Lời nói của Cung Viễn Hòa khiến Cung Viễn Trật đỏ mặt một hồi lâu, hắn cái khó ló cái khôn: Đệ viết cho phụ thân lá thư nhé?
Cung Viễn Hòa cười nói: Đệ cứ coi rồi làm thôi. Ta chỉ sợ sau đó thẩm mà biết, lại tới tìm cái chết. Hôm nay Thẩm đã nói rồi, muốn đi nha môn kiện ta bất hiếu, nếu đệ lại làm nghịch ý của bà nữa, chỉ sợ lại gắn cho ta cái mác dạy hư đệ nữa. Cũng may ta đã có nhà, nếu như ta đi nha môn, đúng lúc chỉ còn một mình tẩu tẩu đệ ở đây, vậy phải làm gì đây? Ôi chao eo của ta.
Cung Viễn Trật cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: Ca ca yên tâm, chuyện như vậy đệ tự có chủ trương. Đệ là trưởng tử trong nhà, nương đệ hồ đồ, không thể thuận theo tính tình của bà được. Trong lòng đã quyết định, muốn thay nhóm người Cung Nhị phu nhân viết lá thư cho Cung Trung Tố, nói rõ tình hình quản gia một chút.
Cung Viễn Hòa cười đưa hắn ra cửa: Đệ đi chậm một chút. Lại nhắc nhở hắn, Sau khi trở về, đệ nhớ hỏi tình hình của Chu di nương một chút. Bà ta đã bị té rồi mà còn bị thẩm đánh, sợ trong lòng bà ta bất bình.
Cung Viễn Trật không biết chuyện đã xảy ra, đuổi theo hỏi một lần, cuối cùng nói: Ca ca, các người đừng đi làm này nẹ, đệ sẽ thương lượng với nương, trước tiên cứ trích tiền theo tháng cho các người, các người hãy chịu đựng qua mấy tháng này, nhất định sẽ được giải quyết.
Cung Viễn Hòa từ chối cho ý kiến, đưa hắn ra cửa.
Lại nói Cung Viễn Trật về nhà trước hết đi An Nhàn đường, Cung Tịnh Kỳ ở bên ngoài ngăn hắn lại: Đừng nóng nảy, trong lòng nương đang không vui đấy.
Cung Viễn Trật nhìn thấy nha hoàn thiếp thân Hồn Mai của Thiệu đại nãi nãi đứng ở cuối hành lang nhỏ giọng nói chuyện với Chu di nương, liền hỏi: Đại cữu mẫu lại tới? Nói cái gì, tại sao trong lòng không thoải mái?
Cung Tịnh Kỳ nói: Còn không phải là vì chuyện đại ca làm y phục. Nương đang rất tức giận, giờ này đệ đi vào không phải là đụng vào vết dao sao?
Cung Viễn Trật nói: Đệ để cho tỷ khuyên nương trước tiên phải trích tiền cho đại ca dùng, dĩ nhiên là sẽ không xảy ra nữa chuyện như vậy, nương nói thế nào?
Cung Tịnh Kỳ hận hận nói: Mới nói một nửa, Đại cữu mẫu đã tới rồi, vẻ mặt như đưa đám, trách trách hô hô, khiến chúng ta sợ hãi, lúc trước nói thật hay, mới nói được mấy câu, nương liền nổi trận lôi đình, ném đồ. Ta mới khuyên mấy câu, liền mắng cả ta.
Lời nói vừa dứt, Cung Viễn Trật liền trầm mặt bước nhanh đi vào trong, đám người Chu di nương chào hỏi hắn, hắn khoát tay ý bảo họ đi xuống. Chu di nương nhìn về phía Cung Tịnh Kỳ, Cung Tịnh Kỳ nhỏ giọng nói: Di nương đi xuống nghỉ ngơi trước đi, nơi này có ta.
Chu di nương cẩn thận mỗi bước lôi kéo Hồn Mai đi. Cung Tịnh Kỳ híp mắt nhìn chằm chằm chân Chu di nương, thấy vẫn còn khập khễnh, mắt khép hờ rơi vào trầm tư.
