Tẩy Bình thấy Song Thọ và Tiết Minh Qúy đứng thẳng trên bến tàu cười nói: Gia, người xem, Thọ gia nói có chuyện không thể đi cùng chúng ta, tại sao lại tới trước chúng ta vậy?
Cung Viễn Hòa nói: Có lẽ hắn muốn chạy đến tới đây làm việc.
Tẩy Bình nhỏ giọng lầm bầm: Vậy cứ nói thẳng ra không được à? Làm gì phải kín đáo như thế.
Thuyền vừa cặp bờ, Song Thọ và Tiết Minh Quý đều tranh nhau tiến lên đón Cung Viễn Hòa. Rốt cuộc Tiết Minh Quý chỉ là người làm, số tuổi cũng lớn, không cường tráng bằng Song Thọ nên không dám tranh giành với Song Thọ để Song Thọ đoạt trước, nhưng hắn tự có cách của hắn lớn tiếng hô một tiếng: Đại gia! Sau đó nháy nháy mắt với Cung Viễn Hòa, lại liếc qua Song Thọ.
Cung Viễn Hòa đã từng mắt đi mày lại với hắn. Lập tức hiểu hắn có lời muốn nói với mình, hơn nữa còn rất gấp, không những thế mà còn có liên quan lớn đến Song Thọ. Lập tức vịn khuỷu tay Song Thọ cười nói: Chuyện của ca ca đã làm xong chưa?
Song Thọ đáp qua loa một tiếng, kéo hắn nói: Ta có lời muốn nói với ngươi, đã xắp xếp bữa ăn ở Xan Hà hiên, hãy cùng ta đến đó đi. Nói xong nhìn về phía Lưu ma ma và Đặng Cửu theo ở phía sau: Các ngươi cũng tới.
Đặng Cửu dừng bước, nhíu mày nói: Chuyện gì?
Lưu ma ma và Song Thọ nhanh chóng trao đổi ánh mắt, trong lòng biết chưa thành công. Cũng cảm thấy lúc này trở về là khó chịu, không chừng còn bị khinh bỉ. Xác thực không bằng đến Xan Hà hiên trước. Sau khi mở lời, lại cùng theo Cung Viễn Hòa trở về xong liền cười nói: Làm sao Thọ gia biết đại gia thầm nói muốn ăn sủi cảo tôm thạch anh ở Xan Hà hiên hả?
Song Thọ tán thưởng nhìn Lưu ma ma một, nói: Hòa đệ khổ cực, ta không có cách nào diễn tả lòng biết ơn trong lòng, chỉ có thể mời hắn ăn bữa cơm tán gẫu biểu lộ chút tình cảm. Hòa đệ sẽ không ghét bỏ ta qua loa chứ.
Hai người họ một xướng một họa, Đặng Cửu không tiện nhiều lời, Cung Viễn Hòa cũng không tiện ngăn cản.
Cái này là muốn dụ dỗ mọi người đến Xan Hà hiên chuốc rượu, một dụ dỗ lừa gạt, một ép một khuyên. Cái này không ra chuyện mới là lạ! Tiết Minh Quý ở bên cạnh thấy phải đổ mồ hôi lạnh, đang muốn đi đến gần Song Thọ đã nhảy tới trước một bước chen vào giữa hắn với Cung Viễn Hòa nói: Hòa đệ, đệ xem nếu không để Tiết tổng quản lấy hành lý trở về phủ trước. . . . . .
Cung Viễn Hòa cười nói: Được. Lại đi vòng qua Song Thọ, nói: Ta có mấy câu muốn dặn dò hắn.
Song Thọ cũng không tiện tiến tới nữa, chỉ có thể tránh ra.
Cung Viễn Hòa và Tiết Minh Quý đi qua một bên nói: Thế nào? Nãi nãi có chuyện gì à?
Tiết Minh Quý nhìn lướt qua Song Thọ đang nhìn trừng trừng và Lưu ma ma đang cười đến vui vẻ, giọng điệu mang theo mấy phần nịnh hót nói: Tiểu nhân chúc mừng đại gia.
