Hỉ Doanh Môn

Chương 46 - Chương 45

/607


Edit: Thu Lệ

Kiều Đào còn đang rối rắm thì Minh Phỉ đã phân phó: Nhìn chỗ phu nhân truyền cơm thì chỗ chúng ta cũng có thể truyền.

Không lâu sau điểm tâm đưa tới, Chu ma ma muốn đút cho Minh Ngọc, Minh Ngọc lại dựa vào Minh Phỉ làm nũng: Ta muốn Tam tỷ tỷ đút.

Chu ma ma khổ sở khuyên Minh Ngọc: Tam Tiểu Thư cũng phải dùng cơm đấy.

Minh Phỉ cười siết chặt cái mũi nhỏ của Minh Ngọc: Được, ta cho muội ăn trước.

Minh Ngọc thỏa mãn chỉ vào cái đĩa: Tam tỷ tỷ, ta muốn ăn cái này, còn có cái kia, muốn uống canh —— Minh Phỉ cười tủm tỉm thỏa mãn từng cái. Ăn được một nửa, Hoa ma ma lảo đảo nghiêng ngã chạy vào, thấy Minh Phỉ đang cho Minh Ngọc ăn cơm, há miệng, rốt cuộc không nói gì, chỉ là vẻ mặt ửng đỏ cùng ánh mắt loé lên biểu lộ nàng đang rất kích động và lo lắng.

Minh Phỉ kinh ngạc nhìn Hoa ma ma một cái, vừa định hỏi nàng làm sao vậy, lại thấy Hoa ma ma khẽ khoát tay áo với nàng, lại nháy nháy mắt. Minh Phỉ thấy khác thường, rũ mắt tiếp tục chăm sóc Minh Ngọc.

Minh Ngọc vẫn không biết gì, tiếp tục nằm trong ngực Minh Phỉ làm nũng. Chu ma ma bức rức nói: Lục Tiểu Thư, để nô ty đút người nhé? Thức ăn cũng lạnh rồi mà Tam Tiểu Thư vẫn chưa ăn gì cả.

Minh Ngọc hiếm khi được hưởng thụ thân mật và người thân coi trọng như thế, tựa vào trong ngực Minh Phỉ liếc Chu ma ma: Tam tỷ tỷ cũng không nói gì, ngươi gấp cái gì?

Minh Phỉ buồn cười nói: Lý do của muội nhiều nhất.

Minh Ngọc ngồi ngay ngắn, chỉ vào Chu ma ma: Ngươi tới đút ta. Lại nhìn Minh Phỉ cười: Tam tỷ tỷ, tỷ cũng đói bụng, chúng ta ăn chung.

Minh Ngọc đã sớm ăn no hơn nửa bụng , Minh Phỉ có chuyện trong lòng, cũng không ăn bao nhiêu đã buông bát đũa xuống, Kiều Đào vừa muốn kêu tiểu nha hoàn dọn dẹp bát đũa liền nghe Trần thị ở tại cửa ra vào vui vẻ cười một tiếng: Minh Phỉ, Minh Ngọc còn không ra nghênh đón phụ thân các con? Lão gia tới thăm các con đấy.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh, đến cả cây châm rơi xuống đất cũng đều nghe thấy. Tiếp đó, Trần thị mặt mày hàm xuân đi theo nam tử thân tài cao gầy, mặt mày sáng sửa, có một đôi mắt sâu thẳm, sáng ngời cùng sóng mũi thẳng tắp bước vào. Nam tử kia mặc một chiếc áo dài tơ lụa màu đỏ tím in hoa văn chìm, bên hông buộc một sợi tơ lụa màu trứn muối, treo một khối ngọc bội hoa sen hoa văn cò trắng , nhìn qua ngọc thụ lâm phong, hào hoa phong nhã, phong lưu tiêu sái.

Thì ra đây chính là Thái Quốc Đống, quả nhiên vẻ ngoài rất tốt. Phản ứng đầu tiên của Minh Phỉ chính là nhất định ông ta đã đến từ sớm, chỉ là đứng ở cửa lặng lẽ quan sát nàng mà thôi. Lấy lại tinh thần, sắc mặt nàng có chút sững sờ đứng lên, Minh Ngọc đã sắp vui vẻ chạy về phía trước hai bước, cười kêu hai tiếng: Phụ thân.

Hoa ma ma chợt đẩy Minh Phỉ một cái, nhỏ giọng nói: Tam Tiểu Thư mau gọi lão gia!

Minh Phỉ vội tới trước hai bước, hành lễ, gọi một tiếng: Phụ thân.

Thái Quốc Đống vừa ôm Minh Ngọc, vừa lẳng lặng quan sát tam nữ nhi từ lúc sinh ra đã ôm đi, cũng chưa từng gặp lại. Dáng vẻ lớn lên này, ngược lại ngoài dự đoán của hắn. Minh Phỉ có vóc người cân xứng, tóc đen, làn da như tuyết, ăn mặc xinh đẹp hoạt bát, vẻ mặt đoan trang tao nhã hào phóng, gương mặt đó tương tự năm sáu phần với mẫu thân đã chết, rồi lại xinh đẹp đáng yêu hơn mẫu thân đã chết mấy phần, chỉ là hơi nhỏ hơi gầy chút so với Minh Tư, vẻ mặt cũng đần độn một chút. Thế nhưng ông ta lại không chịu nghĩ, một đứa bé chưa bao giờ gặp mặt, làm sao dám ra vẻ hoạt bát trước mặt ông ta?

Thái Quốc Đống giả tạo đỡ một cái, thản nhiên nói: Đứng lên đi.

Cám ơn phụ thân. Xin mời phụ thân, mẫu thân ngồi. Minh Phỉ đứng dậy, tự nhiên thanh thản nghiêng người mời Thái Quốc Đống và Trần thị đi vào ngồi xuống ghế dựa hoa hồng trước cửa sổ, lại rửa tay sạch tự mình dâng trà.

Thái Quốc Đống chỉ lôi kéo Minh Ngọc hỏi thương thế của nàng, cũng không quan tâm tới Minh Phỉ. Minh Phỉ cũng không chủ động mở miệng nói, xuôi tay đứng ở một bên, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, nhìn qua rất là khéo léo dịu dàng, ngoan ngoãn.

Trần thị nhìn không được chuyện như vậy, liền cười chuyển sang chủ đề khác: Lão gia, đột nhiên thiếp thân phát hiện dung mạo của Minh Phỉ rất giống ngài đấy.

Thái Quốc Đống nâng ly trà lên nhẹ nhàng hớp một ngụm, nhàn nhạt nhìn Minh Phỉ một cái, vừa nhìn thấy, trong lòng cảm thấy thật sự tương tự mình mấy phần. Đối với Minh Phỉ, hắn có một cảm giác vô cùng kỳ lạ,


/607

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status