Hỉ Doanh Môn

Chương 130 - Chương 128

/607


Edit: Thu Lệ

Thứ nhất là bố trí nhiệm vụ, quả nhiên là rất cần nàng! Minh Phỉ lấm lét nhìn trái phải một chút, xác định không có người khả nghi, nhỏ giọng hỏi hắn: Đã như vậy, tại sao chúng ta phải qua bên kia? Cho dù là muốn tạ ơn nuôi dưỡng của bà ta, nhưng chúng ta cũng nên ở trong này bố trí linh vị, lạy bà bà(mẹ chồng) trước mới đúng.

Cung Viễn Hòa nghiêm trang: Nàng nói rất đúng, cho nên chúng ta không phải đi kính trà cho bà ta, mà là đi mời bà ta tới đây chứng kiến chúng ta tế bái mẫu thân. Bà ta nuôi ta lớn lên, cho nên chúng ta không thể tùy tiện phái một người qua đó mời bà ta được, mà phải đích thân đi mời mới xem là hết lễ độ.

Chàng đã chuẩn bị xong hết rồi? Minh Phỉ rất hoài nghi, mấy người bên cạnh hắn có thể làm tốt chuyện này hay không.

Cung Viễn Hòa nói: Đó là dĩ nhiên, đây là một chuyện lớn, không được qua loa. Nếu Cung Nhị phu nhân hiểu lễ tri lễ, chuyện này vốn nên do bà ta chuẩn bị xong trước đó rồi, mà không phải do d/đ'l;q'd chính hắn tới chuẩn bị. Nhưng nếu Cung Nhị phu nhân chưa từng chuẩn bị, điều đó có nghĩa bà ta còn si tâm vọng tưởng muốn uống ly trà này của Minh Phỉ.

Minh Phỉ nhìn thái độ ngày hôm qua của Cung Nghiên Bích và thái độ sáng nay của mấy ma ma kia, cũng biết Cung Nhị phu nhân nhất định đã suy nghĩ muốn đè hắn áp một cái. Nàng cũng không sợ, nhìn dáng vẻ Cung Viễn Hòa đã có dự tính trong lòng, chỉ cần đi theo xem kịch vui là đủ rồi.

Nàng thật tò mò: Ta còn nhớ lúc trước công công muốn cầu hôn Viên Mai Nhi cho chàng, sau đó đã bị quấy nhiễu. Lần này ta cũng cho rằng là sẽ bị quấy nhiễu, ít nhất cũng gây ra chút không vui vẻ, tại sao lại thuận lợi bất ngờ như vậy?

Cung Viễn Hòa nhìn nàng cười: Cầu hôn Viên Mai Nhi? Có sự việc này sao? Sao ta lại không biết? Nàng biết từ đâu?

Minh Phỉ lần lượt kể lại chuyện lúc trước đi Viên gia thưởng hoa Mẫu Đơn, bị Cung Nghiên Bích và Viên Mai Nhi bức bách như thế nào, cười nói: Sau đó, Viên Mai Nhi trăm phương ngàn kế muốn đến chỗ ta nhìn Truy Phong, kết quả bị Truy Phong hù dọa đến chạy về nhà, chật vật muốn chết, vì thế ta không thể không đến nhà nàng ta nói lời xin lỗi.

Cung Viễn Hòa cười: Là nàng cố ý chứ gì? Như vậy không được, Viên gia lại vẫn muốn tốt, nhưng hắn cũng sẽ bị người ta ghét bỏ, đây là đạo lí gì hả?

Minh Phỉ không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ cười: Chàng đoán xem?

Không cần đoán, ta hiểu nàng chính là vật nhỏ lòng dạ hiểm độc. Cung Viễn Hòa lắc đầu mà thở dài. Nàng nói xem vận số nàng tốt bao nhiêu mới gặp được ta, nếu không ngày nào đó diện mạo thật của nàng bị người ta đoán được, nàng nói xem sẽ thảm cỡ nào hả?

Không phải chàng để ý ta chỉ vì điểm này sao? Chàng thì có gì tốt chứ? Minh Phỉ hừ một tiếng, đưa mắt liếc Cung Viễn Hòa. Nàng vốn muốn nói, nếu như là người kia, nàng vĩnh viễn đều sẽ chỉ là d/đ'l;q'd Thái Minh Phỉ hiền lương thục đức, lời đến bên miệng, cuối cùng là không muốn chọc hắn mất hứng, ngược lại vểnh khóe môi, nhìn qua ngược lại càng giống như một cô nương đang làm nũng vậy.

Quả nhiên, Cung Viễn Hòa rất yêu thích giọng nói và vẻ mặt này của nàng, thừa dịp đám người Kim Trâm không chú ý, cười gian nhéo nàng một phen, nhỏ giọng nói: Vậy nàng thích ta là món đồ tốt hay món đồ không tốt?

Minh Phỉ nghiêm túc quan sát hắn một cái: Chàng rõ ràng không phải là một món đồ!

Xì. . . . . . Phía sau mấy nha đầu nhịn không được, bật cười một tiếng.

Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Cung Viễn Hòa, Minh Phỉ nghiêm túc bổ sung: Chàng rõ ràng là phu quân của ta, sao gọi là vật?

Cung Viễn Hòa cười như không cười nhìn nàng một cái, cũng không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ nói: Đã đến lúc rồi, để cho người ta đợi quá lâu cũng không hay. Lôi kéo tay nàng thật chặt bước nhanh về phía trước.

