Lý di nương phát hiện hắn khóc, thông minh không vạch trần cũng không khuyên hắn, khẽ thở dài: Ngài phải dưỡng tốt thân thể mới được, mấy công tử tiểu thư đều trông cậy vào ngài đấy. Đại gia chẳng qua chỉ là tuổi trẻ khí thịnh mà thôi, có đôi lời nói thật hay, phụ tử ra trận như binh sĩ, thời khắc mấu chốt ngài còn phải trấn cho hắn mới được. Đừng tìm hắn tức giận nữa, chỉ có nhi tử giận dỗi với lão từ, nào có lão tử giận dỗi với nhi tử chứ.
Cung Trung Tố nghe nàng nói như vậy, cảm thấy thể diện tốt xấu gì cũng trở lại chút ít, lật người ngồi dậy, nhận lấy bánh ngọt trong tay nàng ăn hai cái, cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, liền nói: Bọn họ đều ăn cái gì vậy? Cũng không thể bọn họ thì ăn ngon uống say còn ta thì ăn cái này chứ?
Lý di nương nhịn cười, Tỳ thiếp dọn cho ngài bàn khác.
Đợi đến khi dọn bàn xong, nàng cầm chiếc đũa đứng bên cạnh phục vụ, Cung Trung Tố chỉ chỉ tay xuống, thở dài: Hôm nay ăn tết, nàng cũng ngồi xuống ăn cùng ta đi.
Lý di nương câu nệ nói: Tỳ thiếp không dám.
Cung Trung Tố lắc đầu một cái: Nàng đi theo ta vài chục năm, cũng không còn là nữ tử nữa, nàng. . . . . . Chịu uất ức rồi. Ngồi xuống đi.
Thì ra là hắn đều biết. Trong mắt của Lý di nương đột nhiên chứa đầy lệ, thật nhanh tràn ra khóe mắt, mang cái ghế nhỏ nghiêng người ngồi xuống, cũng không có tâm tư gắp thức ăn ăn, chỉ lo chia thức ăn rót rượu cho Cung Trung Tố.
Trong lòng Cung trung Tố chứa đầy chuyện nặng nề, ăn cơm uống rượu một chút chỉ cảm thấy vô vị tẻ nhạt, nghe tiếng cười khoan khoái bên ngoài càng cảm thấy buồn nực, liền để đũa xuống đứng lên nói: Nàng theo ta ra ngoài đi dạo một chút? Lý di nương vội vàng tìm một cái áo choàng mới ra, cười nói: Lão gia, đây là áo choàng da chồn đại nãi nãi làm cho ngài, vừa đúng mặc đi ra ngoài.
Cung Trung Tố hừ một tiếng: Nàng ta cũng không phải là đồ tốt!
Lý di nương không dám trả lời, cúi thấp đầu giúp ông sửa sang lại cổ áo: Muốn đi thăm phu nhân một chút không? Một mình nàng ấy cũng rất quạnh quẽ.
Cung Trung Tố càng tỏ ra mất hứng: Thăm cái gì? Cung gia ta rơi xuống hoàn cảnh này, toàn bộ đều do nàng ta ban tặng! Một độc phụ trí tuệ không phát triển! Ta hận không có năng lực khiến nàng ta chết sớm một chút!
Đi tới phòng ngoài, chỉ thấy Cung Viễn Quý đang quấn Tiết Diệc Thanh chơi đoán số, Cung Nghiên Bích đang nhỏ giọng nói chuyện cùng Cung Viễn Khoa, Cung Tịnh Kỳ là vẻ mặt đau thương lôi kéo Minh Phỉ nhỏ giọng nói gì đó, Cung Viễn Trật mặt mũi tràn đầy hưng phấn nghe Cung Viễn Hòa nói chuyện, vô cùng náo nhiệt, quả nhiên cảnh tượng từng có quan hệ. Mặt Cung Trung Tố trầm xuống, dùng sức hừ một tiếng, bước nhanh đi ra bên ngoài.
Nghe được tiếng hừ của ông, Cung Viễn Khoa ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn lướt qua, bên môi lộ ra một nụ cười châm chọc, quay đầu về khẽ nói với Cung Nghiên Bích: Nhị tỷ tỷ, tỷ chờ đấy, ta nhất định sẽ báo thù cho di nương.
