" Đừng đi mà, Trinh Liệt, đừng rời bỏ em." Tôi hét to lên với bóng lưng kia.
Bóng lưng kia chợt khựng lại, dáng người đen tuyền lẫn trong bóng đêm.
" Lần đó khi anh xảy ra tai nạn em đang ở Tunisia, khi ấy em không hề hay biết, em biết bây giờ có nói với anh những chuyện này cũng không ích gì, nhưng em hi vọng anh đừng quá thất vọng vì em.
Trinh Liệt, khi ở Tunisia đang có mưa bão, em đứng trong mưa bật gọi tên anh, kể từ lúc đó, em biết bản thân mình đã hối hận rồi."
May mà, trong cái không gian không quá rộng lớn này, chẳng có ai đến làm phiền, bởi thế dũng khí của tôi dâng cao ngút trời.
" Trinh Liệt, em hối hận rồi, hối hận chết đi được.
Lâm Tứ Nguyệt không chỉ là cô gái ích kỉ tư lợi, cô ấy còn là cô gái ngu xuẩn, từng tuổi này rồi, còn không hiểu rõ được bản thân mình muốn gì."
" Thế em muốn điều gì ?" Giọng nói lạnh lẽo của Lam Trinh Liệt vọng lại trong gió đêm.
Tôi từng bước từng bước đi đến trước mặt người nào đó, đưa tay lên, gỡ bỏ chiếc khẩu trang, gương mặt này, tôi nằm mơ cũng nhớ.
" Em muốn anh." Tôi tỉ mỉ, tham lam đưa tay vuốt ve đường nét của người nào đó, cuối cùng, không cần phải diễn đạt trong không khí nữa : " Em chỉ muốn anh, Trinh Liệt, em muốn anh ở bên em, em không muốn anh trở thành chồng của người khác."
" Muộn rồi, Lâm Tứ Nguyệt.
Lời hứa không phải trò đùa trẻ con." Lam Trinh Liệt hất tay tôi ra, dùng gương mặt không chút biểu cảm nhìn tôi, trái tim tôi đang từng chút từng chút chìm xuống, đúng rồi, lời hứa vốn không phải trò đùa trẻ con, nhưng lời hứa của Lam Trinh Liệt thuộc về người con gái khác, vậy tôi phải làm sao, từ đây về sau tôi phải làm sao ?
Tôi kiệt sức buông tay xuống.
" Sao rồi ?" Tiếng cười nhạo bắt đầu xuất hiện trên khóe môi người nào đó : " Tên người Tây Ban Nha kia vẫn chưa giúp em quên được tôi ?"
" Đó toàn là những lời quỷ quái." Giọng tôi khổ sở : " Cho nên hôm nay em tự lãnh hậu quả, em cũng không biết vì sao lại đến nơi này, ban đầu, em chỉ là muốn trước khi anh kết hôn đến nhìn anh một lần, len lén nhìn cũng không sao.
Nhưng vừa nghĩ đến từ giờ về sau anh sẽ thuộc về người con gái khác, cùng người ta sinh con dưỡng cái, em liền ghen tức chết đi được, em cũng biết mình đã không còn cái tư cách ấy nữa.
Đúng vậy, lời hứa không phải trò đùa trẻ con, thôi thì, Trinh Liệt, chúc anh hạnh phúc."
Cuối cùng, lần này tôi đã thật sự đánh mất người ấy rồi.
Tôi khó khăn cụp mắt xuống không nhìn vào người ấy nữa, không dám nhìn, tôi sợ bản thân tiếp sau đây sẽ thốt ra những lời càng hèn mọn hơn, có lẽ tôi sẽ nói, anh có thể đi thực hiện lời hứa của anh, chỉ cần có thể được ở bên anh, em không để ý.
Tôi muốn bỏ đi, muốn nhanh chóng trốn khỏi nơi này, nhưng chân của tôi cứ trĩu nặng như núi.
Lam Trinh Liệt cởi áo khoác ngoài khoác lên người tôi, tôi hé miệng ra, dùng tiếng Tây Ban Nha nói tạm biệt với Lam Trinh Liệt.
Nói xong tôi di chuyển bước chân của mình, khi tôi xoay lưng đi người nào đó nắm lấy tay tôi : " Em thế này đã muốn đi ?"
Tôi cạn lời nhìn người nào đó, tôi không biết tôi còn có thể làm được gì đây ?
" Em đã ngủ cùng tên người Tây Ban Nha kia rồi ?" Đôi mắt của người nào đó bức bách tôi, ánh mắt rừng rực.
" Không có, không có, không có.
.
." Tôi hét to lên với người nào đó.