Lại nói Cung Nhị phu nhân, sau khi nghe bà từ đi lấy khăn thử lạc hồng(*) trở lại bẩm báo Cung Viễn Hòa bảo gọi Minh Phỉ là đại nãi nãi, cười lạnh một tiếng, đưa ánh mắt ném tới hộp tiền trên màn, chán ghét nói: Lấy đi!

(*): Chính là khăn hứng lấy máu trinh, được dùng trong đêm tân hôn cổ đại hoặc là sử dụng trong lần đầu tiên phi tử thị tẩm.

Phía sau bà ta, một phụ nhân hơn ba mươi tuổi mặc một cái áo màu xanh biếc, thấy vẻ mặt bà ta không tốt, vội cho bà tử này một ánh mắt, hai tay đưa lên một chén trà: Xin phu nhân uống ngụm trà trước cho bớt giận, không đáng giá để tức giận.

Cung Nhị phu nhân uống một ngụm trà, Phi! một tiếng phun ra, lạnh lùng nói: Đây là ai pha trà? Nồng như vậy, chưa từng thấy qua lá trà sao?

Phụ nhân kia biết tâm tình bà ta không tốt, cho nên nhìn cái gì cũng phiền, liền cười theo nói: Đều do tỳ thiếp không tốt, tỳ thiếp sẽ đi rót ly trà khác. Nàng mới vừa nhận lấy ly trà, liền bị Cung Nghiên Bích lấy qua. Di nương, để con pha.

Phụ nhân kia từ ái nhìn Cung Nghiên Bích cười nhẹ một tiếng, lấy một tấm khăn ngồi chồm hổm trên mặt đất, lâu sạch nước trà mà Cung nhị phu nhân vừa mới phun, Cung Nghiên Bích đang cầm mới pha trà đi vào, nhìn phụ nhân ngồi chồm hổm trên mặt đất không ngừng lau chùi và Cung Nhị phu nhân đanh mặt tức giận, cao cao tại thượng, vẻ mặt hết xanh lại trắng, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên với nụ cười sáng lạn trên mặt: Mẫu thân, mời ngài dùng trà.

Cung Nhị phu nhân cầm ly trà mới được đưa tới, trên khuôn mặt trắng nõn có vẻ đỏ không bình thường, sau khi nhìn vào trong viện đến mấy lần cũng không thấy người tới, rốt cuộc giận dữ, Sao bây giờ còn chưa tới? Ha ha, các ngươi nhìn, quả nhiên không phải là ruột thịt của mình, chịu nhìu đau khổ nuôi hắn lớn lên, hắn làm quan, lại cưới nàng dâu cho hắn, ngay cả một ly trà ta cũng không xứng để uống?

Mọi người liếc nhau một cái, đều không dám trả lời, nói lý lẽ này phòng nào thuộc phòng nấy, làm thẩm dù sao cũng không nên uống chén trà tân nương tử của tức phụ nhi, nhưng Cung Nhị phu nhân nuôi lớn Đại công tử, uống ly trà này cũng như qua được đi, nhưng không uống cũng không tính là gì, cái này phải xem người ta muốn làm thế nào, không nên đánh nhau, người ta không thèm nể mặt mũi cũng chỉ có thể nội thương.

Cung Viễn Trật và Cung Tịnh Kỳ đi tới cửa chỉ nghe thấy Cung Nhị phu nhân ở bên trong nổi giận, không khỏi cùng nhau thở dài, Cung Viễn Trật cau mày nói: Chuyện gì vậy, gần đây càng thích lên cơn. Hận không được ngày ngày chôn trong sách, nhìn thấy ta là ép, phiền chết được, ta không đi! Xoay người muốn đi.

Từ sau năm ngoái tha thương ứng thí chưa từng được thông qua, tính khí của Cung Nhị phu nhân liền bộc phát quái dị, vừa nhìn thấy hắn là bắt đầu quở trách, hỏi hắn rốt cuộc là so với Cung Viễn Hòa, hắn thiếu đi ngón tay hay sợi gân nào, làm sao lại không bằng người ta đây? Tiếp đó, Cung Viễn Hòa lại trở về Thủy thành phủ nhậm chức, tuy chức quan không lớn nhưng lại làm cho Cung Nhị phu nhân mỗi ngày như nghẹn ở cổ họng.

Càng thêm tức giận đó là, không thể phát lên người Cung Viễn Hòa, dù là phát ra ngay trước mặt Cung Viễn Hòa, hắn cũng có bản lãnh âm thầm sặc trở lại, Cung Nhị phu nhân dĩ nhiên chỉ có thể xả tức giận lên người Cung Viễn Trật, một lúc sau, hai mẫu tử lại giống như kẻ thù.

Cung Tịnh Kỳ vội vàng kéo Cung Viễn Trật: Haiz, ta nói huynh, hôm nay là ngày gì, huynh không ở đậy sao được?

Cung Viễn Trật tức giận lắc lắc áo khoác ra, nói: Đại ca vốn chính là đích tôn, theo lý nên ở bên kia tế bái Đại bá mẫu trước rồi mới tới đây, bà ấy gấp cái gì? Lạy là người ta cho bà ấy thể diện, không lạy cũng không sao, bà ấy. . . . . .

Cung Tịnh Kỳ vội vàng đưa tay bịt miệng của hắn lại, len lén nhìn bên trong một cái, nhỏ giọng mắng: Huynh lại nổi điên, lời này mà huynh cũng có thể nói hay sao?

Vừa dứt lời, bên trong đã vang lên tiếng đập ly trà, Cung Nhị phu nhân the thé nói: Nghiệt súc! Ngươi nói cái gì? Ta chính là sinh ra tên nghiệt tử không có


/607

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status