Qua lời kể của bà nội, Joe Andy mang theo khát khao tìm đến đất nước phương đông cồ xưa này, nơi tổ tiên anh đã từng ra đi vượt trùng dương xa xôi.
Ngày bé, anh vẫn hay tựa đầu bên bà nghe bà kể về văn hóa Trung Quốc, ngay khi còn bé, anh đã biết đến hai ngôn ngữ, tiếng Trung và tiếng Anh.
Trước khi đến đây anh đã có rất nhiều phỏng đoán, sẽ được gặp gỡ rất nhiều người và rất nhiều chuyện thú vị.
Anh thậm chí còn nghĩ nếu như có đủ vận may, có thể anh sẽ quen biết vị võ lâm cao thủ nào đó rồi trở thành đệ tử của ông ta, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến sẽ được gặp Lâm Tứ Nguyệt.
Thôi được, không phải anh chưa từng nghĩ đến cái gọi là duyên kì ngộ, chỉ là anh không hề ngờ được có ngày anh cũng sẽ đắm chìm trong chuyện tình yêu.
Lâm Tứ Nguyệt, cái tên này anh sớm đã biết đến, trong trường có vài anh chàng rất say mê cô.
Nói cô rất đẹp cũng không đúng, nhưng với dáng vẻ vẫn luôn lạnh lùng, bọn con trai bảo cô giống Midori trong《Rừng Na Uy》dưới ngòi bút của Haruki Murakami (1).
Còn bọn con gái thì nói cô quá kiêu ngạo, trong mắt chẳng biết đến ai.
(1) Haruki Murakami : tác giả, dịch giả người Nhật, sinh năm 1949, sách và truyện của ông ngoài được bán chạy nhất (bestsellers) ở Nhật, còn được biết đến rộng khắp trên toàn thế giới.
Cuốn tiểu thuyết《Rừng Na Uy》của ông được xuất bản năm 1987, nội dung là một câu chuyện hoài cổ nói về những kịch tính và diễn biến đau khổ, mất mát trong tình yêu.
Midori là nhân vật nữ phụ, ban đầu là một cô gái lạc quan, vui vẻ, về sau phải trải qua những biến cố lớn trong cuộc đời và những trắc trở trong tình yêu, tâm tính tuy có chút thay đổi nhưng bản chất vẫn như xưa.(Nguồn Wikipedia)
Joe đã gặp Lâm Tứ Nguyệt vài lần, cảm thấy cô đúng là có chút lạnh lùng như bọn con trai từng nói, vầng trán rất giống với miêu tả trong sách về những cô gái Giang Nam lanh lợi.
Ấn tượng của Joe về Lâm Tứ Nguyệt cũng chỉ có vậy, nếu như không có cuộc gặp ngẫu nhiên trong nhà sách, Joe Andy và Lâm Tứ Nguyệt cùng lắm chỉ là đôi trai gái đi lướt qua nhau trong cuộc đời này.
Bên cái khung kệ bé xíu trong nhà sách, khoảng cách chỉ như một bước chân, anh nhìn thấy cô chân mày cúi thấp, nhìn thấy cô chớp chớp hàng mi, chiếc mũi cô nhỏ nhắn, cánh mũi hơi hếch lên, ánh đèn trong nhà sách khi ấy khiến cô càng trở nên dịu dàng.
Một lúc lâu sau, cô ngước mắt lên, đôi mắt tĩnh lặng như mặt nước hồ, tiếp đó, anh đã nói một câu mà mãi về sau anh vẫn cảm thấy vô cùng ấu trĩ : “ Em thích cuốn sách đó sao ? Tôi cũng rất thích.” - Không, không.
Thứ mà anh ấy thích là《Đảo châu báo》,《Bat man》mới đúng.
Joe Andy không phải là người mù quáng trong tình yêu, anh cảm thấy tình yêu chẳng qua chỉ là một lúc nào đó động lòng, vì gương mặt xinh đẹp của đối phương, vì thân hình sexy của đối phương, đôi khi lại chỉ vì biểu cảm đáng yêu trên khuôn mặt, anh cảm thấy tình yêu đại khái chỉ như thế.
Joe Andy yêu Lâm Tứ Nguyệt, khi Lâm Tứ Nguyệt muốn nhảy xuống nước, anh đã biết điều đó.
Anh cuống lên với cô, trong lòng chỉ có một ý niệm, muốn giữ lấy cô, cho dù cùng rơi xuống nước cũng phải giữ được cô.
Lúc đó, anh thậm chí quên mất bản thân không biết bơi.
* * *
Hôm đó, trên bãi cỏ xanh, Joe đang nói với tôi về chuyện tình yêu, tôi ngồi bên cạnh anh, nói : “ Joe, chúng ta chỉ làm bạn.” Phải, Joe, chúng ta chỉ làm bạn.
