Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Trong nháy mắt, Cung Viễn Hòa bỗng sửng sốt, thốt lời như chém đinh chặt sắt: “Không được! Chưa có gì mà đã đuổi ta đi, lỡ như sinh nó ra xong, chẳng phải nó ngồi lên đầu ta luôn ư? Chủ ý gì mà ôi thiu thế? Ta không thể ăn thịt, ngay cả canh cũng không thể uống à? Đạo lý gì hả!”
Minh Phỉ nhìn ra ngoài cửa, nhanh chóng bịt miệng hắn lại: “Suỵt, nàng nói nhỏ một chút! Lỡ người ta nghe thấy thì phải làm sao?”
Cung Viễn Hòa nheo mắt uy hiếp, nói: “Mau mau rút lại lời nàng vừa nói đi. Ta cam đoan không động chạm lung tung là được.”
Minh Phỉ thở dài: Chỉ cần chàng có thể nhịn được, ta cần gì khó xử chứ?”
Hoa ma ma nấp sau màn, nghe thấy mấy câu nói bằng kiểu “ăn thịt ăn canh”, khuôn mặt già nua của bà đỏ bừng cả lên. Đúng lúc đó lại thấy Đan Hà lén lút lại đây hỏi thăm tin tức, bà vội kéo nàng ta đến không người, trêu ghẹo: “Vốn dĩ nãi nãi quyết định hôn kỳ (ngày thành thân) sẽ diễn ra vào tháng Tám, nhưng đại gia nói bên cạnh nãi nãi không có ai để sai bảo, muốn nói La gia hoãn hôn kỳ lại, chờ đến sang năm mới gả ngươi đi.”
Đan Hà đỏ mặt, đan mấy ngón vào nhau và nói: “Đại gia và nãi nãi nói sao thì là vậy ạ.”
Hoa ma ma cười nói: Chút ý kiến nhỏ mà ngươi cũng không có à? Nếu đến lúc đó, đại gia lại nói tiểu công tử không có ai chăm sóc, bảo ngươi năm sau nữa hãy gả thì ngươi làm sao? Vẫn đồng ý một cách thoải mái như thế à?”
Đan Hà nhìn chằm chằm mũi chân mình, nói: Nãi nãi sẽ không chịu đâu.”
Hoa ma ma “ừ” một tiếng: “Về điểm này thì ngươi nói đúng, nãi nãi sẽ không chịu. Chẳng những như thế, ngay cả năm nay nãi nãi cũng không muốn trì hoãn ngươi. Ngươi đừng phụ tấm lòng của nãi nãi với mình nhé.”
Đan Hà vội hỏi: Ta cũng đỡ, mai này, mai này ta sẽ bảo hắn làm việc thật tốt, nghe lời nãi nãi...” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, nàng ta đã cảm thấy mặt mình muốn chín đỏ, chạy trối chết.
Hoa ma ma rât vừa lòng nàng ta, gật đầu. Nữ nhi kia của bà, Minh Phỉ nhờ Trần thị viết thư, hỏi xem có chịu đến Cung gia ở cùng một chỗ với bà hay không, chủ nhà cũng nói cho đi, nhưng nữ tế (con rể) của bà lại luyến tiếc cái chức quản sự nên không chịu đến, nữ nhi tự nhiên phải theo hắn. Không phải là bà không thất vọng, may thay Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ đối xử với bà rất tốt, Kiều Đào cũng hiếu thuận. Cả đời này, thôi thì bà cứ thanh thản ổn định giúp Minh Phỉ tính toán đi. Hoa ma ma nghĩ đến đấy rồi lại vội vội vàng vàng xuống nhà bếp xem nồi canh hầm cho Minh Phỉ.
Bởi vì Minh Phỉ không thể đi xa nhà nên cũng không xuất hiện ở buổi lễ thành thân, do đó khi Tiết Diệc Thanh thành thân, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Cung Viễn Hòa đi một mình đến Phủ Minh, còn mình thì ở nhà dưỡng thai, bảo sao người ta không buồn bực cho được. May mà cuối cùng thư báo bình an từ kinh thành đã được đưa đến, mẫu tử Hàm Dung bình an, đứa trẻ mới sinh được đặt nhũ danh là Hiền Ca, nặng khoảng bảy cân. Theo như cách nói của Minh Ngọc để hình dung, đó là một vật nhỏ đỏ hồng, thích khóc và tham ăn tham ngủ.
