Edit: hoada
Hai nha đầu này cũng thật có ý tứ. Dù là người mới đến nhưng một người thì dám dùng lí lẽ hùng hồn đến phòng bếp quơ chân múa tay, còn một người thì chẳng khác nào địa đầu xà, gặp phải khiêu khích nhưng mặt không biến sắc mà còn tràn đầy tươi cười. Khi Minh Phỉ buông đũa xuống thì cũng không đứng yên, hai người đều dâng lên tất cả mọi thứ một chút, không nhiều không ít, vừa lúc chia đều thành hai phần, nàng tán dương: “Bánh bao chay không tệ, cháo trứng muối thịt nạc cũng rất ngon. Sáng mai cũng làm những món ăn thanh đạm như thế này đi.”
Cung Viễn Hòa nghe vậy thì nhìn Minh Phỉ, rất rõ ràng là cháo thịt nạc trứng muối ăn cũng không ngon lắm, sao khẩu vị của nàng lạ vậy? Nhưng thấy hai nha hoàn đứng bên cạnh nên hắn cũng không có nhiều lời, hắn để đũa xuống đưa tay ra muốn lấy trà để súc miệng. Lập tức Bạch Lộ dâng lên môt li trà, Cung Viễn Hòa mới vạch trần nắp trà thì Tử Lăng cũng liền đưa tới một li trà khác: “Đại gia, li trà này không nóng không lạnh, rất vừa miệng.”
Bạch Lộ giận tím mặt, nàng cũng không phải là người không biết phục vụ, chẳng lẽ không biết nước trà súc miệng thích hợp nhất là không nóng không lạnh sao? Nếu không phải là ở trước mặt Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ thì nàng hận không lập tức ném tách trà vào mặt Tử Lăng.
Cung Viễn Hòa thấy vẻ mặt nhàn ddlqd nhạt của Minh Phỉ, thấy vậy mà vẫn chưa từng nhìn qua Tử Lăng, trong lòng hắn không khỏi có chút phiền não, hơi nhíu chân mày: “Nếu là thích hợp sao ngươi không đưa trước cho thiếu nãi nãi? Thật không có ánh mắt!”
Tử Lăng ngẩn người, vội vàng đưa trà cho Minh Phỉ, “Thiếu nãi nãi, nô tỳ cũng đã thay ngài chuẩn bị trà rồi.”
Minh Phỉ bình thản, ung dung nhận lấy, nhìn Cung Viễn Hòa khẽ mỉm cười: “Người nào trước người nào sau mà không phải giống nhau? Có như vậy mà cũng mắng chửi người khác?”
Tử Lăng nghe vậy, mắt hoe đỏ, có vẻ bị uất ức lắm.
Cung Viễn Hòa lên tiếng: “Ăn có bữa cơm cũng có nhiều người vây quanh như vậy, không bực mình sao được? Nếu rảnh rỗi không có việc gì làm, không bằng đi quét sân đi, sân rụng đầy lá cây cánh hoa, cũng không biết các ngươi ăn xong rồi làm gì?”
Mới sáng sớm đã phát giận, Tử La và Tử Lăng thấy vậy cũng có chút giật mình, cả hai lập tức nhìn về phía Minh Phỉ. Minh Phỉ mỉm cười đứng dậy: “Dọn dẹp tất cả rồi giải tán đi, sắc trời cũng không còn sớm nữa, nên ăn cơm thì ăn cơm, cơm nước xong thì ta có việc muốn giao cho các ngươi làm.”
Thiếu nãi nãi mới vào cửa, dĩ nhiên là muốn lập uy, Tử La và Tử Lăng cũng có chút thấp thỏm không yên, vội hành lễ lui ra ngoài.
Sau khi ăn cơm nước xong, Minh Phỉ nói Đan Hà gọi thê tử của Vương Thiên mời tất cả người trong nhà tới, còn mình và Cung Viễn Hòa thì ngồi trong phòng xem hết sổ sách trong nhà, sau đó lấy ra hai trọng điểm nói với Cung Viễn Hòa: “Trong nhà của chúng ta có tổng cộng tất cả tám nha hoàn lớn nhỏ, thực ra như vậy là quá nhiều, ta suy nghĩ muốn tìm chút chuyện cho các nàng làm.
Người làm quá nhiều thì trả tiền công cũng không ít, sau khi mở thêm phòng bếp nhỏ thì ta cần để ý đến chuyện của phòng bếp hơn, ta thấy Tử Lăng am hiểu thêu thùa may vá, sau này những chuyện thêu thùa may vá thì đều giao cho nàng, bình thường chỉ chuyên làm đồ cho hai chúng ta, nhưng khi trong phủ muốn làm thêm quần áo sẽ để cho mấy ddlqd người khác lúc nhàn rỗi làm cùng với nàng ta, như vậy cũng có thể tiết kiệm được một số tiền lớn.”