Trước khi càng nhiều từ không có hơn được thốt ra Lam Trinh Liệt đã chặn kín miệng tôi, tôi nhiệt liệt hồi đáp người nào đó.
Tôi chẳng biết chúng tôi đã hôn trong bao lâu, khi buông được nhau ra, chúng tôi đã áo xống xộc xệch cả rồi, Lam Trinh Liệt ép tôi lên tường, một tay đã thâm nhập vào trong váy của tôi, người nào đó dùng tay còn lại bắt lấy tay tôi đặt xuống phía dưới bụng của mình, thở gấp thì thầm vào bên tai tôi : " Tứ Nguyệt, nó chỉ có cảm giác với em, cho nên, anh toàn bị em ăn sạch sành sanh, vài câu đường mật ngọt ngào liền khiến cho anh cởi giáp đầu hàng.
Tay của tôi nhẹ nhàng chuyển động, gợi lên tiếng rên kìm nén của người nào đó : " Tiếp tục, anh muốn em ở ngay tại đây ."
Quấn lấy cổ của người nào đó, tôi chủ động hiến dâng nụ hôn của mình.
" Khách sạn ? Trong xe ? Hay nhà của anh ?" Tôi đưa tay tiến sâu vào trong quần áo của người nào đó, vẽ vòng trònở trước ngực của người ấy .
Sau cùng, Lam Trinh Liệt đưa tôi đến ngôi nhà trên đỉnh núi của mình, suốt dọc đường đi cứ luôn vượt đèn đỏ.
Vào trong thang máy chúng tôi liền bắt đầu ôm hôn nhau, vừa đóng cửa phòng tôi liền bắt đầu hôn người nào đó, tôi cởi bỏ từng chiếc cúc áo trên người ai đó, hôn từ vành tai người ấy cho đến yết hầu, cứ thế hạ xuống, trong thân thể tôi dường như có vô số ngọn lửa đang thiêu đốt, bàn tay tôi dừng trên thắt lưng của người ấy, ngay lúc tôi muốn mở nó ra, Lam Trinh Liệt đưa tay ngăn tôi lại.
" Tứ Nguyệt, anh chỉ làm với người con gái sẽ trở thành vợ của anh." Giọng của người nào đó mờ ám, cúi xuống người tôi thở gấp.
" Chẳng phải anh cứ luôn muốn để em làm vợ của anh hay sao ?" Ngọn lửa trong người kia khiến tôi vô cùng khó chịu, lại thêm vào ít chất cồn, lúc này tôi rất muốn cùng Lam Trinh Liệt làm chuyện thân mật, trong thời gian chia cách này, tôi luôn nhớ nhung người nào đó, cũng bao gồm luôn thân thể và cả hơi thở chỉ thuộc riêng về người ấy.
" Nhưng chúng ta vẫn chưa kết hôn." Bàn tay người nào đó cách lớp quần áo nhóm lửa khắp nơi trên người tôi, mỗi một nơi chạm đến dường như đang muốn thiêu đốt hết vậy.
" Vậy chúng ta kết hôn là được." Tôi bực bội cắn lên cổ của người nào đó một phát.
" Vậy khi nào thì kết ?"
" Anh muốn lúc nào thì kết lúc ấy thôi !" Rõ ràng biết đây là chiêu trò trêu chọc của người nào đó, nhưng tôi vẫn hùa theo người nào đó từng chút một để người ấy xỏ mũi dẫn đi, mà còn rất là vui vẻ.
" Vậy ngày mai chúng ta đi đăng ký, thế nào ?" Tôi nhìn thấy khóe môi người nào đó đã có ý cười không kìm chế được.
" Thế thì ngày mai đi.
Em nghe theo anh tất."
Ngay lập tức, thân thể tôi được nhấc bổng lên.
Trên tấm trải giường xanh lam như đại dương, chúng tôi quấn quýt không rời, giọt mồ hôi lấm tấm của người nào đó tí tách trên người tôi, bàn tay tôi luồn vào mái tóc mềm mượt của người nào đó, khi người ấy tiến vào, tôi dường như nghe thấy tiếng thở ra hoan lạc giữa hai linh hồn với nhau, triền miên, hòa quyện.
" Tứ Nguyệt, Tứ Nguyệt, Tứ Nguyệt.
.
." Người nào đó kêu lên trên người tôi, khẩn thiết, mang theo đầy ắp yêu thương.
" Em đây, em đây, Trinh Liệt." Tôi hồi đáp người nào đó, bàn tay tôi đặt trên lưng người ấy, chân quấn lấy eo, dùng hết sức lực, co gập thân người, trong miệng phát ra những âm thanh vụn vặt, theo tiết tấu của người nào đó tôi bật thốt tên người ấy từng tiếng một, dường như trên cả thế gian này chỉ còn lại tôi và người đàn ông đang trên người mình, người nào đó vui mừng hồi đáp tôi, càng nhiều giọt mồ hôi to hơn rơi xuống.
