Hỉ Doanh Môn

Chương 226 - Chương 224

/607


Minh Phỉ chưa kịp trả lời, Viên Mai Nhi lại nói: Nghe nói Thái gia các ngươi cùng Thôi gia chúng ta được coi là thân thích? Là thật à? Là dạng thân thích như thế nào? Mau nói với ta, tránh để về sau ta làm trò cười.

Minh Phỉ không tin Viên Mai Nhi không biết quan hệ bảy quẹo tám rẽ này, có câu hỏi này, không phải là muốn chứng minh Thái gia nịnh nọt, nhờ vào đó nâng cao chính bản thân nàng ta sao. Không khỏi cười một tiếng: Thật ra thì nghiêm chỉnh mà nói không coi là thân thích. Mà là tỷ tỷ ta gả đến Hồ Châu, vừa khéo phu gia có quan hệ với trong nhà Thôi đại nhân thôi.

Viên Mai Nhi cười ha ha: Xì, hoá ra là họ hàng xa như vậy. Nàng ta cố ý kéo dài ba chữ Như vậy , nghe vào ý vị sâu xa.

Minh Phỉ tĩnh lặng nói: Đúng vậy, nếu không phải năm ngoái trên đường đi kinh thành kháp kiến Vương phu nhân qua đời, gia phụ gia mẫu đi phúng viếng, từ trong lời nói tình cờ biết được, cũng sẽ không có lời vừa nói này.

Nghe nhắc tới nguyên phối đã chết của Thôi Mẫn, rốt cuộc trên mặt Viên Mai Nhi có một chút khó chịu cùng hận ý. Nếu không phải gia đạo Viên gia sa sút, nàng ta như thế nào lại luân lạc làm tục huyền (làm vợ kế) cho người ta? Nhưng mà, cho dù như vậy thì như thế nào? Phu quân của các nàng, ai có thể so với nàng ta? Nghĩ đến chỗ này, nàng ta lại nâng cao ngực lên.

Trần Oánh nhìn thấy toàn bộ biến hóa vẻ mặt của nàng ta ở trong mắt, cười nói: Mai Nhi, nghe nói đại tiểu thư nhà các ngươi thông minh giỏi giang, còn nhỏ tuổi mà có thể đương gia, chắc chắn tương lai ngươi nhất định rất thanh nhàn.

Đây là hợp bầy đến đây đạp chân đau của nàng ta đúng không? Viên Mai Nhi tức giận không ngớt, cười lạnh một tiếng, nhìn Cung Tịnh Kỳ nói: Tịnh Kỳ muội muội, đã lâu không gặp muội, trong khoảng thời gian này muội bận rộn cái gì? Mặc dù gặp phải những chuyện không may kia, nhưng cũng nên thường xuyên đi ra ngoài một chút mới tốt, cứ luôn phiền muộn, sẽ làm cho người buồn bực hỏng đấy.

Cung Tịnh Kỳ đang cúi đầu nghĩ đến tâm sự của mình, không ngờ mũi nhọn đột nhiên chuyển sang mình, trong chốc lát có chút tim đập loạn nhịp, đợi đến khi nghe rõ lời này, ngay lập tức sắc mặt nhợt nhạt, trong một lúc, lòng muốn chết cũng đều có rồi.

Viên Mai Nhi thấy vẻ mặt xám tro của Cung Tịnh Kỳ, liền cảm thấy một bụng khó chịu trong lòng bỗng nhiên tiêu tán mấy phần. Cố làm ra vẻ vung tay lên, lệnh cho một ma ma ở phía sau nàng ta lấy ra một cái hộp đặt ở trước mặt Chu Thanh: Thanh tỷ tỷ, tỷ sắp xuất giá, trong tay ta không có gì có đắc giá, chỉ có một đôi trâm ngọc này là vật ta yêu thích, xin tỷ không nên ghét bỏ.

Không đợi Chu Thanh từ chối, nàng ta liền đứng dậy phủi phủi váy, cười duyên nói: Ta phải đi rồi, ngày mai sẽ đến tiễn tỷ tỷ.