Cung Viễn Hòa không ngờ rất nhanh nàng đã có tính toán như vậy, hắn rất vui mừng: “Nàng không cần chuyện gì cũng nói với ta, nàng làm việc ta cực kì yên tâm, tất cả nàng thấy sao hợp thì làm. Khi nào cần ta ra mặt thì nàng nói với ta một tiếng là được.”
Minh Phỉ nói: “Có chút chỗ mấu chốt hay là muốn thương lượng trước với chàng mới được. Có thể để Vương Thiên đi mua thịt cá, phòng bếp cũng tính toán giao cho vợ hắn trông nom, nhưng ở ngoại viện thì cần có một người khác làm đại quản sự. Người này, miệng lưỡi không chỉ phải có chút khôn ngoan, còn phải quen thuộc tình hình trong nhà, lại có lòng trung thành với chúng ta, còn biết tất cả những việc cấm kị lớn nhỏ trên chốn quan trường nữa mới được. Người như vậy chàng có thể thấy người nào thích hợp không?”
“Ai… Muốn tự lập môn hộ thật phiền toái.” Cung Viễn Hòa thở dài, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta ngược lại nhớ đến một người, đó là Tiết Minh Qúy, là thị tì của mẫu thân ta, nhưng trước kia mắc sai lầm đã bị đuổi ra ngoài rồi, để hai ngày nữa ta đi tìm bà ấy, hỏi bà ấy xem bà ấy có bằng lòng hay không.”
Minh Phỉ lại cùng hắn tính toán một số chuyện khác trong viện, “Ý định của ta thì nên bắt đầu từ tường rào bên kia, các phòng ốc bên này của bức tường, chúng ta dùng khóa khóa hết tất cả lại, nếu phòng nào không có khóa thì mua ngay, phòng có khóa cũng đổi luôn, ai muốn đi vào phải có chìa khóa, chùm chìa khóa này đều do ta giữ. Không những vậy còn phải tìm mua mấy con chó ngoan, chúng ta nuôi thả. Đặc biệt là ở ngoài cổng sân nơi đó phải nhiều nuôi nhiều thêm mấy con. Nếu như bọn họ hỏi, thì chàng phải có trách nhiệm gánh cho ta. Một tân nương như ta không dám gây ồn ào với bọn họ đâu.”
“Yêu ghét phụ nữ có chồng!” Cung Viễn Hòa nghe vậy cười to: “Nàng yên tâm, dù là bà ta muốn gây náo loạn cũng không dám đâu, nhưng tất nhiên sẽ tìm cái cớ khác để gây chuyện.”
Minh Phỉ liếc
Hai nha đầu này cũng thật có ý tứ. Dù là người mới đến nhưng một người thì dám dùng lí lẽ hùng hồn đến phòng bếp quơ chân múa tay, còn một người thì chẳng khác nào địa đầu xà, gặp phải khiêu khích nhưng mặt không biến sắc mà còn tràn đầy tươi cười. Khi Minh Phỉ buông đũa xuống thì cũng không đứng yên, hai người đều dâng lên tất cả mọi thứ một chút, không nhiều không ít, vừa lúc chia đều thành hai phần, nàng tán dương: “Bánh bao chay không tệ, cháo trứng muối thịt nạc cũng rất ngon. Sáng mai cũng làm những món ăn thanh đạm như thế này đi.”
Cung Viễn Hòa nghe vậy thì nhìn Minh Phỉ, rất rõ ràng là cháo thịt nạc trứng muối ăn cũng không ngon lắm, sao khẩu vị của nàng lạ vậy? Nhưng thấy hai nha hoàn đứng bên cạnh nên hắn cũng không có nhiều lời, hắn để đũa xuống đưa tay ra muốn lấy trà để súc miệng. Lập tức Bạch Lộ dâng lên môt li trà, Cung Viễn Hòa mới vạch trần nắp trà thì Tử Lăng cũng liền đưa tới một li trà khác: “Đại gia, li trà này không nóng không lạnh, rất vừa miệng.”
Bạch Lộ giận tím mặt, nàng cũng không phải là người không biết phục vụ, chẳng lẽ không biết nước trà súc miệng thích hợp nhất là không nóng không lạnh sao? Nếu không phải là ở trước mặt Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ thì nàng hận không lập tức ném tách trà vào mặt Tử Lăng.
Cung Viễn Hòa thấy vẻ mặt nhàn ddlqd nhạt của Minh Phỉ, thấy vậy mà vẫn chưa từng nhìn qua Tử Lăng, trong lòng hắn không khỏi có chút phiền não, hơi nhíu chân mày: “Nếu là thích hợp sao ngươi không đưa trước cho thiếu nãi nãi? Thật không có ánh mắt!”
Tử Lăng ngẩn người, vội vàng đưa trà cho Minh Phỉ, “Thiếu nãi nãi, nô tỳ cũng đã thay ngài chuẩn bị trà rồi.”
Minh Phỉ bình thản, ung dung nhận lấy, nhìn Cung Viễn Hòa khẽ mỉm cười: “Người nào trước người nào sau mà không phải giống nhau? Có như vậy mà cũng mắng chửi người khác?”
