Hỉ Doanh Môn

Chương 292 - Chương 290

/607


Tiêu Từ nghe được lời của Minh Phỉ, không nhịn được liếc mắt qua, quả thực thấy Thanh Hư đổi cách ăn mặc tục gia đứng ở chỗ không xa, mặt đen lại nhìn mình. Có lẽ là tâm cảnh bất đồng, ngày trước nhìn thấy Thanh Hư đen mặt nàng cảm thấy thích thú, càng muốn trêu chọc hắn.

Nhưng hôm nay nhìn liền tức lên, nghĩ thầm nếu mình không đi cùng Minh Phỉ, chỉ cần ra khỏi cánh cửa này, hắn lập tức sẽ đi theo sau dây dưa không rõ, suy cho cùng cũng không có kết quả, thay vì như vậy, còn không bằng đi theo Minh Phỉ cho thanh tịnh. Dứt khoát nhìn Minh Phỉ nói: Vừa rồi ngươi nói muốn mời ta ăn cơm tối, bây giờ còn tính hay không?

Minh Phỉ nhìn vẻ mặt đen kịt cùng đôi mắt hồ ly bốc lên lửa giận của Thanh Hư, trong lòng buồn cười, liền nói: Đương nhiên tính, từ trước đến giờ ta đều giữ lời. Đi thôi, ngươi muốn ăn cái gì? Chúng ta lên xe ngựa từ từ nói.

Thanh Hư không thể tin nhìn Minh Phỉ, thiếu chút nữa đi lên lý sự.

Tiêu Từ thản nhiên quét mắt nhìn hắn một, ngước đầu đi theo Minh Phỉ đi ra ngoài. Hai người đi tới cửa lớn, Thanh Hư còn sững sờ đứng bất động ở tại chỗ, gương mặt bi thương cùng buồn bực. Xe ngựa đi về phía trước, Tiêu Từ tâm thần không yên nhìn người lui về phía sau từ trong cửa sổ xe, trên đường người đến người đi, nàng cũng không còn hi vọng trông thấy cái bóng dáng kia, đợi đến cửa lớn Cung gia, cũng là như thế. Nàng tự giễu cười một tiếng, cũng không quay đầu lại đi theo Minh Phỉ vào phòng.

Minh Phỉ nhìn ở trong mắt, cũng không nhiều lời, chỉ nhẹ giọng dặn dò Kim Trâm đi lấy ngọc lục bảo Cung Viễn Hòa ủy thác cho Đặng Quang ra đưa cho Tiêu Từ xem.

Lực chú ý của Tiêu Từ rất nhanh bị ngọc lục bảo kia hấp dẫn, chỉnh đốn tâm tình, tinh thần sung mãn cùng Minh Phỉ vây quanh bàn luận kiểu dáng và kỹ thuật tỉ mỉ.

Bất tri bất giác đã đến giờ Thân, Vân Cẩm đi vào nói: Nãi nãi, đại gia đã trở về, cũng dẫn theo một vị khách trở về. Nghe nói nơi này người có khách, ngài ấy không tiện tới đây, để cho nãi nãi chiêu đãi khách thật tốt đấy.

Minh Phỉ cười nói: Khách nhân nào? Lại là người trong nha môn sao?

Vân Cẩm cười nói: Không phải, là Thanh Hư Đạo Trưởng trong Thiên Khánh Quan.

Tiêu Từ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Minh Phỉ, ý đó là, sao Thanh Hư lại chạy đến đây? Minh Phỉ ung dung thản nhiên giải thích cho nàng: Hắn và nhà ta cũng rất quen thuộc. Chỉ có điều người này chủ động đi theo Cung Viễn Hòa cùng vào cửa vẫn là lần đầu tiên.

Tiêu Từ cười gượng một tiếng, lần nữa đánh mất trấn định vừa rồi.

Minh Phỉ dặn dò Vân Cẩm: Bảo trù phòng chuẩn bị tiệc rượu chay, sau đó mang thực đơn tới ta xem. Lại hỏi ai đang ở phía trước dâng trà, nhất định phải phục vụ cho tốt.

Vân Cẩm lãnh mệnh rời đi, Minh Phỉ liếc mắt nhìn Tiêu Từ lòng không yên, cười nói: Ta có một biểu tỷ quan hệ rất tốt sắp xuất giá, ta muốn thêm trang cho nàng, vốn định làm một bộ trang sức cho nàng, hiện tại lại nghĩ nàng không thiếu cái này, ngươi giúp ta ra một chủ ý, làm cái gì tặng thì tốt hơn?

Ánh mắt của Tiêu Từ còn dừng lại trên khối ngọc lục bảo lớn kia, vô thức nói: Hiếm có khối ngọc lục bảo lớn mà thuần túy như vậy, nếu cắt nhỏ thì thật là đáng tiếc, phải tận lực giữ nguyên trạng, đặc điểm nổi trội của nó mới được. . . . . .

Minh Phỉ phì cười một tiếng, đưa tay đậy nắp hộp lại: Ngươi đang suy nghĩ cái gì? Ta nói cái gì đều không nghe thấy thì phải?

Mặt của Tiêu Từ hơi đỏ lên, che giấu nói: Đang suy nghĩ như thế nào mới có thể không cô phụ nhờ vả của ngươi, chuẩn bị cho xong vật này.

Minh Phỉ cười ranh mãnh nói: Ngươi yên tâm, ngoại nam không vào được nội trạch này. Cho dù hắn gấp gáp đi nữa, cũng không có cách nào, đợi lát nữa ta lặng lẽ cho người đưa ngươi đi ra ngoài, hắn hoàn toàn không biết gì. Tiêu Từ nói: Ta mới không sợ hắn, sao phải tránh hắn? Hắn có tới hay không có quan hệ gì tới ta? Minh Phỉ chỉ cười nhìn nàng không nói lời nào, Tiêu Từ có chút quẫn bách, buông mắt xuống nói: Ngươi nhìn ta làm gì?

Dù cởi mở hào phóng thế nào, suy cho cùng cũng là cô nương tuổi còn trẻ, da mặt mỏng. Minh Phỉ thấy cánh mũi nàng thấm mồ hôi, ra hiệu Đan Hà lui ra, cầm cây quạt khẽ quạt cho nàng, nhẹ giọng nói: Ta có mấy câu muốn khuyên ngươi, có thể chỉ xem như mới thân quen, nhưng mọi người đều là nữ nhi, cũng nói chuyện rất là hợp ý, ta không thể không nói thêm vài câu.

Tiêu Từ trầm mặc chốc lát, nói: Ngươi nói đi.

Minh Phỉ đắn đo nói: Chuyện trước kia ta đều nhìn ở trong mắt, chuyện hôm nay ta cũng đoán biết mấy phần. Ta biết trong nhà của ngươi có chuyện lớn xảy ra, hơn nữa rất khó giải quyết, vì thế, trong lòng ngươi rất khó chịu. Ngay cả ta không thể giúp ngươi đại ân, nhưng sẵn lòng nghe ngươi nói một chút, trấn an ngươi, giúp ngươi giải


/607

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status