Hỉ Doanh Môn

Chương 230 - Chương 228

/607


Ngu Chúc đứng rũ tay ở ngoài mành cửa, sắc mặt có chút không tốt: “Nãi nãi, ta đến báo cho ngài thê tử của ta đã sinh tối qua, mẹ tròn con vuông. Là một tiểu tử mập mạp, nặng bảy cân.”

Minh Phỉ vui mừng, vội sai người mang kim tỏa trường mệnh đã chuẩn bị trước đó, một ít y phục sơ sinh, chăn, thước, dầu, đường, trứng gà, gà… đưa đến, lại sai Hoa ma ma hôm sau đi theo Ngu Chúc đến trang tử để chăm sóc Kiều Đào. Hoa ma ma sớm đã cười không khép miệng, nghe vậy vội nói: “Nãi nãi yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc người thật tốt.”

Bạch Lộ cũng cười đi nói với Ngu Chúc: “Ngu trang đầu, nãi nãi bảo ta dẫn ngươi xuống nhà ăn cơm, hôm nay đã muộn rồi, trước hết nên nghỉ lại một đêm, sáng mai Hoa ma ma theo ngươi cùng về trang tử.”

Ngu Chúc có vẻ rất lo lắng, đột nhiên quỳ xuống: “Nãi nãi, tiểu nhân đã phụ sự phó thác của ngài. Xin nãi nãi trừng phạt tiểu nhân.”

Ngồi cách rèm, Minh Phỉ không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ nghe giọng nói hình như có gì không đúng, vội hỏi nhanh: “Là thế nào? Mặt đất rất lạnh, ngươi đứng lên rồi nói chuyện.”

Lúc này đã là đầu đông, trên mặt đất lạnh thấu xương, Ngu Chúc cũng cảm thấy rất lạnh nhưng không dám đứng dậy, chỉ cúi đầu nhỏ giọng nói: “Mai Tử bị trượt chân ngã xuống sông, bị nước cuốn đi rồi, chúng ta đã đi dọc bờ sông tìm kiếm ba ngày hai đêm liền vẫn không tìm thấy, chắc hẳn đã bị trôi mất xác. Xin nãi nãi trách phạt.”

Hôm đó, Mai Tử nói muốn sang bên kia sông mua ít đồ nấu canh cho Kiều Đào uống, những lần trước đều không sao, huống chi lần này còn có một đại nương trong trang tử đi cùng, ddlqd mọi người cũng cho rằng sẽ không có chuyện gì. Ai ngờ, trời đã tối, đại nương kia đã cầm một chiếc giày trở lại nói nàng ta trượt chân xuống sông, nước sông lại đang chảy xiết, đảo mắt đã không thấy người đâu nữa.

Kiều Đào dự tính còn mấy ngày nữa mới đến ngày sinh, nghe nói xảy ra chuyện này, giật mình quýnh lên, bị động thai. Vốn Ngu Chúc nghĩ đến bẩm báo chuyện này trước, lại bởi vì Kiều Đào bất ngờ sinh, vừa kinh sợ lo lắng người khác đến nói không rõ ràng nên trì hoãn lại mấy ngày.

“Chết rồi?” Hoa ma ma kinh ngạc cực kì, nha đầu kia giảo hoạt như vậy lại có thể chết sao?

Ngu Chúc trầm giọng gật đầu: “Dữ nhiều lành ít.” Một nữ nhân trượt chân xuống sông, ba ngày hai đêm vẫn không tìm thấy, trừ khi chết chứ làm sao sống được? Chẳng lẽ còn có thể chạy đi đâu? Trước không nói quan phủ sẽ trừng phạt rất nặng chuyện nô tỳ trốn đi, song nữ nhân kia xinh đẹp, mềm mại, hiện đang sống cuộc sống tự do tự tại qua ngày, sao lại có ý định trốn đi được? Nhưng nếu trốn đi thì trốn đi đâu? Còn không bị người khác bắt rồi bán đi sao?

Minh Phỉ trầm ngâm chốc lát rồi sai Hoa ma ma đỡ Ngu Chúc dậy nói: “Chuyện này cũng là chuyện ngoài ý muốn, cũng không phải là lỗi của các ngươi, ngươi không cần tự trách mình. Ngươi nói tỉ mỉ tình hình lúc đó cho ta nghe xem.”

Nghe Ngu Chúc kể xong, Minh Phỉ thở dài: “Sao mạng nàng ta lại khổ như vậy chứ? Thôi, đây là ngoài ý muốn, cũng không phải lỗi của các ngươi, mệnh của nàng ta đã như vậy thì làm cho nàng ta một tràng pháp siêu độ.”

Phụ nhân kia cũng không có chính mắt nhìn thấy Mai Tử rơi xuống sông, chỉ nghe một tiếng kêu cứu rồi nhìn thấy một chiếc giày rơi lại trên bờ sông, trên nước trôi một bộ y phục thì liền kết luận nàng ta đã rơi xuống sông, đã tìm kiếm ba ngày hai đêm rồi cũng không tìm được người, y phục trong phòng vẫn còn nguyên, nhưng tiền ddlqd bạc chỉ còn lại một ít bạc vụn. Nàng nhớ khi đưa Mai Tử đến thôn trang đã thưởng cho nàng ta hai mươi lượng bạc, lại càng không nói trước đây Mai Tử vẫn dành dụm được một ít tiền nữa, thế nhưng bây giờ trong phòng chỉ có ít bạc vụn thì đủ biết Mai Tử đã trốn đi chứ không phải là chết đuối.

Thấy chủ nhân đã cho rằng đây là chết ngoài ý muốn, lúc này Ngu Chúc mới thả lỏng tâm tư: “Đa tạ đại nãi nãi nhân từ.”

Minh Phỉ nói: “Dặn dò mấy người ở trang tử cẩn thận một chút, chớ để bị trượt chân nữa. Đi xuống ăn cơm đi.”

Thấy Ngu Chúc lui ra, Hoa ma ma cẩn thận từng li từng tí quan sát nét mặt Minh Phỉ: “Nãi nãi, Mai Tử…” Mai Tử là người thế nào, bà là người biết rõ nhất, một người thông minh lanh lợi, lại tiếc sinh mệnh của mình, làm sao có thể dễ dàng chết đi được? Hơn nữa, nghe Ngu Chúc nói tình hình lúc đó, bà đã có thể đoán được chút đầu mối.

Minh Phỉ nói: “Ma ma, nếu nàng ta trượt chân bị ngã xuống sông, chắc là đã chết rồi. Ngày mai, ngươi đi đến quan phủ báo quan, sau này không cần nhắc lại nữa.” Mai Tử không phải là người lỗ mãng, hơn nữa cũng biết hậu quả của một nô tỳ trốn đi, đương nhiên sẽ không gây ra phiền toái gì, nếu dám chạy trốn, tất nhiên đã dự liệu ddlqd hết rồi. Nếu nàng ta đã lập kế hoạch về cái chết của mình, không gây phiền toái gì thì nàng cũng thành toàn cho nàng ta, không truy cứu

/607

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status