Editor: Trịnh Phương.
Minh Phỉ chỉ là để Tôn đạo cô giao quyển sách có kẹp giấy ghi nợ thuốc sáp (*) của Chu di nương cho Cung Nhị phu nhân, cũng ngầm ra hiệu cho Cung Nhị phu nhân, nguyên nhân khiến nàng nhiều lần nổi điên nằm ở trong chén canh bát trân kia.
(*) Thuốc sáp: Viễn thuốc bên ngoài bao bọc bằng sáp.
Sở dĩ Tôn Đạo cô không dám tới Cung gia, là bởi vì sợ mình bị liên lụy—— Chu di nương vì có thể lấy được nhiều tiền tài từ đại phòng, đã lộ ra dấu vết chuyện đã làm ngày trước ra ngoài. Tỷ như hai trăm lượng bạc này, cũng là bởi vì nàng nói ra việc ban đầu Cung Viễn Hòa có thể thoát ra khỏi giếng cạn, là công lao của nàng ta, lúc này Minh Phỉ mới cho nàng thêm bạc. Từ thay đổi số lượng đến thay đổi chất lượng, Cung Nhị phu nhân chỉ cần một người cho nàng lí do để dù thế nào cũng có thể đưa Chu di nương vào chỗ chết mà thôi.
Minh Phỉ nói: Lấy tính tình của Chu di nương thì tất nhiên sẽ có giữ lại đường lui, chuyện lúc trước, tất nhiên còn có người khác biết nội tình. Ta nghĩ, hôm nay nàng chết rồi, hẳn rất nhanh sẽ mời người tới nói cho chúng ta biết chuyện lúc trước, sau đó trông cậy chúng ta đi báo thù rửa hận cho nàng.
Cung Viễn Hòa thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói: Chỉnh lí trước một chút, xem bọn họ nói thế nào. Nói không chừng đã loạn hết lên.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, đợi hai người tới Thương Hàn đường, vừa đúng lúc tới cao trao.
Lý di nương tự mình canh giữ cổng viện, không cho ai đến gần, nhìn thấy Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ tới đây, vội nghênh đón, nhỏ giọng nói: Chu di nương đã mất, bên trong đang làm ầm hết lên. Ý của lão gia là muốn đè chuyện này xuống, ban đêm mang nàng ra từ cửa sau, lặng lẽ chôn là được, không được truyền ra, để tránh ảnh hưởng tới việc xuất giá của Nhị tiểu thư. Nhưng Nhị tiểu thư cùng Tam công tử cũng không chịu, cho nên muốn đại gia cùng phu nhân tới khuyên nhủ.
Minh Phỉ ra vẻ kinh ngạc: Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại mất?
Lý di nương thở dài, nói: Ta cũng không biết, buổi sáng vẫn còn khá tốt, còn thương lượng về đồ cưới của Nhị tiểu thư với ta, Buổi trưa trở về ngủ trưa, liền xảy ra chuyện. Khi được phát hiện, nàng đã nằm bên núi đá giả, trên đầu có một vết thương thật lớn, khắp nơi đều là máu chảy, thân thể đã cứng lại. Trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi mà ôm ngực: Dọa chết người. Nếu nàng chịu mang một nha hoàn ở bên người, cũng sẽ không đến nỗi vấp ngã cũng không có ai biết.
Minh Phỉ giả vờ thở dài theo mấy lần, Lý di nương nghiêng tai lắng nghe, nói: Đại gia, đại phu nhân mau vào đi, bên trong đang ầm ĩ lên rồi.
Hai người vào Thương Hàn đường, chỉ thấy mặt Cung Trung Tố đen lại ngồi trên cao, Cung Nhị phu nhân ngồi ở ghế dưới hắn, khóe miệng chứa nụ cười lạnh, khinh thường nhìn Cung Nghiên Bích cùng Cung Viễn Khoa chảy hai hàng nước mắt quỳ gối trước mặt Cung Trung Tố. Ba tỷ đệ Cung Tịnh Kỳ đều không có ở đây.
Cung Nghiên Bích quỳ rạp trên mặt đất, khóc đến thở không ra hơi, Cung Viễn Khoa vẫn tương đối ổn, dù gì thì vẫn có thể nói được ra lời, khàn cả giọng nói: Cầu xin lão gia báo quan, di nương chết không rõ ràng! Nói là giẫm vào rêu nên trượt chân, nhưng nơi đó rõ ràng không có rêu xanh!
