Cách đó không xa từng đôi nam nữ đang châm đốt pháo hoa, những cây pháo hoa nho nhỏ trong tay, ánh lửa hắt lên trên khuôn mặt họ, vui vẻ mà đơn thuần, không hề biết đến những nỗi ưu phiền trên thế gian.
“ Lam Trinh Liệt.” Tôi đứng yên ở đó, không tiến tới, cũng chẳng lùi đi : “ Cậu phải thay đổi thế nào đây, cậu thay đổi được sự thật cậu là con trai của Dung Như Xuân hay không ? Thay đổi được sự thật Lợi Liên Ngọc từng là bạn gái của cậu ? Thay đổi được sự thật về khoảng cách bảy năm tuổi tác giữa hai chúng ta ? Thế nên, hãy quên tôi đi ! Như thế với ai cũng đều tốt cả.”
Cách nhau vài bước chân, Lam Trinh Liệt cứ thế nhìn tôi cười, tiếng cười vỡ vụn như chiếc lá lìa cành.
“ Lâm Tứ Nguyệt, chị cho rằng tình yêu có thể như trò đùa trẻ con đấy ư ? Sao có thể nói quên là quên ? Nếu dễ dàng như thế, thì có còn gọi là tình sâu nặng nữa không ?”
“ Thế nhưng, Trinh Liệt, tình yêu cũng không phải phương trình thức, không phải cậu cho đi bao nhiêu sẽ nhận lại bấy nhiêu, không phải hễ cậu yêu tôi thì tôi cũng phải theo đó mà yêu cậu.” Xem đi, tôi lại đang bịt tai trộm chuông, bày ra một lý do đường đường chính chính tự lừa mình dối người nữa rồi.
“ Tốt, làm tốt lắm, Lâm Tứ Nguyệt.
Chị đem tất cả sự kiêu ngạo của Lam Trinh Liệt giẫm đạp hết dưới chân, đưa ra hàng trăm lý do chẳng qua chỉ muốn nói cho tôi biết bảo tôi đừng tơ tưởng đến chị, bởi chị vốn không hề yêu tôi.
Được rồi, tôi không yêu chị nữa là được chứ gì, không yêu nữa, không yêu nữa.
.
.” Cậu ấy lẩm bẩm nói.
Đêm đó, tôi nhìn thấy hình bóng cậu ấy dần dần rời xa, từ từ hòa vào dòng người, mất hút trong màn đêm mênh mông.
Sau khi về nhà, Phương Hạo hỏi tôi, khó chịu không ? Có một chút, tôi trả lời nhẹ tênh.
Đêm hôm đó, tôi chong mắt nhìn trời sáng.
Ngày đầu quay trở lại bệnh viện làm việc, tôi không ngờ sẽ gặp được Lợi Vĩnh Hoa, tôi trốn trong góc nhìn ông, thấy ông ngồi dưới ánh chiều tà, tiều tụy già nua, cứ như thế trong lòng tôi thắt lại, không biết có phải do cái gọi là huyết thống đang tác yêu tác quái hay không đây.
Đêm đến, tôi lên mạng tìm kiếm.
Những tin tức về chuyện Lợi thị sắp sụp đổ đầy ra đó.
Nhớ lại những lời Lợi Liên Thành nói hôm ấy, tôi mới biết hóa ra hôm ấy mình đã làm những gì.
Chợt nhớ lại nụ cười lấy lòng của Lợi Vĩnh Hoa dành cho Lam Trinh Liệt.
Theo nguồn tin những người biết chuyện chứng thực, chuyện tình cảm giữa thiên kim Lợi gia và người thừa kế tập đoàn Phương Nam thật ra chỉ là một màn kịch, các ngân hàng đồng loạt lắc đầu, Lợi Vĩnh Hoa mất đi cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cơ nghiệp trăm năm sắp đối mặt với thời khắc phá sản đang được đếm ngược.
Tôi đăm đăm nhìn vào dòng chữ kia, bốn chữ cơ nghiệp trăm năm khiến tôi thấy nhức mắt.
Khi Phương Hạo về đến, tôi hỏi anh ấy nhìn nhận thế nào về tin tức này, Phương Hạo chỉ vào bốn chữ nổi bậc kia, quả thật như thế.
“ Vậy có cách nào khắc phục được không ?” Tôi giả vờ hỏi vu vơ.
“ Khó.