Cung Viễn Hòa nhíu mày: Chúc mừng ta cái gì? Ngươi mà cũng học được dáng vẻ này khi nào vậy? Suy nghĩ một chút, rồi lại cười lên: Có phải nãi nãi. . . . . .?
Tiết Minh Quý thầm nghĩ, nhìn dáng vẻ không biết gì của đại gia này, trong lòng cũng còn nghĩ đến nãi nãi.
Nhìn dáng vẻ muốn nói chính nghĩa của đại gia này, có lẽ còn tưởng rằng chuyện gì tốt đang chờ hắn đấy, suy nghĩ tốt thật. Vì vậy nhỏ giọng nói: Hôm qua Thọ gia đến gặp nãi nãi, muốn xin nãi nãi làm chủ thu biểu tiểu thư thay đại gia. Sau đó dừng lại nhìn Cung Viễn Hòa phản ứng thế nào.
Cung Viễn Hòa kinh ngạc hơi mở miệng ra, có chút mờ mịt nhìn về phía Song Thọ và Đặng Cửu, ngay sau đó nhíu mày, chút dáng vẻ vui mừng cũng không có.
Tiết Minh Quý thấy rõ phản ứng của hắn, liền thêm dầu thêm mỡ: Nãi nãi bị bệnh, sáng nay không thức dậy khỏi giường, đồ cũng ăn không vô, lại không chịu mời đại phu, Hoa ma ma gấp đến độ giống như cái gì vậy. Nên nói đều nói rồi, muốn lập tức trở lại thăm nãi nãi, hay là muốn uống rượu với huynh đệ, chính hắn tự quyết định thôi.
Song Thọ thấy hai người nói nửa ngày cũng không nói xong, chỉ sợ Tiết Minh Quý làm hòng việc, vội bước qua la lớn: Hòa đệ, xong chưa?
Cung Viễn Hòa đáp Song Thọ một tiếng, quay đầu lại giao phó Tiết Minh Quý: Ngươi trở về trước đi. Có một sọt liễu, bên trong là Sơn Trà mới lên, còn có một rương gỗ đỏ, bên trong là vật liệu may mặc ta mua cho nãi nãi, ngươi trở về thì lấy hai món đề này ra trước đưa đến phòng chính để cho nàng trồng, rồi nói ta sẽ về sau.
Tiết Minh Quý gật đầu đồng ý, dẫn người đi thu dọn hòm xiểng.
Lúc này một chiếc thuyền khác cũng cập bờ, có một nữ nhân ở đầu thuyền la lớn: Đại gia! Cung đại gia! Tiết tổng quản!
Cung Viễn Hòa quay đầu lại nhìn, là một phụ nhân trung niên, hắn nhận không ra. Tiết Minh Quý lại nhận ra đấy là ma ma hồi môn của Cung Nghiên Bích.
Ngay sau đó, người đó và Cung Nghiên Bích dẫn theo tiểu nha hoàn cùng một gã sai vặt vội vàng xuống thuyền tới đây làm lễ với Cung Viễn Hòa. Tiết Minh Quý vội gọi người đến giúp bọn họ nâng hòm xiểng hành lý, chuẩn bị chở trở về.
Trong lòng Cung Viễn Hòa biết tại sao Cung Nghiên Bích trở về lúc này. Dĩ nhiên là có liên quan đến chuyện của Chu di nương, nhưng ở trước mặt Quách Hoài hắn lại cố làm ra vẻ kinh ngạc hỏi: Sao các ngươi lại về? Không phải nói một tháng sau mới về sao?
Cung Nghiên Bích vừa căng thẳng nhìn hắn, vừa nhỏ giọng nói: Trong nhà truyền tin nói di nương muội bị bệnh. Hiện tại cũng không biết như thế nào?
Cung Viễn Hòa biết rõ trong lòng nói: Ta cũng mới đến nên vẫn không biết gì, chờ Tiết tổng quản tới đây rồi hỏi thăm hắn một chút.
