Chuyện đầu tiên khi Thái Quang Đình về đến nhà là tắm rửa, sau đó lên trên phòng của Thái Quốc Đống cùng Trần thị thỉnh an hỏi thăm sức khỏe.
Tới nhà trên, một nha hoàn mặc áo hồng xa lạ thanh tú đứng ở cửa, ngồi xuống hành lễ với hắn: Đại công tử vạn phúc. Âm thanh trong trẻo giống như hoàng oanh.
Cuộc sống đặc thù dưỡng Thái Quang Đình thành thói quen cẩn thận nghiêm túc, hắn lập tức ý thức được nha hoàn xinh đẹp như vậy hắn chưa bao giờ thấy qua, hơn nữa còn không giống nha hoàn khác, không khỏi liếc mắt nhìn.
Nha hoàn kia thấy hắn nhìn sang lập tức hạ xuống đầu, hoàn toàn mà làm lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn xinh đẹp. Có điểm giống trán của Minh Phỉ, Thái Quang Đình thấy cái trán này, không khỏi lại liếc mắt nhìn, kết quả thấy một đôi lông mày tân nguyệt (trăng non) cùng mặt đỏ ửng kiều diễm phiếm hoa đào. Lại cúi đầu nhìn lên, lại thấy một bộ y phục màu ngọc thêu gấm cành bạch liên giày xinh xắn dễ thương quần dưới màu tím nhạt lộ ra.
Ca ca. . . . . . Một quạt tròn Mẫu Đan quơ quơ trước mắt hắn, Minh Phỉ bĩu môi quở trách nhìn hắn: Ta còn tưởng rằng không phải Trung thu ngươi đã trở về rồi.
Thái Quang Đình đang muốn trả lời, nha hoàn mặc áo khoác trần bì (màu vỏ quýt) đã phát ra giọng nói thanh thúy dễ nghe nhẹ nhàng cúi đầu: Nô tỳ thỉnh an Tam Tiểu Thư.
Minh Phỉ cười gật đầu: Kim Quế, hôm nay ngươi dùng dầu hoa quế do Úc phường làm sao? Thật là người cũng như tên, vừa thơm lại đẹp.
Kim Quế nghe vậy, vui mừng nhìn Minh Phỉ: Tam Tiểu Thư khứu giác bén nhạy, nô tỳ dùng chính là dầu hoa quế do Úc phường làm. Là phu nhân ban thưởng đấy. Mắt lại liếc Thái Quang Đình hai cái, ngượng ngùng.
Minh Phỉ nói: Dầu hoa quế Úc phường làm, đắt có đạo lý của đắt, quả nhiên không sai. Xoay người kéo tay Thái Quang Đình đi vào trong nhà, từ lúc Kim Quế bên cạnh đi qua, lại hướng cặp chân xinh đẹp kia hung hăng đạp xuống.
Kim Quế ăn bệnh, đang muốn ủy khuất kêu đau, vừa nhấc mắt vừa đúng chống lại một đôi mắt hung ác, bị sợ đến gắng gượng nuốt âm thanh kêu thương xuống, quy củ chào một cái: Kim Trâm tỷ tỷ tốt.
Thái Quang Đình vào phòng, lại lanh mắt thấy sau lưng Trần thị có một nữ tử ăn mặc trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, thân thể phong lưu, tươi mát như bách hợp. Cúi đầu rũ mắt, tự có một cỗ khí chất vừa thấy đã thương.
Thái Quang Đình ý thức đưa ánh mắt nhìn những người khác, chỉ thấy Tứ di nương Tiểu Hồng miệng vểnh cong lên, thỉnh thoảng nghiêng mắt hung tợn nhìn nàng kia một cái, lại u oán nhìn Thái Quốc Đống một cái. Mà chân mày khóe mắt Thái Quốc Đống đều giãn ra, một bộ dáng vô cùng thoải mái. Thái Quang Đình lập tức hiểu ra, trong bụng không khỏi dâng lên một hồi chán ghét.
Thái Quốc Đống thấy Thái Quang Đình, trước sau như một nghiêm mặt rất dạy bảo một lần, lại níu lấy Thái Quang Nghi và Thái Quang Diệu còn chưa vỡ lòng dạy dỗ một lần, đại ý là Thái Quang Đình không kiêu ngạo, muốn Thái Quang Nghi Hòa và Thái Quang Diệu nên hướng đại ca học tập tốt, làm vẻ vang gia tộc, sáng rọi cửa nhà vân vân.
Thái Quang Đình chờ Thái Quốc Đống bày ra uy phong của nhất gia chi chủ xong rồi, mới lên trước nói: Phụ thân, lần trước trong thư nhi tử nhắc tới lần này mang Lý Bích về.
Thái Quốc Đống nghe vậy, hung ác trợn mắt nhìn hắn một cái: Tại sao không nói sớm? Lập tức đứng dậy vuốt áo khoác, mang theo Thái Quang Đình đi ra ngoài. Không lâu lắm, lại để cho người trở lại phân phó Trần thị chuẩn bị phòng khách, đặc biệt giao phó phải chuẩn bị ngăn nắp tinh xảo một chút, là nơi thuận lợi cho việc đọc sách nhất.
Tứ di nương tò mò hỏi: Đại công tử nói Lý Bích này, là ai?
Trần thị nói: Nghe nói là một cô họ họ hàng xa gì đó, trong nhà lụi bại, chỉ còn lại một mình hắn. Dựa vào giúp đỡ ở quê nhà, ban ngày cày ruộng, ban đêm đi học, thi đậu công danh, lần này trúng Đệ Ngũ Danh (tên thứ năm). Đại công tử cùng hắn nhất kiến như cố (vừa gặp đã thân), đàm luận sau này mới biết hẳn là thân thích. Đại công tử quý trọng tài năng của hắn, liền viết thư về cho lão gia, mời hắn tới nhà học, nếu hắn có tiền đồ, chính là một chuyện tốt, nếu là thi không đậu, chúng ta hết tâm, cũng coi là không phụ lòng vị tổ cô bà kia.
Tứ di nương bĩu môi: Cái gì cô họ họ hàng xa, nhà nghèo ở chợ không ai tới, giàu tại núi sâu có khách tìm.
Trần thị không kiên nhẫn, không khách khí chút nào trách cứ: Ngươi nói nhiều! Ngươi cũng nên có một chút kiến thức!
Tứ di nương ủy khuất thắt khăn nói: Tỳ thiếp không phải là sợ Đại công
/607
|