Chu Thanh cố nén tức giận đưa nàng ta tới cửa, trở lại liền muốn đập chung trà nàng ta đã dùng qua. Minh Phỉ đè lại nói: Ngươi làm gì mà lại đập đồ của nhà mình?

Trần Oánh nói: Đúng vậy! Hiếm khi có vai hề diễn tốt như vậy, ngươi không thưởng thức thật tốt, cứ muốn tức giận, không có chuyện làm à?

Tiết Diệc Thanh nâng má nói: Đây chính là tân phu nhân của Thôi đại nhân? Ta còn tưởng rằng hoàng hậu nương nương tới á. Lấy cùi chỏ khiều khiều Cung Tịnh Kỳ, So với tất cả các vai diễn hoàng hậu nương nương trong các hí kịch ta đã từng xem còn giống hơn đấy.

Cung Tịnh Kỳ cúi thấp đầu không nói lời nào, sắc mặt của nàng ta từ khi nghe lời nói kia của Viên Mai Nhi đến giờ cũng không có khôi phục như cũ.

Mấy người giả vờ như không biết, chỉ lôi kéo nàng và Chu Thanh nói chút chuyện lý thú trước đây, một lúc sau, chỉ có một tràng tiếng nói tiếng cười. Đến lúc xế chiều, lại có tiểu thư mấy nhà tới, Chu Thanh thấy người tới cũng không ít như tưởng tượng, nên cỡi mở rất nhiều.

Ngày thứ ba sau khi Chu Thanh thuận lợi xuất giá, Thôi Mẫn trở về Phủ Minh, tiếp đó Hồng tri phủ bị tịch thu nhà, Chu đồng tri và mấy quan viên kết thúc cuộc sống giam lỏng, trực tiếp nhốt vào đại lao, chờ xử lý.

Cùng lúc đó, Khâm sai tiến vào chiếm giữ Phủ Minh, chuyện như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn,rất nhiều phủ huyện dưới quản hạt thuộc Phủ Minh đều xảy ra chuyện.

Hai mươi tháng chín, Minh Nhã sinh một nam hài, Minh Phỉ cùng với Tam di nương đi một chuyến đến phu gia của Minh Nhã ở Huyện lân cận trở về, nhận được một tin tức mới, Thiệu Ngũ bởi vì vết thương ăn gậy lở loét phát tác, trong nhà lại không có ai chiếu cố, đã chết ở trong ngục.

Thiệu Đại nãi nãi tới cửa cầu Cung Viễn Hòa, cầu xin hắn giúp một tay chuộc thi thể Thiệu Ngũ về Thiệu gia. Cung Viễn Hòa không nói hai lời, rất sảng khoái để cho Thiệu gia đi kéo người về.

Tam di nương thương lượng với Minh Phỉ: Dù có thế nào, cũng là cô gia của Thái gia, chính là vì thể diện của Thái gia, cũng phải đi cho Tứ cô nãi nãi giữ thể diện mới phải.

Minh Phỉ không có ý kiến, hẹn thời gian với Tam di nương, người hai nhà cùng đi phúng viếng.

Thiệu gia đã sớm dọn ra khỏi tòa nhà lớn lúc trước, người mấy phòng phân tán ở mấy tiểu viện, bởi vì Thiệu Đại gia là trưởng tử, nên chiếm một tiểu viện lớn nhất tốt nhất, cho dù như thế, nhi tử tôn tử dưới gối ông ta đông đảo, chen chúc đầy ắp cái viện. Ngay cả làm tang sự cho Thiệu Ngũ, cũng không còn chỗ để làm.

Lại bởi vì Thiệu Ngũ chết ở bên ngoài, không thể mang về trong nhà, chỉ có thể ở cửa dựng cái lều đặt linh cữu.

Minh Tư từ sau khi sẩy thai thân thể không có chuyển biến tốt, hạ thể máu hồng vẫn nhỏ giọt không dứt, từ khi biết Thiệu Ngũ chết, không ăn không uống suốt một ngày ngây ngô. Tuy rằng


/607

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status