Đến buổi chiều, mưa biến thành mưa như trút nước, đến khi trời sáng hơn đôi chút thì lại mưa thêm một lần nữa. Một cơn mưa thu một đợt lạnh, Minh Phỉ cảm thấy chăn có chút mỏng, bám lên Cung Viễn Hòa giống như bạch tuộc, hai cái chân áp sát vào đùi của hắn, tham lam hấp thu khí ấm trên người của hắn. Cung Viễn Hòa liền Thần Quang, buồn cười nhìn bộ dạng tham ngủ của nàng, vỗ nhè nhẹ lên gương mặt của nàng: Phỉ Phỉ, buông ra, ta phải tới nha môn rồi. Tiểu phụ nhân chưa đầy mười sáu tuổi, vẫn còn vươn người, tham ngủ giống hệt đứa bé. Đêm qua không thức quá muộn, sáng nay nàng liền không muốn dậy. Minh Phỉ cau mày, bất mãn mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt tuấn tú gần sát của hắn, liền nở một nụ cười vui sướng với hắn: Tỉnh hẳn chưa? Không riêng gì bọn Bạch Lộ muốn ngắm trăng Trung thu trên hồ, nàng cũng muốn.
Nàng lúc này, tóc đen xõa tung, gương mặt mềm mại, cặp mắt mê ly, tựa như đóa hoa đào mềm mại nở rộ trong tháng ba, Cung Viễn Hòa lầm bầm một tiếng: Tỉnh rồi. Cúi đầu hôn môi của nàng, tách môi của nàng ra, bắt đầu chiếm đoạt cái miệng nhỏ của nàng. Nàng cũng ôm chặt cổ của hắn, nhiệt tình đáp lại, không quên sờ vài cái ở bên hông hắn. Nhận thấy nơi nào đó trên người hắn có biến hóa, nàng cười khanh khách , khe khẽ đẩy hắn: Đi sớm về sớm.
Hắn vùi đầu ở trước ngực của nàng, thở thật thấp, không quên oán trách nàng: Không phải là nàng chê ta quá nóng, không thích ta đụng tới sao? Lại còn không sợ chết mà dây dưa với ta như vậy.
Còn nhớ tới chuyện từ lúc vừa thành thân cơ à? Minh Phỉ liếc hắn một cái: Quỷ hẹp hòi! Phu quân làm cái gì? Chính là chăn ấm trong những ngày trời lạnh.
Cung Viễn Hòa sững sờ, ngay sau đó buồn cười: Đúng, phu quân chính là chăn ấm trong những ngày trời lạnh, đuổi muỗi vào mùa hạ.
Minh Phỉ cũng cười: Mau dậy đi, bằng không lại trễ, Hoa ma ma lại càu nhàu ta. Quay đầu lại nhìn phía ngoài cửa sổ, một mảnh u tối, không khỏi sẵng giọng: Chàng lại gạt ta, rõ ràng đang mưa. . . . . . D_Đ+L%Q~Đ
Quay đầu lại vừa đúng đụng vào ánh mắt chuyên chú của Cung Viễn Hòa. Con ngươi của hắn rất đen, giống như hai đầm nước sâu không thấy đáy, bên trong có nàng, tim Minh Phỉ đập bịch bịch, nóng mặt: Chàng nhìn cái gì? Ta rất đẹp mắt sao?
Hắn chỉ cười không nói.
Minh Phỉ nhếch miệng, lưu loát lật người, mặc quần áo, xuống giường, đang muốn trượt xuống giường, Cung Viễn Hòa kéo nàng lại: Phỉ Phỉ, ta rất thích bộ dáng bây giờ của nàng. Xinh đẹp lại hay cười, đây mới là dáng vẻ mà người ở độ tuổi này nên có. Ngón tay của hắn nhẹ nhàng mơn trớn chân mày của nàng: Nơi này, lúc ngủ cũng không còn nhăn chặt như ngày trước.
Minh Phỉ ngẩn ra, nghiêm túc nhìn hắn: Chắc hẳn về sau sẽ tốt hơn?
Hắn trịnh trọng gật đầu: Nhất định sẽ tốt hơn. Ta bảo đảm.
Ngoài phòng truyền đến tiếng gọi của Hoa ma ma: Lão gia, phu nhân, có cần phải bày điểm tâm hay không? Trong nhà không có trưởng bối, nàng sợ người trẻ tuổi tham vui không hiểu chuyện, để lỡ chính sự, đến giờ không thấy hai người dậy, liền tới thúc giục một lần.
Bày đi. Minh Phỉ vội đáp, xuống giường lấy áo cho Cung Viễn Hòa. Không khí lãng mạn bị phá vỡ, Cung Viễn Hòa bất mãn, nhỏ giọng nói: Nàng càng trông nom càng rộng rồi. Cậy già lên mặt.
Minh Phỉ thấy hắn mất hứng, vội nói: Những việc khác nàng cũng không như vậy. Chỉ là luôn nhớ ta vẫn là một đứa bé không hiểu chuyện.
Nói giỡn một chút mà thôi. Cung Viễn Hòa thấy nàng cho là thật, chỉ chỉ mũi: Nàng viết thư cho nhạc mẫu, hỏi bà ấy một chút xem hôm nay nữ nhi ở đâu, gia chủ có bằng lòng thả người hay không? Nếu là đồng ý, chúng ta tốn thêm ít bạc tốn với chút tâm tư cũng không sao. Máu mủ đoàn viên, bà ấy cần phải tận tâm hơn, có bà ấy ở bên người, tương lai có đứa bé, nàng cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Minh Phỉ cười nói: Nếu có thể thành, nàng đối đãi với chàng tất nhiên là còn tốt hơn so với ta.
Cung Viễn Hòa nói: Sao có thể, mụ cáo già. Hắn thấy Minh Phỉ mặc quần áo, không biến sắc đứng dậy, nói: Nàng cũng làm vài bộ y phục đi nhỉ? Nàng cao hơn rất nhiều so với khi mới tới, ít nhất cũng đã đến đầu vai của ta rồi.
Minh Phỉ cảm thấy rất hài lòng đối với tình trạng phát triển trổ mã trong khoảng thời gian này của mình: Không cần làm, y phục lúc trước mẫu thân chuẩn bị cho ta vốn hơi lớn, mặc vừa đúng.
Cung Viễn Hòa nghiêm nghị: Nữ nhân vốn là phải thường xuyên có đồ mới, chúng ta lại không thiếu bạc, chờ mấy ngày nữa, ta chọn cho nàng mấy bộ đẹp.
Tiễn Cung Viễn Hòa, người Tam di nương phái đi tiếp Lai gia chơi hội tới đáp lời: Di nương nói, Tạ phu nhân có ý tốt. Chỉ là người trong nhà vốn ít, nếu không phải nàng ở đó, chỉ sợ càng thêm vắng lạnh, nàng có thể ở lại nhà bọn họ cũng rất tốt.
Minh Phỉ suy nghĩ một chút, quyết định đội mưa đi tới Thái gia bồi Tam di nương ăn một bữa cơm, cũng có ý khác. Đầu tiên là nàng không muốn để Tam di nương cô đơn một mình trải qua
/607
|