Cung Nghiên Bích lấy làm kinh hãi: Đệ đừng làm loạn.
Cung Viễn Khoa cười nhạt, đưa ánh mắt hướng tới Cung Viễn Hòa, nói: Đại ca, vẽ tranh để bớt lạnh chứ?
Đề nghị của hắn lập tức lấy được đồng ý một lòng muốn đền bù quan hệ của Cung Viễn Trật, Cung Viễn Trật vui mừng khôn xiết: Được được, chúng ta mỗi người vẽ một bức, xem ai vẽ đẹp nhất. Không đợi mọi người đồng ý, hắn đã sai người đi vào lấy hai phần bút nghiên giấy mực, nháy mắt nói: Đại ca đại tẩu tới trước?
Minh Phỉ cười nói: Tài môn gia chỉ cần một bức là đủ, để cho ca ca đệ vẽ đi. Lại đẩy Tiết Diệc Thanh lên, Muội là khách cũng vẽ một bức.
Cung Viễn Hòa cũng không từ chối, cầm bút vẽ ra một cành Tố Mai, một cành có tam mươi đóa, cầm lên thổi khô giao cho Kim Trâm, sau đó nhường vị trí lại cho mọi người. Tiết Diệc Thanh vẽ đến vẽ đi, lúc đếm cánh hoa cũng hồ đồ, liền đếm mấy lần mới tính rõ ràng.
Cung Viễn Trật ân cần mời Cung Nghiên Bích và Cung Tịnh Kỳ cùng vẽ, Cung Nghiên Bích chán ghét nhíu nhíu mày, Cung Viễn Trật nháy mắt mấy cái với nàng, nàng mới bất đắt dĩ đứng cùng một chỗ với Cung Tịnh Kỳ, hai người không nhìn nhau, đều cầm bút vẽ, dùng hết sức, tranh xem ai vẽ vừa nhanh lại vừa đẹp.
Thừa dịp mọi người đều nhìn hai người vẽ tranh, Cung Viễn Khoa mò tới bên cạnh Cung Viễn Hòa, nhỏ giọng nói, Đại ca, huynh sớm nên như thế.
Cung Viễn Hòa quét mắt nhìn hắn một cái, cười nhạt: Như thế nào?
Cung Viễn Khoa phẫn hận bất bình nói: Hiện tại đệ coi như là nhìn thấu, càng nhượng bộ bọn họ càng được voi
Cung Trung Tố nghe nàng nói như vậy, cảm thấy thể diện tốt xấu gì cũng trở lại chút ít, lật người ngồi dậy, nhận lấy bánh ngọt trong tay nàng ăn hai cái, cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, liền nói: Bọn họ đều ăn cái gì vậy? Cũng không thể bọn họ thì ăn ngon uống say còn ta thì ăn cái này chứ?
Lý di nương nhịn cười, Tỳ thiếp dọn cho ngài bàn khác.
Đợi đến khi dọn bàn xong, nàng cầm chiếc đũa đứng bên cạnh phục vụ, Cung Trung Tố chỉ chỉ tay xuống, thở dài: Hôm nay ăn tết, nàng cũng ngồi xuống ăn cùng ta đi.
Lý di nương câu nệ nói: Tỳ thiếp không dám.
Cung Trung Tố lắc đầu một cái: Nàng đi theo ta vài chục năm, cũng không còn là nữ tử nữa, nàng. . . . . . Chịu uất ức rồi. Ngồi xuống đi.
Thì ra là hắn đều biết. Trong mắt của Lý di nương đột nhiên chứa đầy lệ, thật nhanh tràn ra khóe mắt, mang cái ghế nhỏ nghiêng người ngồi xuống, cũng không có tâm tư gắp thức ăn ăn, chỉ lo chia thức ăn rót rượu cho Cung Trung Tố.
Trong lòng Cung trung Tố chứa đầy chuyện nặng nề, ăn cơm uống rượu một chút chỉ cảm thấy vô vị tẻ nhạt, nghe tiếng cười khoan khoái bên ngoài càng cảm thấy buồn nực, liền để đũa xuống đứng lên nói: Nàng theo ta ra ngoài đi dạo một chút? Lý di nương vội vàng tìm một cái áo choàng mới ra, cười nói: Lão gia, đây là áo choàng da chồn đại nãi nãi làm cho ngài, vừa đúng mặc đi ra ngoài.
