Hỉ Doanh Môn

Chương 135 - Chương 133

/607


Editor: Cà Rốt Hồng

Thấy Cung Viễn Hòa đứng dậy muốn đi, Chu di nương vội đẩy đẩy Cung Nhị phu nhân, lại đẩy Cung Viễn Trật: Nhị công tử, nhanh nhanh, còn không mau khuyên Đại công tử và Đại nãi nãi? Các vị là thân huynh đệ (huynh đệ ruột) từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiểu lầm nào mà không giải được?

Hôm nay nếu thật sự để cho hai người Cung Viễn Hòa, Minh Phỉ đi ra khỏi cửa chính Cung gia, chạy đi trọ ở khách điếm, chỉ sợ không đợi đến ngày hôm sau Cung gia sẽ trở thành trò cười cho cả Thủy Thành Phủ, Cung Nhị phu nhân và Cung Viễn Quý ngay lập tức sẽ vang danh vang dội. . . . . . Cung Viễn Trật không nghĩ tới Cung Viễn Hòa thật sự làm ra được như vậy, nhưng vì kế hoạch hôm nay, không thể không tận lực khuyên Cung Viễn Hòa mới được.

Cung Viễn Trật lập tức bỏ Cung Nhị phu nhân ra, bước nhanh về phía trước kéo Cung Viễn Hòa lại: Ca ca, huynh thật sự nhẫn tâm như vậy?

Cung Viễn Hòa nhìn hắn vẻ mặt đau xót: Nhị đệ, đệ xem đệ nói cái gì? Người nhà Cung gia chúng ta đơn bạc, vòng tới vòng lui cũng chỉ có mấy người thế này. Cứ cãi nhau như vậy, cho dù tình cảm có tốt hơn nữa cũng không chịu được giày vò. Ca ca cũng bởi vì không đành lòng, cũng sợ ầm ĩ đến mức không thu dọn được, cho nên mới muốn đi ra ngoài, nếu thẩm thật sự bị chọc tức, ta muôn lần chết không chối từ, làm sao không phụ lòng phụ thân, làm sao không phụ lòng các đệ? Đệ đừng khuyên nữa!

Cung Viễn Trật vội la lên: Huynh và tẩu tẩu có thể trở về phòng trước đi, nơi này để đệ xử lý. Đêm hôm khuya khoắc, không nên đi khách điếm gì đó, nhiều bất tiện.

Vẻ mặt Cung Viễn Hòa thương tâm nói: Thật ra ta cũng không sao cả, nhưng đệ xem tẩu tẩu đệ một chút, nàng đến bây giờ, bụng còn trống không. . . . . . Bộ dạng này của nàng, nếu thật sự trở về Thái gia, để cho người ta xem nàng thế nào, xem Cung gia chúng ta như thế nào? Đệ đừng khuyên nữa, ca ca biết đệ là người tốt, nhưng ca ca thật không dễ mới có thể thú (cưới) được một tẩu tẩu cho đệ, tất nhiên là không thể bảo nàng cứ như vậy trở về Thái gia.

Lời của Cung Viễn Hòa đã nhắc nhở Cung Viễn Trật, hắn bèn mang ánh sáng hi vọng nhìn về phía Minh Phỉ, chỉ thấy trên quần áo danh quý kia của Minh Phỉ dính đầy cơm và thức ăn, chật vật không chịu nổi, hai con mắt còn khóc đến đỏ bừng, đứng ở nơi đó bả vai run run, rất đáng thương. Nhìn giống như là một tiểu tức phụ (nàng dâu nhỏ) bị phu gia (nhà chồng) ức hiếp không có sức chống trả nào, không khỏi than thở một tiếng, cái này gọi là chuyện gì đây chứ?

Cung Viễn Hòa một bên tách tay Cung Viễn Trật ra, một bên kéo Minh Phỉ: Đi thôi, thừa dịp sắc trời còn sớm, Xan Hà Hiên còn chưa thu dọn, đi lấp đầy bụng trước, sau đó sẽ từ từ tìm khách điếm. Kim Trâm, nhanh đi giúp nãi nãi ngươi lấy bộ quần áo, rồi đi Xan Hà Hiên tìm chúng ta.

Kim Trâm nhìn sang Minh Phỉ trước, thấy Minh Phỉ không có ý phản đối, lập tức chạy như bay. Cung Tịnh Kỳ canh giữ ở cửa viện, sai người ngăn lại không thả, Kim Trâm nháy mắt với Hoa ma ma, Hoa ma ma lập tức kêu la, bên ngoài nhất thời nháo thành một đoàn.

Cung Viễn Trật gắt gao níu Cung Viễn Hòa không thả, quay đầu lại hết lời khuyên can Cung Nhị phu nhân: Mẫu thân, người nói một câu đi chứ. Nếu là hiểu lầm, cởi bỏ không phải là được rồi sao? Lại quay sang mắng Cung Viễn Quý: Ngươi thật sự là quá to gan lớn mật! Lại dám động thủ đánh tẩu tẩu, bình thường ngươi đọc sách đều ném vào trong bụng chó rồi hả? Phụ thân không có ở đây, ta thay phụ thân trừng phạt ngươi! Lập tức nhận lỗi với tẩu tẩu, rồi đi viết một trăm bài Đại Vũ! A, không, hai trăm bài đại tự (chữ to)! Rồi tiếp tục chịu phạt quỳ!

Cung Viễn Qúy đã sớm ỉu xìu, nghe thế căng giọng khóc lên: Ta không phải cố ý. Cái bàn không phải là ta lật lên!

