Hỉ Doanh Môn

Chương 290 - Chương 288

/607


Toàn bộ người làm ở gian ngoài thấy Cung Trung Tố ngã xuống, không đợi kêu hô, vội vàng đi tới thắp đèn chiếu sáng. Cung Viễn Hòa đỡ Cung Trung Tố lên trên ghế ngồi xong, cúi đầu tra xét thương thế của Cung Trung Tố: Phụ thân có chỗ nào không thoải mái?

Cung Trung Tố nhắm hai mắt không nói lời nào, dưới ánh đèn, khuôn mặt của hắn vô cùng tái nhợt.

Cung Tịnh Kỳ cùng Cung Nhu Du cũng liền lên tiếng: Phụ thân, rốt cuộc ngài bị làm sao, ngài nói đi, đừng dọa chúng ta.

Lý di nương vội kêu lên: Ta sẽ cho người đi mời đại phu.

Lúc này Cung Trung Tố mới khoát khoát tay, hơi thở yếu ớt mà nói: Ta không sao, ta chỉ muốn yên tính một mình. Tất cả các ngươi trở về đi.

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, để Lí di nương ở lại bên trong, chính mình lui ra ngoài. Minh Phỉ phân phó Hoa ma ma: Mau cho người đi mời Đường đại phu tới xem một chút mới được. Cung Tịnh Kỳ cùng Cung Nhu Du nắm tay nhau, vẻ mặt lo lắng.

Cung Nghiên Bích mượn cơ hội này đi tới bên cạnh Minh Phỉ, nhẹ giọng nói: Tẩu tẩu, con người của ta không biết nói chuyện, nếu lúc trước có chỗ đắc tội, ngươi và đại ca cũng đừng trách ta. Có lẽ hiện tại nàng không hối hận, theo ý nàng, sở dĩ Cung Viễn Khoa đi tới hôm nay, chính là do Cung Trung Tố làm hại. Chỉ là, nàng vẫn không muốn hoàn toàn đắc tội với Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ, vẫn nên tốn chút công phu để xuống thể diện của mình.

Minh Phỉ cười một tiếng: Đâu có, thật ra thì Nhị muội muội rất biết nói chuyện, ta và đại ca vốn cũng không có gì có thể trách ngươi. Ngày mai ta không thể đến tiễn ngươi rồi.

Không cần đâu, tẩu bận rộn. Cung Nghiên Bích lại đứng một lát, thản nhiên mà nghe người ta tới đây nói với nàng chuyện mang Hàm Nhụy tới phòng chứa củi, tự mang người trở về viện của nàng, phân phó người làm dọn dẹp bọc quần áo, chuẩn bị sáng sớm ngày hôm sau trở về Minh phủ.

Cung Viễn Hòa thương Minh Phỉ đứng ở cửa bị gió lạnh thổi, liền nói: Đứng như vậy cũng không phải là cách, chúng ta vào trong phòng đợi đi?

Cung Tịnh Kỳ vẫy tay gọi ma ma quản sự tới đây, dặn dò: Ngươi chờ ở chỗ này, nếu lão gia có việc gì, nhanh tới nói cho chúng ta biết.

Cung Nhu Du cũng phân phó nha hoàn bên cạnh tới phía trước xem một chút xem Tiếu Đạm đang làm gì, xoay người chỉnh đốn tâm tình, tiến lên thân thiết mà đỡ Minh Phỉ: Hiện tại tẩu tẩu không giống chúng ta, chớ để mệt nhọc, hay là đi vào trong phòng ngồi chờ tin tức thì có vẻ ổn hơn.

Minh Phỉ trở tay cầm tay nàng, cười nói: Ta có chỗ nào yếu đuối như vậy chứ?

Cung Viễn Hòa ngại nha hoàn giữ đèn lồng không tốt, đoạt lại để mình cầm, nói: Vẫn nên cẩn thận chút mới được.

Cung Nhu Du che tay áo cười nói: Xem, đại ca đau lòng rồi.

Cung Viễn Hòa cũng không xấu hổ, chỉ hơi cười một tiếng.

