Edit: hoada
Không thấy Cung Tịnh Kỳ đâu cả.
Bọn hạ nhân Cung gia chi thứ hai rối rít đốt đèn lồng đi tìm, lớn tiếng gọi khắp nơi: “Tam tiểu thư”, hai bên đường mòn của vườn hoa cây cỏ um tùm, phía sau núi giả âm trầm ẩm ướt, mấy tiểu hoang phế bỏ không từ lâu cũng đi tìm. Còn có người cầm gậy trúc thật dài đi tới ao sen tìm kiếm, dĩ nhiên cái ao sen này không ddlqdphải là ao sen ngày trước mở tiệc thưởng hoa quế có từng cánh hoa bay lả tả rất đẹp mà là cái ao sen nhỏ của Cung gia chi thứ hai, cũng may mắn là ao nhỏ, nên mọi người mới có thể dễ dàng tìm kiếm qua một lần.
Suốt một canh giờ, cả nhà xuất động tìm kiếm, vẫn chưa tìm thấy Cung Tịnh Kỳ, Cung Viễn Trật đã tuyệt vọng thậm chí còn cho người xuống giếng tìm qua – nếu vẫn không thấy thì cũng không biết còn có thể đi nơi nào tìm đây?
Trong nhà có năm cái giếng thì đã cho người tìm kiếm qua hai cái, rốt cuộc mọi người cũng tìm thấy Cung Tịnh Kỳ trong thư phòng của Cung Trung Tố. Nàng núp sau giá sách của Cung Trung Tố, khóc đến hôn mê bất tỉnh.
Nhìn thấy nữ nhi đã tìm được, Cung nhị phu nhân cũng hoàn hồn, lạnh lùng nói: “Hừm, đúng là một tiện nhân hiểm độc, vì chuyện lần trước mà làm hư chuyện tốt của ta. Lần này, tất nhiên ta sẽ không dễ dàng tha thứ được!” Bà chỉ tay về phía mấy ma ma làm việc nặng: “Các ngươi đi mang tiện nhân kia đến cho ta!”
Trong lòng Cung Viễn Trật cũng hoài nghi chuyện này là do Chu di nương giở trò, nếu không thì cũng thật trùng hợp quá, không phải lần trước Tô gia cũng không có nói gì sao? Sao lần này lại kiên quyết như thế được? Hơn nữa, tối nay xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không thấy ba mẹ con Chu di nương chứ? Chuyện này khiến hắn không thể không sinh ra lòng nghi ngờ được. Vì vậy cũng không có ngăn cản Cung nhị phu nhân.
Minh Phỉ nói: “Thím, trước hết hỏi cho rõ ràng đã, sau đó muốn làm gì cũng không muộn.”
Cung Viễn Trật cũng cảm thấy lời nói của Minh Phỉ có đạo lí, vội vàng xoay người khuyên Cung nhị phu nhân: “Nương, chuyện này không có bằng chứng cụ thể, không thể nói lung tung được. Trước hết tra rõ đến cùng là có chuyện gì xảy ra rồi lại nói cũng không muộn…”
Hắn còn chưa dứt lời, Cung nhị phu nhân liền quắc mắt trừng trừng nhìn chằm chằm Minh Phỉ: “Ngươi đứng nói chuyện mà không đau lưng à? Đúng là không biết suy nghĩ, nhìn thấy chúng ta xui xẻo, trong lòng hai người các ngươi nhất định là vui mừng lắm đúng không? Nói không chừng đó là do các ngươi gây ra.” Tâm tình bà ta không tốt nên nhìn bất kì kẻ nào cũng không thuận mắt. Huống chi, bà cho là chuyện Tô gia từ hôn cũng do đại phòng đòi chia gia sản mà ra.
Minh Phỉ rũ mắt xuống không nói được lời nào. Nàng đang chờ Cung nhị phu nhân nói những lời như vậy thì mượn cơ hội để rời đi. Cung Viễn Hòa trầm mặt kéo tay Minh Phi rồi quay lại nói với Cung Viễn Trật: “Chúng ta vẫn chưa ăn tối, nghe chuyệnddlqd rối ren ở đây đã vội đến, kết quả lại nhận được một câu nói như vậy. Nếu tam muội đã không có việc gì, chúng ta phải về trước đây. Ngươi đợi nàng ta tỉnh lại rồi khuyên bảo nàng ta một chút, dù có thế nào đi nữa thì cũng phải sống qua ngày thôi.”
