạo chế bổ sung một thẻ khác là được.”
Dư ma ma thừa dịp Uông thị ở đó đang đấu pháp với Thanh Hư, từ trong tay áo lấy ra ba tờ giấy đỏ viết ngày sinh bát tự đưa cho Tống đạo sĩ: “Tiểu phụ nhân có ba chất nữ, mẹ hắn yếu ớt, nên làm họ từ nhỏ đã nhiều bệnh, tuổi lớn dần, nhưng vẫn chưa có người tới cửa cầu hôn. Lòng ta rất thương cảm các nàng, muốn mời chân nhân xem một chút, ngày sinh tháng đẻ của các nàng như thế nào, lúc nào thì bệnh có thể khỏi hẳn người như người bình thường được, lúc nào thì người mai mối mới tới cửa?”
Tống đạo sĩ thuận tay cầm giấy đỏ, đem giấy đỏ giơ lên, cổ ngửa ra sau, nheo mắt nhìn ra xa xa, một hồi lâu vẫn không nói lời nào. Dư ma ma biết lúc này, hắn đây là bị lão thị, vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Tống đạo sĩ nhìn nửa ngày, thấp giọng nói: “Bé gái này mệnh quái nha.”
Dư ma ma vừa nghe, tâm liền nhíu lại, mặt không biến sắc nói: “Như thế là rất quái pháp ạ?”
Tống đạo sĩ nói: “Vốn là người này nên sinh vào tháng ba, lại bị người mạnh mẽ sửa lại vận, sinh ở trong tháng hai. Suy yếu thành bùn, chịu hết mọi khổ sở; không có cha mẹ dựa vào, huynh muội không thân.”
Trong lòng Dư ma ma “Lộp bộp” một cái, chìm xuống dưới đáy.
Lại nghe Tống đạo sĩ nói xoay chuyển: “Nhưng! Mạng này là do trời định, dù là sức mạnh thay đổi cũng chỉ là Minh Châu bị long đong, sớm muộn gì cũng toả ánh sáng rực rỡ. Nếm trải khổ đau, đó mới là ‘Nhân thượng nhân’. Bé gái này cuối cùng sẽ luôn được hưởng phúc, mọi người trong nhà không thể thiếu được muốn dính hào quang của nàng.”
(Nhân thượng nhân: Chịu được cái khổ cùng cực thì mới là kẻ vượt trên mọi người)
Dư ma ma ghi nhớ ở trong lòng, lại hỏi chút vấn đề nghi vấn, Tống đạo sĩ cũng không chịu nói lại, chỉ nói Thiên cơ không thể tiết lộ.
Dư ma ma liền đem hai tờ giấy đỏ khác đưa qua, Tống đạo sĩ nhìn, kỳ quái nói: “Hai người này a, một không có trên đời này, một người khác, cho dù là sống, cũng chỉ là mệnh nha đầu. Kỳ quái nha, đây có thật là tỷ muội không? Vì sao một người lại phú quý đến vậy, người khác lại bần tiện như thế đây? Mà một người kia, lại như thế? Thật là quỷ dị, quỷ dị nha.”
Dư ma ma cười đem ba tờ giấy đỏ thu hồi, nói: “Chuyện trên đời này, sống chết khó lường, người nào có thể nói rõ ràng được đây?” Liền đem lời nói rời đi chỗ khác không muốn nhắc lại chuyện này.
Tống đạo sĩ đồng ý nói: “Đúng thế.”
Đợi Dư ma ma hài lòng rời đi, Thanh Hư lại gần lấy hai túi bạc ở trong ngực kín đáo đưa cho Tống đạo sĩ, mình thì giữ lại một lượng bạc. Tống đạo sĩ cũng không tranh giành cùng hắn, chỉ mắng: “Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, mở mắt đã nói dối. Ngươi mau là vận khí tốt, vừa lúc gặp người không biết chữ, nếu gặp người biết chữ, thì chiêu bài bảy mươi năm của ta đã bị ngươi phá huỷ rồi.”
Thanh Hư cười: “Là do sư phụ trấn áp được, nghĩ rất chu đáo. Thẻ trong ống kia đều là thẻ tốt, nàng tuỳ ý rút ra, đều là tốt cả.”
Tống đạo sĩ vỗ hắn một cái: “Ngươi đứa ngốc này! Cái khác không hảo hảo học, dù chuyện suy nghĩ nhiều nhất cũng tốt. Nha đầu Thái gia kia cho ngươi bao nhiêu bạc? Ngươi phải chia cho ta phân nửa.”
Thanh Hư cau mày nói: “Cũng không nói bao nhiêu, chỉ nói hôm nay mười lượng bạc, ta đều đem toàn bộ đi hiếu kính sư phụ.”
Tống Đạo sĩ vừa nghe, tay lập tức nắm chặt túi áo: “Ngươi nói bậy, nha đầu kia nói cho ta một hòm vốn liếng.”
Thanh Hư cười đến xảo trá như hồ ly: “Biết, sư phụ, cũng không phải là ta.”
“Chờ ta chết rồi hãy nói.” Tống đạo sĩ lấy tay che túi áo đi vào trong: “Ngươi cẩn thận một chút, đem cái thứ viết như gà bới kia mà con chó ngậm đến nhanh chóng đốt đi.”
Thanh Hư nói: “Sư phụ là sợ ta sau này đi lừa gạt nàng sao?”
Bước chân Tống đạo sĩ dừng lại một chút: “Ta không sợ, lúc ta nhặt được ngươi, đã coi qua, ngươi là người thành thật, nếu không ta cũng sẽ không uổng công nuôi ngươi.”
Trong mắt Thanh Hư thoáng qua tia sáng, nói: “Sư phụ, ta thật hiếu kỳ, rốt cuộc người có thật biết đoán mạng hay là giả vậy?”
Tống đạo sĩ đi khá xa, từ từ bỏ lại một câu: “Ngươi nói xem?”
Thanh Hư lấy từ trong ngực ra một tờ giấy nhăn nhúm, nhìn phía trên có mấy chữ viết bằng than xấu xí không chịu nổi, bĩu môi, ném về phía chậu than một cái: “Thối hoắc, khắp nơi đều là nước dãi của chó. Nha đầu chết tiệt kia, thiếu ta 50 lượng bạc, nếu không trả cho ta, đạo gia sẽ đem ngươi lừa gạt bán vào kỹ viện.”
/607
|