Hỉ Doanh Môn

Chương 280 - Chương 278

/607


Truy Phong sủa to, hưng phấn chạy về phía hậu viện, Cung Viễn Hòa và Tiết Minh Qúy liếc nhìn nhau, Cung Viễn Hòa sải bước đi tới hậu viện, còn Tiết Minh Qúy uy nghiêm nói với gã sai vặt: “Đi thông báo với những người khác, tìm kiếm tới đây thôi, tất cả dẫn chó đi về đi.”

Đợi đến khi bọn sai vặt đi xa thì ông mới thu chiếc khăn tay vào trong ống tay áo rồi bước nhanh đuổi theo Cung Viễn Hòa. Đến hậu viện, ông gỡ một chùm chìa khóa lớn từ bên hông xuống, tìm kiếm một hồi rồi lấy chìa khóa mở cửa viện ra.

Cửa vừa mở ra, Truy Phong lập tức sủa vang chạy tới căn phòng đang khép hờ cửa. Cung Viễn Hòa thổi tu huýt, Truy Phong nghe lệnh không cam lòng ngồi xuống nhưng vẫn không giấu sự thèm muốn nhìn chằm chằm vào trong phòng, đầu lưỡi phun ra, nước miếng nhỏ xuống mặt đất.

Cung Viễn Hòa cất cao giọng nói vọng vào phòng: “Không phải nên đi ra chào hỏi một tiếng sao hay là để ta đích thân đi vào mời ra?”

Trong phòng vẫn yên lặng không một tiếng động.

Cung Viễn Hòa tiếp tục: “Nếu đã vậy thì ta phải đích thân vào mời mới được. Truy Phong…” Tiếng nói còn chưa dứt thì trong phòng có tiếng động.

Tiết Minh Qúy nhẹ giọng nói: “Đại gia, tiểu nhân ra ngoài viện đợi.” Nói rồi rũ hai tay xuống lui ra ngoài, sau đó còn cẩn thận nhẹ nhàng khép cửa viện lại.

Cung Viễn Khoa ăn mặc gọn gàng suy yếu đi ra đỡ lấy khung cửa híp mắt trầm lặng nhìn Cung Viễn Hòa, một lúc sau mới cố gắng lấy hơi sức hỏi: “Ngươi muốn như thế nào?”

Cung Viễn Hòa cười chế giễu: “Ngươi cho là ta muốn như thế nào? Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, tất cả mọi người lật trời đi tìm ngươi nhưng cuối cùng ngươi lại trốn trong nhà ta, cần phải nhờ đến Truy Phong mới có thể mời được ngươi đi ra, ngươi nói ta muốn thế nào là sao tam đệ?”

Cung Viễn Khoa trầm mặc một chút rồi liếm liếm đôi môi khô nứt, không sợ vỏ mẻ mà sứt nói: “Ta cũng không muốn trốn trong nhà ngươi. Nếu như không phải tẩu tẩu nhiều chuyện, không có chuyện gì lại mang chó đi dạo rồi để chó giữ trước cửa, nếu không như thế thì ta cũng không đến nổi phải tới đây.” Ban đầu khi hắn lên kế hoạch ddlqd thì rất thuận lợi, sau khi xác nhận Cung nhị phu nhân chết sẽ thừa dịp loạn mà trốn đi, ngày hôm sau trở về sẽ dẫn Ngậm Nhụy đi cùng. Nhưng không nghĩ đến, Minh Phỉ sẽ cho người mang chó đi giữ cửa đề phòng trộm cướp, vì vậy không thể đi ra được, bên kia vách thì Lý di nương sai người kiểm tra tất cả các viện, không có chỗ ẩn nấp mà ở bên này thì tường lại cao, trong lúc vội vàng căn bản không biết làm sao để trốn đi. Trong sự hoảng hốt, hắn nghĩ tới bức tường bên này không cao lắm, sân trống lại nhiều, người ít qua lại, đặc biệt thích hợp để ẩn nấp nên hắn chạy bừa qua bên này với ý định trước hết trốn một thời gian rồi tính toán sau. Tuy nhiên, nếu chuyện này diễn ra bình thường thì mọi thứ sẽ ổn nhưng một khi để mất đi tiên cơ, sau đó chính là một chuỗi sai sót, thế cục cuối cùng không nằm trong sự khống chế của hắn nữa.