Thư của Minh Ngọc vẫn trước sau như một, dông dài như vậy, nàng ta nói rằng lại kết giao thêm được vài bằng hữu tốt: Mấy ngày nay là Tiết Thanh Minh, thời điểm rất tốt để chơi đu, hóng mát, đặc biệt chơi vui. Chỉ tiếc Minh Phỉ không ở bên cạnh nàng ta, kim sa không có hỉ phúc làm bạn nên cực kỳ cô độc. Ngoài ra Thái Quang Đình cũng nói, chờ sang năm mùa xuân, đợi sang mùa xuân năm sau, Hiền Ca tròn một tuổi, bọn họ trở về nhà tế tổ, đến lúc đó nàng ta sẽ bắt chẹt Minh Phỉ một phen.
Hoa ma ma thấy Minh Phỉ đọc thư mà cười lăn lộn, bà cười nói: “Nãi nãi, mùa xuân sang năm nhất định cực kỳ náo nhiệt đấy, không chừng phu nhân thật sự gấp gáp trở về đó.”
Cố gắng thôi. Minh Phỉ cẩn thận gấp thư lại, cất vào hộp nhỏ có khóa, mệt mỏi mà nói: “Không thể ra khỏi cửa, mọi chuyện cũng ít thay đổi, lại không có ai đến thăm ta. Thật nhàm chán.” Năm nay Trần Oánh sắp xuất giá, Trần nhị nãi nãi không cho nàng ấy ra khỏi cửa; Tiền tú lại sắp thi nữa, Chu Thanh muốn ở nhà chăm sóc hắn nên cũng không thể ra ngoài.
Hoa ma ma liền ra chủ ý: Hay chúng ta đánh bài nha?”
Minh Phỉ lắc đầu: Chơi không vui.”
Nàng đang nói, Cẩm Vân đã đến báo tin: “Nãi nãi, Lý di nương tới rồi.” Hoa ma ma nói nhỏ: “Sao hôm nay bà ấy rảnh mà đến đây nhỉ? Không cần phải hầu hạ Nhị phu nhân ư?”
Cung Trung Tố vừa đi, Cung Viễn Khoa cũng tới thôn quê, Cung nhị phu nhân liền cho phép Cung Tịnh Kỳ mở cửa sân viện: Tuy rằng không dám rời phủ, nhưng cũng sai Lý di nương làm cái này làm cái kia, tác oai tác quái, Lý di nương bị bà ta cuốn lấy, thậm chí cả ngủ cũng không đủ.
Minh Phỉ cười nói: Ai mà biết được? Có lẽ cũng không hẳn là Nhị phu nhân bảo bà ấy tới.”
Ngày hôm qua đúng là một ngày nóng quá đi mất.” Lý di nương cười hi hi, phe phẩy cây quạt bước vào cửa: “Ta theo lệnh phu nhân đến thăm đại nãi nãi. Phu nhân nghe nói thân thể người không khỏe, ngay cả Phủ Minh người cũng không thể đến nên cố ý bảo ta đến đây, nói vài lời giải sầu với người. Đại nãi nãi không thoải mái ở đâu vậy, có cần mời đại phu không?”
Quả nhiên. Minh Phỉ trao đổi ánh mắt với Hoa ma ma, mời Lý di nương ngồi xuống, cười nói: “Đã mời đại phu rồi, không có gì trở ngại cả, nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa là khỏe thôi.”
Lý di nương nhìn chằm chằm vào mặt Minh Phỉ một lát, cười nói: Đúng là sắc mặt cũng khá khó coi, hơn phân nửa là mệt. Người đó, dù sao cũng không thể làm hết việc, cứ làm từ từ, đừng để mình mệt mỏi.”
Tuy rằng bây giờ không còn e ngại Cung nhị phu nhân, nhưng ba tháng chưa tròn, Hoa ma ma sợ Lý di nương cứ bấu lấy chuyện này để nói, bà liền cười ngắt lời: “Vừa rồi, nãi nãi của chúng nô tỳ cứ nhắc sao mấy ngày nay không thấy di nương đâu, nô tỳ đã cho nãi nãi biết rồi, mấy ngày nay di nương cực kỳ bận rộn, không có thời gian đến đây.”