Khoảnh khắc này đây, chúng tôi hợp thành một một thể, trên thế gian này dường như không còn điều gì có thể chia cách chúng tôi.
Chúng tôi, đúng vậy, tôi thích hai từ ngữ đơn giản ấy, chúng khiến cho tâm hồn trở nên không còn cô đơn, tôi nhớ lại không biết đã nghe được ở đâu những lời thế này, chữ "tôi" là một từ ích kỉ nhất trên đời, còn "chúng tôi" lại là từ ngữ ấm áp nhất trên đời.
Triền miên qua đi, Lam Trinh Liệt ôm tôi vào lòng, vui vẻ nhìn tôi.
" Không ngủ à ?" Tôi khẽ vỗ nhẹ lên mặt người nào đó, đêm đang dần khuya.
" Uhm, không dám ngủ, sợ đây lại là một giấc mơ."
Trái tim tôi lại thấy khó ở, người này đây luôn khiến tôi áy náy, khiến tôi cảm động, khiến tôi ngọt ngào.
" Anh làm thế nào tìm được em vậy ?"
" Tên họ Phương kia đã ám thị cho anh, anh biết em sẽ đến Hong Kong, liền phái người đến sân bay canh em, cho nên, ngay lúc em vừa xuống máy bay, sau lưng em liền mọc thêm một cái đuôi."
Nhớ lại khi vừa xuống máy bay đã ở trong sân bay nhìn thấy màn phỏng vấn Lam Trinh Liệt kia, tôi bất giác buồn bã.
" Trinh Liệt, em đã xem phỏng vấn anh rồi, đó là lời thật lòng của anh sao ?" Tôi vùi đầu vào trong lòng người nào đó.
" Cho là thế ! Khi ấy đúng thật đã nghĩ như vậy, khi ấy đúng thật đã muốn buông bỏ.
Lâm Tứ Nguyệt, em là một phụ nữ biết hành người.
Nhưng vừa nghe em muốn đến Hong Kong." Lam Trinh Liệt đặt bàn tay tôi lên lồng ngực : " Chỗ này loạn hết cả lên, cứ mãi nghĩ đến vấn đề thế này, phải chăngem đến là vì anh, hay là chỉ đến để thăm Phương Hạo, giả như em đến là bởi vì anh thì anh nên làm thế nào, thậm chí anh còn tức giận nghĩ đến lúc đó anh nhất định sẽ cười nhạo em một trận hả hê, suốt ngày anh cứ đi hỏi trợ lý có ai đến tìm anh không, rồi thời gian dần dần trôi qua, anh càng lúc càng thất vọng, em vốn chẳng đến tìm anh, tiếp đó, anh lại thầm cười nhạo bản thân một trận, cười nhạo bản thân uổng công mơ mộng, Tứ Nguyệt, em chẳng thể nào biết được mùi vị bồn chồn giữa hi vọng và thất vọng như thế nào đâu."
Tôi ôm chặt lấy người nào đó, nhớ lại những lời Phương Hạo đã nói, trên cuộc đời này rồi cũng sẽ chẳng có được người nào yêu em như cậu ấy đâu, anh ấy nói, Lâm Tứ Nguyệt, em là một người may mắn.
" Rồi sao đó ?"
" Sau đó hả ? Sau đó anh bảo Tiểu Quang theo sát em, vừa nghe thấy em ăn mặc xinh đẹp đến quán bar uống rượu đong đưa với người đàn ông khác, anh liền tức khí không chịu được, sau đó anh bỏ lại hết mọi thứ, trên đường đi trái tim anh thấp thỏm, vừa nghĩ đến lúc em ăn mặc xinh đẹp phải quyến rũ đến cỡ nào, anh liền hận một nỗi muốn đem đôi mắt của tất cả đám đàn ông làm cho mù hết đi.
Kịp đến quán bar, liền nhìn thấy ngay bàn tay của tên đàn ông kia đang đặt trên lưng em, ánh mắt đó có vẻ như muốn nuốt trôi em vào trong bụng."
" Lâm Tứ Nguyệt, em lại còn mặc áo hở lưng trước mặt tên đàn ông khác." Lam Trinh Liệt nghiến răng nghiến lợi : " May mà, chưa để hắn ta hôn em, xem như tên tiểu tử kia may mắn, nếu như hắn dám hôn em.
Hừ.
.
.
."
" Xem anh có nghiền nát cái miệng hắn đi hay không."
Tôi trốn trong vòng tay người nào đó, cười đến mát lòng mát dạ.
/97
|