Kim Trâm làm như nghe không hiểu ý tứ của Chu di nương, đứng bất động. Chu di nương nhìn về phía Minh Phỉ, Minh Phỉ cười hòa ái dễ gần: Kim Trâm không phải người ngoài, di nương có lời gì xin nói thẳng.
Chu di nương lấm lét nhìn trái phải một phen, thần thần bí bí nói: Đại phu nhân, ta nghe phu nhân cùng lão gia nói, ngươi đến nay vẫn chưa thấy động tĩnh, rất là lo lắng về cháu đích tôn nối dòng, muốn mời Tôn đạo cô xem một chút cho ngươi đấy.
Minh Phỉ cười nhạt: Làm phiền di nương quan tâm, chuyện của chính mình, ta vẫn tự biết. Ta còn có việc, cáo từ trước.
Chu di nương thấy nàng trong nháy mắt đã đi xa, lại là dáng vẻ một chút cũng không động lòng gấp gáp, không khỏi khẩn trương: Đại phu nhân, ta đơn giản nói thẳng đi, đó không phải là vấn đề của ngươi!
Nàng cũng không tin ném ra tin tức này còn không dọa chết người!
Minh Phỉ quả nhiên dừng chân, quay mặt lại, vẻ mặt nặng nề nhìn nàng, nhỏ giọng: Ngươi lặp lại lời nói vừa rồi thêm lần nữa? Đây là muốn lộ ra những thứ âm u đáng ghê tởm kia rồi sao?
Ta nói đó không phải là vấn đề của ngươi. Chu di nương thấy nàng vào tròng, hả hê nói: Không biết đại phu nhân có thời gian tới chỗ ta dùng một ly trà hay không?
Minh Phỉ ngước mắt nhìn hoàng hôn phía chân trời, nhỏ giọng nói: Uống trà liền miễn, di nương muốn gì?
Chu di nương cũng không gấp, hất cằm lên, dáng vẻ giống như chắc chắn Minh Phỉ nhất định sẽ cho: Ta muốn năm ngàn lượng bạc.
Năm ngàn lượng bạc? Kim Trâm đang muốn mắng nàng không biết trời cao đất rộng, Minh Phỉ khoát tay áo, nhàn nhạt nói: Để cho nàng nói.
Chu di nương nói: Chỉ cần năm ngàn lượng bạc, ta liền nói hết điều ta biết cho ngươi. Dưới sắc chiều, nàng thấy hình dáng Minh Phỉ dần dần mơ hồ, cùng với càng ngày càng không thấy rõ loại vẻ mặt nhàn nhạt, có chút lo lắng. Nhưng nghĩ đến năm ngàn lượng bạc có thể giúp Cung Nghiên Bích cùng Cung Viễn Khoa một tương lai tốt đẹp, nàng lại ưỡn ngực lên, cái này gọi là thỏa mãn nhu cầu, không phải sao?
Minh Phỉ nhếch miệng, cười trào phúng: Ngươi muốn lừa gạt vơ vét, thì tìm sai đối tượng! Coi như điều ngươi nói là thật, cõi đời này cũng không phải là không có lương y, vừa lúc ta liền quen được một lương y nổi danh nhất Đại Phong! Giả sử sinh không được, đó cũng là mệnh, ta nhận!
Chu di nương cắn cắn môi, chưa từ bỏ ý định nói: Cái này gọi là minh thương dễ tránh*, ta có tin tức bán cho đại phu nhân!
* Trích từ câu: “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”, chỉ những việc xảy ra quang minh chính đại dễ tránh hoặc dễ xử lí hơn những việc làm mập mờ, lén lút.
Minh Phỉ cười như không cười nhìn nàng: Bán? Tin tức gì đáng giá năm ngàn lượng bạc? Ta nghĩ tới nghĩ lui, hình như cũng không có. Trừ phi, di nương chịu nói cho đại lão gia những việc đã nhìn thấy trong năm nay, trút giận giúp ta cùng đại gia, ta còn có thể suy tính cho Nghiên Bích cùng Viễn Khoa một chút bạc. Phất tay áo, rời đi cùng Kim Trâm đã nghe đến ngây người.