Phải, ta thật sự bận quá. Nếu không phải hôm nay phu nhân lên tiếng, ta cũng không dám qua.” Lý di nương nở nụ cười, không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa, ngược lại nhắc tới vài chuyện lông gà vỏ tỏi.
Bà ta ngồi mãi đến khi trời tối, sắp ăn cơm mới trở về, lúc chào từ biệt còn cười nói: “Đa tạ điểm tâm và trà của nãi nãi, lần này ta đến giữa trưa nhưng lại nghỉ đến nửa đêm rồi.”
Minh Phỉ cười nói: Nếu di nương thấy ngồi ở chỗ của ta thoải mái như vậy thì đừng ngại thường xuyên đến đây, cho dù thế nào vẫn luôn có trà để uống.”
Vậy thì ta đây tạ ơn đại nãi nãi trước.” Lý di nương cười ha ha, tìm đến Cung nhị phu nhân để báo tin, chỉ nói rằng Minh Phỉ bận rộn gia sự nên quá mệt mỏi, không phải mang thai.
Cung nhị phu nhân thầm nghĩ, xem ra lúc trước Chu di nương làm không tệ, hơn phân nữa là Minh Phỉ không thể sinh nở rồi. Vì thế, bà ta cũng không oán trách vì sao Lý di nương đi lâu như vậy, hài lòng vui vẻ lôi kéo Lý di nương, bảo may thêu cho Cung Tịnh Kỳ mấy bộ váy áo.
Ban đêm gió lớn, Minh Phỉ bị làm cho tâm phiền ý loạn, khó lắm mới ngủ được. Trong lúc mơ màng, nàng chợt nghe có người khẽ hô lên: “Cháy rồi!” Lại có tiếng kêu khóc thê lương, tiếng kêu lúc ẩn lúc hiện, như gần như xa. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không biết là mộng hay thật, chỉ cảm thấy tim đập “thình thịch”, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng đưa tay sờ, lớp áo lót trong đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm.
Nhìn từ cửa sổ ra ngoài, hình như gian ngoài hơi sáng một chút. Trong lúc sợ sệt, tiếng bước chân trầm ổn của Hoa ma ma vang lên ở ngoài cửa, giọng nói của bà cũng rất bình tĩnh: “Đan Hà, nãi nãi bị quấy nhiễu rồi ư?”
Đan Hà ở bên ngoài, cúi đầu nói: Chỗ ta đứng không nghe thấy tiếng nào lớn, cũng không nghe nãi nãi gọi người, chắc là không nghe thấy ấy?”
Hoa ma ma im lặng một lát, nói: Ta vào xem, cửa sau gian phòng của nãi nãi thuận chiều gió, nhất định là tiếng kêu to hơn chỗ ngươi đứng.”
Nhất định là đã xảy ra chuyện! Minh Phỉ vội ngồi dậy, gọi Hoa ma ma: “Hoa ma ma? Chuyện gì vậy?”
Két... Tiếng vang rất nhỏ, Hoa ma ma cầm chao đèn bằng vải lụa bước vào, ngọn đèn màu da cam nhanh chóng xua tan đi bóng tối u ám trong phòng. Minh Phỉ cảm thấy hơi lạnh trên người tan đi rất nhiều, tim nàng cũng không đập nhanh như vừa rồi.
Hoa ma ma thấy Minh Phỉ chỉ mặc áo lót màu trắng, ngồi ở đầu giường, bà lập tức ba chân bốn cẳng chạy qua, đặt đèn lên trên tủ đầu giường rồi đi sang bên cạnh, vừa tìm y phục khoác lên người nàng vừa oán trách: “Sao nãi nãi lại bật dậy như thế? Tuy rằng ban ngày trời nóng nhưng ban đêm vẫn lạnh, lỡ nhiễm phong hàn thì phải làm sao?” Bà đưa tay sờ thử, áo lót của nàng hơi ẩm khiến bà càng kinh hãi, vội bảo Đan Hà nấu nước ấm. Bà vội tới gần người Minh Phỉ, sờ trán nàng xem có nóng không: “Sao lại như vậy? Người bị dọa ư?”