Người nào đó nghe nói Cung Viễn Hòa bao thuyền, có chút tiếc nuối: Sớm biết đã đi cùng các ngươi rồi. Thân thích này vẫn nên qua lại nhiều mới tốt.
Cung Nghiên Bích liếc hắn một: Trước đó vài ngày đại ca sai người đến hói chúng ta, không phải lúc đó ngươi say đến bất tỉnh nhân sự sao? May mà đại ca không so đo với ngươi. Nói xong tò mò quan sát Đặng Cửu một, muốn nói lại thôi.
Đặng Cửu thấy nàng nhìn mình, vội vàng kéo đấu lạp.
Quách Hoài cười tiến lên nói với Cung Viễn Hòa: Tánh khí của ta ngươi biết, chỉ là thích uống chút chút rượu. Có lẽ đại cữu ca sẽ không so đo với ta chứ.
Cung Viễn Hòa cười cười: Dĩ nhiên là không, có rãnh rỗi uống chung một ly.
Đang nói chuyện, Tiết Minh Quý tới đây khổ mặt nói: Nhị cô nãi nãi, Chu di nương đã mất rồi, chỉ chờ ngài về là hạ táng thôi.
Cung Nghiên Bích lập tức che mặt, lảo đảo khẽ dựa lên người nào đó, thê thảm khóc thành tiếng. Đừng gấp đừng gấp. Quách Hoài đưa tay vịn nàng, nhìn xe ngựa sau lưng Tiết Minh Quý, hỏi Cung Viễn Hòa: Đại ca, chúng ta đi chứ?
Cung Viễn Hòa nói: Ta còn có chuyện, để Tiết tổng quản đưa các ngươi về trước.
Chỉ có một chiếc xe ngựa. Quách Hoài nhìn Đặng Cửu, có chút cười xấu xa: Vậy các ngươi?
Cung Viễn Hòa đã quá quen thuộc với vẻ xấu xa có dụng ý khác trên mặt hắn, xoay mặt nói: Chúng ta cũng còn có chuyện.
Song Thọ có chút không nhịn được nữa, nói: Ta dẫn theo xe ngựa khác tới. Ý là các ngươi hãy đi nhanh lên, đừng ở đây lắm mồm.
Cung Nghiên Bích âm thầm liếc người này một, lúc này Quách Hoài mới nói: Vậy chúng ta đi trước. Hắn đỡ Cung Nghiên Bích đi vài bước, không nhịn được quay đầu lại nhìn Đặng Cửu, tiến tới bên tai Cung Nghiên Bích nói: Đại ca nàng chịu nhiều đau khổ để dẫn nữ nhân này về? Ta nhìn còn không đẹp bằng đại tẩu nàng đâu.
Cung Nghiên Bích đôi mắt đỏ lên, liều mạng trừng hắn một, run rẩy đôi môi nói: Di nương ta mất rồi, ngươi còn có tâm tình quan tâm cái này?
Quách Hoài không cho là đúng bĩu môi một, ngay sau đó kéo dài giọng nói: Được, được, chúng ta mau về thôi.
Cung Nghiên Bích thấy hắn mất hứng, thở dài nói: Quan hệ của người đại ca này với chúng ta rất tàn nhẫn, ta đã từng nói với chàng, quan hệ của hắn và Thôi đại nhân tốt lắm, nói không chừng tương lai còn có thể nhờ hắn. Chàng chọc giận hắn làm cái gì?
Song Thọ đưa mắt nhìn đám người Tiết Minh Quý đi xa, ngay sau đó bảo Lưu ma ma dìu Đặng Cửu vào trong xe ngựa, sau đó tươi cười tiến lên ôm bả vai Cung Viễn Hòa, thân thiết nói: Hòa đệ, xin mời!
Minh Phỉ buông toc ngồi nghiêng trên giường, đang cầm một quyển sách lật đến vui vẻ, Hoa ma ma vội vã đi vào đoạt lấy sách trong tay nàng nói: Nãi nãi, xe ngựa xắp đến rồi.” Minh Phỉ trầm ngâm chốc lát, ngồi dậy nói: Chải đầu cho ta, lấy đồ đến đây đi.
