Edit: Thu Lệ
Đám người Cung Viễn Trật há có thể không hiểu Cung Viễn Hòa đang cảnh cáo, nếu Cung Nhị phu nhân còn tới quấy rối nữa thì sẽ thả chó. Nghĩ đến trước đây Truy Phong từng cắn ma ma nha hoàn bên cạnh Cung Nhị phu nhân, mấy người cũng có chút sợ.
Cung Nhị phu nhân ra cửa đã trách cứ Cung Viễn Trật: Nhìn thấy chứ? Ngươi luôn miệng nói hắn tốt, hắn chính là tốt như vậy? Cha ngươi đều đã vào ngục rồi mà hắn còn có ý định du ngoạn, thật là một kẻ vong ân phụ nghĩa.
Cung Tịnh Kỳ hừ lạnh một tiếng: Đừng nói nữa! Chúng ta đi cầu xin người ta, làm gì có kiểu cầu người như vậy sao? Không bị người ta đuổi đi mới là lạ, nhất định chính là tự rước lấy nhục.
Cung Viễn Trật cũng không muốn nói gì với bà ta, giao bà ta cho nha hoàn ma ma, lạnh lùng nói: Nương nghỉ ngơi đi, chuyện như vậy nương đừng có xía vào, gấp cũng không gấp được, chỉ có thể đợi đại ca dò nghe tình huống rồi nói sau. Nếu trong nhà không có tiền, cũng đừng lấy đi thả trôi sông, đến lúc thật sự cần thì lại không có.
Cung Nhị phu nhân thấy nữ nhi và nhi tử cùng xoay người rời đi, không khỏi vội la lên: Không phải at gấp gáp lo lắng cho phụ thân ngươi sao?
Cung Viễn Trật và Cung Tịnh Kỳ mặc kệ không hỏi bà ta, trực tiếp đi xa rồi.
Cung Nhị phu nhân sững sờ nhìn con cái đi xa, cụp bả vai xoay người đi trở về. Có gì ghê gớm đâu, bà ta cũng không phải là người không biết, ngày mai bà ta đi đến những nhà quen biết, tìm những người qua lại tốt lúc trước suy nghĩ biện pháp, trước tiên cứu người trong ngực ra rồi hãy nói. Bạc à, nếu không lấy được từ phòng lớn keo kiệt, cũng không ép được, bà ta chỉ có thể lấy của mình, bà ta không thể không có Cung Trung Tố, cái nhà này cũng không thể không có Cung Trung Tố.
Cung Nhị phu nhân suy nghĩ đến nửa đêm, nghĩ đến phiền lòng, mấy lần nhớ tới Chu di nương, Chu di nương thường có rất nhiều biện pháp, ánh mắt cũng chính xác, chỉ tiếc. . . . . . Cung Nhị phu nhân hận hận chửi nhỏ một tiếng, nếu không phải Chu di nương quá mức giảo hoạt, bà ta cũng sẽ không mắc lừa, giữ lại nhiều năm như vậy bây giờ muốn động thủ cũng không dễ dàng.
Ai cũng không nhờ vả được. . . . . . Cung Nhị phu nhân trằn trọc trở mình không ngủ được, đứng dậy cầm đèn cung đình sừng dê nhỏ ở góc tường, đi tới sau bức màn, nha hoàn trực đêm bên ngoài nghe tiếng vang, cần thận nói: “Phu nhân?
Bà ta không nhịn được nói: Ngươi ngủ đi!
Nha hoàn kia không dám lên tiếng.
Bà ta vé màn lên ngồi xổm xuống, nắm một chân giường cẩn thận sờ sờ phía trên, chân giường phát ra một tiếng Két nhỏ, một miếng gỗ thật mỏng được bà ta cạy xuống. Bà ta tìm tòi bên trong một chút rồi lấy ra một xấp ngân phiếu, mở ra nhìn rồi thở dài, rút một tờ mệnh giá lớn nhất ra giấu vào trong ngực.
Đây là tiền riêng bà ta chuẩn bị để sau này hai nhi tử thành thân sẽ lặng lẽ cho bọn hắn. Bây giờ phải lấy ra dùng gấp trước.
Cung Nhị phu nhân nghiêm túc chọn lựa một bộ y phục màu vàng sậm, cài trâm vàng lên, bôi phấn tô son vẽ lông mày, cố gắng để cho bản thân có tinh thần không bị già nua nghèo túng một chút.
