Edit:Thảo My
** Đưa cho Minh Tư một ly trà: Tuyết Khê là hào của Viên Tam công tử, tranh này chính là hắn vẽ.
Viên Tam công tử? Minh Tư nhớ không nổi trong số người cùng Thái gia lui tới có một người như vậy.
Minh Ngọc cười nói: Tứ tỷ tỷ còn nhớ Viên tiểu thư từ kinh thành tới Viên Hàn Lâm gia không? Viên Tam công tử chính là ca ca của nàng. Nhờ phúc của nàng, trong nhà của chúng ta có nhiều bức tranh của Viên Tam công tử. Nếu như ngươi ưa thích, ngày khác ta cũng giúp ngươi có một bức.
Minh Tư lập tức nhớ tới nàng đó trước mặt mọi người chất vấn, Viên Mai Nhi ngang ngược, thanh cao ngạo mạn, trên mặt liền mang theo vài phần không vui: Nàng không phải không nhìn nhóm nữ hài tử Thủy Thành phủ chúng ta sao?
Minh Phỉ nói: Đó là ngày trước, tất cả mọi người không hiểu chuyện. Hiện giờ nàng là khách quen trong phủ của chúng ta, thường thường tới đây làm khách, đến lúc đó ta cho người đi mời.
Minh Tư sợ hãi: Đến nay các ngươi đã đi những chỗ nào chơi? Chơi những thứ gì? Hai năm ta không có ở đây, cũng không biết làm thế nào nói chuyện cùng các nàng.
Minh Ngọc thân thiết vỗ vỗ tay của nàng: Giống như ngày trước, đi đây đó trong nhà hoặc là trong biệt viện chơi, cùng nhau nói chuyện phiếm thêu hoa đọc sách đánh đu ngắm hoa, Tứ tỷ tỷ phải nhanh chóng dưỡng tốt thân thể
Minh Tư nói: Hôm đó ta trở về các ngươi đi nơi nào?
Minh Phỉ nói: Đi biệt viện Viên Hàn Lâm gia xem thu diệp (mùa gặt).
Một hồi lâu Minh Tư không nói gì, nghĩ tốt một chút mới nói: Ta còn muốn đi nơi đó của Ngũ muội muội một chuyến, ngày khác các ngươi tới đây tìm ta chơi.
Minh Phỉ để lại nàng mấy câu, lưu không được, đưa mắt nhìn nàng nghiêng ngả cố tình tựa vào trên người Châu Sai chậm rãi đi.
Minh Ngọc bĩu môi: Bệnh được lại còn rất lợi hại .
Minh Phỉ cười nói: Tiếp tục tiếp tục, thêu xong của ta rồi thêu của ngươi. Mẫu thân nói ngươi quá lười biếng, cấp cho ngươi một bộ hàm thiếc và dây cương, bảo ngươi động đứng lên, tránh tương lai có người mắng nàng không dạy dỗ tốt ngươi.
Minh Ngọc tựa vào trên người nàng cười: Ta lười cũng là các ngươi nuông chiều ra. Đưa tay ôm chặt lấy cổ của Minh Phỉ, vùi đầu ở trên vai Minh Phỉ, nhỏ giọng nói: Tam tỷ tỷ, sau khi ngươi đến ta cảm thấy được ta thật khoái hoạt, chưa từng sống sung sướng như vậy.
Trong lòng Minh Phỉ mềm nhũn, trở tay ôm lấy nàng: Chúng ta có một ca ca tốt, cũng có một mẫu thân tốt minh lý ( biết lý lẽ). Bất quá đầu tiên là vì ngươi không chịu thua kém, nếu ngươi không tốt, người khác khá hơn nữa ngươi cũng không đứng lên.
Minh Ngọc hì hì một tiếng bật cười: Được, không làm gì liền ân cần dạy bảo muốn ta không chịu thua kém, mặc kệ tương lai tới nơi nào, ta nhất định không ném mặt của ngươi và ca ca là được .
Trôi qua mấy ngày, Triệu Tuyết vui vẻ đưa thiếp mời, nói là hôm đó đánh cuộc đánh đu, nên nàng đầu tiên mời khách.
Minh Phỉ liền đi hỏi ý tứ Trần thị. Trần thị trầm ngâm chốc lát, nói: Đột nhiên xa lạ cũng không tốt, các ngươi đi chơi đi, ta nắm thời điểm sớm một chút phái người đi đón ngươi. Suy nghĩ một chút lại thêm một câu: Thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Chỉ một lúc sau, Ngọc Bàn đến mành hạ nói: Phu nhân, Tứ Tiểu Thư đến thỉnh an ngài.
Lúc này đến thỉnh an? Trần thị giễu cợt cười một tiếng, giọng nói lại mười phần hòa khí: Mời nàng vào.
Minh Tư đi vào trong phòng, Thái Quang Hoa ngồi xổm đang xách một ngựa gỗ bên miệng chơi, thấy có người đi vào, nghịch ngợm cầm ngựa gỗ lên ngăn cản đường đi. Minh Tư cũng không thèm nhìn hắn, nhấc chân vượt qua người hắn, ba chân bốn cẳng đến trước mặt Trần thị, hơi hổn hển: Nữ nhi thỉnh an mẫu thân.
