Hỉ Doanh Môn

Chương 183 - Chương 181

/607


Edit: Thảo My

Lúc Cung Tịnh Kỳ tìm được Cung Viễn Trật, Cung Viễn Trật đang ngẩn người ngồi bên cạnh phế tích phòng thu chi bị thiêu hủy, nhìn này hai gốc tuy bị hun khói lửa đốt tàn phá nửa cháy xém nửa đốt, cây hoa dâm bụt một bên vẫn treo đóa hoa.

Nghe tiếng bước chân, hắn quay đầu lại, nhìn Cung Tịnh Kỳ, lạnh nhạt nói: Ngươi đến làm cái gì? Hôm nay các ngươi có thể ngủ ngon rồi, ngươi cũng không cần sợ đồ cưới của ngươi sẽ thiếu.

Cung Tịnh Kỳ đi tới phía sau hắn, thở dài: Nhị đệ, mặc kệ nước sạch đi nữa, cũng vẫn sẽ có tạp chất, ngọc tinh khiết, cũng không phải từ nhỏ đã hoàn mỹ. Có một số việc, không phải ngươi cảm giác tốt, thì nhất định sẽ tốt. Thấy Cung Viễn Trật tức giận trợn to hai mắt muốn phản bác nàng, nàng khoát khoát tay: Ngươi có biết mấy ngày nay tới giờ, ta suy nghĩ cái gì không?

Ta suy nghĩ, chuyện tình lúc trước đã xảy ra, tuyệt đối không cách nào xoay chuyển. Nhưng mà chúng ta vẫn phải sống tốt, phân sinh ra trọng tình, bắt buộc phải làm, nhưng làm sao phân, lại không thể tùy bọn họ định đoạt. Ngươi nói ta ích kỷ cũng được, không nói đạo lý cũng được, phòng thu chi, cho ta thêm một cơ hội, ta vẫn sẽ đốt! Bởi vì chỉ có đốt mới có thể bảo vệ tối đa ích lợi của chúng ta. Nếu không làm thế nào?

Cung Viễn Trật tức giận nói: Các ngươi nhất định phải đốt, vậy lúc nào đốt không được? Tại sao muốn chọn khi có người? Ngươi có từng nghĩ rằng, xảy ra án mạng làm sao xong việc? Thù này nhất định càng để lâu càng sâu sao? Nàng có bệnh, ngươi cũng có bệnh giống nàng?

Ta chưa bao giờ nghĩ muốn mệnh ai! Cung Tịnh Kỳ hít một hơi, nhỏ giọng nói: Vốn nói đúng lắm, mượn người Tô gia, nhân cơ hội đốt phòng thu chi, đẩy sạch sẽ chuyện này, đổ thừa trên người tẩu tẩu, có người của Tô gia làm chứng kiến, không sợ ca ca tìm được cớ náo loạn, không bảo người bên ngoài nói xấu còn chưa tính, ta cũng không ngờ mẫu thân lại . . . . . Ta không ngừng khuyên nàng, tính tình của nàng ngươi cũng biết, nếu ta mạnh mẽ ngăn cản, không chừng nàng còn có thể nghĩ ra những biện pháp khác. Cho nên bên ngoài ta tìm biện pháp, ta trăm phương ngàn kế kêu nàng ấy cõng tẩu tẩu gọi mở, chuyện tình Kim Trâm, ta cũng, cũng rất sợ. . . . . .

Nàng chỉ muốn san bằng chuyện Cung Nhị phu nhân đoạt tài sản của đại phòng, phòng thu chi cháy rồi, sẽ không có đối chứng, cho dù mọi người biết có vấn đề, nhưng không có chứng cớ, không có sổ sách đối chứng. Lại chưa từng có nghĩ muốn làm chuyện này xoắn xuýt đến trình độ, cho đến khi chuyện xảy ra, Cung Nhị phu nhân không thể khống chế, sau khi nhất quyết không tha làm liều, nàng mới bắt đầu sợ. Nếu như Cung Nhị phu nhân làm theo suy nghĩ trước đây của nàng, chỉ đốt phòng thu chi, đẩy trách nhiệm đi, làm ra khoan dung không tìm Minh Phỉ gây sự, không phải chuyện gì cũng không có sao?

Cung Viễn Trật càng nghe mặt càng trắng, nửa ngày nói không ra lời, cuối cùng hắn hiểu tại sao Cung Nhị phu nhân trăm phương ngàn kế mưu tính muốn mạng Kim Trâm, sợ Cung Viễn Hòa khiêng người trở về rồi, thì ra là sợ chuyện mình làm bại lộ. Hắn giựt mạnh tay Cung Tịnh Kỳ: Thừa dịp hiện tại người còn chưa tỉnh, ngươi mau cùng ta đi sang xin ca ca tẩu tẩu tha thứ!

Cung Tịnh Kỳ dùng sức giãy giụa: Ta không đi! Đi bảo ta làm sao nói! Nói không chừng lúc này bọn họ đúng lúc chờ cơ hội này thu thập thật tốt chúng ta! Nàng nhỏ giọng mắng Cung Viễn Trật: Ngươi đừng ngây thơ, ta cho ngươi biết, chỉ cần chúng ta không nhận, bọn họ hết cách với chúng ta, chúng ta không hỏi tự nhận lỗi đó mới là thật ngu xuẩn!

Cung Viễn Trật nâng trán thở dài: Ngươi nghĩ rằng chúng ta không đi, người ta cũng không biết sao? Kim Trâm vừa tỉnh lại, cái gì không thể nói?

Sẽ không, nàng không thể nào nhìn thấy cái gì. Cung Tịnh Kỳ nói: Dù sao không thể thừa nhận! Lại giải thiết có người chết. Ta phải làm sao? Ta lại không hại tẩu tẩu.

Cung Viễn Trật hết chỗ nói: Ý của ngươi là, người ta còn phải cám ơn ngươi cứu mạng nàng?

Cung Tịnh Kỳ không nói. Hai tỷ muội yên lặng đối nhau, một hồi lâu, Cung Viễn Trật nói: Ngươi lập tức cho người thu mua dược liệu có thể dùng được, cùng ta đi qua, ngoài ý muốn thì ngoài ý muốn, không thừa nhận thì không thừa nhận, nhưng nên làm vẫn phải làm. Lúc trước nương ầm ĩ, trước phải đi an ủi mới được. Mặc kệ trong lòng không muốn đi nữa, cũng không thể không làm mặt dày, che giấu lương tâm đi chuyến này.

Cung Tịnh Kỳ suy nghĩ một chút, lập tức chạy đi thu dọn đồ đạc.

Minh Phỉ buồn rầu coi chừng Kim Trâm không nhúc nhích ngủ ở trên giường, trong lòng tràn




/607

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status