Minh Phỉ lắc đầu: Không phải, ta ngủ rất ngon, nhưng hình như nghe thấy có tiếng người kêu khóc, nói là cháy rồi. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Hoa ma ma xoa vầng trán không nóng của nàng, ý bảo yên tâm, bà xoay người tìm áo lót sạch sẽ rồi bước tới bên nàng: “Không biết vì sao nhà ở kế bên lại bị cháy, Tiết tổng quản đã dẫn người qua đó giúp đỡ. Tiết trời hanh khô, gió lại lớn thế này, không biết lửa đã thiêu mất mấy gian nhà rồi nữa.”
Minh Phỉ nhanh chóng thu dọn sạch sẽ, cầm áo khoác đứng dậy: “Cũng không biết cháy ở đâu đây? Ta cũng đi xem, đừng để lửa lan sang nhà chúng ta là được.” Nàng lệnh cho Đan Hà: “Mau gọi mọi người dậy, ở yên trong sân đợi lệnh của ta.”
Ôi! Đan Hà cất tiếng giòn tan, nhanh chóng chạy đi.
Hoa ma ma thắp sáng đèn, lấy lược chải một kiểu tóc đơn giản cho Minh Phỉ, khuyên nhủ: “Bây giờ còn chưa rõ tình hình cụ thể ra sao, nhưng nô tỳ xem xét, hình như ở phía An Nhàn đường (tên một cửa hàng), lửa cũng không tính là lớn. Nãi nãi yên tâm, nơi đó cách chỗ chúng ta khá xa, sao có thể cháy đến bên này? Nãi nãi người cũng đừng đi, bên đó lộn xộn, lỡ có sơ suất gì thì làm sao bây giờ?”
Minh Phỉ lắc đầu: Không được, các nam nhân đều không ở nhà, xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu như ta không đi xem, cho dù thế nào cũng không biết nói làm sao.
Ma ma và Kim Trâm đi với ta, chúng ta cẩn thận một chút, đứng xa một chút, không có chuyện gì đâu.”
Nàng nói lý lẽ như vậy, Hoa ma ma bất đắc dĩ miễn cưỡng đồng ý.
Đợi đến khi Minh Phỉ ra khỏi cửa phòng, có thể nhìn thấy nửa bầu trời đỏ lên ở một phương, Kim Trâm, Đan Hà, vài khúc thổ cẩm, ngoài ra còn có cả nhà Vương Thiên Bảo, cả nhà Tiết Minh Quý đều đốt đèn lồng đứng dưới mái hiện, đứng chính giữa sân là nhóm nha hoàn ma ma vốn nên đứng trong nhà.
Minh Phỉ liền ra lệnh: Tiết thẩm và Vương thẩm dẫn vài vị ma ma đắc lực, cầm theo cồng chiêng đi đến gần tường viện, khố phòng để xem thử, thả hết chó ra, đề phòng có người thừa dịp đang loạn trà trộn vào. Đồng thời nếu thấy hướng gió thế lửa (tình hình lửa) không ổn thì phải chạy nhanh và cầm cồng gõ chiêng cảnh báo. Đan Hà dẫn vài người đến giữ nhà giữa, tùy cơ ứng biến. Đám người còn lại phải ở trong sân nghe lệnh, không được chạy loạn!”
Phân nhiệm vụ xong xuôi, Minh Phỉ chỉ dẫn theo Hoa ma ma và Kim Trâm, bảo hai người Tiết Minh Quý và gã sai vặt ở lại trông cửa rồi đi ra. Vừa mới tới cửa nhị phòng đã gặp một đội lính cứu hỏa cầm theo túi nước, bình nước, máy bơm nước, vải gai phủ lên và những dụng cụ chữa lửa vội vàng chạy tới, xua đi đám người vây quanh rồi đi vào bên trong.
Minh Phỉ vội theo sau lưng bọn họ vào cửa. Một tên lính tráng quay đầu, nhìn thấy chủ tớ mấy người, lập tức cau mày nói: Phụ đạo nhân gia* không ngồi yên ở nhà cho lành, chạy tới xem náo nhiệt làm gì?”
*Phụ đạo nhân gia: ý nói đàn bà con gái nhà người ta
Hoa ma ma cười cười và nói: Vị quân gia này, chúng ta đều ở một nhà, trong lòng lo lắng cho trưởng bối nên chạy đến xem.”
Tên lính kia nói: “Nếu đã là người một nhà thì mau về nhà giữ chặt cửa, đừng để trộm nó chạy vào! Lát nữa lại muốn truy tìm tang vật thì phiền toái lắm đấy!” Nói xong, hắn vội vàng chạy lên phía trước.