Cung Viễn Trật thấy hai người phải đi thì lập tức hốt hoảng, trải qua mấy ngày nay, tâm lực hắn thật sự là quá mệt mỏi rồi, sau này không biết có tiếp tục kiên trì được nữa không. Nhưng mới vừa rồi Cung nhị phu nhân lại nói như vậy, hắn cũng không có dũng khí mở miệng giữ người lại, nên không thể làm gì khác hơn là nói: “Vất vả cho đại ca đại tẩu rồi, để tiểu đệ tiễn hai người.”
Cung Viễn Hòa khoát tay: “Không cần đâu, ngươi còn có chuyện phải xử lí, ngươi đi làm đi. Ngày mai, ta còn phải đến nha môn làm việc, chúng ta cũng là người một nhà, không cần hư lễ làm gì.” Sau đó, lôi kéo Minh Phỉ xoay người rời đi.
Hai người đi qua cửa thùy hoa, không thấy một người canh cửa nào, quay đầu nhìn lại, nhưng lại cảm thấy đình viện thật sâu, ánh đèn u ám, gió nổi lên, cây cối bị gió thổi qua phát ra âm thành xào xạc, càng lộ vẻ u lãnh.
Cung Viễn Hòa khe khẽ thở dài một hơi lắc đầu, kéo Minh Phỉ bước thật nhanh đi ra ngoài.
Hoa ma ma thấy hai người trở lại, vội vàng gọi Bạch Lộ mang nước cho hai người rửa mặt, còn mình thì một bát canh hầm chim bìm bịp lên, cười nói: “Đây là canh thang khiết nhiệt giải độc, kiện tỳ bổ gan. Đại gia và đại nãi nãi dùng một chút đi.” Một lời bà cũng không hỏi chuyện bên cách vách, sau khi bày chén đĩa ra thì dẫn những người khác lui ra ngoài.
Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ yên tĩnh dùng cơm tối xong, Cung Viễn Hòa nhìn chén canh trước mặt, nhỏ giọng nói: “Nàng nói xem, sau này thím có còn để Chu di nương làm cơm, nấu canh nữa không?”
Minh Phỉ nói: “Theo lí thuyết thì cũng đã mâu thuẫn như thế này rồi thì sẽ không, nhưng bây giờ thím cũng thành bộ dạng như vậy, cũng không phải một sớm một chiều có thể tốt lên được. Vì vậy ta nghĩ, bà ta không thể nào khỏe lại hoàn toàn. Bà phải ddlqddựa vào thức ăn bổ dưỡng và mấy đơn thuốc do đại phu kê mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, chỉ khi nào Chu di nương cần bà ta nổi điên, thì thêm một chút lời dẫn, bà ta vẫn sẽ như trâu điên cho mà xem.”
Dù là Cung nhị phu nhân không có ăn thức ăn Chu di nương nấu nhưng Chu di nương lại am hiểu sâu sắc về dược thiện, lại nắm giữ phòng bếp nhiều năm như vậy, ngoài sáng trong tối sẽ có một hai người đầu bếp thân thiết, thậm chí căn bản bà ta không cần dùng đến những tâm phúc thì khi làm cơm canh cho Cung nhị phu nhân, người làm cũng sẽ đến học hỏi kinh nghiệm bà ta chút ít, bà ta chỉ cần nói nhẹ nhàng một hai câu, cũng có thể cầm phu nhân trong tay như cầm một bức tượng gỗ thôi. Hiện tại, bà ta đang ở thế hạ phong là bởi vì Cung Viễn Trật quá yếu, không thể làm cho bà ta sử dụng một cách tự nhiên được, một khi hắn trở thành nhất gia chi chủ của gia đình thì những ngày không tốt đẹp của Cung nhị phu nhân mới bắt đầu.
Cung Viễn Hòa nói: “Ta ước gì bà ta điên luôn nhưng lại cảm thấy nếu bà ta điên thì thật tiện nghi cho bà ta quá. Kẻ điên không biết đau lòng, không cảm
Không thấy Cung Tịnh Kỳ đâu cả.