Nãi nãi, người muốn xuống giường sao? Ý định ban đầu của Hoa ma ma nói là nàng muốn giả bộ bệnh thì phải giống một chút, mới phải cò kè mặc cả, ai ngờ nàng vẫn muốn ngồi dậy.
Minh Phỉ gật đầu. Giả bộ bệnh làm cái gì? Lúc trước chẳng qua cảm thấy rất mệt, lười dậy, trong lòng cũng không thoải mái cho nên không muốn rời giường. Nhưng bây giờ cảm thấy, đừng nói là không coi vào đâu, dù là bị bệnh thật chỉ cần còn có thể rời giường thì nàng cũng không cần ở lại đây giả vờ dáng vẻ mềm yếu. Muốn làm như thế nào thì cứ như thế ấy, trốn được nhất thời không tránh khỏi một đời. Hơn nữa, nếu như chuyện này không liên quan đến Đặng Cửu, nàng giả bộ bệnh cho ai nhìn? Ngược lại có vẻ nàng thành nhỏ nhen rồi.
Hoa ma ma thấy nàng cố ý muốn dậy, biết tính tình của nàng cũng không miễn cưỡng, lập tức thuần thục tìm y phục tới, cười nói: Nãi nãi nhìn xem, cái này được không?
Minh Phỉ quay đầu lại nhìn, áo khoác màu trắng thêu sơn thủy mực xanh phối với đai lưng màu vàng nhạt, váy dài Liễu Hoàng gắn mép váy màu mùa thu(*), lại phối một bộ trang sức Dương Chi Ngọc, có vẻ rất mát mẻ thanh lịch. Làm nàng cười nói: Từ trước đến giờ ma ma chọn y phục đều hợp ý ta.
(*): Là màu được pha giữa màu xanh lá cây và màu vàng.
Hoa ma ma thấy nàng hài lòng, cười hầu hạ nàng thay y phục, nói: Bộ y phục này chỉ có nãi nãi mặc mới lộ vẻ ra ngoài. Nếu để người khác, dù y phục khá hơn nữa có mặc vào cũng lãng phí.
Minh Phỉ nghiêm mặt nói: Ma ma, sai khi bọn họ đi vào, ma ma cũng đừng tỏ thái độ với bọn họ. Mặc kệ muốn như thế nào, cũng chờ bọn hắn mở miệng rồi hãy nói.
Hoa ma ma buồn buồn đáp một tiếng: Ngài không cần lão nô mở miệng, lão nô dĩ nhiên không dám.
Minh Phỉ vừa cắm cây trâm Bạch Ngọc Như Ý vào đầu, Đan Hà liền tiến vào, sợ hãi nhìn nàng một, nói: Nãi nãi, Tiết tổng quản tới.
Hoa ma ma căng thẳng nắm chặt khăn nói: Đại gia thì sao?
Đan Hà lắc đầu: Mới vừa ngồi xe ngựa nhà chúng ta là nhị cô nãi nãi và nhị cô gia nhà bên cạnh. Không nhìn thấy đại gia và biểu tiểu thư.
Trái tim Hoa ma ma trầm xuống. Lo âu nhìn về phía Minh Phỉ. Minh Phỉ im lặng chốc lát, soi gương nghiêm túc cắm cây trâm vào cho xong, lại sửa lại khuyên tai một chút, bình tĩnh nói: Mời Tiết tổng quản vào.
Tiết Minh Quý xuôi tay đứng ở một bên, cẩn thận từng li từng tí nhìn lén sắc mặt của Minh Phỉ: Nãi nãi, Thọ gia ngăn cản đại gia ở bến cảng, nói là có việc muốn nói với đại, muốn cám ơn đại gia, mời đại gia đến Xan Hà hiên ăn cơm. Đại gia để tiểu nhân vê bẩm báo với nãi nãi, xin nãi nãi nghỉ ngơi, hắn sẽ về sau. Hắn không dám nói chuyện quá cặn kẽ, căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, nói càng nhiều thì càng dễ phạm sai lầm.
