Editor: Thư
Vào tháng ba năm sau, đám người Thái Quang Đình không ngoài dự liệu thi đậu thứ cát sĩ, ở lại kinh thành.
Nhưng mà ngay cả tú tài Thái Quang Nghi cũng thi không đậu, Thái Quốc Đống chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đùng đùng mắng Thái Quang Nghi một hồi.
Thái Quang Nghi không nói một lời, đàng hoàng rũ tay mặc cho hắn phát tác.
Thái Quốc Đống nhìn bộ dạng như gỗ mục của Thái Quang Nghi không khỏi có chút nhục chí, nhớ tới Thái Quang Chính thông minh hơn hắn đang vẫn còn ở nông thôn cùng Nhị Di Nương và Minh Tư, trong lòng lại càng cảm thấy phiền thêm, phất tay một cái để cho hắn đi xuống.
Trần thị đã sắp đến ngày sinh, ở một bên lạnh lùng nhìn, cười nói: Lão gia không nên nóng lòng, Quang Nghi còn nhỏ. Người cho là trên đường công danh ai ai cũng giống như người cùng Quang Đình đi được thuận lợi như vậy hay sao? Tuy là phụ tử, nhưng Quang Nghi cũng đã lớn, không thi đậu, vốn là trong lòng hắn rất khổ sở, người lại còn nói như thế, chẳng phải là hắn còn đau lòng hơn sao? Có lời gì thì từ từ nói, chẳng phải là tốt hơn sao?
Ban đầu Thái Quang Chính đi thi cùng đợt với Thái Quang Nghi cũng không thi đậu không phải sao?
Sao lại không thấy hắn nổi giận lớn như vậy?
Do tuổi tác cao, nhi tử không có tiền đồ nên sốt ruột chứ gì?
Thái Quốc Đống tức giận nói: Nhỏ? Ca ca hắn một lần liền thi đậu, hắn thì sao? Hắn muốn thi đến lúc nào mới được? Thi đến 20-30 tuổi à? Ta mà không hung hăng mắng một chút hắn, hắn càng thêm lười biếng không biết thế nào là trời cao đất dày!
Trần thị nói: Thi đến năm sáu chục còn được nữa là, chỉ thi đến 20-30 tuổi đúng là bình thường. Đứa bé này là một người thông minh, chỉ cần hắn khắc khổ tiến tới, chung quy sẽ một ngày có thể thi đậu. Nếu người cứ nói thế, sẽ làm tổn thương tình cảm.
Trần thị không nói những câu phía sau còn đỡ, nói dứt câu phía sau này, Thái Quốc Đống nổi trận lôi đình: Ta là lão cha của hắn! Sinh ra hắn, nuôi nấng hắn cho hắn đi học, hi vọng hắn thành tài thì nói hắn đôi câu sẽ tổn thương cảm tình à? Lão cha quản giáo nhi tử, chuyện thường thấy trên đời! Ta không phải cũng mắng Quang Đình như thế sao? Vì sao lại không nghe hắn nói cái gì khác?
Giống như Thái Quang Đình chính là nhờ hắn mắng mỏi mới được thành tài.
Trần thị cười đứng dậy: Là thiếp thân nói sai, lão gia, coi như thiếp thân chưa từng nói lời này đi.
Nói xong bảo Ngọc Bàn cùng Dư ma ma đỡ, tự mình về nằm trong viện.
Kể từ lần đó nàng bị Thái Quốc Đống làm tức đến đau bụng .
Sau đó, căn bản đối với hắn Trần thị còn cố duy trì vẻ thân thiết cùng tôn kính, nhưng mỗi khi ý kiến không đồng nhất, nàng liền cứ áp dụng một chiêu này, Thái Quốc Đống cũng không thể làm gì nàng.
Thái Quốc Đống đụng phải cây đinh, cũng càng nghĩ càng nóng lòng.
Hắn đã hơn 40 tuổi rồi, bốn nhi tử, Thái Quang Đình coi như đã thành tài, Thái Quang Chính thì phế rồi, Thái Quang Nghi là con thứ, nếu không có thể đi sĩ đồ, tương lai có thể làm gì nữa?
Còn có một Thái Quang Diệu, càng thêm nhỏ tuổi.
Đợi chút, còn có ba nữ nhi, trong bụng Trần thị ước lượng không biết hài tử là nam hay nữ, tất cả đều vẫn chưa có nghị hôn, nếu là ngày nào đó đột nhiên hắn. . . . . . Vậy mọi người toàn gia biết làm sao đây?
Trước tiên cần phải quyết định chuyện của mấy đứa bé có số tuổi không sai biệt lắm mới được, Thái Quốc Đống càng nghĩ càng gấp, cũng không kịp vẫn cứ hờn dỗi Trần thị, nhảy dựng lên phải đi tìm Trần thị.
