Editor: Thư
Hoa ma ma nói: Mấy thứ này đều bỏ đi thì thật đáng tiếc, không bằng lão nô cho người dưới ăn phần còn lại, cứ chia ra thưởng cho mấy nha hoàn ăn, liền không có việc gì rồi.
Minh Phỉ đồng ý, Hoa ma ma tiện thể uống vào một chén canh ba ba nhỏ, Kim Trâm lại ăn thịt băm chưng trứng, tiếp theo mang đi thưởng cho người khác.
Không lâu sau, Tử Lăng, Tử La hưng phấn tiến vào hành lễ với Minh Phỉ nói lời cảm tạ, nói là canh ba ba hảo uống ngon, thịt băm chưng trứng cũng rất vừa lửa, rau dền cực kỳ tươi xanh, nấm hương rất thơm. Minh Phỉ có chút sững sờ, sau khi Tử Lăng cùng Tử La đi không lâu, Mai Tử cũng đến đây, lời nói cũng không sai biệt lắm, vẫn gián tiếp biểu đạt trung tâm.
Minh Phỉ tức cười, thì ra Hoa ma ma nói chia ra thưởng cho người khác chính là thưởng cho mấy nha hoàn có dấu hiệu uy hiếp đến nàng à? Bất quá nói ra, cũng do Minh Phỉ chính mình hồ đồ, bọn nha hoàn được thứ tốt, làm thế nào không chia nhau mà ăn? Chẳng qua khó có được khi nào mà hai Tử lại đồng ý cùng ăn chung với Mai Tử. Hoa ma ma cũng thật là lợi hại, chỉ thưởng hai Tử thì họ khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái, thêm vào một Mai tử, liền tiêu được mối nghi ngờ.
Minh Phỉ không khỏi lắc đầu: Hoa ma ma này.
Kim Trâm cười nói: Tất cả Hoa ma ma làm đều là vì nghĩ cho phu nhân.
Minh Phỉ không hé răng, cho dù Hoa ma ma vì muốn tốt cho nàng, nhưng cũng quá tự chủ trương rồi. Cuối hạ quyết tâm nói chuyện rõ ràng với Hoa ma ma mới được, chỉ là lời này phải nói dễ nghe, vừa để Hoa ma ma biết lợi hại, vừa muốn trong lòng Hoa ma ma không khó chịu.
Hoa ma ma mở cửa cho Đan Hà đang vô cùng cao hứng mang theo hộp đựng thức ăn tiến vào: Phu nhân, đêm nay làm cho ngài móng heo hầm đậu phộng táo đỏ, rau trộn đậu nành, cải trắng luộc, bí đỏ cuốn, ngài mau nhân lúc còn nóng mà ăn đi.
Minh Phỉ tiện thỉnh Hoa ma ma ngồi xuống cùng ăn: Một mình ta ăn không ngon miệng, ma ma ngồi xuống giúp ta ăn.
Hoa ma ma cười nói: Nào dám a, đây...
Ma ma không cần chối từ, ngồi xuống đi. Minh Phỉ liếc mắt ra hiệu với Kim Trâm, Kim Trâm khẩn trương đưa bát đũa lên, mạnh mẽ lôi kéo Hoa ma ma ngồi xuống: Ma ma quá khách khí, phu nhân bảo người ngồi xuống, người cứ an vị ngồi, nếu là có thể giúp phu nhân ăn nhiều một chút, chẳng phải là càng tốt sao?
Hoa bà tử nghe xong, nghiêng người ngồi xuống ghế con, cười giới thiệu với Minh Phỉ: Phu nhân, ăn nhiều móng heo hầm táo đỏ đậu phộng một chút, bổ huyết dưỡng nhan.
Minh Phỉ gắp một miếng móng heo ngon mắt cho bà ta, cười nói: Vậy ma ma liền ăn nhiều một chút.
Hoa ma ma có chút chột dạ, nghĩ lại, chính mình cũng không có làm gì sai. Cũng đúng lý hợp tình mà ăn.