Nghe bà ta phải ra khỏi cửa, quản sự hoảng sợ nhảy lên: Phu nhân muốn đi đâu? Ánh mắt khẽ liếc, một gã sai vặt nhanh chóng chạy đến thư phòng của Cung Viễn Trật.
Cung Nhị phu nhân nhìn thấy, cũng giả bộ như không biết. Trầm mặt quát lớn quản sự, quản sự đã biết đến uy lực của bà ta, chảy mồ hôi sai người chuẩn bị xe ngựa, cố gắng kéo dài, cuối cùng nhìn thấy Cung Viễn Trật vội vã chạy tới, mới thở dài một hơi.
Nương, người muốn đi đâu? Cung Viễn Trật ngăn Cung Nhị phu nhân lại.
Cung Nhị phu nhân nói: Ta đi tìm một số người quen lúc trước, xem xem các nàng có biện pháp gì không.
Cung Viễn Trật nghi ngờ nói: Nhưng đại ca nói trước tiên không cần xài tiền bậy bạ.
Cung Nhị phu nhân không nhịn được nói: Ai nói ta phải tốn tiền? Ta chỉ đi hỏi thăm tin tức. Cả đám các ngươi đều mặc kệ cha ngươi, dù sao đi nữa ta cũng không thể nhìn hắn chịu tội mà không lo chứ?
Nếu như bà đến phòng thu chi lấy tiền, mình không thể không biết, để cho bà đi ra ngoài đi một vòng cũng tốt, bớt suốt ngày ở nhà hồ đồ. Cung Viễn Trật trầm ngâm một chút, nói: Vậy con cùng đi với người?
Cung Nhị phu nhân nói: Ta đi thăm hỏi nữ quyến, ngươi đi theo làm gì? Thấy gương mặt Cung Viễn Trật không yên lòng, nàng cười nhạt: Con yên tâm, ta sẽ không cãi vả với người ta. Vì muốn Cung Viễn Trật yên tâm để cho bà ta ra cửa, bà ta cố ý cường điệu một câu: Hôm nay ta có uống thuốc, rất khỏe.
Đám người Cung Viễn Trật há có thể không hiểu Cung Viễn Hòa đang cảnh cáo, nếu Cung Nhị phu nhân còn tới quấy rối nữa thì sẽ thả chó. Nghĩ đến trước đây Truy Phong từng cắn ma ma nha hoàn bên cạnh Cung Nhị phu nhân, mấy người cũng có chút sợ.
Cung Nhị phu nhân ra cửa đã trách cứ Cung Viễn Trật: Nhìn thấy chứ? Ngươi luôn miệng nói hắn tốt, hắn chính là tốt như vậy? Cha ngươi đều đã vào ngục rồi mà hắn còn có ý định du ngoạn, thật là một kẻ vong ân phụ nghĩa.
Cung Tịnh Kỳ hừ lạnh một tiếng: Đừng nói nữa! Chúng ta đi cầu xin người ta, làm gì có kiểu cầu người như vậy sao? Không bị người ta đuổi đi mới là lạ, nhất định chính là tự rước lấy nhục.
Cung Viễn Trật cũng không muốn nói gì với bà ta, giao bà ta cho nha hoàn ma ma, lạnh lùng nói: Nương nghỉ ngơi đi, chuyện như vậy nương đừng có xía vào, gấp cũng không gấp được, chỉ có thể đợi đại ca dò nghe tình huống rồi nói sau. Nếu trong nhà không có tiền, cũng đừng lấy đi thả trôi sông, đến lúc thật sự cần thì lại không có.
Cung Nhị phu nhân thấy nữ nhi và nhi tử cùng xoay người rời đi, không khỏi vội la lên: Không phải at gấp gáp lo lắng cho phụ thân ngươi sao?
Cung Viễn Trật và Cung Tịnh Kỳ mặc kệ không hỏi bà ta, trực tiếp đi xa rồi.
Cung Nhị phu nhân sững sờ nhìn con cái đi xa, cụp bả vai xoay người đi trở về. Có gì ghê gớm đâu, bà ta cũng không phải là người không biết, ngày mai bà ta đi đến những nhà quen biết, tìm những người qua lại tốt lúc trước suy nghĩ biện pháp, trước tiên cứu người trong ngực ra rồi hãy nói. Bạc à, nếu không lấy được từ phòng lớn keo kiệt, cũng không ép được, bà ta chỉ có thể lấy của mình, bà ta không thể không có Cung Trung Tố, cái nhà này cũng không thể không có Cung Trung Tố.
