Hỉ Doanh Môn

Chương 305 - Chương 303

/607




Tôn Minh Kiệt thấy Minh Phỉ nói như thế, liếc mắt nhìn hai bên trái phải một lần, nghiêm túc nói: Đã như vậy thì phải bàn bạc kỹ hơn, từ từ vạch kế hoạch.

Minh Phỉ hiểu ý, cười nói: Hoa ma ma, làm phiền ngươi ra ngoài quan sát. Nếu Tam di nương tới, mời bà ấy chờ một chút.

Hoa ma ma biết có chuyện lớn cần nói, ôm Thư Mi ra hành lang chơi đùa, cũng không đóng cửa, chỉ nhìn chăm chú người qua lại.

Tôn Minh Kiệt vái chào Minh Phỉ thật lâu: Tam Cô nãi nãi, thật là xin lỗi. Việc này quan hệ trọng đại, mặc dù là người một nhà nhưng Tam Cô nãi nãi đã xuất giá, nếu không phải dễ dàng, lão gia cũng thông cảm ngài khó xử.

Nữ nhi đã gả ra ngoài bát nước hắt đi, nữ nhân hướng ngoại gì đó có phải ý này không? Sợ nàng có lòng riêng, sợ đầu sợ đuôi, nhìn trước ngó sau không chịu giúp một tay, trái lại chuyện xấu phải không? Chắc lần này Thái Quốc Đống bị dọa không nhẹ chứ? Minh Phỉ khẽ cười một tiếng: Lão gia vẫn luôn quan tâm đến nữ nhi nhất.

Tôn Minh Kiệt cười khan nói: Lão gia nói, bây giờ người đã lớn tuổi có một số ý kiến cũng không giống nhau, chỉ hy vọng nhi nữ bình an vui vẻ. Ý của ngài ấy là chuyện này còn phải lão chân nhân Thủ Chân Tử ra tay mới được. Nghe nói quanh nằm ngài ấy đều ở đây cung phụng lão chân nhân, có lẽ lão chân nhân sẽ không từ chối thỉnh cầu của ngài. Thân thể Lục Tiểu Thư không tốt, nếu lão chân nhân cũng nói không thể trị khỏi thì chính là không cách nào chữa khỏi.

Minh Phỉ nheo mắt, tất nhiên cách này cũng hay nhưng tình trạng hiện giờ của Tống đạo sĩ như vậy làm sao có thể chịu được giày vò? Lập tức cười khổ nói: Chẳng lẻ các ngươi không biết lão chân nhân đã bị bệnh rất lâu, hoàn toàn nằm trên giường không dậy nổi sao? Ông ấy lớn tuổi như vậy làm sao có thể chịu được tàu xe mệt nhọc mà chạy vào kinh? Chỉ sợ đi trên đường chưa tới hai ngày đã không chịu nổi rồi.

Tôn Minh Kiệt ho một tiếng, nói: Biết vậy nhưng không phải ông ấy còn có một đồ đệ sao? Huống chi, với tình hình hiện tại thì vốn cũng không nghĩ đến sẽ mời ông ấy vào trong kinh mà chỉ muốn xin thuốc. Bệnh này ngay cả các ngự y trong kinh cũng không có cách nào trị được, chỉ có bước này thành công, mới có thể tiếp tục bước kế tiếp.

Xin thuốc? Minh Phỉ trầm tư một lát, nói: Chuyện này ta phải suy nghĩ trước đã. Dù cũng không gấp ở đây một thời gian đi. Sự việc quan trọng nàng đau lòng Minh Ngọc, nhưng không muốn bởi vì chuyện này mà liên lụy người khác quá nhiều. Lão Đạo Sĩ thì thôi đi nhưng Hoa Hoàn, cuộc sống mới của hắn vừa mới bắt đầu, dĩ nhiên ít dính vào những loại chuyện như thế này thì tốt hơn.

Dường như Tôn Minh Kiệt nhìn ra tâm tư của Minh Phỉ, ý vị sâu xa bật thốt: Tam cô nãi nãi, lão chân nhân không vướng không víu, tuổi cũng lớn, . . . . . .

Ngay cả là sự thật, nhưng Minh Phỉ nghe hắn nói lời này vẫn cảm giác không lọt tai, thật giống như Lão Đạo Sĩ làm cái gì cũng là chuyện đương nhiên vậy. Lập tức nói: Dù sao cũng là chuyện đi cầu người, một là không biết người ta nghĩ như thế nào, hai không biết thuốc này có phù hợp hay không, ba là người đồ đệ duy nhất hôm nay cũng đã hoàn tục chuẩn bị thành gia, ông ấy yêu thương đồ đệ này nhất hận không thể lo liệu mọi chuyện cho đồ đệ, làm sao tùy tiện để cho đồ đệ của ông ấy liên lụy trong đó? Cho nên chuyện này không dễ dàng như vậy đâu.

Lòng hắn thương đồ đệ kia thì càng tốt, lão gia chuẩn bị rất nhiều lễ vật quý trọng lần này tiểu nhần đã mang theo, Tam cô nãi nãi có thể tự đi kiểm tra, bảo đảm khiến cho ông ấy hài lòng. Nếu sau này ông ấy qua đời, lão gia và đại gia không thể cảm ơn bằng cách chăm sóc người đồ đệ đó của ông ấy hay sao? Tôn Minh Kiệt cười xong, lại nói: Tam cô nãi nãi, quả thực không phải dễ dàng như vậy. Lại nói đại phu có bản lĩnh còn nhiều mà, nhưng lúc này là thời kỳ nhạy cảm sơ ý một chút cũng sẽ bị người bắt nhốt, lão gia không dám tiếp xúc với ai cũng không dám tin tưởng người khác. Lần này vì chuyện của Lục Tiểu Thư, lão gia hết lòng lo lắng, cố gắng hết sức, tiểu nhân lắm miệng nhưng nghĩ đến đạo lý này, Tam cô nãi nãi nhất định hiểu hơn tiểu nhân.

Hết lòng lo lắng, cố gắng hết sức, đó là khoa trương nhưng dù có thế nào, trong lòng Thái Quốc Đống muốn xử lý tốt chuyện này là thật.

Hoa ma ma ở bên ngoài cất giọng nói: Di nương tới rồi? Lại mắng tiểu nha hoàn giữ cửa: Di nương tới cũng không tới báo một tiếng để ra cửa nghênh đón.

Tiếng cười của Tam di nương càng ngày càng gần: Sáng nay đứng


/607

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status