Bọn hạ nhân Cung gia chi thứ hai rối rít đốt đèn lồng đi tìm, lớn tiếng gọi khắp nơi: “Tam tiểu thư”, hai bên đường mòn của vườn hoa cây cỏ um tùm, phía sau núi giả âm trầm ẩm ướt, mấy tiểu hoang phế bỏ không từ lâu cũng đi tìm. Còn có người cầm gậy trúc thật dài đi tới ao sen tìm kiếm, dĩ nhiên cái ao sen này không ddlqdphải là ao sen ngày trước mở tiệc thưởng hoa quế có từng cánh hoa bay lả tả rất đẹp mà là cái ao sen nhỏ của Cung gia chi thứ hai, cũng may mắn là ao nhỏ, nên mọi người mới có thể dễ dàng tìm kiếm qua một lần.
Suốt một canh giờ, cả nhà xuất động tìm kiếm, vẫn chưa tìm thấy Cung Tịnh Kỳ, Cung Viễn Trật đã tuyệt vọng thậm chí còn cho người xuống giếng tìm qua – nếu vẫn không thấy thì cũng không biết còn có thể đi nơi nào tìm đây?
Trong nhà có năm cái giếng thì đã cho người tìm kiếm qua hai cái, rốt cuộc mọi người cũng tìm thấy Cung Tịnh Kỳ trong thư phòng của Cung Trung Tố. Nàng núp sau giá sách của Cung Trung Tố, khóc đến hôn mê bất tỉnh.
Nhìn thấy nữ nhi đã tìm được, Cung nhị phu nhân cũng hoàn hồn, lạnh lùng nói: “Hừm, đúng là một tiện nhân hiểm độc, vì chuyện lần trước mà làm hư chuyện tốt của ta. Lần này, tất nhiên ta sẽ không dễ dàng tha thứ được!” Bà chỉ tay về phía mấy ma ma làm việc nặng: “Các ngươi đi mang tiện nhân kia đến cho ta!”
Trong lòng Cung Viễn Trật cũng hoài nghi chuyện này là do Chu di nương giở trò, nếu không thì cũng thật trùng hợp quá, không phải lần trước Tô gia cũng không có nói gì sao? Sao lần này lại kiên quyết như thế được? Hơn nữa, tối nay xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không thấy ba mẹ con Chu di nương chứ? Chuyện này khiến hắn không thể không sinh ra lòng nghi ngờ được. Vì vậy cũng không có ngăn cản Cung nhị phu nhân.
Minh Phỉ nói: “Thím, trước hết hỏi cho rõ ràng đã, sau đó muốn làm gì cũng không muộn.”
Cung Viễn Trật cũng cảm thấy lời nói của Minh Phỉ có đạo lí, vội vàng xoay người khuyên Cung nhị phu nhân: “Nương, chuyện này không có bằng chứng cụ thể, không thể nói lung tung được. Trước hết tra rõ đến cùng là có chuyện gì xảy ra rồi lại nói cũng không muộn…”
Hắn còn chưa dứt lời, Cung nhị phu nhân liền quắc mắt trừng trừng nhìn chằm chằm Minh Phỉ: “Ngươi đứng nói chuyện mà không đau lưng à? Đúng là không biết suy nghĩ, nhìn thấy chúng ta xui xẻo, trong lòng hai người các ngươi nhất định là vui mừng lắm đúng không? Nói không chừng đó là do các ngươi gây ra.” Tâm tình bà ta không tốt nên nhìn bất kì kẻ nào cũng không thuận mắt. Huống chi, bà cho là chuyện Tô gia từ hôn cũng do đại phòng đòi chia gia sản mà ra.
Minh Phỉ rũ mắt xuống không nói được lời nào. Nàng đang chờ Cung nhị phu nhân nói những lời như vậy thì mượn cơ hội để rời đi. Cung Viễn Hòa trầm mặt kéo tay Minh Phi rồi quay lại nói với Cung Viễn Trật: “Chúng ta vẫn chưa ăn tối, nghe chuyệnddlqd rối ren ở đây đã vội đến, kết quả lại nhận được một câu nói như vậy. Nếu tam muội đã không có việc gì, chúng ta phải về trước đây. Ngươi đợi nàng ta tỉnh lại rồi khuyên bảo nàng ta một chút, dù có thế nào đi nữa thì cũng phải sống qua ngày thôi.”
