Hỉ Doanh Môn

Chương 252 - Chương 250

/607


Đợi Hoa ma ma trở lại trong phòng, Minh Phỉ hỏi nàng: Ma ma thấy chuyện như thế nào?

Hoa ma ma nói: Chuyện như vậy chỉ sợ là vừa ăn cướp vừa la làng, nhị tiểu thư coi trọng giá ý thêu tơ vàng sợi bạc của Tam Tiểu Thư là khẳng định rồi, dù sao giá y này rất đáng tiền. Nàng ta làm như vậy mục đích là muốn hại Tam Tiểu Thư, khiến Tam Tiểu Thư không tìm được người trong sạch.

Minh Phỉ cười nói: Nàng ta tính toán không tệ, thời cơ cũng nắm bắt rất tốt. Tiến có thể công, lui có thể thủ. Nếu thành công thì nàng ta có thể lấy được giá y của Tam tiểu thư như ý nguyện, trút cơn giận, nếu thất bại thì vẫn có thời gian chế tạo gấp một cái khác, không đến nỗi nhỡ đại sự. Nhưng nếu nàng ta thất bại, chỉ sợ Cung Trung Tố sẽ không còn dư tiền cho nàng ta, nàng cũng chỉ mình chịu đựng mình thôi.

Kim Trâm tò mò: Không biết cuối cùng lão gia sẽ quyết định như thế nào?

Minh Phỉ cười nói: Mặc kệ cuối cùng ông ấy quyết định như thế nào nhưng hôm nay nhất định là ông ấy phải buồn rồi.

Bất kể là Cung Nghiên Bích vừa ăn cướp vừa la làng hay Cung Tịnh Kỳ thật sự xuống tay thì cũng đều là tỷ muội ruột thịt sát hại lẫn nhau, hễ Cung Trung Tố suy nghĩ bình thường, đều sẽ bị tức chết đi được.

Mấy người nói đùa một chút, phòng ngoài có người báo lại, nói là người của Kim Ngọc Mãn Đường người đưa đồ trang sức khảm trân châu ốc biển đến cho Minh Phỉ, hỏi Minh Phỉ có rảnh rỗi không. Cuối cùng cũng đã làm xong, Minh Phỉ không kịp chờ nhanh chóng cho người đưa vào.

Người tới chính là nữ người làm đã tiếp đãi lúc Minh Phỉ đến Kim Ngọc Mãn Đường lần trước, người đó cầm một hộp gỗ tử đàn đi vào, trước hành lễ và chào hỏi Minh Phỉ rồi mới cười nói: Bộ trang sức này của Nãi nãi tốn rất nhiều công phu, Đại Sư Phụ vội vàng chế tạo, cuối cùng là trước khi hết năm đã chế tạo thành công, trước hết mời nãi nãi xem một chút, nếu có chỗ nào không hài lòng thì còn có thể sửa đổi. Vừa nói vừa mở hộp ra, mời Minh Phỉ kiểm hàng.

Quả nhiên, hiện vật còn đẹp hơn bản vẽ nhiều, Minh Phỉ vừa nhìn thấy đã không muốn dời mắt đi nữa —— bông hoa khảm trên chiếc nhẫn, khuyên tai đều nở rộ cực kỳ sáng lạng. Được mài thành hình giọt mưa dài, trong suốt nhìn xuyên qua tám viên Hồng Bảo Thạch và tám viên thủy tinh trong suốt bắt chéo tạo thành mười sáu biện cánh hoa, bao bọc ở giữa là hạt ốc biển trân châu màu hồng, có vẻ Phú Quý dịu dàng, kiều diễm động lòng người.

Dây chuyền và trâm cài tóc hơi có chỗ không giống, nhưng dây chuyền và trâm cài đầu đều cùng một đóa hoa giống nhau, chẳng qua là chung quanh lại dùng mấy mảnh lá cây phỉ thúy xanh biếc mài ra làm nổi bậc lên giống mầm mới ngày xuân, khiến dây chuyền và trâm cài tóc có vẻ sặc sỡ loá mắt.

Minh Phỉ chú ý tới đóa hoa được khảm sau lưng trâm cài, giữ lại một yếm khoá, liền cười nói: Đây là dùng để làm gì?

Đây là điểm đặc biệt của Kim Ngọc Mãn Đường chúng ta, dùng cái này nối dây chuyền lại, trâm cài tóc được cài Lưu Tô, đổi một kiểu dáng khác. Nữ người làm cầm dây chuyền khẽ quấn lên trâm cài tóc, sau đó cài nút yếm khóa lại, cây trâm quả thật biến thành kiểu cài Lưu Tô.

Sau khi mang thử, Minh Phỉ vô cùng hài lòng, liền sai Kim Trâm đi thông báo phòng thu chi tính tiền, lại thưởng cho nữ người kia rồi mời nàng ngồi xuống uống trà: Thiếu Đông Gia các ngươi có gửi thư về không? Có nói khi nào sẽ quay về Thủy Thành phủ không?

Nữ người làm cáo lỗi, nghiêng nghiêng ngồi xuống ghế con, cười nói: Thân thể của Lão Đông Gia chúng ta có chút khó chịu, đoán chừng trong thời gian ngắn Thiếu Đông gia sẽ quay về Thủy Thành phủ thôi. Nếu nãi nãi đang có chuyện cần tìm Thiếu Đông Gia chúng ta thì đừng ngại đưa thư đến tiệm chúng ta, chúng ta tự sẽ đưa đi.

Minh Phỉ cười nói: Không việc gì. Ta chỉ là nhìn tay nghề của quý điếm không tệ, muốn mời Thiếu Đông Gia các ngươi giúp ta nhìn xem mấy viên đá khác phải khảm như thế nào mới phải. Chờ hắn trở lại, làm phiền ngươi phái người tới đây nói một tiếng, ta sẽ đến bái phỏng. Thân thể của lão đạo sĩ càng ngày càng không tốt, tóm lại có một ngày sẽ thăng thiên, nếu Thanh Hư không có ý định làm đạo sĩ cả đời, nàng không thể không giúp hắn nghĩ đến vấn đề cá nhân, để tránh Lão Đạo Sĩ đột nhiên không qua khỏi, chỉ còn lại một mình hắn lẻ loi hiu quạnh.

Chốc lát sau, Kim Trâm lấy bạc tới đây, nữ người làm kia tao nhã lễ phép đứng dậy cáo từ, Minh Phỉ sai Kim Hà tiễn nàng đi ra ngoài.

Ban đêm, Cung Viễn Hòa về đến nhà, Minh Phỉ lấy đồ trang sức ra khoe khoang trước mặt hắn, hỏi hắn đẹp mắt hay khó coi. Hắn mỉm cười ngồi một bên, cưng chiều nhìn nàng, nghĩ kế cho nàng: Lễ mừng năm mới mang cái này đi.

Đó là dĩ nhiên. Minh Phỉ vui rạo rực khoác tay hắn, cùng dắt chó đi dạo, dắt chó trở về, Hoa ma ma liền tiến lên bẩm báo tiến triển mới nhất của chuyện giá y bên cạnh.

Mặc dù trong miệng Cung Trung Tố không nói rõ chính là Cung Tịnh Kỳ làm, nhưng lại áp chế Cung Tịnh Kỳ, để cho nàng ta lấy đại cục làm trọng, tặng giá y cho Cung


/607

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status