Chu di nương vẫn không ngừng đuổi theo, kéo tay áo Minh Phỉ lại, nhỏ giọng nói: Đại phu nhân, là ta không biết phân biệt, ngài chớ so đo với ta. Ngài nên nhớ, nếu Tôn đạo cô này xem bệnh, xem phong thủy, làm phép gì đó cho ngài, các ngài ngàn vạn lần không thể tin tưởng nàng! Nàng sẽ hại ngài! Nếu ngài cũng. . . . . . Vậy coi như thật sự không có hy vọng.
Minh Phỉ dừng chân, khẽ mỉm cười: Vậy thì đúng rồi, có gì thì vui vẻ nói nha, rõ ràng là người một nhà, sao nhất định phải uy hiếp gì chứ? Bắt chẹt, mua bán cái gì, rất không có ý tứ. Kim Trâm, ngày mai liền mang năm trăm lượng bạc tới giao cho lão gia.
Vẫn chỉ có năm trăm lượng bạc. Chu di nương vừa thất vọng vừa giận, lớn tiếng nói: Đại phu nhân, ban đầu ngài đã đồng ý tìm một mối hôn sự tốt cho Viễn Khoa nhà chúng ta, tìm một người có tiền đồ tốt. Ngài cũng không thể lật lọng.
Minh Phỉ vừa bực mình vừa buồn cười: Đúng nha, giao tình của chúng ta không tệ. Cho nên ta đồng tình vì di nương đi theo lão gia cùng thẩm thẩm nhiều năm như vậy, sinh con dưỡng cái, tận tâm hầu hạ, nhưng ngay cả tiền cưới gả của con gái cũng phải tìm cách lừa gạt người khác mới có thể góp đủ. Ta thật sự không nhìn nổi, như vậy, trừ năm trăm lượng bạc ra này ra, sau đó ta lại cho người mang cho di nương them hai trăm lượng bạc nữa, ngươi xem thế nào?
Kim Trâm tiến lên cứng rắn đẩy tay Chu di nương ra, nhẹ giọng mắng một câu: Không biết đủ! Đại phu nhân nhà chúng ta thương hại ngươi, không thèm so đo với ngươi, ngươi thật đúng là coi trọng chính mình rồi!
Đợi chủ tớ Minh Phỉ đi xa, Cung Nghiên Bích lắc mình đi ra từ sau núi đá giả, lo lắng nhìn Chu di nương đang giận đến phát run ở phía trước: Di nương? Ngài có ổn không?
Chu di nương gắt gao níu lấy cánh tay Cung Nghiên Bích, sắc mặt dữ tợn nói: Ta
Chu di nương lấm lét nhìn trái phải một phen, thần thần bí bí nói: Đại phu nhân, ta nghe phu nhân cùng lão gia nói, ngươi đến nay vẫn chưa thấy động tĩnh, rất là lo lắng về cháu đích tôn nối dòng, muốn mời Tôn đạo cô xem một chút cho ngươi đấy.
Minh Phỉ cười nhạt: Làm phiền di nương quan tâm, chuyện của chính mình, ta vẫn tự biết. Ta còn có việc, cáo từ trước.
Chu di nương thấy nàng trong nháy mắt đã đi xa, lại là dáng vẻ một chút cũng không động lòng gấp gáp, không khỏi khẩn trương: Đại phu nhân, ta đơn giản nói thẳng đi, đó không phải là vấn đề của ngươi!
Nàng cũng không tin ném ra tin tức này còn không dọa chết người!
Minh Phỉ quả nhiên dừng chân, quay mặt lại, vẻ mặt nặng nề nhìn nàng, nhỏ giọng: Ngươi lặp lại lời nói vừa rồi thêm lần nữa? Đây là muốn lộ ra những thứ âm u đáng ghê tởm kia rồi sao?
Ta nói đó không phải là vấn đề của ngươi. Chu di nương thấy nàng vào tròng, hả hê nói: Không biết đại phu nhân có thời gian tới chỗ ta dùng một ly trà hay không?
Minh Phỉ ngước mắt nhìn hoàng hôn phía chân trời, nhỏ giọng nói: Uống trà liền miễn, di nương muốn gì?
Chu di nương cũng không gấp, hất cằm lên, dáng vẻ giống như chắc chắn Minh Phỉ nhất định sẽ cho: Ta muốn năm ngàn lượng bạc.
Năm ngàn lượng bạc? Kim Trâm đang muốn mắng nàng không biết trời cao đất rộng, Minh Phỉ khoát tay áo, nhàn nhạt nói: Để cho nàng nói.
