Hỉ Doanh Môn

Chương 127 - Chương 125

/607


Edit: Thảo My

Lại không bàn về Hồ Thị và Thái Quang Nghi làm ầm ĩ như thế nào, bên này Minh Phỉ không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ nhân lúc còn đang ở nhà an bài tốt không nhiều chuyện trong cuộc sống của Minh Ngọc.

Nàng chung quy rốt cuộc vẫn không thể bảo hộ Minh Ngọc ở sau người, nàng ra khỏi nơi này, Thái Quang Đình không ở nhà, Minh Ngọc cũng chỉ có thể một mình đối mặt với cái gia đình phức tạp này.

Ít nhiều Minh Ngọc vẫn quan hệ không tệ với chỗ Trần thị, chỉ cần Trần thị dẫn nàng đi Đăng Châu, sẽ không có người có thể làm gì nàng. Cho dù như thế, Minh Phỉ vẫn gọi Minh Ngọc và Chu ma ma đến, dặn dò tất cả mọi chuyện mình có thể nghĩ tới mấy lần. Trần thị có thể hiểu được tâm tình của Minh Phỉ, cười làm bảo đảm, nói nhất định sẽ mang theo Minh Ngọc bên người, chăm sóc thật tốt.

Đảo mắt mùa xuân mở ra, đến trong tháng tư, buổi tối thứ năm trước ngày Minh Phỉ thành thân, Thái Quang Đình lại mang theo Hàm Dung trước dự liệu phong trần chạy về, mang theo hai rương lớn y phục lưu hành nhất trong kinh thành hoàn cấp cho Minh Phỉ. Đến thời điểm đã vào đêm, hai tỷ muội Minh Phỉ đã ngủ, Trần thị còn đang đối chiếu sổ sách, nghe nói hai người trở lại, mau chóng gọi người nghênh đón vào cửa, cười nói: Cũng không báo trước, cái gì cũng không có chuẩn bị. Vội vàng cho người thu dọn gian phòng, lại bảo phòng bếp nhóm lửa nấu cơm.

Lúc đầu không biết có thể xin nghỉ được hay không, cho nên không dám viết thư. Xin nghỉ, lại ngày đêm đi gấp, có lẽ thư cũng sẽ không đi nhanh hơn chúng ta, vì vậy liền không báo. Thái Quang Đình không để ý trà nóng trong tay, vội vàng rót thêm một ly lớn, hài lòng nói: Vẫn là trong nhà thoải mái, may mà đuổi kịp, ta mang tới quần áo sau này đưa qua vừa lúc với thời điểm đưa đồ cưới.

Trần thị thấy hắn đối với Minh Phỉ tốt như vậy, không phải không hâm mộ, chỉ hy vọng tương lai hắn cũng có thể đối với Thái Quang Hoa tốt như vậy, liền cười nói: Đúng lúc, ngày mai các ngươi giúp ta nhìn xem, ta chuẩn bị những thứ này làm đồ cưới cho Minh Phỉ như thế nào, thừa dịp còn có chút thời gian, nếu như kém cái gì cũng bổ sung được.

Sáng sớm ngày thứ hai liền tự mình dẫn Thái Quang Đình và Hàm Dung cùng nhau nhìn đồ cưới của Minh Phỉ: 64 món, mặc dù không bằng những thứ hơn một trăm món kia, nhưng cũng là toàn bộ đồ cưới. Ta muốn, chỉ cần lót chừng áo hay chăn bên trong là đủ rồi, không cần quá khoa trương, dù sao phụ thân ngươi và ngươi cũng làm quan, vẫn là không cần quá chói mắt là tốt. Vừa nói vừa mang đồ trang sức, vật liệu may mặc, khế đất loại đồ vật quan trọng lật cho hai người xem.

Thái Quang Đình gật đầu tán thành: Mẫu thân cực khổ rồi.

Hàm Dung theo ở phía sau rất bình tĩnh kiểm tra, xác nhận quả nhiên đều là đồ tốt, trang sức bên trong hộp trang sức đều là vàng mười bạc ròng, ngọc tốt trân châu tốt, cái rương vật liệu may mặc nhét đầy ắp, tay cũng không xuyên xuống. Về phần đồ cổ giống như vũ họa cũng không nhiều, nhưng cũng là tinh phẩm, cũng không phải qua loa cho xong.

Giường, bàn trang điểm, bàn, tủ, rương cùng gia cụ quan trọng dùng gỗ lim cùng một màu, lại nhìn bức tranh thêu, hấp dẫn nhất ánh mắt nàng là một cái chăn bách tử thiên tôn (nhiều con cháu), trên gấm đỏ thẫm thêu hơn trăm hình tất cả đều là anh ấu nhi (trẻ sơ sinh), tú công vô cùng tinh xảo, không phải trên thị trường tùy tiện mà có thể mua được cái loại vật hợp với tình hình.

Trần thị thấy Hàm Dung cẩn thận kiểm tra chăn được chọn, cười nói: Ta không có đồ gì cho nàng, tấm chăn này là ba năm trước mời người bắt đầu thêu, một đồ may mắn. Minh Ngọc cũng có.