Mộ Vân thấy bộ dạng hắn gấp gáp như gặp cháy nhà, vội đi theo ra ngoài: Lão gia ngài muốn đi đâu?
Thái Quốc Đống cũng không để ý đến nàng, vội vã chạy đến cửa.
Chạy vào trong viện, Trần thị không có ở đây, liền hỏi vị ma ma giữ cửa kia: Phu nhân nghỉ ngơi ở đâu rồi?
Này ma ma nói: Phu nhân đi Hồng Thúy Uyển rồi, bảo là muốn đi xem các tiểu thư một chút.
Thái Quốc Đống tính toán một chút, lúc này chính là thời gian nhóm nữ hài trong nhà đang học quy củ ở Hồng Thúy Uyển, vừa đúng hắn cũng chưa từng đi xem thử, không bằng liền nhân cơ hội này đi xem nhóm nữ hài học hành ra sao.
Vì vậy liền lửng thững đi.
Tới Hồng Thúy Uyển, trong Hồng Thúy Uyển chim hót hoa thơm, dùng để ngắm cảnh là cực thích hợp, trong lòng hắn rồi lại nghĩ đến đoạn thời gian Nhị Di Nương ở nơi này, không khỏi hơi châm bước chân lại, vẻ mặt cũng có chút hoảng hốt.
Đang trầm tư , chợt thấy Ngọc Bàn vội vã đi từ bên trong ra, thấy hắn mặt đầy kinh hỉ: Lão gia, phu nhân đang sai nô tỳ đi mời ngài.
Thái Quốc Đống nói: Có chuyện gì?
Ngọc Bàn nhỏ giọng nói: Đột nhiên Ngụy ma ma muốn đi. Trần tham chánh phu nhân ở Minh Phủ gởi thư đến, nói là biểu tiểu thư sắp được năm tuổi rồi, nên học quy củ, qua mấy ngày nữa muốn đòi người lại. Ngụy ma ma nói, thời gian nàng tới nhà chúng ta đã hơn một năm, vinh dự nhận được ngài và phu nhân chăm sóc, hôm nay muốn đi, muốn mời ngài cùng phu nhân cùng xem, các tiểu thư đã học được những thứ gì.
Quả nhiên là Trần thị đoán trúng, quả nhiên vị Đại bá mẫu này của Trần thị chính là không thể nhìn người khác sống tốt hơn nàng.
Chuyện lúc
Vào tháng ba năm sau, đám người Thái Quang Đình không ngoài dự liệu thi đậu thứ cát sĩ, ở lại kinh thành.
Nhưng mà ngay cả tú tài Thái Quang Nghi cũng thi không đậu, Thái Quốc Đống chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đùng đùng mắng Thái Quang Nghi một hồi.
Thái Quang Nghi không nói một lời, đàng hoàng rũ tay mặc cho hắn phát tác.
Thái Quốc Đống nhìn bộ dạng như gỗ mục của Thái Quang Nghi không khỏi có chút nhục chí, nhớ tới Thái Quang Chính thông minh hơn hắn đang vẫn còn ở nông thôn cùng Nhị Di Nương và Minh Tư, trong lòng lại càng cảm thấy phiền thêm, phất tay một cái để cho hắn đi xuống.
Trần thị đã sắp đến ngày sinh, ở một bên lạnh lùng nhìn, cười nói: Lão gia không nên nóng lòng, Quang Nghi còn nhỏ. Người cho là trên đường công danh ai ai cũng giống như người cùng Quang Đình đi được thuận lợi như vậy hay sao? Tuy là phụ tử, nhưng Quang Nghi cũng đã lớn, không thi đậu, vốn là trong lòng hắn rất khổ sở, người lại còn nói như thế, chẳng phải là hắn còn đau lòng hơn sao? Có lời gì thì từ từ nói, chẳng phải là tốt hơn sao?
Ban đầu Thái Quang Chính đi thi cùng đợt với Thái Quang Nghi cũng không thi đậu không phải sao?
Sao lại không thấy hắn nổi giận lớn như vậy?
Do tuổi tác cao, nhi tử không có tiền đồ nên sốt ruột chứ gì?
Thái Quốc Đống tức giận nói: Nhỏ? Ca ca hắn một lần liền thi đậu, hắn thì sao? Hắn muốn thi đến lúc nào mới được? Thi đến 20-30 tuổi à? Ta mà không hung hăng mắng một chút hắn, hắn càng thêm lười biếng không biết thế nào là trời cao đất dày!
Trần thị nói: Thi đến năm sáu chục còn được nữa là, chỉ thi đến 20-30 tuổi đúng là bình thường. Đứa bé này là một người thông minh, chỉ cần hắn khắc khổ tiến tới, chung quy sẽ một ngày có thể thi đậu. Nếu người cứ nói thế, sẽ làm tổn thương tình cảm.