Chu di nương nói: Chỉ cần năm ngàn lượng bạc, ta liền nói hết điều ta biết cho ngươi. Dưới sắc chiều, nàng thấy hình dáng Minh Phỉ dần dần mơ hồ, cùng với càng ngày càng không thấy rõ loại vẻ mặt nhàn nhạt, có chút lo lắng. Nhưng nghĩ đến năm ngàn lượng bạc có thể giúp Cung Nghiên Bích cùng Cung Viễn Khoa một tương lai tốt đẹp, nàng lại ưỡn ngực lên, cái này gọi là thỏa mãn nhu cầu, không phải sao?
Minh Phỉ nhếch miệng, cười trào phúng: Ngươi muốn lừa gạt vơ vét, thì tìm sai đối tượng! Coi như điều ngươi nói là thật, cõi đời này cũng không phải là không có lương y, vừa lúc ta liền quen được một lương y nổi danh nhất Đại Phong! Giả sử sinh không được, đó cũng là mệnh, ta nhận!
Chu di nương cắn cắn môi, chưa từ bỏ ý định nói: Cái này gọi là minh thương dễ tránh*, ta có tin tức bán cho đại phu nhân!
* Trích từ câu: “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”, chỉ những việc xảy ra quang minh chính đại dễ tránh hoặc dễ xử lí hơn những việc làm mập mờ, lén lút.
Minh Phỉ cười như không cười nhìn nàng: Bán? Tin tức gì đáng giá năm ngàn lượng bạc? Ta nghĩ tới nghĩ lui, hình như cũng không có. Trừ phi, di nương chịu nói cho đại lão gia những việc đã nhìn thấy trong năm nay, trút giận giúp ta cùng đại gia, ta còn có thể suy tính cho Nghiên Bích cùng Viễn Khoa một chút bạc. Phất tay áo, rời đi cùng Kim Trâm đã nghe đến ngây người.
Chu di nương vẫn không ngừng đuổi theo, kéo tay áo Minh Phỉ lại, nhỏ giọng nói: Đại phu nhân, là ta không biết phân biệt, ngài chớ so đo với ta. Ngài nên nhớ, nếu Tôn đạo cô này xem bệnh, xem phong thủy, làm phép gì đó cho ngài, các ngài ngàn vạn lần không thể tin tưởng nàng! Nàng sẽ hại ngài! Nếu ngài cũng. . . . . . Vậy coi như thật sự không có hy vọng.
Minh Phỉ dừng chân, khẽ mỉm cười: Vậy thì đúng rồi, có gì thì vui vẻ nói nha, rõ ràng là người một nhà, sao nhất định phải uy hiếp gì chứ? Bắt chẹt, mua bán cái gì, rất không có ý tứ. Kim Trâm, ngày mai liền mang năm trăm lượng bạc tới giao cho lão gia.
Vẫn chỉ có năm trăm lượng bạc. Chu di nương vừa thất vọng vừa giận, lớn tiếng nói: Đại phu nhân, ban đầu ngài đã đồng ý tìm một mối hôn sự tốt cho Viễn Khoa nhà chúng ta, tìm một người có tiền đồ tốt. Ngài cũng không thể lật lọng.
Minh Phỉ vừa bực mình vừa buồn cười: Đúng nha, giao tình của chúng ta không tệ. Cho nên ta đồng tình vì di nương đi theo lão gia cùng thẩm thẩm nhiều năm như vậy, sinh con dưỡng cái, tận tâm hầu hạ, nhưng ngay cả tiền cưới gả của con gái cũng phải tìm cách lừa gạt người khác mới có thể góp đủ. Ta thật sự không nhìn nổi, như vậy, trừ năm trăm lượng bạc ra này ra, sau đó ta lại cho người mang cho di nương them hai trăm lượng bạc nữa, ngươi xem thế nào?
Kim Trâm tiến lên cứng rắn đẩy tay Chu di nương ra, nhẹ giọng mắng một câu: Không biết đủ! Đại phu nhân nhà chúng ta thương hại ngươi, không thèm so đo với ngươi, ngươi thật đúng là coi trọng chính mình rồi!
Đợi chủ tớ Minh Phỉ đi xa, Cung Nghiên Bích lắc mình đi ra từ sau núi đá giả, lo lắng nhìn Chu di nương đang giận đến phát run ở phía trước: Di nương? Ngài có ổn không?
Chu di nương gắt gao níu lấy cánh tay Cung Nghiên Bích, sắc mặt dữ tợn nói: Ta
/607
|