Lâm Tứ Nguyệt, cô ấy từ nhỏ đã phải chứng kiến sự tan vỡ trong tình yêu, những chuyện cô ấy lo sợ có quá nhiều, lo sợ chia ly, lo sợ cho đi, lo sợ phản bội, lo sợ tổn thương, lo sợ nảy sinh lưu luyến đối với một người, càng lo sợ sẽ giống như mẹ cô ấy si mê một người.
Ngày tháng nhàn nhạt trôi qua, cuối tuần tôi không dám quay về nhà họ Lợi.
Khi Lợi phu nhân gọi điện đến tôi nói với bà cuối tuần tôi đã tìm được việc làm, cho nên, không thể về nhà.
Bà cũng không nói gì nhiều, chỉ dặn dò tôi nên làm cho tốt, xem nó như một cách để rèn luyện.
Nói cuối tuần có việc cũng không hẳn dối gạt bà, Joe là người rất có nhân duyên.
Trong trường học không ít người đều biết anh thích tôi, có lẽ là do yêu chim yêu luôn cả tổ, người nói chuyện với tôi bỗng nhiều hơn hẳn, lâu dần, tôi cũng kết giao với vài người bạn, sau đó, có người hỏi tôi có muốn cùng cậu ấy đi làm không, tôi liền đồng ý.
Tôi rất thích công việc đó, chính là bán sách trong nhà sách ở siêu thị.
Sau nhiều lần tôi kiên trì chúng tôi chỉ là bạn, Joe vẫn cười toe toét suốt ngày xoay quanh tôi, cuối tuần sẽ đến đón tôi, chờ tôi tan làm, sau đó cùng nhau ăn cơm, anh cứ luôn tự hỏi tự trả lời, nói về những chuyện thú vị, những chuyện xảy ra xung quanh anh.
“ Tứ Nguyệt ? Này, Lâm Tứ Nguyệt .” Joe khua khua tay trước mặt tôi, “ Quý cô Alice, em lại chạy đến xứ sở thần tiên rồi ư ?”
Tôi nhìn trân trân gương mặt trước mắt, trong đầu vẫn đang nghĩ về những lời vừa mới nghe được, khi đó, cô bạn ở cùng ký túc xá với tôi hỏi tôi có phải sẽ cùng theo Joe về Mỹ, cô ấy bảo sau khi học kỳ này kết thúc, Joe sẽ về nước .
Gương mặt của Joe từ từ kề sát lại, tôi giật mình, nghiêng đầu qua, bàn tay anh rơi trên tóc tôi, thì ra, trên tóc tôi dính giấy vụn, lúc ấy, tôi còn nhìn thấy trên gương mặt anh một tia bối rối xen lẫn thất vọng, đó là thứ tôi chưa từng nhìn thấy, tôi vẫn thường nhằm những lúc anh không chú ý lén lút ngắm nhìn anh, ghi nhớ hết những biểu cảm trên gương mặt ấy, rồi ôn lại từng nét từng nét trong những đêm khuya, muốn sau khi anh đi rồi lâu lâu sẽ nhớ đến anh, dẫu biết rồi cũng có ngày anh sẽ ra đi, nhưng suy nghĩ và nghe thấy vốn là hai chuyện không hề giống nhau.
“ Joe, anh sẽ rời đi sao ?” Trong một khoảnh khắc, tim tôi như trống trận.
“ Ừm, học kỳ này kết thúc tôi sẽ đi.”
Tôi cầm lấy sách trên bãi cỏ, quay đầu bước đi.
Sao có thể dùng ngữ khí bình thản như thế để nói về chuyện ra đi ? Một chút lưu luyến cũng không, một chút không nỡ cũng không.
Chẳng phải nói thích tôi ư ? Chẳng phải nói yêu tôi ư ? Nhưng sao vừa nghe anh nói sẽ ra đi, trong lòng tôi lại khó chịu thế này ? Sao lại cứ nghĩ, nếu anh đi rồi tôi phải làm sao ?
“ Tứ Nguyệt, em giận rồi ư ?” Joe đứng ngay trước mặt tôi, vừa nhìn tôi vừa bước tới : “ Bởi vì tôi nói phải rời đi, nên giận rồi ư ?”
Tôi mặc kệ anh, đi về phía trước, tôi quả thật ích kỉ, một mặt ca ngợi tình bạn muôn năm, một mặt tham muốn chuyện anh đối tốt với mình và quyến luyến sự lạc quan trong sáng của anh.
“ Này.
.
.
này.
.
.”Joe dừng bước chân, dang hai tay ra, chắn trước lối đi của tôi.
“ Tứ Nguyệt, em nghe tôi nói, visa của tôi đến hạn rồi, tôi phải trở về Mỹ, sau khi xong thủ tục tôi sẽ quay lại trong thời gian ngắn nhất.”
“ Sao anh phải quay lại, quay lại làm gì ?” Trong lòng tâm tình phức tạp, tôi nói: “ Nhà anh chẳng phải ở Mỹ sao ? Anh quay lại đây làm gì ?”