Cung Nhị phu nhân suy nghĩ đến nửa đêm, nghĩ đến phiền lòng, mấy lần nhớ tới Chu di nương, Chu di nương thường có rất nhiều biện pháp, ánh mắt cũng chính xác, chỉ tiếc. . . . . . Cung Nhị phu nhân hận hận chửi nhỏ một tiếng, nếu không phải Chu di nương quá mức giảo hoạt, bà ta cũng sẽ không mắc lừa, giữ lại nhiều năm như vậy bây giờ muốn động thủ cũng không dễ dàng.
Ai cũng không nhờ vả được. . . . . . Cung Nhị phu nhân trằn trọc trở mình không ngủ được, đứng dậy cầm đèn cung đình sừng dê nhỏ ở góc tường, đi tới sau bức màn, nha hoàn trực đêm bên ngoài nghe tiếng vang, cần thận nói: “Phu nhân?
Bà ta không nhịn được nói: Ngươi ngủ đi!
Nha hoàn kia không dám lên tiếng.
Bà ta vé màn lên ngồi xổm xuống, nắm một chân giường cẩn thận sờ sờ phía trên, chân giường phát ra một tiếng Két nhỏ, một miếng gỗ thật mỏng được bà ta cạy xuống. Bà ta tìm tòi bên trong một chút rồi lấy ra một xấp ngân phiếu, mở ra nhìn rồi thở dài, rút một tờ mệnh giá lớn nhất ra giấu vào trong ngực.
Đây là tiền riêng bà ta chuẩn bị để sau này hai nhi tử thành thân sẽ lặng lẽ cho bọn hắn. Bây giờ phải lấy ra dùng gấp trước.
Cung Nhị phu nhân nghiêm túc chọn lựa một bộ y phục màu vàng sậm, cài trâm vàng lên, bôi phấn tô son vẽ lông mày, cố gắng để cho bản thân có tinh thần không bị già nua nghèo túng một chút.
Nghe bà ta phải ra khỏi cửa, quản sự hoảng sợ nhảy lên: Phu nhân muốn đi đâu? Ánh mắt khẽ liếc, một gã sai vặt nhanh chóng chạy đến thư phòng của Cung Viễn Trật.
Cung Nhị phu nhân nhìn thấy, cũng giả bộ như không biết. Trầm mặt quát lớn quản sự, quản sự đã biết đến uy lực của bà ta, chảy mồ hôi sai người chuẩn bị xe ngựa, cố gắng kéo dài, cuối cùng nhìn thấy Cung Viễn Trật vội vã chạy tới, mới thở dài một hơi.
Nương, người muốn đi đâu? Cung Viễn Trật ngăn Cung Nhị phu nhân lại.
Cung Nhị phu nhân nói: Ta đi tìm một số người quen lúc trước, xem xem các nàng có biện pháp gì không.
Cung Viễn Trật nghi ngờ nói: Nhưng đại ca nói trước tiên không cần xài tiền bậy bạ.
Cung Nhị phu nhân không nhịn được nói: Ai nói ta phải tốn tiền? Ta chỉ đi hỏi thăm tin tức. Cả đám các ngươi đều mặc kệ cha ngươi, dù sao đi nữa ta cũng không thể nhìn hắn chịu tội mà không lo chứ?
Nếu như bà đến phòng thu chi lấy tiền, mình không thể không biết, để cho bà đi ra ngoài đi một vòng cũng tốt, bớt suốt ngày ở nhà hồ đồ. Cung Viễn Trật trầm ngâm một chút, nói: Vậy con cùng đi với người?
Cung Nhị phu nhân nói: Ta đi thăm hỏi nữ quyến, ngươi đi theo làm gì? Thấy gương mặt Cung Viễn Trật không yên lòng, nàng cười nhạt: Con yên tâm, ta sẽ không cãi vả với người ta. Vì muốn Cung Viễn Trật yên tâm để cho bà ta ra cửa, bà ta cố ý cường điệu một câu: Hôm nay ta có uống thuốc, rất khỏe.
/607
|