Edit: Thu Lệ
Nhìn tình hình trên chiếu, Minh Phỉ trực giác có cái gì đó không đúng, không tự kìm hãm được liền cẩn thận suy nghĩ những lời Viên Mai Nhi đã nói lúc nãy một lần nữa, lập tức phát hiện chỗ sơ hở. Viên Mai Nhi nói Minh Tư ngồi trong đình ngủ thiếp đi, cho nên không nghe có người gọi nàng, nhưng bên người nàng rõ ràng còn có một Nhân Thảo đi theo. Nàng ngủ thiếp đi, chẳng lẽ Nhân Thảo cũng ngủ thiếp theo? Hiển nhiên không thể nào, đã như vậy, tại sao Nhân Thảo nghe có người tìm nhưng không lên tiếng trả lời? Trong lúc này xảy ra chuyện gì?
Hiện tại, Minh Phỉ chỉ hy vọng Minh Tư không làm ra chuyện gì kinh thiên động địa, hại người lại hại mình. Mấy lần nàng nhín lén Trần thị, chỉ thấy có nụ cười của Trần thị là không tốt lắm, còn mặc kệ là gắp thức ăn mời rượu, tay đều vững vàng, ngay cả trâm cài trên lưu tô cũng rung lắc, nên nói chuyện cười thì nói, nên phạt rượu thì phạt rượu, biểu hiện thật sự rất ổn thỏa, chính là đôi tròng mắt cũng rạng rỡ phát sáng. Vì vậy lại bỏ qua mấy phần hiểu lầm trong lòng này đi hơn phân nửa.
Sau khi bữa tiệc giải tán, ngoài dự đoán của mọi người là chuyện vẫn xảy ra. Viên gia cố ý đánh xe đưa Minh Tư về nhà, trên xe ngựa rèm che cực kỳ chặt chẽ, ngay cả các tiểu thư muốn đi thăm Minh Phỉ, cũng bị Dư ma ma coi chừng xe ngựa lấy lý do sợ Minh Tư bị gió thổi lạnh, cảm cúm rồi lây cho các tiểu thư mà từ chối.
Lúc đi, trên xe ngựa có bốn tỷ muội mà lúc về chỉ còn ba. Minh Bội hả hê nói: Tứ tỷ tỷ thật là không biết tự lượng sức mình, rõ ràng thân thể không tốt còn cố tình thích tham gia náo nhiệt, ngồi sưởi ấm trong noãn các nàng không chịu, lại cứ thích đi hóng gió lạnh cho chảy nước mắt. Xem ra mẫu thân cũng không dám đưa tỷ ấy ra cửa nữa ha? Nói không chừng Viên gia cũng cảm thấy xúi quẩy.
Minh Phỉ khẽ trách mắng: Lời này của muội để cho người ngoài nghe được, người ta sẽ nhìn tỷ muội nhà chúng ta thế nào?
Minh Bội bĩu môi nói: Muội cũng chỉ là nói thật thôi! Cả ngày nhìn tỷ chằm chằm, chỉ sợ tỷ ăn mặc đẹp hơn tỷ ấy, mỗi lần Viên Mai Nhi bảo tỷ đi ra ngoài, dáng vẻ lại lã chã chực khóc, giống như người nào bạc đãi tỷ ấy vậy, chẳng lẽ các tỷ không phát hiện ra?
Thấy Minh Phỉ và Minh Ngọc không nói lời nào, nàng lại nói: Được rồi, được rồi, các người không tin ta. Ta dứt khoát nói cho các người biết, tỷ ấy nhiều lần hỏi ta sau lưng các người, có phải Viên Mai Nhi kéo các ngươi đi rồi nói xấu chúng ta sau lưng không, hoặc là cho các người d/đ;l;q'd vật gì tốt, lại khuyến khích ta cùng tỷ ấy đi theo các người, ta đều mặc kệ không hỏi tới nàng. Ta nói với tỷ ấy, Tam tỷ tỷ được vật gì tốt, từ trước tới nay vẫn luôn chia sẻ với chúng ta, tỷ ấy lại cố tình không tin.