Cung Viễn Hòa nói: Có lẽ hắn muốn chạy đến tới đây làm việc.
Tẩy Bình nhỏ giọng lầm bầm: Vậy cứ nói thẳng ra không được à? Làm gì phải kín đáo như thế.
Thuyền vừa cặp bờ, Song Thọ và Tiết Minh Quý đều tranh nhau tiến lên đón Cung Viễn Hòa. Rốt cuộc Tiết Minh Quý chỉ là người làm, số tuổi cũng lớn, không cường tráng bằng Song Thọ nên không dám tranh giành với Song Thọ để Song Thọ đoạt trước, nhưng hắn tự có cách của hắn lớn tiếng hô một tiếng: Đại gia! Sau đó nháy nháy mắt với Cung Viễn Hòa, lại liếc qua Song Thọ.
Cung Viễn Hòa đã từng mắt đi mày lại với hắn. Lập tức hiểu hắn có lời muốn nói với mình, hơn nữa còn rất gấp, không những thế mà còn có liên quan lớn đến Song Thọ. Lập tức vịn khuỷu tay Song Thọ cười nói: Chuyện của ca ca đã làm xong chưa?
Song Thọ đáp qua loa một tiếng, kéo hắn nói: Ta có lời muốn nói với ngươi, đã xắp xếp bữa ăn ở Xan Hà hiên, hãy cùng ta đến đó đi. Nói xong nhìn về phía Lưu ma ma và Đặng Cửu theo ở phía sau: Các ngươi cũng tới.
Đặng Cửu dừng bước, nhíu mày nói: Chuyện gì?
Lưu ma ma và Song Thọ nhanh chóng trao đổi ánh mắt, trong lòng biết chưa thành công. Cũng cảm thấy lúc này trở về là khó chịu, không chừng còn bị khinh bỉ. Xác thực không bằng đến Xan Hà hiên trước. Sau khi mở lời, lại cùng theo Cung Viễn Hòa trở về xong liền cười nói: Làm sao Thọ gia biết đại gia thầm nói muốn ăn sủi cảo tôm thạch anh ở Xan Hà hiên hả?
Song Thọ tán thưởng nhìn Lưu ma ma một, nói: Hòa đệ khổ cực, ta không có cách nào diễn tả lòng biết ơn trong lòng, chỉ có thể mời hắn ăn bữa cơm tán gẫu biểu lộ chút tình cảm. Hòa đệ sẽ không ghét bỏ ta qua loa chứ.
Hai người họ một xướng một họa, Đặng Cửu không tiện nhiều lời, Cung Viễn Hòa cũng không tiện ngăn cản.
Cái này là muốn dụ dỗ mọi người đến Xan Hà hiên chuốc rượu, một dụ dỗ lừa gạt, một ép một khuyên. Cái này không ra chuyện mới là lạ! Tiết Minh Quý ở bên cạnh thấy phải đổ mồ hôi lạnh, đang muốn đi đến gần Song Thọ đã nhảy tới trước một bước chen vào giữa hắn với Cung Viễn Hòa nói: Hòa đệ, đệ xem nếu không để Tiết tổng quản lấy hành lý trở về phủ trước. . . . . .
Cung Viễn Hòa cười nói: Được. Lại đi vòng qua Song Thọ, nói: Ta có mấy câu muốn dặn dò hắn.
Song Thọ cũng không tiện tiến tới nữa, chỉ có thể tránh ra.
Cung Viễn Hòa và Tiết Minh Quý đi qua một bên nói: Thế nào? Nãi nãi có chuyện gì à?
Tiết Minh Quý nhìn lướt qua Song Thọ đang nhìn trừng trừng và Lưu ma ma đang cười đến vui vẻ, giọng điệu mang theo mấy phần nịnh hót nói: Tiểu nhân chúc mừng đại gia.