Hàm Dung chân thành nói: Từ trước đến nay Quang Đình nói mẫu thân đối với huynh muội bọn họ tốt giống như cốt nhục thân sinh, hôm nay nhi tức đúng là mở mang kiến thức rồi. 64 món đồ cưới này, đích xác là áo hay chăn lót bên trong rất đủ, nhìn ra được Trần thị thật sự tốn rất nhiều tâm tư.

Giống cốt nhục thân sinh là tốt, đó là không thể nói rõ, bằng không cũng sẽ không về mặt kinh tế tìm cách gạt mở Thái Quang Đình, chỉ là đứng ở góc độ Trần thị nhìn, có thể bảo vệ hai tỷ muội Minh Phỉ như vậy, cũng coi là cực tốt. Lời nói bùi tai ai đều thích nghe, Trần thị nở nụ cười một phen: Hẳn là, không nói những lời nói xa lạ này. Trong lòng cũng âm thầm cảm thán, Hàm Dung này hơn nửa năm, mồm miệng lưu loát hơn ngày trước, cái người mang theo điểm tính cách chân chất trở nên khôn khéo rất nhiều.

Thái Quang Đình vuốt ve một cái trâm ngọc bích có hoa văn hoa mai Trương thị lưu lại trong tráp trang sức của Minh Phỉ, cực kỳ xúc động nói: Buổi chiều hôm nay ta muốn mang Minh Phỉ cùng Minh Ngọc đi bái tế mẫu thân. Vài năm nay ta cũng chưa có thể về nhà bái tế nàng, trong lòng cực kì áy náy. Chuyến đi này, cũng không biết ngày nào mới có thể trở về. Người mẹ này, là chỉ Trương thị.

Trần thị vội nói: Phải, phải, lần đầu tiên Hàm Dung trở lại, là nên đi dâng hương dập đầu với tỷ tỷ. Vậy ta gọi người đi chuẩn bị. Thời điểm Trần thị gọi tiếng tỷ tỷ rất trôi chảy, không có tí ti dừng lại, nàng mới không cần tranh những thứ này với một người chết.

Trần thị đợi phía sau, Thái Quang Đình vuốt ve di vật của Trương thị và nói với Hàm Dung: Trước kia khi mẫu thân còn sống ta chỉ cảm giác mỗi ngày nàng quản ta quản quá nghiêm khắc, thế này không thể, như vậy không được, còn nhỏ tuổi mượn cây gậy buộc ta đọc sách viết chữ. Lúc thấy nàng khóc, lại cảm thấy được nàng uất ức, vừa yêu thương nàng, nhưng đợi đến nàng thật sự không có ở đây, ta mới phát hiện ta thật ra nguyện ý mỗi ngày đều bị nàng mắng.

Hàm Dung thấy bốn bề vắng lặng, lớn mật ôm ôm eo hắn trấn an hắn, Thái Quang Đình trở tay ôm trên vai nàng, dịu dàng nói: Nàng yên tâm, ta nhìn thấy cuộc sống đau khổ mẫu thân ta đã từng trải qua, tất nhiên sẽ không làm nàng trải qua những tháng ngày đó. . . . . .

Hàm Dung cảm giác không hiểu, tựa vào vai hắn nhỏ giọng nói: Ta đều biết.

Khụ! Khụ! Cạnh cửa truyền đến hai tiếng ho khan, hai người trong phòng bị dọa đến vội vàng tách ra. Hàm Dung ngượng ngùng giấu mặt đi, Thái Quang Đình ho một tiếng, sửa sang quần áo, nghiêm túc quay đầu lại trừng mắt hai cái đầu đưa cạnh cửa, nghiêm mặt nói: Tới đã tới rồi, lén lút, nửa điểm quy củ cũng không có!

Minh Phỉ và Minh Ngọc nhịn cười nhảy ra: Không phải sợ quấy rầy các ngươi sao!

Mặt Thái Quang Đình lập tức đỏ, lập tức lại nghiêm mặt: Ta cùng mẫu thân đã sớm tới nơi này, hiện tại hai người các ngươi mới chạy tới, cũng không biết bình thường đều ngủ tới khi nào mới thức dậy đi thỉnh an mẫu thân, thật là càng lớn càng tệ quá rồi. Cười nữa, cười nữa, phạt ngươi chép lại nữ giới!

Hắn càng nói càng hung, hai người này càng cười đến lợi hại, cười đến hắn chột dạ đỏ mặt vô cùng. Vẫn là Hàm Dung đau lòng hắn, chịu đựng thẹn thùng cười nói: Chàng cũng là, trông mong đến, thấy người liền không một câu lời hay!

Minh Phỉ thấy Thái Quang Đình cố hết sức bảo vệ hình tượng ca ca của mình, khuôn mặt đỏ rực kia nhìn cũng đủ đáng thương, liền dời đề tài đi: Ca ca muốn tới cũng không biết nói trước một tiếng, ta còn tưởng rằng ngươi không đến, không biết có bao nhiêu thương tâm đấy.

Thái Quang Đình cười nói: Đứa ngốc, ta làm sao có thể không trở lại? Có




/607

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status