Cung Viễn Trật lặng yên không một tiếng động đứng ở bên ngoài rèm lắng tai nghe, chỉ nghe Thiệu đại nãi nãi nói: Hắn và tiểu hồ ly tinh Thái gia rõ ràng đã thương lượng xong, cố ý đến bức ngươi tức giận, làm các ngươi không còn mặt mũi, ngươi không biết bên ngoài d.đ/l;q'd đã lan truyền thành dạng gì rồi. Không phải ngươi nói hắn đẩy ngươi động sao? Tại sao hắn sớm không xuất hiện trễ không xuất hiện, lại xuất hiện trùng hợp như vậy? Còn từ trên tường nhảy xuống đúng không? Điều đó nói lên hắn ở bên đó bận rộn xem chuyện cười của ngươi nha. Qúa Ác độc.
Tại sao Viễn Trật phải khóc thành cái dạng đó? Uất ức chứ sao. Ngươi không biết lúc hắn đi tìm được lão Ngũ nhà ta thì khóc như thế nào đâu, chứ còn ta á, mới nghe lão Ngũ nói qua trong lòng đã khó chịu, đứa nhỏ này đàng hoàng trung hậu trước sau như một, ai ngờ vậy mà lại bị thân ca của hắn đâm một sao sau lưng, tất cả bạn học trong học lý đang cười nhạo hắn, phun nước bọt dìm chết hắn, tiên sinh cũng đuổi hắn, hắn không ở nổi trong học lý nữa đấy. Nếu không sao lại phát ra tính khi như vậy với ngươi? Ngươi phải quan sát tỉ mỉ một chút, nếu không một hài tử thật tốt cũng bị hắn làm hỏng.
Cung Nhị phu nhân nhỏ giọng nói câu gì đó, Thiệu đại nãi nãi lại nói: Theo ta nói, ngươi không cần phải đợi, đứa nhỏ này chính là không hiểu chuyện, mau mau cưới thê cho hắn, hắn liền hiểu chuyện. Đúng lúc, đại ca nhà mẹ ta có một nữ nhi út, năm nay mười ba tuổi, xinh đẹp như một đoá hoa tươi, công dung ngôn hạnh không cần phải nói, nếu không ngày nào đó đến nhà ta đi xem một chút?
Thiệu
Cung Viễn Hòa cười nói: Đệ cứ coi rồi làm thôi. Ta chỉ sợ sau đó thẩm mà biết, lại tới tìm cái chết. Hôm nay Thẩm đã nói rồi, muốn đi nha môn kiện ta bất hiếu, nếu đệ lại làm nghịch ý của bà nữa, chỉ sợ lại gắn cho ta cái mác dạy hư đệ nữa. Cũng may ta đã có nhà, nếu như ta đi nha môn, đúng lúc chỉ còn một mình tẩu tẩu đệ ở đây, vậy phải làm gì đây? Ôi chao eo của ta.
Cung Viễn Trật cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: Ca ca yên tâm, chuyện như vậy đệ tự có chủ trương. Đệ là trưởng tử trong nhà, nương đệ hồ đồ, không thể thuận theo tính tình của bà được. Trong lòng đã quyết định, muốn thay nhóm người Cung Nhị phu nhân viết lá thư cho Cung Trung Tố, nói rõ tình hình quản gia một chút.
Cung Viễn Hòa cười đưa hắn ra cửa: Đệ đi chậm một chút. Lại nhắc nhở hắn, Sau khi trở về, đệ nhớ hỏi tình hình của Chu di nương một chút. Bà ta đã bị té rồi mà còn bị thẩm đánh, sợ trong lòng bà ta bất bình.
Cung Viễn Trật không biết chuyện đã xảy ra, đuổi theo hỏi một lần, cuối cùng nói: Ca ca, các người đừng đi làm này nẹ, đệ sẽ thương lượng với nương, trước tiên cứ trích tiền theo tháng cho các người, các người hãy chịu đựng qua mấy tháng này, nhất định sẽ được giải quyết.
Cung Viễn Hòa từ chối cho ý kiến, đưa hắn ra cửa.
Lại nói Cung Viễn Trật về nhà trước hết đi An Nhàn đường, Cung Tịnh Kỳ ở bên ngoài ngăn hắn lại: Đừng nóng nảy, trong lòng nương đang không vui đấy.