Minh Phỉ nói: Ta không biết muội ấy có nhiều suy nghĩ như vậy. Minh Bội cũng chưa chắc đã tin nàng và Minh Ngọc không nói xấu nàng ta sau lưng, cũng chưa chắc cho là nàng thật sự lấy vật tốt gì đó ra chia sẻ, chỉ có điều những gì Minh Tư mà Minh Bội làm theo nàng ta đếu muốn phản đối.
Biết thì đã sao? Chẳng lẽ tỷ nói với tỷ ấy thì tỷ ấy sẽ tin à? Chỉ sợ ngược lại tỷ ấy sẽ cho rằng tỷ dối trá. Minh Bội đột nhiên cười một tiếng, nghe vào ban đêm lạnh lùng trong trẻo tới cực kỳ mỉa mai.
Đã thật lâu rồi Minh Bội chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện với Minh Phỉ.
Minh Phỉ không trả lời, có thể Minh Bội cũng cho rằng nàng dối trá chứ? Dối trá thì như thế nào? Ai không dối trá? Cho dù nàng muốn thành khẩn, nàng cũng không còn năng lực để thành khẩn. Muốn nói nàng quan tâm nhiều đến Minh Tư, nhiều đồng tình, vậy dĩ nhiên là giả, nàng chỉ quan tâm Minh Tư có thể gây họa cho Thái gia hay không, có thể mang đến phiền phức nàng và Minh Ngọc hay không, còn lại, nàng không có lòng rảnh rỗi mà quan tâm.
Minh Bội thấy Minh Phỉ không đáp lời, cho là nàng tức giận, tốt xấu gì cũng không dám nói nhiều nữa.
Ba tỷ muội vẫn trầm mặc trở về Thái phủ, vào cửa thuỳ hoa, Trần thị giành xuống xe trước mặt Thái Quốc Đống, chỉ huy đám người Dư ma ma mang ghế đệm tới đưa Minh Tư vào, vừa nặng thưởng người Viên gia cùng theo xe đến.
Xe Viên gia mới đi, Minh Bội liền hả hê xuống xe trước, tiến tới muốn nhìn Minh Tư, Minh Ngọc cũng vội vàng muốn xuống xe, Minh Phỉ lôi nàng một cái: Chậm một chút, vội vội vàng vàng như vậy còn ra hình dáng gì?
Liền nghe ngoài xe truyền đến một tiếng gầm nhẹ đè nén của Thái Quốc Đống: Lại gần làm cái gì?
Giọng điệu ôn hòa bình tĩnh của Trần thị vang lên: Con quan tâm Tứ tỷ tỷ con là chuyện tốt, chỉ có điều cần thận phong hàn của Tứ tỷ tỷ lây nhiễm cho con. Đi nói với Tam tỷ tỷ và Lục muội muội của con không cần phải đi thăm Tứ tỷ tỷ của con nữa, đều trở về phòng nghỉ ngơi đi.
Minh Bội sịu mặt trở lại, đứng ở ngoài xe nói: Nói hai người đừng qua đấy, để tránh nhiễm phong hàn. Giận đùng đùng mang theo nha hoàn sải bước đi.
Minh Phỉ dắt tay Minh Ngọc đứng trong ánh đèn, chỉ thấy Thái Quốc Đống đứng quay lưng về phía hai người, mơ hồ có thể thấy chòm râu mới mọc của ông đang không ngừng run rẩy, một tay Trần thị lôi ông, một tay chỉ huy mọi người: Cẩn thận một chút, cẩn thận một chút.
Minh Tư không có chút sức lực nào tức giận nằm trên ghế đệm, một cái áo choàng vừa dầy vừa nặng phủ từ đầu đến chân, thậm chí ngay cả mặt của nàng ta cũng không lộ ra nửa phần. Châu Thoa theo sát bên cạnh, Nhân Thảo núp ở xa xa phía sau, bị Ngọc Bàn xách theo như diều hâu vồ gà con tựa.