Cung Trung Tố nổi giận nói: Cái chết của nàng không rõ ràng? Vậy ngươi nói một chút xem, nàng chết thế nào? Ai làm hại nàng?
Cung Viễn Khoa ngẩng đầu lên oán độc nhìn Cung Nhị phu nhân, đột nhiên giơ một ngón tay chỉ: Chính là nàng! Chính là độc phụ này! Là nàng hại chết di nương!
Cung Nhị phu nhân cười lạnh, khinh thường nhìn Cung Trung Tố: Nàng nuôi được một nhi tử tốt. Cũng có thể ngậm máu phun người, vu hãm đích mẫu (mẹ cả). Ta nghe không nổi nữa, lão gia ngươi xem mà làm đi. Nói xong liền đứng dậy.
Chính là nàng làm hại thì sao? Ai nhìn thấy? Nghĩ tới chuyện tiện nhân kia nhiều lần bỏ thuốc hại mình nổi điên làm mình mất đi sự sủng ái của phu quân, làm hỏng chuyện của mình, mấy lần làm hỏng hôn sự của Cung Tịnh Kỳ còn không nói, hôm nay cư nhiên ăn tim gấu mật hổ, đổ hết những chuyện xấu ngày trước lên người mình, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục. Nghĩ kĩ lại, nếu như không có tiện nhân kia, sao mình phải rơi xuống hoàn cảnh này?
Cung Tịnh Kỳ sao phải chịu hết uất ức như vậy? Nếu để tiện nhân sống tiếp, tất cả đều sẽ bị hủy diệt! Không bằng khiến nàng chết đi, để tránh gieo họa cho đám Cung Tịnh Kỳ cùng Cung Viễn Trật.
Ta ngậm máu phun người? Cung Viễn Khoa hầm hừ đứng lên, ngăn đường đi của Cung Nhị phu nhân, khóe mắt quét qua Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ đứng ở một bên, bi phẫn nói: Ngươi dám nói ngươi không phải vì sợ nàng nói ra những chuyện thất đức mà ngươi đã làm, nên mới xuống tay làm hại nàng?
Cung Nhị phu nhân nghe được lời này, vẻ mặt trấn định tựa như có một vết nứt, có chút chột dạ len lén nhìn Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ một cái, miệng hùm gan sứa (*) nói: Ta làm chuyện
Minh Phỉ chỉ là để Tôn đạo cô giao quyển sách có kẹp giấy ghi nợ thuốc sáp (*) của Chu di nương cho Cung Nhị phu nhân, cũng ngầm ra hiệu cho Cung Nhị phu nhân, nguyên nhân khiến nàng nhiều lần nổi điên nằm ở trong chén canh bát trân kia.
(*) Thuốc sáp: Viễn thuốc bên ngoài bao bọc bằng sáp.
Sở dĩ Tôn Đạo cô không dám tới Cung gia, là bởi vì sợ mình bị liên lụy—— Chu di nương vì có thể lấy được nhiều tiền tài từ đại phòng, đã lộ ra dấu vết chuyện đã làm ngày trước ra ngoài. Tỷ như hai trăm lượng bạc này, cũng là bởi vì nàng nói ra việc ban đầu Cung Viễn Hòa có thể thoát ra khỏi giếng cạn, là công lao của nàng ta, lúc này Minh Phỉ mới cho nàng thêm bạc. Từ thay đổi số lượng đến thay đổi chất lượng, Cung Nhị phu nhân chỉ cần một người cho nàng lí do để dù thế nào cũng có thể đưa Chu di nương vào chỗ chết mà thôi.
Minh Phỉ nói: Lấy tính tình của Chu di nương thì tất nhiên sẽ có giữ lại đường lui, chuyện lúc trước, tất nhiên còn có người khác biết nội tình. Ta nghĩ, hôm nay nàng chết rồi, hẳn rất nhanh sẽ mời người tới nói cho chúng ta biết chuyện lúc trước, sau đó trông cậy chúng ta đi báo thù rửa hận cho nàng.
Cung Viễn Hòa thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói: Chỉnh lí trước một chút, xem bọn họ nói thế nào. Nói không chừng đã loạn hết lên.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, đợi hai người tới Thương Hàn đường, vừa đúng lúc tới cao trao.