Cung Viễn Hòa nhíu mày: Chúc mừng ta cái gì? Ngươi mà cũng học được dáng vẻ này khi nào vậy? Suy nghĩ một chút, rồi lại cười lên: Có phải nãi nãi. . . . . .?
Tiết Minh Quý thầm nghĩ, nhìn dáng vẻ không biết gì của đại gia này, trong lòng cũng còn nghĩ đến nãi nãi.
Nhìn dáng vẻ muốn nói chính nghĩa của đại gia này, có lẽ còn tưởng rằng chuyện gì tốt đang chờ hắn đấy, suy nghĩ tốt thật. Vì vậy nhỏ giọng nói: Hôm qua Thọ gia đến gặp nãi nãi, muốn xin nãi nãi làm chủ thu biểu tiểu thư thay đại gia. Sau đó dừng lại nhìn Cung Viễn Hòa phản ứng thế nào.
Cung Viễn Hòa kinh ngạc hơi mở miệng ra, có chút mờ mịt nhìn về phía Song Thọ và Đặng Cửu, ngay sau đó nhíu mày, chút dáng vẻ vui mừng cũng không có.
Tiết Minh Quý thấy rõ phản ứng của hắn, liền thêm dầu thêm mỡ: Nãi nãi bị bệnh, sáng nay không thức dậy khỏi giường, đồ cũng ăn không vô, lại không chịu mời đại phu, Hoa ma ma gấp đến độ giống như cái gì vậy. Nên nói đều nói rồi, muốn lập tức trở lại thăm nãi nãi, hay là muốn uống rượu với huynh đệ, chính hắn tự quyết định thôi.
Song Thọ thấy hai người nói nửa ngày cũng không nói xong, chỉ sợ Tiết Minh Quý làm hòng việc, vội bước qua la lớn: Hòa đệ, xong chưa?
Cung Viễn Hòa đáp Song Thọ một tiếng, quay đầu lại giao phó Tiết Minh Quý: Ngươi trở về trước đi. Có một sọt liễu, bên trong là Sơn Trà mới lên, còn có một rương gỗ đỏ, bên trong là vật liệu may mặc ta mua cho nãi nãi, ngươi trở về thì lấy hai món đề này ra trước đưa đến phòng chính để cho nàng trồng, rồi nói ta sẽ về sau.
Tiết Minh Quý gật đầu đồng ý, dẫn người đi thu dọn hòm xiểng.
Lúc này một chiếc thuyền khác cũng cập bờ, có một nữ nhân ở đầu thuyền la lớn: Đại gia! Cung đại gia! Tiết tổng quản!
Cung Viễn Hòa quay đầu lại nhìn, là một phụ nhân trung niên, hắn nhận không ra. Tiết Minh Quý lại nhận ra đấy là ma ma hồi môn của Cung Nghiên Bích.
Ngay sau đó, người đó và Cung Nghiên Bích dẫn theo tiểu nha hoàn cùng một gã sai vặt vội vàng xuống thuyền tới đây làm lễ với Cung Viễn Hòa. Tiết Minh Quý vội gọi người đến giúp bọn họ nâng hòm xiểng hành lý, chuẩn bị chở trở về.
Trong lòng Cung Viễn Hòa biết tại sao Cung Nghiên Bích trở về lúc này. Dĩ nhiên là có liên quan đến chuyện của Chu di nương, nhưng ở trước mặt Quách Hoài hắn lại cố làm ra vẻ kinh ngạc hỏi: Sao các ngươi lại về? Không phải nói một tháng sau mới về sao?
Cung Nghiên Bích vừa căng thẳng nhìn hắn, vừa nhỏ giọng nói: Trong nhà truyền tin nói di nương muội bị bệnh. Hiện tại cũng không biết như thế nào?
Cung Viễn Hòa biết rõ trong lòng nói: Ta cũng mới đến nên vẫn không biết gì, chờ Tiết tổng quản tới đây rồi hỏi thăm hắn một chút.
Người nào đó nghe nói Cung Viễn Hòa bao thuyền, có chút tiếc nuối: Sớm biết đã đi cùng các ngươi rồi. Thân thích này vẫn nên qua lại nhiều mới tốt.