Minh Ngọc không hiểu chuyện mà cũng phát hiện tình huống không được bình thường, khiếp đảm nhìn Minh Phỉ: Tam tỷ tỷ, Tứ tỷ tỷ hình
Nhìn tình hình trên chiếu, Minh Phỉ trực giác có cái gì đó không đúng, không tự kìm hãm được liền cẩn thận suy nghĩ những lời Viên Mai Nhi đã nói lúc nãy một lần nữa, lập tức phát hiện chỗ sơ hở. Viên Mai Nhi nói Minh Tư ngồi trong đình ngủ thiếp đi, cho nên không nghe có người gọi nàng, nhưng bên người nàng rõ ràng còn có một Nhân Thảo đi theo. Nàng ngủ thiếp đi, chẳng lẽ Nhân Thảo cũng ngủ thiếp theo? Hiển nhiên không thể nào, đã như vậy, tại sao Nhân Thảo nghe có người tìm nhưng không lên tiếng trả lời? Trong lúc này xảy ra chuyện gì?
Hiện tại, Minh Phỉ chỉ hy vọng Minh Tư không làm ra chuyện gì kinh thiên động địa, hại người lại hại mình. Mấy lần nàng nhín lén Trần thị, chỉ thấy có nụ cười của Trần thị là không tốt lắm, còn mặc kệ là gắp thức ăn mời rượu, tay đều vững vàng, ngay cả trâm cài trên lưu tô cũng rung lắc, nên nói chuyện cười thì nói, nên phạt rượu thì phạt rượu, biểu hiện thật sự rất ổn thỏa, chính là đôi tròng mắt cũng rạng rỡ phát sáng. Vì vậy lại bỏ qua mấy phần hiểu lầm trong lòng này đi hơn phân nửa.
Sau khi bữa tiệc giải tán, ngoài dự đoán của mọi người là chuyện vẫn xảy ra. Viên gia cố ý đánh xe đưa Minh Tư về nhà, trên xe ngựa rèm che cực kỳ chặt chẽ, ngay cả các tiểu thư muốn đi thăm Minh Phỉ, cũng bị Dư ma ma coi chừng xe ngựa lấy lý do sợ Minh Tư bị gió thổi lạnh, cảm cúm rồi lây cho các tiểu thư mà từ chối.
Lúc đi, trên xe ngựa có bốn tỷ muội mà lúc về chỉ còn ba. Minh Bội hả hê nói: Tứ tỷ tỷ thật là không biết tự lượng sức mình, rõ ràng thân thể không tốt còn cố tình thích tham gia náo nhiệt, ngồi sưởi ấm trong noãn các nàng không chịu, lại cứ thích đi hóng gió lạnh cho chảy nước mắt. Xem ra mẫu thân cũng không dám đưa tỷ ấy ra cửa nữa ha? Nói không chừng Viên gia cũng cảm thấy xúi quẩy.
Minh Phỉ khẽ trách mắng: Lời này của muội để cho người ngoài nghe được, người ta sẽ nhìn tỷ muội nhà chúng ta thế nào?
Minh Bội bĩu môi nói: Muội cũng chỉ là nói thật thôi! Cả ngày nhìn tỷ chằm chằm, chỉ sợ tỷ ăn mặc đẹp hơn tỷ ấy, mỗi lần Viên Mai Nhi bảo tỷ đi ra ngoài, dáng vẻ lại lã chã chực khóc, giống như người nào bạc đãi tỷ ấy vậy, chẳng lẽ các tỷ không phát hiện ra?
Thấy Minh Phỉ và Minh Ngọc không nói lời nào, nàng lại nói: Được rồi, được rồi, các người không tin ta. Ta dứt khoát nói cho các người biết, tỷ ấy nhiều lần hỏi ta sau lưng các người, có phải Viên Mai Nhi kéo các ngươi đi rồi nói xấu chúng ta sau lưng không, hoặc là cho các người d/đ;l;q'd vật gì tốt, lại khuyến khích ta cùng tỷ ấy đi theo các người, ta đều mặc kệ không hỏi tới nàng. Ta nói với tỷ ấy, Tam tỷ tỷ được vật gì tốt, từ trước tới nay vẫn luôn chia sẻ với chúng ta, tỷ ấy lại cố tình không tin.
