Hỉ Doanh Môn

Chương 36 - Chương 35

/607


Không bao lâu sau, quả nhiên Thái lão gia mang bộ mặt sa sầm tới. Trần thị lập tức thả bát đũa trong tay xuống, rửa tay tự mình tiến lên dâng trà cho ông ta, cũng không chủ động hỏi ông ta làm sao, ngược lại ân cần hỏi han bận bịu không ngừng.

Thái lão gia đi qua giường La Hán ngồi xuống, vung tay lên: Không cần vội, ta ngồi một chút là đi rồi. Nhìn thấy cơm nước trên bàn còn chưa chuyển xuống, liền hỏi: Tại sao bây giờ mới ăn cơm?

Trần thị cười nói: Đồng Tri lão gia muốn gả nữ nhi, chuyện phải chuẩn bị quá nhiều, thiếp thân lần đầu tiên làm chuyện như vậy, tuổi tác còn trẻ, rất sợ xảy ra sự cố làm mất thể diện của lão gia. Đối với các quản sự khó tránh khỏi dong dài một chút, nên trì hoãn chút thời gian. Nói xong quay sang Dư ma ma nháy mắt, Dư ma ma nhận lệnh thối lui đến phía sau nhẹ giọng dặn dò Châu Sai mấy câu, Châu Sai xoay người ra cửa.

Nghe nói nàng luôn vì chuyện của Minh Nhã mà bận rộn, lại nghĩ tới những lời nàng chủ động thương lượng với mình lúc trước, sắc mặt của Thái lão gia hơi hòa hoãn, nói: Nếu nàng bận rộn quá, thì để cho Liên Diệp tới giúp cho nàng một tay. Tuổi tác nàng ấy lớn, làm việc cũng chu đáo trầm ổn, có thể giúp nàng giải quyết rất nhiều phiền toái.

Liên Diệp là khuê danh của nhị di nương.

Ý này chính là chuyện nhũ nương (vú nuôi) của Minh Tư chấm dứt, đổi lại biện pháp khác đền bù cho nhị di nương rồi. Chắc hẳn chủ ý này cũng là nhị di nương đề xuất ra, muốn thừa dịp đang lộn xộn thò tay vơ vét chỗ tốt? Nằm mơ đi! Trần thị vui mừng nói: Lão gia ra chủ ý hay! Đại sự trước mắt, thiếp thân nhất định phải cho các di nương giúp một tay.

Thái lão gia thấy nàng đáp ứng sảng khoái, cũng không ngẫm nghĩ ý tứ trong lời nói của nàng, rất hài lòng vì nàng nhu thuận.

Châu Sai đi vào bẩm: Phu nhân, người cho mời đại phu tới, lúc này đang chờ ở cổng trong.

Trần thị nói: Dư ma ma, bà dẫn đại phu đi vào viện của Tứ di nương đi.

Thái lão gia vội hỏi: Nàng ấy bị làm sao vậy? Tứ di nương là nha hoàn trong nhà lão sư Chung Thái Phó đưa cho ông ta, từ trước đến nay tính tình hoạt bát đáng yêu, lại cho ông ta thêm hai đứa con gái như ngọc khả ái, cộng thêm phụ mẫu của nàng ta lại là quản sự đắc lực bên cạnh Chung phu nhân, khá nhiều chỗ cần dùng đến, vì vậy bình thường ông ta đối với Tứ di nương vẫn khá để tâm.

Lão gia còn chưa biết sao? Trần thị hời hợt nói: Sáng nay nàng ấy bị Minh Tư cắn một cái. Nhìn sắc mặt của Thái lão gia, từ từ thuật lại tất cả chuyện buổi sáng hôm nay, lại bổ sung: Đều là thiếp thân quản gia không đúng cách, làm cho những thứ điêu nô kia càng ngày càng không để chủ tử ở trong mắt, cho nên mới xúi giục Minh Tư nói ra câu nói như thế kia. Ngày hôm trước nhị di nương còn cùng thiếp khóc lóc kể lể, nói quản sự nương tử khi dễ nàng. Vốn là mấy ngày nữa Minh Nhã phải xuất giá, lúc này đánh người bán người đều không tốt, nhưng thiếp thân nghĩ, biết họ mắc phải lỗi lớn nếu không trừng phạt một chút, chỉ sợ chuyện vui hôm đó sẽ xảy ra sai sót. Lão gia ở Thủy Thành phủ này có uy tín danh dự, khách tới tất cả đều là có mặt mũi, cũng không thể bởi vì chút tiện tỳ làm hư chuyện này, làm mất mặt chúng ta.

Các di nương cùng bọn nhỏ đều rất tốt, nhưng nhũ mẫu nha hoàn kia nhiều người bản chất hỗn tạp, lại hầu hạ ở bên cạnh, thật sự khó phòng. Nàng khổ sở nói: Sợ nhất chính là hôm đó bọn nhỏ không hiểu chuyện, bị người xúi giục ở trước mặt các tiểu thư, phu nhân phủ khác kêu la nói lão gia không nhận Minh Phỉ, không có nữ nhi này, đến lúc đó có thể bị người chê cười. Với tính cách của đám phu nhân tiểu thư kia không có việc gì cũng muốn làm ra chuyện, còn không biết sẽ truyền ra lời khó nghe gì nữa. Chỉ là lời này nàng không cần phải nói ra, cứ để cho Thái lão gia từ từ mà nghĩ.

Suy cho cùng xuất thân là tiểu thư nhà quan, phải suy tính chu đáo vừa tinh tế tỉ mỉ. Người làm quan, chuyện gì có thể quan trọng hơn thể diện chốn quan trường chứ? Vốn Thái lão gia đang không vui, ngẫm nghĩ một hồi vẫn thở dài, nói một câu công đạo: Chuyện như vậy không có quan hệ gì với nàng, đều là mấy năm này trong nhà không có người đương gia, cho nên mới buông thả những thứ điêu nô không coi ai ra gì, vô pháp vô thiên kia. Nàng làm rất tốt, chờ chuyện Minh Nhã trôi qua, ma ma nha đầu gì đó nên đổi thì đổi đi, sau này chuyện của bọn nhỏ nàng vẫn nên để tâm nhiều hơn, tương lai bọn nó có tiền đồ, cũng cảm động và nhớ đến từ ái của nàng.

Nàng mà cần ai cảm động và nhớ đến từ ái của nàng sao? Trong lòng Trần thị khinh thường, nhưng bởi vì đạt được điều muốn nói, liền vui sướng cười lên: Lão gia, nói đến cái này, trong nhà đại bá của thiếp thân đang cung dưỡng một vị ma ma giáo dưỡng từ trong cung ra, đức ngôn công dung đều rất tốt, mặc dù các tỷ muội trong nhà đều đã xuất giá, nhưng Đại bá mẫu vẫn luyến tiếc thả bà ấy đi, muốn giữ lại cho tôn nữ dùng. Thiếp thân nghĩ, bà ấy nhàn rỗi, còn không bằng đi thương lượng cùng bá mẫu một chút, mời bà ấy tới nhà chúng ta dạy mấy người Minh Phỉ các nàng một thời gian. Minh Phỉ rất thông minh, tuy trước kia thiếp thân có ma ma giáo dưỡng dạy bảo, nhưng nếu như có thể mời được vị ma ma trong cung này ra ngoài chỉ điểm một chút, chẳng phải là nâng cao một bước?


/607

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status