Cung Nghiên Bích liếc hắn một: Trước đó vài ngày đại ca sai người đến hói chúng ta, không phải lúc đó ngươi say đến bất tỉnh nhân sự sao? May mà đại ca không so đo với ngươi. Nói xong tò mò quan sát Đặng Cửu một, muốn nói lại thôi.
Đặng Cửu thấy nàng nhìn mình, vội vàng kéo đấu lạp.
Quách Hoài cười tiến lên nói với Cung Viễn Hòa: Tánh khí của ta ngươi biết, chỉ là thích uống chút chút rượu. Có lẽ đại cữu ca sẽ không so đo với ta chứ.
Cung Viễn Hòa cười cười: Dĩ nhiên là không, có rãnh rỗi uống chung một ly.
Đang nói chuyện, Tiết Minh Quý tới đây khổ mặt nói: Nhị cô nãi nãi, Chu di nương đã mất rồi, chỉ chờ ngài về là hạ táng thôi.
Cung Nghiên Bích lập tức che mặt, lảo đảo khẽ dựa lên người nào đó, thê thảm khóc thành tiếng. Đừng gấp đừng gấp. Quách Hoài đưa tay vịn nàng, nhìn xe ngựa sau lưng Tiết Minh Quý, hỏi Cung Viễn Hòa: Đại ca, chúng ta đi chứ?
Cung Viễn Hòa nói: Ta còn có chuyện, để Tiết tổng quản đưa các ngươi về trước.
Chỉ có một chiếc xe ngựa. Quách Hoài nhìn Đặng Cửu, có chút cười xấu xa: Vậy các ngươi?
Cung Viễn Hòa đã quá quen thuộc với vẻ xấu xa có dụng ý khác trên mặt hắn, xoay mặt nói: Chúng ta cũng còn có chuyện.
Song Thọ có chút không nhịn được nữa, nói: Ta dẫn theo xe ngựa khác tới. Ý là các ngươi hãy đi nhanh lên, đừng ở đây lắm mồm.
Cung Nghiên Bích âm thầm liếc người này một, lúc này Quách Hoài mới nói: Vậy chúng ta đi trước. Hắn đỡ Cung Nghiên Bích đi vài bước, không nhịn được quay đầu lại nhìn Đặng Cửu, tiến tới bên tai Cung Nghiên Bích nói: Đại ca nàng chịu nhiều đau khổ để dẫn nữ nhân này về? Ta nhìn còn không đẹp bằng đại tẩu nàng đâu.
Cung Nghiên Bích đôi mắt đỏ lên, liều mạng trừng hắn một, run rẩy đôi môi nói: Di nương ta mất rồi, ngươi còn có tâm tình quan tâm cái này?
Quách Hoài không cho là đúng bĩu môi một, ngay sau đó kéo dài giọng nói: Được, được, chúng ta mau về thôi.
Cung Nghiên Bích thấy hắn mất hứng, thở dài nói: Quan hệ của người đại ca này với chúng ta rất tàn nhẫn, ta đã từng nói với chàng, quan hệ của hắn và Thôi đại nhân tốt lắm, nói không chừng tương lai còn có thể nhờ hắn. Chàng chọc giận hắn làm cái gì?
Song Thọ đưa mắt nhìn đám người Tiết Minh Quý đi xa, ngay sau đó bảo Lưu ma ma dìu Đặng Cửu vào trong xe ngựa, sau đó tươi cười tiến lên ôm bả vai Cung Viễn Hòa, thân thiết nói: Hòa đệ, xin mời!
Minh Phỉ buông toc ngồi nghiêng trên giường, đang cầm một quyển sách lật đến vui vẻ, Hoa ma ma vội vã đi vào đoạt lấy sách trong tay nàng nói: Nãi nãi, xe ngựa xắp đến rồi.” Minh Phỉ trầm ngâm chốc lát, ngồi dậy nói: Chải đầu cho ta, lấy đồ đến đây đi.