Nán lại ăn cơm xong, Minh Phỉ lại hẹn riệng Hoa ma ma cùng đi tản bộ, thuận tiện cho Truy Phong ăn, lại mang Truy Phong về giữ nhà.
Ma ma, lúc trước Tử La, Tử Lăng, Mai Tử đều đã tới cám tạ ta, nói là canh ba ba uống rất ngon, trứng chưng cũng rất vừa lửa, rau củ cực kỳ tươi mới, nấm hương rất thơm. Minh Phỉ cười hái một đóa dạ hương xuống, cài lên vạt áp Hoa ma ma.
Hoa ma ma không chút hoang mang, cười nói: Mấy nha đầu tham ăn này, thế mà lại mang ra ăn cùng nhau. Chuyện này cũng không liên can tới bà, rõ ràng là bà đã chia ra thưởng cho các nàng, ai kêu các nàng trộn lại làm gì.
Minh Phỉ kéo giọng hô một tiếng: Ma ma...
Hoa ma ma nhếch miệng, giương mắt nhìn Minh Phỉ: Phu nhân đừng nên mềm lòng.
Minh Phỉ thấy bà không chút nào né tránh mà thừa nhận chuyện này, cũng thu hồi thần sắc vui cười, thật sự mà nói: Ma ma, còn chưa tới nông nỗi kia.
Hoa ma ma nói: Người không có lòng hại hổ nhưng hổ lại có tâm hại người!
Ma ma, ta biết người thật tâm muốn tốt cho ta. Nhưng mà, hiện tại tình thế chưa định, thật sự hơi sớm. Thật sự đến nông nỗi kia, ta cũng không phải loại người cứ mặc người khác khi dễ. Nàng không còn là người tốt bụng như trước kia nữa, nhưng vẫn còn chưa tới mức có thói quen động một chút là hại người.
Hoa ma ma thấy ánh mắt Minh Phỉ kiên định, không chút nào thoái nhượng, cuối cùng lui bước, Vâng, toàn bộ mặc cho phu nhân quyết định. Trong lòng vẫn cố ý cho qua.
Minh Phỉ thấy bà nhượng bộ nhanh như vậy, biết bà không
Hoa ma ma nói: Mấy thứ này đều bỏ đi thì thật đáng tiếc, không bằng lão nô cho người dưới ăn phần còn lại, cứ chia ra thưởng cho mấy nha hoàn ăn, liền không có việc gì rồi.
Minh Phỉ đồng ý, Hoa ma ma tiện thể uống vào một chén canh ba ba nhỏ, Kim Trâm lại ăn thịt băm chưng trứng, tiếp theo mang đi thưởng cho người khác.
Không lâu sau, Tử Lăng, Tử La hưng phấn tiến vào hành lễ với Minh Phỉ nói lời cảm tạ, nói là canh ba ba hảo uống ngon, thịt băm chưng trứng cũng rất vừa lửa, rau dền cực kỳ tươi xanh, nấm hương rất thơm. Minh Phỉ có chút sững sờ, sau khi Tử Lăng cùng Tử La đi không lâu, Mai Tử cũng đến đây, lời nói cũng không sai biệt lắm, vẫn gián tiếp biểu đạt trung tâm.
Minh Phỉ tức cười, thì ra Hoa ma ma nói chia ra thưởng cho người khác chính là thưởng cho mấy nha hoàn có dấu hiệu uy hiếp đến nàng à? Bất quá nói ra, cũng do Minh Phỉ chính mình hồ đồ, bọn nha hoàn được thứ tốt, làm thế nào không chia nhau mà ăn? Chẳng qua khó có được khi nào mà hai Tử lại đồng ý cùng ăn chung với Mai Tử. Hoa ma ma cũng thật là lợi hại, chỉ thưởng hai Tử thì họ khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái, thêm vào một Mai tử, liền tiêu được mối nghi ngờ.
Minh Phỉ không khỏi lắc đầu: Hoa ma ma này.
Kim Trâm cười nói: Tất cả Hoa ma ma làm đều là vì nghĩ cho phu nhân.