Mấy người đi tới phòng khách, Cung Tịnh Kỳ cùng Cung Nhu Du liếc mắt nhìn nhau, đuổi người làm lui xuống, sóng vai đi tới chỗ Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ cúi xuống, nói: Chuyện hôm nay đại ca đại tẩu đều đã thấy, cốt nhục nhà ta lại làm đến mức này thật sự làm lòng người băng giá. Tỷ muội chúng ta cũng không cần gì, chỉ cầu đại ca đại tẩu chớ nói chuyện này cho Nhị đệ cùng Tam đệ, để cho bọn họ an tâm đi học.

Cung Viễn Hòa nhàn nhạt nói: Tất cả đứng lên, chớ để đại tẩu người lại đứng lên đỡ các ngươi. Hiếm khi các ngươi đồng lòng như vậy, về phần chỗ nhị đệ, nếu ta muốn nói thì đã sớm nói, không cần chờ tới bây giờ.

Mặt Cung Nhu Du cùng Cung Tịnh Kỳ hơi đỏ lên, Cung Nhu Du nói: Ta đã nghe Tam muội cùng nhị đệ nói rồi, nhờ có đại ca đại tẩu bỏ qua hiềm khích lúc trước mà chăm sóc bọn họ. Vì bậy ngồi kế bên Minh Phỉ, tìm chút đề tài tán gẫu. D*đ-l”q~dd^^_ Trịnh_Phương

Chốc lát, Cung Viễn Trật đầu đầy mồ hôi đi vào, nói: Ta nghe nói phụ thân bị ngã, vừa mới đi qua cũng không cho ta vào cửa, vậy ngã ở chỗ nào?

Cung Viễn Hòa nói: Hắn nói không có. Đã đi mời đại phu, lát sau liền biết.

Cung Viễn Trật nghi ngờ nói: Sao đột nhiên lại ngã? Không phải lúc trước còn rất tốt sao?

Cung Tịnh Kỳ trầm mặt xuống, nói: Không có gì, Nhị tỷ tỷ ngươi tức giận vì chuyện Tam đệ trốn đi, một lòng muốn tìm Tam tỷ ngươi cùng Lý di nương gây phiền phức, muốn dẫn Hàm Nhụy đi, lại đòi tiền cho Tam đệ, phụ thân không chịu, liền chống đối phụ thân mấy câu, phụ thân cũng tức giận, lúc ra ngoài không chú ý bị vấp vào ngưỡng cửa.

Cung Viễn Trật trầm mặc hồi lâu, mới nói: Vốn là người của hắn, giữ lại có ích lợi gì? Muốn dẫn đi liền dẫn đi, cho hắn ít tiền, cũng nên làm.

Cung Nhu Du cùng Cung Tịnh Kỳ nghe xong, đều im lặng.

Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ cảm thấy đáp án này của hắn đều nằm trong dự liệu, cười ha hả, mặt khác tìm đề tài ép xuống chuyện này.

Đợi sau khi Đường đại phu vội tới khám qua cho Cung Trung Tố, xác định chân hắn chỉ bị bầm vì ngã, chỗ khác không có gì đáng ngại, Cung Viễn Hòa liền từ biệt rồi trở về nhà cùng Minh Phỉ.

Sáng sớm ngày thứ hai, phu thê Cung Nghiên Bích quả nhiên rời Thủy Thành phủ từ sớm, tiếp đó người làm mai của Tôn gia tới cửa, hai bên trao đổi thiếp canh (ghi ngày, giờ, năm, tháng sinh), trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Nói đến hôn kỳ thì bà mai này lại nói Tôn Hạo có ý là, vội vội vàng vàng như vậy không ổn, thứ nhất là hắn muốn chuẩn bị sính lễ, thứ hai là không muốn làm khó Cung gia, có thể giữ đại hiếu tròn rồi thành thân.

Bà mai nói chuyện vô cùng dễ nghe, mặc dù Cung Trung Tố lo lắng Tôn Hạo lớn tuổi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, cũng không tiện chủ động yêu cầu nhất định phải làm hỉ sự trong lúc đang giữ đại hiếu, vì vậy đành phải định ra chuyện này.

Cung Viễn Hòa biết được, nói với Minh Phỉ: Tôn Hạo là một người biết nghĩ, nếu Tam muội trải qua sự mài giũa của ba năm này, đến lúc đó chỉ có thể trầm ổn nhã

/607

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status