Hỉ Doanh Môn

Chương 22 - Chương 22

/607


Editor: Thư

Tân lang tới rồi! Hỉ nhạc vang lên từ ngoài cửa sổ,tiếng chiêng trống vang lên rung trời, pháo nổ rang, mọi người hoan hô, vội vàng đóng cửa chặn tân lang lại, vừa vui vẻ vừa bận rộn. Minh Phỉ khổ sở day day huyệt thái dương, tiếp tục đắm chìm trong chuyện cũ.

Vào cái ngày ba bị hỏa táng, một đêm tóc mẹ trắng, ngày hôm sau cũng trở nên hơi không được bình thường, lúc bắt đầu chỉ là hơi hồ đồ, mỗi ngày đều hỏi ba nàng đi đâu rồi, khi nào trở lại , sau đó có một lần bà ra ngoài mua thức, ngay cả đường về nhà cũng không tìm được. Chuẩn đoán cuối cùng của bệnh viện về bà là chứng đãng trí của người già, nàng khổ sở ôm đầu khóc lớn ở vườn hoa bên đường, lại nhìn thấy xe hoa tân hôn của đôi cẩu nam nữ kia. Thật náo nhiệt, hoa hồng đỏ cùng trắng bách hợp trắng ở chung một chỗ rất hợp, rất náo nhiệt.

Bọn họ không có người nào nói lời xin lỗi với nàng. Đồng nghiệp cũng nói với nàng, nếu như không phải là tính tình của nàng quá tốt, mọi việc nên hướng về chỗ tốt, nếu đó là người tốt, người ta cũng không dám khi phụ nàng đến mức độ kia, làm cha mẹ nàng tức giận đến thành bộ dạng kia--, nàng cũng sẽ không cửa nát nhà tan. Họ cổ động nàng trả thù, nàng bất đắc dĩ nói, làm thế nào trả thù? Giết bọn họ sao?

Đồng nghiệp hung hăng nói, vậy cũng không thể cứ để đôi cẩu nam nữ kia được thoải mái như thế, ba cô bị tức chết rồi, mẹ thì thành cái bộ dáng này, tiền thuốc thang, phí tổn thất tinh thần gì đó cũng phải để bọn họ bỏ tiền chứ? Nàng lắc đầu, nàng không mở miệng được. Đồng nghiệp nói, cô không nói được, tôi giúp cô! Người đàn ông kia gửi hai vạn tệ đến đây, nàng cự tuyệt gặp hắn ta, bảo hắn cầm đi. Đồng nghiệp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mơ hồ nói là nàng đáng đời. Nàng khổ sở nghĩ, chính xác là nên tự trách mình phế vật quá?

Mẹ nàng mới hơn 50 tuổi mà bệnh trạng đã rất nghiêm trọng rồi, nàng không dám để mẹ ở nhà một mình, chỉ có thể mời bảo mẫu chăm sóc tận nơi. Mất đi một phần tiền hưu trí của ba, chữa bệnh cho mẹ tốn kiếm, lại phải thuê bảo mẫu, nàng mãy móc chạy từ công ty đến bệnh viện rồi lại về nhà, hằng ngày đối mặt với không biết bao nhiêu ánh mắt, có đồng tình, có khinh bỉ, có hả hê, có nộ kỳ bất tranh. Trong đầu của nàng chỉ muốn kiếm tiền, kiếm tiền, mua một nơi ở khác, dẫn mẹ đến bệnh viện lớn chữa bệnh, đồng thời cũng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Khi đó, trong lòng nàng còn ảo tưởng muốn thay đổi cái hoàn cảnh, bắt đầu lại lần nữa, cho nên người khác muốn làm thêm giờ, nàng lại rất muốn, bởi vì làm thêm giờ có thêm tiền trợ cấp. Nàng cũng rất muốn làm thêm việc, thường thường vì một trăm đồng tiền, có thể dùng một ngày Chủ nhật đứng ở đầu đường đầy gió lạnh phát truyền đơn một ngày.

Có người nói nàng đáng thương, đồng tình nàng, khiển trách đôi cẩu nam nữ kia.

Thế nhưng đôi nam nữ kia gặp mọi người luôn nói, nhưng thật ra là nàng không biết xem ánh mắt người khác, chỉ biết làm một kẻ giả bộ hảo tâm, giả bộ làm người tốt lôi kéo mọi người đồng tình, người ta không muốn tổn thương nàng, cho nên mới bị buộc bất đắc dĩ, không thể không kéo dài tới mức không thể kéo


/607

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status