Trần thị không nói những câu phía sau còn đỡ, nói dứt câu phía sau này, Thái Quốc Đống nổi trận lôi đình: Ta là lão cha của hắn! Sinh ra hắn, nuôi nấng hắn cho hắn đi học, hi vọng hắn thành tài thì nói hắn đôi câu sẽ tổn thương cảm tình à? Lão cha quản giáo nhi tử, chuyện thường thấy trên đời! Ta không phải cũng mắng Quang Đình như thế sao? Vì sao lại không nghe hắn nói cái gì khác?
Giống như Thái Quang Đình chính là nhờ hắn mắng mỏi mới được thành tài.
Trần thị cười đứng dậy: Là thiếp thân nói sai, lão gia, coi như thiếp thân chưa từng nói lời này đi.
Nói xong bảo Ngọc Bàn cùng Dư ma ma đỡ, tự mình về nằm trong viện.
Kể từ lần đó nàng bị Thái Quốc Đống làm tức đến đau bụng .
Sau đó, căn bản đối với hắn Trần thị còn cố duy trì vẻ thân thiết cùng tôn kính, nhưng mỗi khi ý kiến không đồng nhất, nàng liền cứ áp dụng một chiêu này, Thái Quốc Đống cũng không thể làm gì nàng.
Thái Quốc Đống đụng phải cây đinh, cũng càng nghĩ càng nóng lòng.
Hắn đã hơn 40 tuổi rồi, bốn nhi tử, Thái Quang Đình coi như đã thành tài, Thái Quang Chính thì phế rồi, Thái Quang Nghi là con thứ, nếu không có thể đi sĩ đồ, tương lai có thể làm gì nữa?
Còn có một Thái Quang Diệu, càng thêm nhỏ tuổi.
Đợi chút, còn có ba nữ nhi, trong bụng Trần thị ước lượng không biết hài tử là nam hay nữ, tất cả đều vẫn chưa có nghị hôn, nếu là ngày nào đó đột nhiên hắn. . . . . . Vậy mọi người toàn gia biết làm sao đây?
Trước tiên cần phải quyết định chuyện của mấy đứa bé có số tuổi không sai biệt lắm mới được, Thái Quốc Đống càng nghĩ càng gấp, cũng không kịp vẫn cứ hờn dỗi Trần thị, nhảy dựng lên phải đi tìm Trần thị.
Mộ Vân thấy bộ dạng hắn gấp gáp như gặp cháy nhà, vội đi theo ra ngoài: Lão gia ngài muốn đi đâu?
Thái Quốc Đống cũng không để ý đến nàng, vội vã chạy đến cửa.
Chạy vào trong viện, Trần thị không có ở đây, liền hỏi vị ma ma giữ cửa kia: Phu nhân nghỉ ngơi ở đâu rồi?
Này ma ma nói: Phu nhân đi Hồng Thúy Uyển rồi, bảo là muốn đi xem các tiểu thư một chút.
Thái Quốc Đống tính toán một chút, lúc này chính là thời gian nhóm nữ hài trong nhà đang học quy củ ở Hồng Thúy Uyển, vừa đúng hắn cũng chưa từng đi xem thử, không bằng liền nhân cơ hội này đi xem nhóm nữ hài học hành ra sao.
Vì vậy liền lửng thững đi.
Tới Hồng Thúy Uyển, trong Hồng Thúy Uyển chim hót hoa thơm, dùng để ngắm cảnh là cực thích hợp, trong lòng hắn rồi lại nghĩ đến đoạn thời gian Nhị Di Nương ở nơi này, không khỏi hơi châm bước chân lại, vẻ mặt cũng có chút hoảng hốt.
Đang trầm tư , chợt thấy Ngọc Bàn vội vã đi từ bên trong ra, thấy hắn mặt đầy kinh hỉ: Lão gia, phu nhân đang sai nô tỳ đi mời ngài.
Thái Quốc Đống nói: Có chuyện gì?
Ngọc Bàn nhỏ giọng nói: Đột nhiên Ngụy ma ma muốn đi. Trần tham chánh phu nhân ở Minh Phủ gởi thư đến, nói là biểu tiểu thư sắp được năm tuổi rồi, nên học quy củ, qua mấy ngày nữa muốn đòi người lại. Ngụy ma ma nói, thời gian nàng tới nhà chúng ta đã hơn một năm, vinh dự nhận được ngài và phu nhân chăm sóc, hôm nay muốn đi, muốn mời ngài cùng phu nhân cùng xem, các tiểu thư đã học được những thứ gì.
Quả nhiên là Trần thị đoán trúng, quả nhiên vị Đại bá mẫu này của Trần thị chính là không thể nhìn người khác sống tốt hơn nàng.
Chuyện lúc
/607
|