Hắn khóc Minh Phỉ cũng khóc theo, chỉ có điều một người gào khóc, một người nhỏ giọng nức nở. Minh Phỉ vừa khóc vừa nhìn lén vẻ mặt của mọi người, chỉ thấy Cung Nghiên Bích nắm khăn đứng ở trong ánh đèn, mắt nhìn chung quanh, vẻ mặt đều là khẩn trương sợ hãi, mơ hồ lại hàm chứa một chút khinh thường cùng vui sướng khi người gặp họa.

Cung Tuyển Khoa cau mày đứng ở trong một góc khuất, nhàn nhạt nhìn đèn lồng trong góc phòng, giống như đều nhìn tất cả ở trong mắt, lại giống như hết thảy đều không có ở trong mắt, rất xa cách, cũng rất khinh thường.

Mà Chu di nương thì đang đỡ Cung Nhị phu nhân đứng ở ngay giữa phòng, gương mặt lo âu và sợ hãi, thỉnh thoảng nhỏ giọng khuyên nhủ Cung Nhị phu nhân, vẻ mặt của Cung Nhị phu nhân giận đến đỏ bừng, ngực phập phòng kịch liệt, tay nắm chặt khăn cũng run rẩy không ngừng, có thể thấy được thật sự tức không nhẹ.

Ước chừng là lời nói của Chu di nương có chút tác dụng, Cung Nhị phu nhân thở một hơi thật sâu, đứng thẳng lên, lạnh lùng nhìn Cung Viễn Hòa: Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào mới chịu bỏ qua cho lão Tứ? Hắn chính là thân đệ đệ (em trai ruột) của ngươi! Còn mấy đệ đệ muội muội của ngươi nữa, cũng còn chưa có gả cho người ta, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn phá hủy thanh danh của nhà chúng ta, nhất định đuổi tận giết tuyệt mới hài lòng?

Cung Viễn Hòa châm chọc cười một tiếng: Thẩm nói lời này. . . . . . Chất nhi vạn phần không dám nhận. Nói đến vấn đề huynh đệ ruột, chất nhi thật sự có mấy câu không thể không nói. Bàn về công, lúc trước tổ phụ tổ mẫu để cho phụ thân thừa tự hai nhà, đó là văn kiện ở quan phủ, cho nên ta mới gọi thẩm là thẩm, nhưng, chất nhi cũng không vì vậy liền bỏ quên công ơn nuôi dạy của thẩm đối với chất nhi, chuyện đó trọn đời không dám tương vong. Về tư, Tứ đệ và ta đích xác là thân máu mủ, nhưng người xem một chút hắn làm chuyện như thế với tẩu tẩu hắn, bảo ta làm sao nói cho phải đây? Phàm là trong lòng hắn thật sự đối đãi ta như thân ca ca, đối đãi với thê tử ta như thân tẩu tẩu, có dám như thế không? Hắn chỉ là một hài tử tám tuổi còn như vậy, trong lòng hạ nhân trong phòng này sẽ nghĩ như thế nào? Người cũng đừng trách chất nhi đa tâm, sự thật chính là như thế! Sáng nay chất nhi tới đây thỉnh an người, xin người chủ trương đại lễ, người bị bệnh, chất nhi và chất nhi tức phụ (cháu trai và cháu dâu) thật lòng đau lòng người, muốn vì người phân ưu, người lại kéo tới phương diện tài sản, nói từng từ đâm thẳng vào tim gan! Mang một mảnh hảo tâm của chất nhi nói thành lòng lang dạ sói, hiện tại ngay trước mặt người cả nhà chất nhi hỏi một câu, chất nhi có nửa câu gì đề cập tới tài sản hay sao? Như vậy thật đả thương người, nhưng phàm là người, cũng sẽ lạnh thấu tâm. Nói cho cùng, vốn là chất nhi và chất nhi tức phụ của người suy nghĩ, cho rằng thật lòng bỏ ra sẽ có hồi báo. Nhưng đáng tiếc thay. . . . .

Không nói nữa. Cung Viễn Hòa khổ sở xoa mắt, nhìn về phía Cung Viễn Trật, Nhị đệ, tình cảm giữa ta và đệ cho tới bây giờ đều tốt, ca ca cũng không muốn làm đệ khó xử. Hôm nay, nếu ca ca ra khỏi cánh cửa này, chính là đuổi tận giết tuyệt, không để ý đến tình cảm tay chân, không thể bỏ qua cho Tứ đệ; nếu không đi, để thẩm thấy ta rồi lại tức giận, thương tổn thân thể, là bất hiếu; càng có lỗi với đại tẩu đệ, thiếu Thái gia một câu trả lời hợp lý, là bất nghĩa. Đệ hãy cho ca ca một chủ ý, xem làm thế nào mới tốt?

Trong lòng Cung Viễn Trật đã sớm có tính toán, Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ sớm muộn gì cũng sẽ phân đi ra, khẳng định là có ý định này. Mặc dù đột nhiên gây rối loạn, nhưng cũng sẽ không phải hiện tại muốn kéo ra xin xỏ. Thứ nhất trong lúc vội vàng, Cung Trung Tố không ở đây, làm sao kéo ra rõ ràng? Thứ hai coi như bọn họ thật sự muốn, cũng vẫn biết sợ người khác nói bọn họ nóng lòng, lời ong tiếng ve. Vì vậy tính toán của hai người hẳn là không muốn cùng bọn họ chen lấn sinh hoạt, không muốn nhận cơn tức giận không đâu của Cung Nhị phu nhân. Kết hợp với hành động ban ngày ban mặt hai người ăn thức ăn từ bên ngoài, hắn mơ hồ đoán được, chắc là mưu cầu của hai người chính là muốn lập phòng bếp khác trước.

Tuy rằng Cung Viễn Trật nghĩ được tới




/607

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status