Tử Lăng nghe vậy, mắt hoe đỏ, có vẻ bị uất ức lắm.
Cung Viễn Hòa lên tiếng: “Ăn có bữa cơm cũng có nhiều người vây quanh như vậy, không bực mình sao được? Nếu rảnh rỗi không có việc gì làm, không bằng đi quét sân đi, sân rụng đầy lá cây cánh hoa, cũng không biết các ngươi ăn xong rồi làm gì?”
Mới sáng sớm đã phát giận, Tử La và Tử Lăng thấy vậy cũng có chút giật mình, cả hai lập tức nhìn về phía Minh Phỉ. Minh Phỉ mỉm cười đứng dậy: “Dọn dẹp tất cả rồi giải tán đi, sắc trời cũng không còn sớm nữa, nên ăn cơm thì ăn cơm, cơm nước xong thì ta có việc muốn giao cho các ngươi làm.”
Thiếu nãi nãi mới vào cửa, dĩ nhiên là muốn lập uy, Tử La và Tử Lăng cũng có chút thấp thỏm không yên, vội hành lễ lui ra ngoài.
Sau khi ăn cơm nước xong, Minh Phỉ nói Đan Hà gọi thê tử của Vương Thiên mời tất cả người trong nhà tới, còn mình và Cung Viễn Hòa thì ngồi trong phòng xem hết sổ sách trong nhà, sau đó lấy ra hai trọng điểm nói với Cung Viễn Hòa: “Trong nhà của chúng ta có tổng cộng tất cả tám nha hoàn lớn nhỏ, thực ra như vậy là quá nhiều, ta suy nghĩ muốn tìm chút chuyện cho các nàng làm.
Người làm quá nhiều thì trả tiền công cũng không ít, sau khi mở thêm phòng bếp nhỏ thì ta cần để ý đến chuyện của phòng bếp hơn, ta thấy Tử Lăng am hiểu thêu thùa may vá, sau này những chuyện thêu thùa may vá thì đều giao cho nàng, bình thường chỉ chuyên làm đồ cho hai chúng ta, nhưng khi trong phủ muốn làm thêm quần áo sẽ để cho mấy ddlqd người khác lúc nhàn rỗi làm cùng với nàng ta, như vậy cũng có thể tiết kiệm được một số tiền lớn.”
Cung Viễn Hòa không ngờ rất nhanh nàng đã có tính toán như vậy, hắn rất vui mừng: “Nàng không cần chuyện gì cũng nói với ta, nàng làm việc ta cực kì yên tâm, tất cả nàng thấy sao hợp thì làm. Khi nào cần ta ra mặt thì nàng nói với ta một tiếng là được.”
Minh Phỉ nói: “Có chút chỗ mấu chốt hay là muốn thương lượng trước với chàng mới được. Có thể để Vương Thiên đi mua thịt cá, phòng bếp cũng tính toán giao cho vợ hắn trông nom, nhưng ở ngoại viện thì cần có một người khác làm đại quản sự. Người này, miệng lưỡi không chỉ phải có chút khôn ngoan, còn phải quen thuộc tình hình trong nhà, lại có lòng trung thành với chúng ta, còn biết tất cả những việc cấm kị lớn nhỏ trên chốn quan trường nữa mới được. Người như vậy chàng có thể thấy người nào thích hợp không?”
“Ai… Muốn tự lập môn hộ thật phiền toái.” Cung Viễn Hòa thở dài, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta ngược lại nhớ đến một người, đó là Tiết Minh Qúy, là thị tì của mẫu thân ta, nhưng trước kia mắc sai lầm đã bị đuổi ra ngoài rồi, để hai ngày nữa ta đi tìm bà ấy, hỏi bà ấy xem bà ấy có bằng lòng hay không.”
Minh Phỉ lại cùng hắn tính toán một số chuyện khác trong viện, “Ý định của ta thì nên bắt đầu từ tường rào bên kia, các phòng ốc bên này của bức tường, chúng ta dùng khóa khóa hết tất cả lại, nếu phòng nào không có khóa thì mua ngay, phòng có khóa cũng đổi luôn, ai muốn đi vào phải có chìa khóa, chùm chìa khóa này đều do ta giữ. Không những vậy còn phải tìm mua mấy con chó ngoan, chúng ta nuôi thả. Đặc biệt là ở ngoài cổng sân nơi đó phải nhiều nuôi nhiều thêm mấy con. Nếu như bọn họ hỏi, thì chàng phải có trách nhiệm gánh cho ta. Một tân nương như ta không dám gây ồn ào với bọn họ đâu.”
“Yêu ghét phụ nữ có chồng!” Cung Viễn Hòa nghe vậy cười to: “Nàng yên tâm, dù là bà ta muốn gây náo loạn cũng không dám đâu, nhưng tất nhiên sẽ tìm cái cớ khác để gây chuyện.”
Minh Phỉ liếc
/607
|