Trong nháy mắt, Cung Viễn Hòa bỗng sửng sốt, thốt lời như chém đinh chặt sắt: “Không được! Chưa có gì mà đã đuổi ta đi, lỡ như sinh nó ra xong, chẳng phải nó ngồi lên đầu ta luôn ư? Chủ ý gì mà ôi thiu thế? Ta không thể ăn thịt, ngay cả canh cũng không thể uống à? Đạo lý gì hả!”
Minh Phỉ nhìn ra ngoài cửa, nhanh chóng bịt miệng hắn lại: “Suỵt, nàng nói nhỏ một chút! Lỡ người ta nghe thấy thì phải làm sao?”
Cung Viễn Hòa nheo mắt uy hiếp, nói: “Mau mau rút lại lời nàng vừa nói đi. Ta cam đoan không động chạm lung tung là được.”
Minh Phỉ thở dài: Chỉ cần chàng có thể nhịn được, ta cần gì khó xử chứ?”
Hoa ma ma nấp sau màn, nghe thấy mấy câu nói bằng kiểu “ăn thịt ăn canh”, khuôn mặt già nua của bà đỏ bừng cả lên. Đúng lúc đó lại thấy Đan Hà lén lút lại đây hỏi thăm tin tức, bà vội kéo nàng ta đến không người, trêu ghẹo: “Vốn dĩ nãi nãi quyết định hôn kỳ (ngày thành thân) sẽ diễn ra vào tháng Tám, nhưng đại gia nói bên cạnh nãi nãi không có ai để sai bảo, muốn nói La gia hoãn hôn kỳ lại, chờ đến sang năm mới gả ngươi đi.”
Đan Hà đỏ mặt, đan mấy ngón vào nhau và nói: “Đại gia và nãi nãi nói sao thì là vậy ạ.”
Hoa ma ma cười nói: Chút ý kiến nhỏ mà ngươi cũng không có à? Nếu đến lúc đó, đại gia lại nói tiểu công tử không có ai chăm sóc, bảo ngươi năm sau nữa hãy gả thì ngươi làm sao? Vẫn đồng ý một cách thoải mái như thế à?”
Đan Hà nhìn chằm chằm mũi chân mình, nói: Nãi nãi sẽ không chịu đâu.”
Hoa ma ma “ừ” một tiếng: “Về điểm này thì ngươi nói đúng, nãi nãi sẽ không chịu. Chẳng những như thế, ngay cả năm nay nãi nãi cũng không muốn trì hoãn ngươi. Ngươi đừng phụ tấm lòng của nãi nãi với mình nhé.”
Đan Hà vội hỏi: Ta cũng đỡ, mai này, mai này ta sẽ bảo hắn làm việc thật tốt, nghe lời nãi nãi...” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, nàng ta đã cảm thấy mặt mình muốn chín đỏ, chạy trối chết.
Hoa ma ma rât vừa lòng nàng ta, gật đầu. Nữ nhi kia của bà, Minh Phỉ nhờ Trần thị viết thư, hỏi xem có chịu đến Cung gia ở cùng một chỗ với bà hay không, chủ nhà cũng nói cho đi, nhưng nữ tế (con rể) của bà lại luyến tiếc cái chức quản sự nên không chịu đến, nữ nhi tự nhiên phải theo hắn. Không phải là bà không thất vọng, may thay Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ đối xử với bà rất tốt, Kiều Đào cũng hiếu thuận. Cả đời này, thôi thì bà cứ thanh thản ổn định giúp Minh Phỉ tính toán đi. Hoa ma ma nghĩ đến đấy rồi lại vội vội vàng vàng xuống nhà bếp xem nồi canh hầm cho Minh Phỉ.
Bởi vì Minh Phỉ không thể đi xa nhà nên cũng không xuất hiện ở buổi lễ thành thân, do đó khi Tiết Diệc Thanh thành thân, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Cung Viễn Hòa đi một mình đến Phủ Minh, còn mình thì ở nhà dưỡng thai, bảo sao người ta không buồn bực cho được. May mà cuối cùng thư báo bình an từ kinh thành đã được đưa đến, mẫu tử Hàm Dung bình an, đứa trẻ mới sinh được đặt nhũ danh là Hiền Ca, nặng khoảng bảy cân. Theo như cách nói của Minh Ngọc để hình dung, đó là một vật nhỏ đỏ hồng, thích khóc và tham ăn tham ngủ.