Lý di nương tự mình canh giữ cổng viện, không cho ai đến gần, nhìn thấy Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ tới đây, vội nghênh đón, nhỏ giọng nói: Chu di nương đã mất, bên trong đang làm ầm hết lên. Ý của lão gia là muốn đè chuyện này xuống, ban đêm mang nàng ra từ cửa sau, lặng lẽ chôn là được, không được truyền ra, để tránh ảnh hưởng tới việc xuất giá của Nhị tiểu thư. Nhưng Nhị tiểu thư cùng Tam công tử cũng không chịu, cho nên muốn đại gia cùng phu nhân tới khuyên nhủ.
Minh Phỉ ra vẻ kinh ngạc: Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại mất?
Lý di nương thở dài, nói: Ta cũng không biết, buổi sáng vẫn còn khá tốt, còn thương lượng về đồ cưới của Nhị tiểu thư với ta, Buổi trưa trở về ngủ trưa, liền xảy ra chuyện. Khi được phát hiện, nàng đã nằm bên núi đá giả, trên đầu có một vết thương thật lớn, khắp nơi đều là máu chảy, thân thể đã cứng lại. Trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi mà ôm ngực: Dọa chết người. Nếu nàng chịu mang một nha hoàn ở bên người, cũng sẽ không đến nỗi vấp ngã cũng không có ai biết.
Minh Phỉ giả vờ thở dài theo mấy lần, Lý di nương nghiêng tai lắng nghe, nói: Đại gia, đại phu nhân mau vào đi, bên trong đang ầm ĩ lên rồi.
Hai người vào Thương Hàn đường, chỉ thấy mặt Cung Trung Tố đen lại ngồi trên cao, Cung Nhị phu nhân ngồi ở ghế dưới hắn, khóe miệng chứa nụ cười lạnh, khinh thường nhìn Cung Nghiên Bích cùng Cung Viễn Khoa chảy hai hàng nước mắt quỳ gối trước mặt Cung Trung Tố. Ba tỷ đệ Cung Tịnh Kỳ đều không có ở đây.
Cung Nghiên Bích quỳ rạp trên mặt đất, khóc đến thở không ra hơi, Cung Viễn Khoa vẫn tương đối ổn, dù gì thì vẫn có thể nói được ra lời, khàn cả giọng nói: Cầu xin lão gia báo quan, di nương chết không rõ ràng! Nói là giẫm vào rêu nên trượt chân, nhưng nơi đó rõ ràng không có rêu xanh!
Cung Trung Tố nổi giận nói: Cái chết của nàng không rõ ràng? Vậy ngươi nói một chút xem, nàng chết thế nào? Ai làm hại nàng?
Cung Viễn Khoa ngẩng đầu lên oán độc nhìn Cung Nhị phu nhân, đột nhiên giơ một ngón tay chỉ: Chính là nàng! Chính là độc phụ này! Là nàng hại chết di nương!
Cung Nhị phu nhân cười lạnh, khinh thường nhìn Cung Trung Tố: Nàng nuôi được một nhi tử tốt. Cũng có thể ngậm máu phun người, vu hãm đích mẫu (mẹ cả). Ta nghe không nổi nữa, lão gia ngươi xem mà làm đi. Nói xong liền đứng dậy.
Chính là nàng làm hại thì sao? Ai nhìn thấy? Nghĩ tới chuyện tiện nhân kia nhiều lần bỏ thuốc hại mình nổi điên làm mình mất đi sự sủng ái của phu quân, làm hỏng chuyện của mình, mấy lần làm hỏng hôn sự của Cung Tịnh Kỳ còn không nói, hôm nay cư nhiên ăn tim gấu mật hổ, đổ hết những chuyện xấu ngày trước lên người mình, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục. Nghĩ kĩ lại, nếu như không có tiện nhân kia, sao mình phải rơi xuống hoàn cảnh này?
Cung Tịnh Kỳ sao phải chịu hết uất ức như vậy? Nếu để tiện nhân sống tiếp, tất cả đều sẽ bị hủy diệt! Không bằng khiến nàng chết đi, để tránh gieo họa cho đám Cung Tịnh Kỳ cùng Cung Viễn Trật.
Ta ngậm máu phun người? Cung Viễn Khoa hầm hừ đứng lên, ngăn đường đi của Cung Nhị phu nhân, khóe mắt quét qua Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ đứng ở một bên, bi phẫn nói: Ngươi dám nói ngươi không phải vì sợ nàng nói ra những chuyện thất đức mà ngươi đã làm, nên mới xuống tay làm hại nàng?
Cung Nhị phu nhân nghe được lời này, vẻ mặt trấn định tựa như có một vết nứt, có chút chột dạ len lén nhìn Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ một cái, miệng hùm gan sứa (*) nói: Ta làm chuyện
/607
|