“ Tôi cũng không biết,” Anh có vẻ khó xử : “ Chẳng phải em ở đây sao ?”
Cái người này, vẫn luôn dùng những từ ngữ cực kì đơn giản khiến trái tim tôi vừa chua chát vừa mềm yếu.
“ Tôi biết, em lại muốn nói cái câu chúng ta chỉ làm bạn.
Dù sao tôi vẫn còn trẻ, sớm muộn gì cũng đợi được đến ngày mà em chịu thích tôi.
Em xem, em đã bắt đầu không nỡ xa tôi, điều này chứng tỏ em đã nảy sinh tình cảm với tôi còn gì.”
“ Cuồng tự luyến .” Tôi lườm anh một cái, đưa tay ra vò rối tung cái đầu y như tổ chim của anh : “ Cái tên ngoại quốc này, ngốc chết đi được.” Anh ngốc à, thật ra, đã sớm thích anh từ lâu rồi, chỉ là.
.
.
che giấu đi mà thôi.
* * *
Mới đầu đông đã bắt đầu nhen nhóm lên thứ cảm xúc sâu sắc của việc chia ly.
Lại bắt đầu mơ thấy ác mộng, lại bắt đầu lo lắng mơ về cảnh tượng ngày hôm đó, mơ thấy Lợi Vĩnh Hoa chỉ vào tôi mà nói : “ Làm ra những chuyện như vậy, mày nhất định sẽ gặp báo ứng.” Hôm đó khi ông nói những lời này tôi không hề sợ, nhưng bây giờ tôi đã lo sợ.
Bởi vì, đối với cuộc sống tôi đã có được khát khao.
Joe dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán tôi, lúc này tôi mới nhớ ra chúng tôi đang trên xe bus, lúc nãy tôi đã ngủ gật.
Joe tựa đầu tôi lên vai anh.
“ Tứ Nguyệt, nếu như ở đây khiến em không vui, hay là, theo anh về Mỹ nhé.
Ở đó, em có thể làm lại từ đầu.”Trên người anh có hương thơm bạc hà khiến tôi ngây ngất.
“ Nghe anh nói này, Tứ Nguyệt.
Có vài chuyện, chúng ta không nên quá cố chấp.
Có vài chuyện, chúng ta có thể dùng một tâm trạng khác để suy nghĩ.
Khi còn bé, anh rất thích ông nội, sau khi ông qua đời anh rất buồn.
Sau đó bà nội nói với anh, chết đi chỉ là một thứ qui luật tự nhiên, trong cuộc đời này ai rồi cũng phải trải qua, ông nội chỉ là ra đi trước chúng ta mà thôi.
Sau đó, anh xem sự ra đi của ông như một chuyến đi xa, lâu dần, anh không buồn nữa.
Năm mười sáu tuổi, khi bố và mẹ ly hôn, anh ngồi trên bật thềm trước cửa nhà, lúc nhìn thấy mẹ mang theo hành lý lái xe đi, anh buồn đến muốn khóc.
Khi đó, anh cảm thấy có lẽ từ nay về sau cũng không thể nào vui vẻ trở lại được.
Nhưng sang đến ngày thứ hai, khi đám bạn mang theo bóng đến gõ cửa sổ, anh phát giác anh vẫn cùng họ đi đến sân bóng như trước đây.
Chơi xong một trận bóng, anh phát hiện dường như anh không buồn đến thế, cứ như vậy, qua từng trận từng trận đấu bóng, anh đã tìm lại được niềm vui.”
“ Joe, sao em không sớm quen biết anh nhỉ ?” Sao tôi không hiểu ra được những điều này: “ Sao em không hiểu được những điều này nhỉ ?”
“ Dần dần, em sẽ hiểu thôi, khi em đã khai thông đầu óc.” Joe nheo mắt, nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ : “ Anh rất thích câu nói này ‘ Bởi vì ánh mặt trời, tôi đã đến với thế giới này.’, mỗi lần đọc lên đều khiến anh rất cảm động.
Có lúc, đời người chỉ đơn giản vậy thôi.
Bởi vì ánh mặt trời, nên tôi đã đến với thế giới này.
Bởi vì ánh mặt trời, nên tôi tồn tại trên thế giới này.
Em xem, Lâm Tứ Nguyệt, cuộc sống cũng có thể đơn giản thế đấy.
Cho nên, đi với anh nhé.
Anh đưa em đến với cuộc sống đơn giản.”
Tôi bất giác động lòng.
Tỉ mỉ suy nghĩ về mấy từ đó : “Bởi vì ánh mặt trời, tôi đã đến với thế giới này.”
Có ánh mặt trời ngày đông rơi trên khung kính cửa sổ, theo dòng xe cộ ngược xuôi, dưới sự dẫn dắt của ánh sáng, từng vòng từng vòng nhảy múa, mang theo ánh sáng rực rỡ như cầu vòng.
Khi ấy, trong lòng tôi có thứ gì đó đang nảy nở, như là hi vọng !.
/97
|