Thư của Minh Ngọc vẫn trước sau như một, dông dài như vậy, nàng ta nói rằng lại kết giao thêm được vài bằng hữu tốt: Mấy ngày nay là Tiết Thanh Minh, thời điểm rất tốt để chơi đu, hóng mát, đặc biệt chơi vui. Chỉ tiếc Minh Phỉ không ở bên cạnh nàng ta, kim sa không có hỉ phúc làm bạn nên cực kỳ cô độc. Ngoài ra Thái Quang Đình cũng nói, chờ sang năm mùa xuân, đợi sang mùa xuân năm sau, Hiền Ca tròn một tuổi, bọn họ trở về nhà tế tổ, đến lúc đó nàng ta sẽ bắt chẹt Minh Phỉ một phen.
Hoa ma ma thấy Minh Phỉ đọc thư mà cười lăn lộn, bà cười nói: “Nãi nãi, mùa xuân sang năm nhất định cực kỳ náo nhiệt đấy, không chừng phu nhân thật sự gấp gáp trở về đó.”
Cố gắng thôi. Minh Phỉ cẩn thận gấp thư lại, cất vào hộp nhỏ có khóa, mệt mỏi mà nói: “Không thể ra khỏi cửa, mọi chuyện cũng ít thay đổi, lại không có ai đến thăm ta. Thật nhàm chán.” Năm nay Trần Oánh sắp xuất giá, Trần nhị nãi nãi không cho nàng ấy ra khỏi cửa; Tiền tú lại sắp thi nữa, Chu Thanh muốn ở nhà chăm sóc hắn nên cũng không thể ra ngoài.
Hoa ma ma liền ra chủ ý: Hay chúng ta đánh bài nha?”
Minh Phỉ lắc đầu: Chơi không vui.”
Nàng đang nói, Cẩm Vân đã đến báo tin: “Nãi nãi, Lý di nương tới rồi.” Hoa ma ma nói nhỏ: “Sao hôm nay bà ấy rảnh mà đến đây nhỉ? Không cần phải hầu hạ Nhị phu nhân ư?”
Cung Trung Tố vừa đi, Cung Viễn Khoa cũng tới thôn quê, Cung nhị phu nhân liền cho phép Cung Tịnh Kỳ mở cửa sân viện: Tuy rằng không dám rời phủ, nhưng cũng sai Lý di nương làm cái này làm cái kia, tác oai tác quái, Lý di nương bị bà ta cuốn lấy, thậm chí cả ngủ cũng không đủ.
Minh Phỉ cười nói: Ai mà biết được? Có lẽ cũng không hẳn là Nhị phu nhân bảo bà ấy tới.”
Ngày hôm qua đúng là một ngày nóng quá đi mất.” Lý di nương cười hi hi, phe phẩy cây quạt bước vào cửa: “Ta theo lệnh phu nhân đến thăm đại nãi nãi. Phu nhân nghe nói thân thể người không khỏe, ngay cả Phủ Minh người cũng không thể đến nên cố ý bảo ta đến đây, nói vài lời giải sầu với người. Đại nãi nãi không thoải mái ở đâu vậy, có cần mời đại phu không?”
Quả nhiên. Minh Phỉ trao đổi ánh mắt với Hoa ma ma, mời Lý di nương ngồi xuống, cười nói: “Đã mời đại phu rồi, không có gì trở ngại cả, nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa là khỏe thôi.”
Lý di nương nhìn chằm chằm vào mặt Minh Phỉ một lát, cười nói: Đúng là sắc mặt cũng khá khó coi, hơn phân nửa là mệt. Người đó, dù sao cũng không thể làm hết việc, cứ làm từ từ, đừng để mình mệt mỏi.”
Tuy rằng bây giờ không còn e ngại Cung nhị phu nhân, nhưng ba tháng chưa tròn, Hoa ma ma sợ Lý di nương cứ bấu lấy chuyện này để nói, bà liền cười ngắt lời: “Vừa rồi, nãi nãi của chúng nô tỳ cứ nhắc sao mấy ngày nay không thấy di nương đâu, nô tỳ đã cho nãi nãi biết rồi, mấy ngày nay di nương cực kỳ bận rộn, không có thời gian đến đây.”