Cung Viễn Hòa thở dài: “Chậc! Chúng ta đây có lòng tốt nhưng không được hồi báo rồi. Tẩu tẩu ngươi chẳng phải lo lắng sẽ bị trộm cướp nhân loạn vào nhà cướp đồ sao? Như thế nào lại trở thành người ép ngươi leo tường qua nhà chúng ta chứ? Mặc dù tẩu tẩu ngươi trị gia nghiêm nhưng trong lúc bối rối cũng không phải không khiến tặc có cơ hội, tại sao ngươi có thể đổ thừa được? Bây giờ ngược lại còn làm khó ta.”

“Ta định tối nay sẽ rời đi, ngươi có thể coi như không thấy ta là được.” Hiện tại Cung Viễn Khoa cực kì hối hận, nếu trước khi Minh Phỉ thả chó ra canh cửa đã bỏ chạy mà không phải nấp ở gần đó đợi xem Cung nhị phu nhân chết không có chỗ chôn mới rời đi thì sẽ không rơi vào tình thế khó khăn như lúc này.

Cung Viễn Hòa lạnh nhạt nói: “Có phải ngươi đang đợi Ngậm Nhụy cho nên mới trì hoãn đến bây giờ phải không?”

Cung Viễn Khoa ngẩng đầu lên hung hung dữ dữ nhìn Cung Viễn Hòa: “Ngươi cũng chẳng khác gì ta, cũng chỉ là cá mè một lứa thôi! Ta thay ngươi làm điều mà ngươi không dám làm, ngươi nên cảm kích ta mới phải! Cần gì phải đứng chỗ này làm khó ta chứ? Ta và ngươi cũng không có thù oán gì, ngươi cũng không cần lo lắng ta đi tranh đoạt cái gì của ngươi. Ngươi không nghĩ có thêm người huynh đệ dù sao cũng tốt hơn là có thêm kẻ thù sao!”

Hắn thấy Cung Viễn Hòa trầm mặc không nói lời nào thì cười lạnh nói tiếp: “Có phải ngươi cảm thấy ta đốt chết hai nha hoàn và ma ma kia thật đáng thương phải không? Hắc, ta thế nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng ngươi lại có lòng từ bi như thế, chuyện phát triển cho đến hôm nay, ngươi có dám nói ngươi thật sự không có làm chuyện gì hại người khác không? Nếu như không phải bọn họ dung túng cho ác phụ ddlqd kia, thì ác phụ kia làm sao có thể đi ra ngoài hại người chứ? Cho nên bọn họ có chết cũng đáng đời! Ngươi phải thay họ lấy lại công bằng sao? Có thể, bắt ta đưa đến quan phủ đi, ta bảo đảm sẽ thành toàn cho ngươi, sau đó chắc chắn sẽ khiến cho Cung gia từ nhỏ đến lớn thân bại danh liệt từ nay về sau không ngẩng đầu lên được! Đến lúc đó, nhất định ngươi sẽ cảm thấy rất vui vẻ! Ta cũng vậy, ta cực kì vui vẻ! Nhưng ngươi phải suy nghĩ cẩn thận một chút, nhất định lão già kia sẽ tìm ngươi liều mạng. Bởi vì trong lòng hắn chỉ có hai kẻ tiện chủng bùn nát không thể trát tường kia thôi! Nếu ngươi phá hủy bọn họ, sao hắn có thể tha thứ cho ngươi được?”

Một thiếu niên 15, 16 tuổi, vẻ mặt tiều tụy không chịu nổi, mi gian hằn sâu những nếp gấp nhưng không giấu được nét hưng phấn điên cuồng, mặc dù ngoài miệng nói những lời lẽ sắc bén nhưng thật ra bên trong không sao giấu được sự mệt mỏi và tuyệt vọng.

Cung Viễn Hòa thấy hắn giống như thấy mình trước đây, hắn nhẹ nhàng thở một hơi nói không ra tư vị khó nói trong lòng, bước ra khỏi viện mà không quay đầu

/607

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status