Minh Phỉ không hé răng, cho dù Hoa ma ma vì muốn tốt cho nàng, nhưng cũng quá tự chủ trương rồi. Cuối hạ quyết tâm nói chuyện rõ ràng với Hoa ma ma mới được, chỉ là lời này phải nói dễ nghe, vừa để Hoa ma ma biết lợi hại, vừa muốn trong lòng Hoa ma ma không khó chịu.
Hoa ma ma mở cửa cho Đan Hà đang vô cùng cao hứng mang theo hộp đựng thức ăn tiến vào: Phu nhân, đêm nay làm cho ngài móng heo hầm đậu phộng táo đỏ, rau trộn đậu nành, cải trắng luộc, bí đỏ cuốn, ngài mau nhân lúc còn nóng mà ăn đi.
Minh Phỉ tiện thỉnh Hoa ma ma ngồi xuống cùng ăn: Một mình ta ăn không ngon miệng, ma ma ngồi xuống giúp ta ăn.
Hoa ma ma cười nói: Nào dám a, đây...
Ma ma không cần chối từ, ngồi xuống đi. Minh Phỉ liếc mắt ra hiệu với Kim Trâm, Kim Trâm khẩn trương đưa bát đũa lên, mạnh mẽ lôi kéo Hoa ma ma ngồi xuống: Ma ma quá khách khí, phu nhân bảo người ngồi xuống, người cứ an vị ngồi, nếu là có thể giúp phu nhân ăn nhiều một chút, chẳng phải là càng tốt sao?
Hoa bà tử nghe xong, nghiêng người ngồi xuống ghế con, cười giới thiệu với Minh Phỉ: Phu nhân, ăn nhiều móng heo hầm táo đỏ đậu phộng một chút, bổ huyết dưỡng nhan.
Minh Phỉ gắp một miếng móng heo ngon mắt cho bà ta, cười nói: Vậy ma ma liền ăn nhiều một chút.
Hoa ma ma có chút chột dạ, nghĩ lại, chính mình cũng không có làm gì sai. Cũng đúng lý hợp tình mà ăn.
Nán lại ăn cơm xong, Minh Phỉ lại hẹn riệng Hoa ma ma cùng đi tản bộ, thuận tiện cho Truy Phong ăn, lại mang Truy Phong về giữ nhà.
Ma ma, lúc trước Tử La, Tử Lăng, Mai Tử đều đã tới cám tạ ta, nói là canh ba ba uống rất ngon, trứng chưng cũng rất vừa lửa, rau củ cực kỳ tươi mới, nấm hương rất thơm. Minh Phỉ cười hái một đóa dạ hương xuống, cài lên vạt áp Hoa ma ma.
Hoa ma ma không chút hoang mang, cười nói: Mấy nha đầu tham ăn này, thế mà lại mang ra ăn cùng nhau. Chuyện này cũng không liên can tới bà, rõ ràng là bà đã chia ra thưởng cho các nàng, ai kêu các nàng trộn lại làm gì.
Minh Phỉ kéo giọng hô một tiếng: Ma ma...
Hoa ma ma nhếch miệng, giương mắt nhìn Minh Phỉ: Phu nhân đừng nên mềm lòng.
Minh Phỉ thấy bà không chút nào né tránh mà thừa nhận chuyện này, cũng thu hồi thần sắc vui cười, thật sự mà nói: Ma ma, còn chưa tới nông nỗi kia.
Hoa ma ma nói: Người không có lòng hại hổ nhưng hổ lại có tâm hại người!
Ma ma, ta biết người thật tâm muốn tốt cho ta. Nhưng mà, hiện tại tình thế chưa định, thật sự hơi sớm. Thật sự đến nông nỗi kia, ta cũng không phải loại người cứ mặc người khác khi dễ. Nàng không còn là người tốt bụng như trước kia nữa, nhưng vẫn còn chưa tới mức có thói quen động một chút là hại người.
Hoa ma ma thấy ánh mắt Minh Phỉ kiên định, không chút nào thoái nhượng, cuối cùng lui bước, Vâng, toàn bộ mặc cho phu nhân quyết định. Trong lòng vẫn cố ý cho qua.
Minh Phỉ thấy bà nhượng bộ nhanh như vậy, biết bà không
/607
|