Nãi nãi, người muốn xuống giường sao? Ý định ban đầu của Hoa ma ma nói là nàng muốn giả bộ bệnh thì phải giống một chút, mới phải cò kè mặc cả, ai ngờ nàng vẫn muốn ngồi dậy.
Minh Phỉ gật đầu. Giả bộ bệnh làm cái gì? Lúc trước chẳng qua cảm thấy rất mệt, lười dậy, trong lòng cũng không thoải mái cho nên không muốn rời giường. Nhưng bây giờ cảm thấy, đừng nói là không coi vào đâu, dù là bị bệnh thật chỉ cần còn có thể rời giường thì nàng cũng không cần ở lại đây giả vờ dáng vẻ mềm yếu. Muốn làm như thế nào thì cứ như thế ấy, trốn được nhất thời không tránh khỏi một đời. Hơn nữa, nếu như chuyện này không liên quan đến Đặng Cửu, nàng giả bộ bệnh cho ai nhìn? Ngược lại có vẻ nàng thành nhỏ nhen rồi.
Hoa ma ma thấy nàng cố ý muốn dậy, biết tính tình của nàng cũng không miễn cưỡng, lập tức thuần thục tìm y phục tới, cười nói: Nãi nãi nhìn xem, cái này được không?
Minh Phỉ quay đầu lại nhìn, áo khoác màu trắng thêu sơn thủy mực xanh phối với đai lưng màu vàng nhạt, váy dài Liễu Hoàng gắn mép váy màu mùa thu(*), lại phối một bộ trang sức Dương Chi Ngọc, có vẻ rất mát mẻ thanh lịch. Làm nàng cười nói: Từ trước đến giờ ma ma chọn y phục đều hợp ý ta.
(*): Là màu được pha giữa màu xanh lá cây và màu vàng.
Hoa ma ma thấy nàng hài lòng, cười hầu hạ nàng thay y phục, nói: Bộ y phục này chỉ có nãi nãi mặc mới lộ vẻ ra ngoài. Nếu để người khác, dù y phục khá hơn nữa có mặc vào cũng lãng phí.
Minh Phỉ nghiêm mặt nói: Ma ma, sai khi bọn họ đi vào, ma ma cũng đừng tỏ thái độ với bọn họ. Mặc kệ muốn như thế nào, cũng chờ bọn hắn mở miệng rồi hãy nói.
Hoa ma ma buồn buồn đáp một tiếng: Ngài không cần lão nô mở miệng, lão nô dĩ nhiên không dám.
Minh Phỉ vừa cắm cây trâm Bạch Ngọc Như Ý vào đầu, Đan Hà liền tiến vào, sợ hãi nhìn nàng một, nói: Nãi nãi, Tiết tổng quản tới.
Hoa ma ma căng thẳng nắm chặt khăn nói: Đại gia thì sao?
Đan Hà lắc đầu: Mới vừa ngồi xe ngựa nhà chúng ta là nhị cô nãi nãi và nhị cô gia nhà bên cạnh. Không nhìn thấy đại gia và biểu tiểu thư.
Trái tim Hoa ma ma trầm xuống. Lo âu nhìn về phía Minh Phỉ. Minh Phỉ im lặng chốc lát, soi gương nghiêm túc cắm cây trâm vào cho xong, lại sửa lại khuyên tai một chút, bình tĩnh nói: Mời Tiết tổng quản vào.
Tiết Minh Quý xuôi tay đứng ở một bên, cẩn thận từng li từng tí nhìn lén sắc mặt của Minh Phỉ: Nãi nãi, Thọ gia ngăn cản đại gia ở bến cảng, nói là có việc muốn nói với đại, muốn cám ơn đại gia, mời đại gia đến Xan Hà hiên ăn cơm. Đại gia để tiểu nhân vê bẩm báo với nãi nãi, xin nãi nãi nghỉ ngơi, hắn sẽ về sau. Hắn không dám nói chuyện quá cặn kẽ, căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, nói càng nhiều thì càng dễ phạm sai lầm.
/607
|