Minh Phỉ nói: Ta không biết muội ấy có nhiều suy nghĩ như vậy. Minh Bội cũng chưa chắc đã tin nàng và Minh Ngọc không nói xấu nàng ta sau lưng, cũng chưa chắc cho là nàng thật sự lấy vật tốt gì đó ra chia sẻ, chỉ có điều những gì Minh Tư mà Minh Bội làm theo nàng ta đếu muốn phản đối.
Biết thì đã sao? Chẳng lẽ tỷ nói với tỷ ấy thì tỷ ấy sẽ tin à? Chỉ sợ ngược lại tỷ ấy sẽ cho rằng tỷ dối trá. Minh Bội đột nhiên cười một tiếng, nghe vào ban đêm lạnh lùng trong trẻo tới cực kỳ mỉa mai.
Đã thật lâu rồi Minh Bội chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện với Minh Phỉ.
Minh Phỉ không trả lời, có thể Minh Bội cũng cho rằng nàng dối trá chứ? Dối trá thì như thế nào? Ai không dối trá? Cho dù nàng muốn thành khẩn, nàng cũng không còn năng lực để thành khẩn. Muốn nói nàng quan tâm nhiều đến Minh Tư, nhiều đồng tình, vậy dĩ nhiên là giả, nàng chỉ quan tâm Minh Tư có thể gây họa cho Thái gia hay không, có thể mang đến phiền phức nàng và Minh Ngọc hay không, còn lại, nàng không có lòng rảnh rỗi mà quan tâm.
Minh Bội thấy Minh Phỉ không đáp lời, cho là nàng tức giận, tốt xấu gì cũng không dám nói nhiều nữa.
Ba tỷ muội vẫn trầm mặc trở về Thái phủ, vào cửa thuỳ hoa, Trần thị giành xuống xe trước mặt Thái Quốc Đống, chỉ huy đám người Dư ma ma mang ghế đệm tới đưa Minh Tư vào, vừa nặng thưởng người Viên gia cùng theo xe đến.
Xe Viên gia mới đi, Minh Bội liền hả hê xuống xe trước, tiến tới muốn nhìn Minh Tư, Minh Ngọc cũng vội vàng muốn xuống xe, Minh Phỉ lôi nàng một cái: Chậm một chút, vội vội vàng vàng như vậy còn ra hình dáng gì?
Liền nghe ngoài xe truyền đến một tiếng gầm nhẹ đè nén của Thái Quốc Đống: Lại gần làm cái gì?
Giọng điệu ôn hòa bình tĩnh của Trần thị vang lên: Con quan tâm Tứ tỷ tỷ con là chuyện tốt, chỉ có điều cần thận phong hàn của Tứ tỷ tỷ lây nhiễm cho con. Đi nói với Tam tỷ tỷ và Lục muội muội của con không cần phải đi thăm Tứ tỷ tỷ của con nữa, đều trở về phòng nghỉ ngơi đi.
Minh Bội sịu mặt trở lại, đứng ở ngoài xe nói: Nói hai người đừng qua đấy, để tránh nhiễm phong hàn. Giận đùng đùng mang theo nha hoàn sải bước đi.
Minh Phỉ dắt tay Minh Ngọc đứng trong ánh đèn, chỉ thấy Thái Quốc Đống đứng quay lưng về phía hai người, mơ hồ có thể thấy chòm râu mới mọc của ông đang không ngừng run rẩy, một tay Trần thị lôi ông, một tay chỉ huy mọi người: Cẩn thận một chút, cẩn thận một chút.
Minh Tư không có chút sức lực nào tức giận nằm trên ghế đệm, một cái áo choàng vừa dầy vừa nặng phủ từ đầu đến chân, thậm chí ngay cả mặt của nàng ta cũng không lộ ra nửa phần. Châu Thoa theo sát bên cạnh, Nhân Thảo núp ở xa xa phía sau, bị Ngọc Bàn xách theo như diều hâu vồ gà con tựa.
Minh Ngọc không hiểu chuyện mà cũng phát hiện tình huống không được bình thường, khiếp đảm nhìn Minh Phỉ: Tam tỷ tỷ, Tứ tỷ tỷ hình
/607
|