Edit: Thu Lệ
Mọi chuyện xong, Cung Viễn Hòa ở Xan Hà hiên mở tiệc chiêu đãi nhóm người Hồng tri phủ, Vương lão gia tử và Tiết Đại cữu. Thiệu đại gia nghe nói có ăn, hơn nữa còn cùng ăn với Tri Phủ Đại Nhân, cũng không quan tâm đến sống chết của muội tử nhà mình, để Thiệu đại nãi nãi ở lại Cung gia, hấp ta hấp tấp đi theo mọi người.
Minh Phỉ phân phó Tiết Minh Quý mời các chưởng quỹ các quản sự đi ra ăn cơm trước, còn bản thân nàng trợ giúp Trần thị cùng Thiệu đại nãi nãi đến thăm Cung Nhị phu nhân. Chưa tới An Nhàn đường, xa xa đã nghe thấy tiếng mắng chửi của Cung Nhị phu nhân. Chu di nương tóc tai bù xù, trên mặt bị cào mấy vết máu nhìn thấy mà hoảng, đang ôm đầu vai ngồi ở dưới hành lang cúi đầu suy nghĩ gì đó, thấy mấy người tới liền đứng dậy tiến lên, trên mặt nặn ra nụ cười làm bộ đáng thương.
Trần thị thở dài nói: Sao Di nương không đi xuống chải đầu rửa mặt, bôi chút thuốc? Cẩn thận lưu lại vết sẹo cũng không đẹp.
Ánh mắt của Chu di nương buồn bã, nhỏ một giọt lệ: Tạ phu nhân quan tâm. Nhưng dáng vẻ của phu nhân ta thế này, để cho người khác sao yên tâm được chứ?
Thiệu đại nãi nãi the thé nói: Ngươi đã lo lắng thì tại sao không vào trong hầu hạ mà ở đây lười nhác làm gì?
Chu di nương sờ soạng vết thương trên mặt, nhỏ giọng nói: Phu nhân nhà ta nhìn thấy ta là phiền lòng. Ngay sau đó quay đầu lại thông truyền: Phu nhân, Thái Phu Nhân, cữu nãi nãi và Đại nãi nãi tới thăm ngài.
Cung Nhị phu nhân lạnh lùng nói: Nàng ta tới làm gì? Bảo nàng ta đi đi! Lúc này nàng ta vừa lòng đẹp ý rồi chứ, nuôi một tiểu yêu tinh để quấy nhiễu nhà cửa, sau khi tới nhà ta không có một ngày sống dễ chịu, tang môn tinh!
Trần thị giận dữ, kéo Minh Phỉ xoay người rời đi, lớn tiếng nói: Loại người thất đức này không xứng để chúng ta lui tới với nàng ta!
Thiệu đại nãi nãi thấy Trần thị kinh ngạc, vui mừng phe phẩy cây quạt, hư tình giả ý: Thái Phu Nhân, nàng là bệnh nhân, ngài đừng chấp nhặt với nàng. Đại nãi nãi, ngài hãy khuyên can một chút đi, đừng để mẫu thân ngươi tức giận.
Đáng thương cho Cung Viễn Trật, trông đầu này không lo được đầu kia, mới vừa tiễn đại phu đi, trở lại đã gặp phải tình cảnh này, đầu đầy mồ hôi chạy tới, liên tiếp thở dài nhận lỗi: Mẫu thân ta ngã bệnh, kính xin phu nhân đừng chấp nhặt với ngài ấy! Tội nghiệp nhìn Minh Phỉ: Tẩu tẩu, xin tẩu hãy giải thích với Thái Phu Nhân. . . . . .
Trần thị thấy hắn đáng thương, khoát khoát tay: Thôi, ta không tức giận.
Minh Phỉ đỡ Trần thị tránh ra, Trần thị thở dài nói: Đáng tiếc cho đứa trẻ tốt như vậy! Hai người đi tới cửa viện, chợt nghe sau lưng thét lên một tiếng, Trần thị dừng chân: Tới cũng tới, ta cứ nhìn xem nàng ta điên khùng tới cỡ nào!
Chỉ thấy Cung Nhị phu nhân đánh về phía Thiệu đại nãi nãi đang đứng ở cửa như một trận gió, giơ hai móng vuốt lên tóm bà ta: Có phải ngươi đã lén lút đưa đồ cho con chó quan và lão già đáng chết đó không? Nói! Có phải ngươi đã nhận lễ của tên tiểu tạp chủng đó rồi bán sổ bạc cho hắn? Ta đánh chết ngươi đồ không có lương tâm, đồ Bạch Nhãn Lang!