Phải, ta thật sự bận quá. Nếu không phải hôm nay phu nhân lên tiếng, ta cũng không dám qua.” Lý di nương nở nụ cười, không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa, ngược lại nhắc tới vài chuyện lông gà vỏ tỏi.
Bà ta ngồi mãi đến khi trời tối, sắp ăn cơm mới trở về, lúc chào từ biệt còn cười nói: “Đa tạ điểm tâm và trà của nãi nãi, lần này ta đến giữa trưa nhưng lại nghỉ đến nửa đêm rồi.”
Minh Phỉ cười nói: Nếu di nương thấy ngồi ở chỗ của ta thoải mái như vậy thì đừng ngại thường xuyên đến đây, cho dù thế nào vẫn luôn có trà để uống.”
Vậy thì ta đây tạ ơn đại nãi nãi trước.” Lý di nương cười ha ha, tìm đến Cung nhị phu nhân để báo tin, chỉ nói rằng Minh Phỉ bận rộn gia sự nên quá mệt mỏi, không phải mang thai.
Cung nhị phu nhân thầm nghĩ, xem ra lúc trước Chu di nương làm không tệ, hơn phân nữa là Minh Phỉ không thể sinh nở rồi. Vì thế, bà ta cũng không oán trách vì sao Lý di nương đi lâu như vậy, hài lòng vui vẻ lôi kéo Lý di nương, bảo may thêu cho Cung Tịnh Kỳ mấy bộ váy áo.
Ban đêm gió lớn, Minh Phỉ bị làm cho tâm phiền ý loạn, khó lắm mới ngủ được. Trong lúc mơ màng, nàng chợt nghe có người khẽ hô lên: “Cháy rồi!” Lại có tiếng kêu khóc thê lương, tiếng kêu lúc ẩn lúc hiện, như gần như xa. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không biết là mộng hay thật, chỉ cảm thấy tim đập “thình thịch”, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng đưa tay sờ, lớp áo lót trong đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm.
Nhìn từ cửa sổ ra ngoài, hình như gian ngoài hơi sáng một chút. Trong lúc sợ sệt, tiếng bước chân trầm ổn của Hoa ma ma vang lên ở ngoài cửa, giọng nói của bà cũng rất bình tĩnh: “Đan Hà, nãi nãi bị quấy nhiễu rồi ư?”
Đan Hà ở bên ngoài, cúi đầu nói: Chỗ ta đứng không nghe thấy tiếng nào lớn, cũng không nghe nãi nãi gọi người, chắc là không nghe thấy ấy?”
Hoa ma ma im lặng một lát, nói: Ta vào xem, cửa sau gian phòng của nãi nãi thuận chiều gió, nhất định là tiếng kêu to hơn chỗ ngươi đứng.”
Nhất định là đã xảy ra chuyện! Minh Phỉ vội ngồi dậy, gọi Hoa ma ma: “Hoa ma ma? Chuyện gì vậy?”
Két... Tiếng vang rất nhỏ, Hoa ma ma cầm chao đèn bằng vải lụa bước vào, ngọn đèn màu da cam nhanh chóng xua tan đi bóng tối u ám trong phòng. Minh Phỉ cảm thấy hơi lạnh trên người tan đi rất nhiều, tim nàng cũng không đập nhanh như vừa rồi.
Hoa ma ma thấy Minh Phỉ chỉ mặc áo lót màu trắng, ngồi ở đầu giường, bà lập tức ba chân bốn cẳng chạy qua, đặt đèn lên trên tủ đầu giường rồi đi sang bên cạnh, vừa tìm y phục khoác lên người nàng vừa oán trách: “Sao nãi nãi lại bật dậy như thế? Tuy rằng ban ngày trời nóng nhưng ban đêm vẫn lạnh, lỡ nhiễm phong hàn thì phải làm sao?” Bà đưa tay sờ thử, áo lót của nàng hơi ẩm khiến bà càng kinh hãi, vội bảo Đan Hà nấu nước ấm. Bà vội tới gần người Minh Phỉ, sờ trán nàng xem có nóng không: “Sao lại như vậy? Người bị dọa ư?”
Minh Phỉ lắc đầu: Không phải, ta ngủ rất ngon, nhưng hình như nghe thấy có tiếng người kêu khóc, nói là cháy rồi. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Hoa ma ma xoa vầng trán không nóng của nàng, ý bảo yên tâm, bà xoay người tìm áo lót sạch sẽ rồi bước tới bên nàng: “Không biết vì sao nhà ở kế bên lại bị cháy, Tiết tổng quản đã dẫn người qua đó giúp đỡ. Tiết trời hanh khô, gió lại lớn thế này, không biết lửa đã thiêu mất mấy gian nhà rồi nữa.”