Cung Trung Tố hừ một tiếng: Nàng ta cũng không phải là đồ tốt!
Lý di nương không dám trả lời, cúi thấp đầu giúp ông sửa sang lại cổ áo: Muốn đi thăm phu nhân một chút không? Một mình nàng ấy cũng rất quạnh quẽ.
Cung Trung Tố càng tỏ ra mất hứng: Thăm cái gì? Cung gia ta rơi xuống hoàn cảnh này, toàn bộ đều do nàng ta ban tặng! Một độc phụ trí tuệ không phát triển! Ta hận không có năng lực khiến nàng ta chết sớm một chút!
Đi tới phòng ngoài, chỉ thấy Cung Viễn Quý đang quấn Tiết Diệc Thanh chơi đoán số, Cung Nghiên Bích đang nhỏ giọng nói chuyện cùng Cung Viễn Khoa, Cung Tịnh Kỳ là vẻ mặt đau thương lôi kéo Minh Phỉ nhỏ giọng nói gì đó, Cung Viễn Trật mặt mũi tràn đầy hưng phấn nghe Cung Viễn Hòa nói chuyện, vô cùng náo nhiệt, quả nhiên cảnh tượng từng có quan hệ. Mặt Cung Trung Tố trầm xuống, dùng sức hừ một tiếng, bước nhanh đi ra bên ngoài.
Nghe được tiếng hừ của ông, Cung Viễn Khoa ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn lướt qua, bên môi lộ ra một nụ cười châm chọc, quay đầu về khẽ nói với Cung Nghiên Bích: Nhị tỷ tỷ, tỷ chờ đấy, ta nhất định sẽ báo thù cho di nương.
Cung Nghiên Bích lấy làm kinh hãi: Đệ đừng làm loạn.
Cung Viễn Khoa cười nhạt, đưa ánh mắt hướng tới Cung Viễn Hòa, nói: Đại ca, vẽ tranh để bớt lạnh chứ?
Đề nghị của hắn lập tức lấy được đồng ý một lòng muốn đền bù quan hệ của Cung Viễn Trật, Cung Viễn Trật vui mừng khôn xiết: Được được, chúng ta mỗi người vẽ một bức, xem ai vẽ đẹp nhất. Không đợi mọi người đồng ý, hắn đã sai người đi vào lấy hai phần bút nghiên giấy mực, nháy mắt nói: Đại ca đại tẩu tới trước?
Minh Phỉ cười nói: Tài môn gia chỉ cần một bức là đủ, để cho ca ca đệ vẽ đi. Lại đẩy Tiết Diệc Thanh lên, Muội là khách cũng vẽ một bức.
Cung Viễn Hòa cũng không từ chối, cầm bút vẽ ra một cành Tố Mai, một cành có tam mươi đóa, cầm lên thổi khô giao cho Kim Trâm, sau đó nhường vị trí lại cho mọi người. Tiết Diệc Thanh vẽ đến vẽ đi, lúc đếm cánh hoa cũng hồ đồ, liền đếm mấy lần mới tính rõ ràng.
Cung Viễn Trật ân cần mời Cung Nghiên Bích và Cung Tịnh Kỳ cùng vẽ, Cung Nghiên Bích chán ghét nhíu nhíu mày, Cung Viễn Trật nháy mắt mấy cái với nàng, nàng mới bất đắt dĩ đứng cùng một chỗ với Cung Tịnh Kỳ, hai người không nhìn nhau, đều cầm bút vẽ, dùng hết sức, tranh xem ai vẽ vừa nhanh lại vừa đẹp.
Thừa dịp mọi người đều nhìn hai người vẽ tranh, Cung Viễn Khoa mò tới bên cạnh Cung Viễn Hòa, nhỏ giọng nói, Đại ca, huynh sớm nên như thế.
Cung Viễn Hòa quét mắt nhìn hắn một cái, cười nhạt: Như thế nào?
Cung Viễn Khoa phẫn hận bất bình nói: Hiện tại đệ coi như là nhìn thấu, càng nhượng bộ bọn họ càng được voi
/607
|