Kẻ điên! Thiệu đại nãi nãi cũng không phải Chu di nương mà mắng không cãi đánh không đánh trả, bị bà ta chộp một móng vuốt trúng cổ, đau đến hú lên quái dị, ném cây quạt đi, bóp cổ Cung Nhị phu nhân dùng sức xô đẩy. Cung Nhị phu nhân bị bóp liếc mắt, Cung Tịnh Kỳ và Cung Viễn Trật thấy thế vội tiến lên, thật d/đ/l;q;d dễ dàng tách hai người ra, Thiệu đại nãi nãi sửa sang lại tóc tai mặt mũi, mắng: Ta niệm tình ngươi là thân tình máu mủ mới đến thăm ngươi, ngươi lại vu cáo rồi cắn xé ta lung tung! Nhìn điệu bộ này của ngươi làm gì còn có dáng vẻ của quan phu nhân! Như một bà điên! Thật mất mặt! Thản nhiên xoay người rời đi.
Cung Nhị phu nhân khàn khàn cổ hét: Không cho phép ngươi đi! Đền bạc cho ta mới được phép đi!
Ta nhổ vào! Thiệu đại nãi nãi vẫy vẫy khăn, đi còn nhanh hơn, Tại sao ta phải đền bạc cho ngươi? Ta nợ ngươi à?
Cung Nhị phu nhân giận dữ, đang muốn vội vã bước tới đã bị Cung Viễn Trật và Cung Tịnh Kỳ liều mạng ôm lấy, Chu di nương đáng thương đi đến gần, Cung Viễn Trật lạnh mặt nói: Gọi mấy ma ma mạnh mẽ tới hầu hạ phu nhân uống thuốc cho ta! Lời còn chưa dứt, Cung Nhị phu nhân đã trợn mắt ngất xỉu, Trần thị sững sờ thấy không có gì hay để xem nữa liền đỡ bả vai Minh Phỉ, nghiêm mặt đi ra ngoài, đi tới chỗ không người, cười lăn lộn: Cái này gọi là ra vẻ! Ta nghe nói, trước khi chết người ta thường giả bộ. Ta vốn không tin nàng ta điên nhưng hôm nay xem ra là điên thật rồi. Hôm nay nàng ta nhìn thấy tất cả mọi người đều muốn hại mình, đối đầu với mình.
Tâm tình hai mẫu tử rất tốt đi từ vườn hoa đến cửa Nguyệt Lượng, Trần thị chỉ bảo: Ngày mai ta đã tìm thợ thủ công đến đây xem cho con rồi, tường cũng không cần rất cao, dù sao cũng có chó đi lanh quanh nên không sợ người ta leo tường. Suy nghĩ một chút lại vỗ vỗ ta Minh Phỉ, cười
Mọi chuyện xong, Cung Viễn Hòa ở Xan Hà hiên mở tiệc chiêu đãi nhóm người Hồng tri phủ, Vương lão gia tử và Tiết Đại cữu. Thiệu đại gia nghe nói có ăn, hơn nữa còn cùng ăn với Tri Phủ Đại Nhân, cũng không quan tâm đến sống chết của muội tử nhà mình, để Thiệu đại nãi nãi ở lại Cung gia, hấp ta hấp tấp đi theo mọi người.
Minh Phỉ phân phó Tiết Minh Quý mời các chưởng quỹ các quản sự đi ra ăn cơm trước, còn bản thân nàng trợ giúp Trần thị cùng Thiệu đại nãi nãi đến thăm Cung Nhị phu nhân. Chưa tới An Nhàn đường, xa xa đã nghe thấy tiếng mắng chửi của Cung Nhị phu nhân. Chu di nương tóc tai bù xù, trên mặt bị cào mấy vết máu nhìn thấy mà hoảng, đang ôm đầu vai ngồi ở dưới hành lang cúi đầu suy nghĩ gì đó, thấy mấy người tới liền đứng dậy tiến lên, trên mặt nặn ra nụ cười làm bộ đáng thương.
Trần thị thở dài nói: Sao Di nương không đi xuống chải đầu rửa mặt, bôi chút thuốc? Cẩn thận lưu lại vết sẹo cũng không đẹp.
Ánh mắt của Chu di nương buồn bã, nhỏ một giọt lệ: Tạ phu nhân quan tâm. Nhưng dáng vẻ của phu nhân ta thế này, để cho người khác sao yên tâm được chứ?
Thiệu đại nãi nãi the thé nói: Ngươi đã lo lắng thì tại sao không vào trong hầu hạ mà ở đây lười nhác làm gì?
Chu di nương sờ soạng vết thương trên mặt, nhỏ giọng nói: Phu nhân nhà ta nhìn thấy ta là phiền lòng. Ngay sau đó quay đầu lại thông truyền: Phu nhân, Thái Phu Nhân, cữu nãi nãi và Đại nãi nãi tới thăm ngài.
Cung Nhị phu nhân lạnh lùng nói: Nàng ta tới làm gì? Bảo nàng ta đi đi! Lúc này nàng ta vừa lòng đẹp ý rồi chứ, nuôi một tiểu yêu tinh để quấy nhiễu nhà cửa, sau khi tới nhà ta không có một ngày sống dễ chịu, tang môn tinh!