Trần thị thấy nàng lấy chân sải bước qua người Thái
** Đưa cho Minh Tư một ly trà: Tuyết Khê là hào của Viên Tam công tử, tranh này chính là hắn vẽ.
Viên Tam công tử? Minh Tư nhớ không nổi trong số người cùng Thái gia lui tới có một người như vậy.
Minh Ngọc cười nói: Tứ tỷ tỷ còn nhớ Viên tiểu thư từ kinh thành tới Viên Hàn Lâm gia không? Viên Tam công tử chính là ca ca của nàng. Nhờ phúc của nàng, trong nhà của chúng ta có nhiều bức tranh của Viên Tam công tử. Nếu như ngươi ưa thích, ngày khác ta cũng giúp ngươi có một bức.
Minh Tư lập tức nhớ tới nàng đó trước mặt mọi người chất vấn, Viên Mai Nhi ngang ngược, thanh cao ngạo mạn, trên mặt liền mang theo vài phần không vui: Nàng không phải không nhìn nhóm nữ hài tử Thủy Thành phủ chúng ta sao?
Minh Phỉ nói: Đó là ngày trước, tất cả mọi người không hiểu chuyện. Hiện giờ nàng là khách quen trong phủ của chúng ta, thường thường tới đây làm khách, đến lúc đó ta cho người đi mời.
Minh Tư sợ hãi: Đến nay các ngươi đã đi những chỗ nào chơi? Chơi những thứ gì? Hai năm ta không có ở đây, cũng không biết làm thế nào nói chuyện cùng các nàng.
Minh Ngọc thân thiết vỗ vỗ tay của nàng: Giống như ngày trước, đi đây đó trong nhà hoặc là trong biệt viện chơi, cùng nhau nói chuyện phiếm thêu hoa đọc sách đánh đu ngắm hoa, Tứ tỷ tỷ phải nhanh chóng dưỡng tốt thân thể
Minh Tư nói: Hôm đó ta trở về các ngươi đi nơi nào?
Minh Phỉ nói: Đi biệt viện Viên Hàn Lâm gia xem thu diệp (mùa gặt).
Một hồi lâu Minh Tư không nói gì, nghĩ tốt một chút mới nói: Ta còn muốn đi nơi đó của Ngũ muội muội một chuyến, ngày khác các ngươi tới đây tìm ta chơi.
Minh Phỉ để lại nàng mấy câu, lưu không được, đưa mắt nhìn nàng nghiêng ngả cố tình tựa vào trên người Châu Sai chậm rãi đi.
Minh Ngọc bĩu môi: Bệnh được lại còn rất lợi hại .
Minh Phỉ cười nói: Tiếp tục tiếp tục, thêu xong của ta rồi thêu của ngươi. Mẫu thân nói ngươi quá lười biếng, cấp cho ngươi một bộ hàm thiếc và dây cương, bảo ngươi động đứng lên, tránh tương lai có người mắng nàng không dạy dỗ tốt ngươi.
Minh Ngọc tựa vào trên người nàng cười: Ta lười cũng là các ngươi nuông chiều ra. Đưa tay ôm chặt lấy cổ của Minh Phỉ, vùi đầu ở trên vai Minh Phỉ, nhỏ giọng nói: Tam tỷ tỷ, sau khi ngươi đến ta cảm thấy được ta thật khoái hoạt, chưa từng sống sung sướng như vậy.
Trong lòng Minh Phỉ mềm nhũn, trở tay ôm lấy nàng: Chúng ta có một ca ca tốt, cũng có một mẫu thân tốt minh lý ( biết lý lẽ). Bất quá đầu tiên là vì ngươi không chịu thua kém, nếu ngươi không tốt, người khác khá hơn nữa ngươi cũng không đứng lên.
Minh Ngọc hì hì một tiếng bật cười: Được, không làm gì liền ân cần dạy bảo muốn ta không chịu thua kém, mặc kệ tương lai tới nơi nào, ta nhất định không ném mặt của ngươi và ca ca là được .
Trôi qua mấy ngày, Triệu Tuyết vui vẻ đưa thiếp mời, nói là hôm đó đánh cuộc đánh đu, nên nàng đầu tiên mời khách.
Minh Phỉ liền đi hỏi ý tứ Trần thị. Trần thị trầm ngâm chốc lát, nói: Đột nhiên xa lạ cũng không tốt, các ngươi đi chơi đi, ta nắm thời điểm sớm một chút phái người đi đón ngươi. Suy nghĩ một chút lại thêm một câu: Thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Chỉ một lúc sau, Ngọc Bàn đến mành hạ nói: Phu nhân, Tứ Tiểu Thư đến thỉnh an ngài.
Lúc này đến thỉnh an? Trần thị giễu cợt cười một tiếng, giọng nói lại mười phần hòa khí: Mời nàng vào.
Minh Tư đi vào trong phòng, Thái Quang Hoa ngồi xổm đang xách một ngựa gỗ bên miệng chơi, thấy có người đi vào, nghịch ngợm cầm ngựa gỗ lên ngăn cản đường đi. Minh Tư cũng không thèm nhìn hắn, nhấc chân vượt qua người hắn, ba chân bốn cẳng đến trước mặt Trần thị, hơi hổn hển: Nữ nhi thỉnh an mẫu thân.
Trần thị thấy nàng lấy chân sải bước qua người Thái
/607
|