Cung Viễn Trật thấy hai người phải đi thì lập tức hốt hoảng, trải qua mấy ngày nay, tâm lực hắn thật sự là quá mệt mỏi rồi, sau này không biết có tiếp tục kiên trì được nữa không. Nhưng mới vừa rồi Cung nhị phu nhân lại nói như vậy, hắn cũng không có dũng khí mở miệng giữ người lại, nên không thể làm gì khác hơn là nói: “Vất vả cho đại ca đại tẩu rồi, để tiểu đệ tiễn hai người.”
Cung Viễn Hòa khoát tay: “Không cần đâu, ngươi còn có chuyện phải xử lí, ngươi đi làm đi. Ngày mai, ta còn phải đến nha môn làm việc, chúng ta cũng là người một nhà, không cần hư lễ làm gì.” Sau đó, lôi kéo Minh Phỉ xoay người rời đi.
Hai người đi qua cửa thùy hoa, không thấy một người canh cửa nào, quay đầu nhìn lại, nhưng lại cảm thấy đình viện thật sâu, ánh đèn u ám, gió nổi lên, cây cối bị gió thổi qua phát ra âm thành xào xạc, càng lộ vẻ u lãnh.
Cung Viễn Hòa khe khẽ thở dài một hơi lắc đầu, kéo Minh Phỉ bước thật nhanh đi ra ngoài.
Hoa ma ma thấy hai người trở lại, vội vàng gọi Bạch Lộ mang nước cho hai người rửa mặt, còn mình thì một bát canh hầm chim bìm bịp lên, cười nói: “Đây là canh thang khiết nhiệt giải độc, kiện tỳ bổ gan. Đại gia và đại nãi nãi dùng một chút đi.” Một lời bà cũng không hỏi chuyện bên cách vách, sau khi bày chén đĩa ra thì dẫn những người khác lui ra ngoài.
Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ yên tĩnh dùng cơm tối xong, Cung Viễn Hòa nhìn chén canh trước mặt, nhỏ giọng nói: “Nàng nói xem, sau này thím có còn để Chu di nương làm cơm, nấu canh nữa không?”
Minh Phỉ nói: “Theo lí thuyết thì cũng đã mâu thuẫn như thế này rồi thì sẽ không, nhưng bây giờ thím cũng thành bộ dạng như vậy, cũng không phải một sớm một chiều có thể tốt lên được. Vì vậy ta nghĩ, bà ta không thể nào khỏe lại hoàn toàn. Bà phải ddlqddựa vào thức ăn bổ dưỡng và mấy đơn thuốc do đại phu kê mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, chỉ khi nào Chu di nương cần bà ta nổi điên, thì thêm một chút lời dẫn, bà ta vẫn sẽ như trâu điên cho mà xem.”
Dù là Cung nhị phu nhân không có ăn thức ăn Chu di nương nấu nhưng Chu di nương lại am hiểu sâu sắc về dược thiện, lại nắm giữ phòng bếp nhiều năm như vậy, ngoài sáng trong tối sẽ có một hai người đầu bếp thân thiết, thậm chí căn bản bà ta không cần dùng đến những tâm phúc thì khi làm cơm canh cho Cung nhị phu nhân, người làm cũng sẽ đến học hỏi kinh nghiệm bà ta chút ít, bà ta chỉ cần nói nhẹ nhàng một hai câu, cũng có thể cầm phu nhân trong tay như cầm một bức tượng gỗ thôi. Hiện tại, bà ta đang ở thế hạ phong là bởi vì Cung Viễn Trật quá yếu, không thể làm cho bà ta sử dụng một cách tự nhiên được, một khi hắn trở thành nhất gia chi chủ của gia đình thì những ngày không tốt đẹp của Cung nhị phu nhân mới bắt đầu.
Cung Viễn Hòa nói: “Ta ước gì bà ta điên luôn nhưng lại cảm thấy nếu bà ta điên thì thật tiện nghi cho bà ta quá. Kẻ điên không biết đau lòng, không cảm
/607
|