Trần thị giận dữ, kéo Minh Phỉ xoay người rời đi, lớn tiếng nói: Loại người thất đức này không xứng để chúng ta lui tới với nàng ta!
Thiệu đại nãi nãi thấy Trần thị kinh ngạc, vui mừng phe phẩy cây quạt, hư tình giả ý: Thái Phu Nhân, nàng là bệnh nhân, ngài đừng chấp nhặt với nàng. Đại nãi nãi, ngài hãy khuyên can một chút đi, đừng để mẫu thân ngươi tức giận.
Đáng thương cho Cung Viễn Trật, trông đầu này không lo được đầu kia, mới vừa tiễn đại phu đi, trở lại đã gặp phải tình cảnh này, đầu đầy mồ hôi chạy tới, liên tiếp thở dài nhận lỗi: Mẫu thân ta ngã bệnh, kính xin phu nhân đừng chấp nhặt với ngài ấy! Tội nghiệp nhìn Minh Phỉ: Tẩu tẩu, xin tẩu hãy giải thích với Thái Phu Nhân. . . . . .
Trần thị thấy hắn đáng thương, khoát khoát tay: Thôi, ta không tức giận.
Minh Phỉ đỡ Trần thị tránh ra, Trần thị thở dài nói: Đáng tiếc cho đứa trẻ tốt như vậy! Hai người đi tới cửa viện, chợt nghe sau lưng thét lên một tiếng, Trần thị dừng chân: Tới cũng tới, ta cứ nhìn xem nàng ta điên khùng tới cỡ nào!
Chỉ thấy Cung Nhị phu nhân đánh về phía Thiệu đại nãi nãi đang đứng ở cửa như một trận gió, giơ hai móng vuốt lên tóm bà ta: Có phải ngươi đã lén lút đưa đồ cho con chó quan và lão già đáng chết đó không? Nói! Có phải ngươi đã nhận lễ của tên tiểu tạp chủng đó rồi bán sổ bạc cho hắn? Ta đánh chết ngươi đồ không có lương tâm, đồ Bạch Nhãn Lang!
Kẻ điên! Thiệu đại nãi nãi cũng không phải Chu di nương mà mắng không cãi đánh không đánh trả, bị bà ta chộp một móng vuốt trúng cổ, đau đến hú lên quái dị, ném cây quạt đi, bóp cổ Cung Nhị phu nhân dùng sức xô đẩy. Cung Nhị phu nhân bị bóp liếc mắt, Cung Tịnh Kỳ và Cung Viễn Trật thấy thế vội tiến lên, thật d/đ/l;q;d dễ dàng tách hai người ra, Thiệu đại nãi nãi sửa sang lại tóc tai mặt mũi, mắng: Ta niệm tình ngươi là thân tình máu mủ mới đến thăm ngươi, ngươi lại vu cáo rồi cắn xé ta lung tung! Nhìn điệu bộ này của ngươi làm gì còn có dáng vẻ của quan phu nhân! Như một bà điên! Thật mất mặt! Thản nhiên xoay người rời đi.
Cung Nhị phu nhân khàn khàn cổ hét: Không cho phép ngươi đi! Đền bạc cho ta mới được phép đi!
Ta nhổ vào! Thiệu đại nãi nãi vẫy vẫy khăn, đi còn nhanh hơn, Tại sao ta phải đền bạc cho ngươi? Ta nợ ngươi à?
Cung Nhị phu nhân giận dữ, đang muốn vội vã bước tới đã bị Cung Viễn Trật và Cung Tịnh Kỳ liều mạng ôm lấy, Chu di nương đáng thương đi đến gần, Cung Viễn Trật lạnh mặt nói: Gọi mấy ma ma mạnh mẽ tới hầu hạ phu nhân uống thuốc cho ta! Lời còn chưa dứt, Cung Nhị phu nhân đã trợn mắt ngất xỉu, Trần thị sững sờ thấy không có gì hay để xem nữa liền đỡ bả vai Minh Phỉ, nghiêm mặt đi ra ngoài, đi tới chỗ không người, cười lăn lộn: Cái này gọi là ra vẻ! Ta nghe nói, trước khi chết người ta thường giả bộ. Ta vốn không tin nàng ta điên nhưng hôm nay xem ra là điên thật rồi. Hôm nay nàng ta nhìn thấy tất cả mọi người đều muốn hại mình, đối đầu với mình.
Tâm tình hai mẫu tử rất tốt đi từ vườn hoa đến cửa Nguyệt Lượng, Trần thị chỉ bảo: Ngày mai ta đã tìm thợ thủ công đến đây xem cho con rồi, tường cũng không cần rất cao, dù sao cũng có chó đi lanh quanh nên không sợ người ta leo tường. Suy nghĩ một chút lại vỗ vỗ ta Minh Phỉ, cười
/607
|