Cung Viễn Trật nhìn thấy nha hoàn thiếp thân Hồn Mai của Thiệu đại nãi nãi đứng ở cuối hành lang nhỏ giọng nói chuyện với Chu di nương, liền hỏi: Đại cữu mẫu lại tới? Nói cái gì, tại sao trong lòng không thoải mái?
Cung Tịnh Kỳ nói: Còn không phải là vì chuyện đại ca làm y phục. Nương đang rất tức giận, giờ này đệ đi vào không phải là đụng vào vết dao sao?
Cung Viễn Trật nói: Đệ để cho tỷ khuyên nương trước tiên phải trích tiền cho đại ca dùng, dĩ nhiên là sẽ không xảy ra nữa chuyện như vậy, nương nói thế nào?
Cung Tịnh Kỳ hận hận nói: Mới nói một nửa, Đại cữu mẫu đã tới rồi, vẻ mặt như đưa đám, trách trách hô hô, khiến chúng ta sợ hãi, lúc trước nói thật hay, mới nói được mấy câu, nương liền nổi trận lôi đình, ném đồ. Ta mới khuyên mấy câu, liền mắng cả ta.
Lời nói vừa dứt, Cung Viễn Trật liền trầm mặt bước nhanh đi vào trong, đám người Chu di nương chào hỏi hắn, hắn khoát tay ý bảo họ đi xuống. Chu di nương nhìn về phía Cung Tịnh Kỳ, Cung Tịnh Kỳ nhỏ giọng nói: Di nương đi xuống nghỉ ngơi trước đi, nơi này có ta.
Chu di nương cẩn thận mỗi bước lôi kéo Hồn Mai đi. Cung Tịnh Kỳ híp mắt nhìn chằm chằm chân Chu di nương, thấy vẫn còn khập khễnh, mắt khép hờ rơi vào trầm tư.
Cung Viễn Trật lặng yên không một tiếng động đứng ở bên ngoài rèm lắng tai nghe, chỉ nghe Thiệu đại nãi nãi nói: Hắn và tiểu hồ ly tinh Thái gia rõ ràng đã thương lượng xong, cố ý đến bức ngươi tức giận, làm các ngươi không còn mặt mũi, ngươi không biết bên ngoài d.đ/l;q'd đã lan truyền thành dạng gì rồi. Không phải ngươi nói hắn đẩy ngươi động sao? Tại sao hắn sớm không xuất hiện trễ không xuất hiện, lại xuất hiện trùng hợp như vậy? Còn từ trên tường nhảy xuống đúng không? Điều đó nói lên hắn ở bên đó bận rộn xem chuyện cười của ngươi nha. Qúa Ác độc.
Tại sao Viễn Trật phải khóc thành cái dạng đó? Uất ức chứ sao. Ngươi không biết lúc hắn đi tìm được lão Ngũ nhà ta thì khóc như thế nào đâu, chứ còn ta á, mới nghe lão Ngũ nói qua trong lòng đã khó chịu, đứa nhỏ này đàng hoàng trung hậu trước sau như một, ai ngờ vậy mà lại bị thân ca của hắn đâm một sao sau lưng, tất cả bạn học trong học lý đang cười nhạo hắn, phun nước bọt dìm chết hắn, tiên sinh cũng đuổi hắn, hắn không ở nổi trong học lý nữa đấy. Nếu không sao lại phát ra tính khi như vậy với ngươi? Ngươi phải quan sát tỉ mỉ một chút, nếu không một hài tử thật tốt cũng bị hắn làm hỏng.
Cung Nhị phu nhân nhỏ giọng nói câu gì đó, Thiệu đại nãi nãi lại nói: Theo ta nói, ngươi không cần phải đợi, đứa nhỏ này chính là không hiểu chuyện, mau mau cưới thê cho hắn, hắn liền hiểu chuyện. Đúng lúc, đại ca nhà mẹ ta có một nữ nhi út, năm nay mười ba tuổi, xinh đẹp như một đoá hoa tươi, công dung ngôn hạnh không cần phải nói, nếu không ngày nào đó đến nhà ta đi xem một chút?
Thiệu
/607
|