Minh Phỉ nhanh chóng thu dọn sạch sẽ, cầm áo khoác đứng dậy: “Cũng không biết cháy ở đâu đây? Ta cũng đi xem, đừng để lửa lan sang nhà chúng ta là được.” Nàng lệnh cho Đan Hà: “Mau gọi mọi người dậy, ở yên trong sân đợi lệnh của ta.”
Ôi! Đan Hà cất tiếng giòn tan, nhanh chóng chạy đi.
Hoa ma ma thắp sáng đèn, lấy lược chải một kiểu tóc đơn giản cho Minh Phỉ, khuyên nhủ: “Bây giờ còn chưa rõ tình hình cụ thể ra sao, nhưng nô tỳ xem xét, hình như ở phía An Nhàn đường (tên một cửa hàng), lửa cũng không tính là lớn. Nãi nãi yên tâm, nơi đó cách chỗ chúng ta khá xa, sao có thể cháy đến bên này? Nãi nãi người cũng đừng đi, bên đó lộn xộn, lỡ có sơ suất gì thì làm sao bây giờ?”
Minh Phỉ lắc đầu: Không được, các nam nhân đều không ở nhà, xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu như ta không đi xem, cho dù thế nào cũng không biết nói làm sao.
Ma ma và Kim Trâm đi với ta, chúng ta cẩn thận một chút, đứng xa một chút, không có chuyện gì đâu.”
Nàng nói lý lẽ như vậy, Hoa ma ma bất đắc dĩ miễn cưỡng đồng ý.
Đợi đến khi Minh Phỉ ra khỏi cửa phòng, có thể nhìn thấy nửa bầu trời đỏ lên ở một phương, Kim Trâm, Đan Hà, vài khúc thổ cẩm, ngoài ra còn có cả nhà Vương Thiên Bảo, cả nhà Tiết Minh Quý đều đốt đèn lồng đứng dưới mái hiện, đứng chính giữa sân là nhóm nha hoàn ma ma vốn nên đứng trong nhà.
Minh Phỉ liền ra lệnh: Tiết thẩm và Vương thẩm dẫn vài vị ma ma đắc lực, cầm theo cồng chiêng đi đến gần tường viện, khố phòng để xem thử, thả hết chó ra, đề phòng có người thừa dịp đang loạn trà trộn vào. Đồng thời nếu thấy hướng gió thế lửa (tình hình lửa) không ổn thì phải chạy nhanh và cầm cồng gõ chiêng cảnh báo. Đan Hà dẫn vài người đến giữ nhà giữa, tùy cơ ứng biến. Đám người còn lại phải ở trong sân nghe lệnh, không được chạy loạn!”
Phân nhiệm vụ xong xuôi, Minh Phỉ chỉ dẫn theo Hoa ma ma và Kim Trâm, bảo hai người Tiết Minh Quý và gã sai vặt ở lại trông cửa rồi đi ra. Vừa mới tới cửa nhị phòng đã gặp một đội lính cứu hỏa cầm theo túi nước, bình nước, máy bơm nước, vải gai phủ lên và những dụng cụ chữa lửa vội vàng chạy tới, xua đi đám người vây quanh rồi đi vào bên trong.
Minh Phỉ vội theo sau lưng bọn họ vào cửa. Một tên lính tráng quay đầu, nhìn thấy chủ tớ mấy người, lập tức cau mày nói: Phụ đạo nhân gia* không ngồi yên ở nhà cho lành, chạy tới xem náo nhiệt làm gì?”
*Phụ đạo nhân gia: ý nói đàn bà con gái nhà người ta
Hoa ma ma cười cười và nói: Vị quân gia này, chúng ta đều ở một nhà, trong lòng lo lắng cho trưởng bối nên chạy đến xem.”
Tên lính kia nói: “Nếu đã là người một nhà thì mau về nhà giữ chặt cửa, đừng để trộm nó chạy vào! Lát nữa lại muốn truy tìm tang vật thì phiền toái lắm đấy!” Nói xong, hắn vội vàng chạy lên phía trước.
/607
|