Mấy loại cơ nghiệp trăm năm nghe ra danh tiếng có vẻ vang dội, nhưng trong thời buổi hiện nay muốn tồn tại không dễ dàng gì, hoặc là để cho nó biến mất, hoặc là làm một cuộc cách mạng thay máu, nhưng thay máu cần phải có quan hệ nguồn vốn, thời buổi này, chẳng ai muốn nhúng tay vào những vụ đầu tư mạo hiểm như thế cả.”
Trước khi Phương Hạo nảy sinh hiếu kì, tôi quay trở về phòng của mình.
Ngày hôm sau, tôi hỏi bác sĩ chủ trị của Lợi Vĩnh Hoa về tình trạng của ông, ông ta nói rất tệ, bệnh nhân có áp lực tâm lý quá lớn.
Thức giấc lúc nửa đêm, khắp người tôi ướt đẫm mồ hôi.
Khi phải gọi điện thoại cho Lam Trinh Liệt, đã xa cách cậu ấy năm ngày trời, nhưng điện thoại cậu ấy cứ luôn trong tình trạng tắt máy, lúc gọi cho Tiểu Quang, cậu ta cho tôi biết thiếu gia đang ở quán bar “ Zero”.
“ Zero” là một địa điểm vũ trường nổi tiếng ở thành phố Thượng Hải, vào cuối tuần chỉ tiếp đón hội viên, khi tôi vội vàng đến đó, đã bị chặn lại ngoài cửa, bởi vì tôi không phải hội viên.
Tôi gọi cho Tiểu Quang, cậu ta ra đón tôi.
Cậu ta đưa tôi vào một phòng bao sang trọng, trong phòng bao rộng lớn kia ngoài mấy gương mặt quen thuộc, còn có vài cô nàng dung mạo như hoa, nhất là cô nàng đang ngồi bên cạnh Lam Trinh Liệt, cô ta vừa sexy vừa hấp dẫn.
Tất cả mọi người đều nhìn vào vị khách không mời mà đến là tôi, tôi tự nhìn bản thân, áo sơ mi trắng, quần Jean, chẳng ăn nhập gì so với nơi này, tôi nhìn Lam Trinh Liệt cầu cứu.
Nhạc vũ trường sôi động đang ầm ĩ, cậu ấy ngồi đó uống rượu, không thèm liếc nhìn tôi một lần.
Tôi thở dài một hơi, đến bên cạnh cậu ấy, ngồi xuống vị trí trống kế bên do William nhường lại, yên vị ở đó.
“ Trinh Liệt, khi nào cậu về nhà ?” Tôi lên tiếng hỏi.
“ Gấp gáp tìm tôi như thế, không phải nhớ tôi rồi ha.” Cậu ấy đưa tay đặt lên tóc tôi, giọng điệu khinh miệt : “ Hay là, thiện tâm của thần tiên tỷ tỷ đây lại bộc phát muốn đến cứu rỗi con cừu non đang bị lạc đường này.”
“ Trinh Liệt, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Xem ra Lam Trinh Liệt đã uống không ít rượu.
“ Hửm ? Có chuyện muốn nói ? Lâm Tứ Nguyệt, chẳng phải chị nói thế giới của tôi quá phức tạp ư ? Đã không cần rồi, còn chạy đến đây làm gì ? Chạy đến đây có chuyện gì để nói với tôi sao ?”
“ Đúng là tôi có chuyện muốn nói với cậu, nhưng nếu cậu cảm thấy chơi chưa đủ, tôi có thể ở đây đợi cậu, đợi đến khi cậu đồng ý nghe tôi nói mới thôi.” Mặc kệ mọi người đang vểnh tai nghe, tôi lớn tiếng nói.
“ Tùy chị.” Lam Trinh Liệt sau khi bỏ lại cậu này, không thèm ngó ngàng gì đến tôi.
Trong khi đó, quay sang chơi trò cạp bánh với cô nàng bên cạnh, tôi nhìn thấy chiếc bánh qui dạng đũa trong miệng cô nàng kia bé đi từng chút một, cuối cùng, biến thành hai cái miệng cắn vào nhau.
Trong lúc bọn họ môi kề môi, tôi cuối thấp đầu, trong lòng có một con sâu ghen tuông đang không ngừng làm loạn.
Điện thoại tôi đổ chuông, tôi nhìn xem, là Phương Hạo.
Thế là, tôi cầm điện thoại muốn ra ngoài nghe, trong này có hơi ồn, tôi vừa nhổm người đã bị một đôi tay kéo lại.
“ Chị muốn đi đâu đấy ?” Lam Trinh Liệt giữ lấy tôi.
“ Tôi ra ngoài nghe điện thoại.” Tôi lắc lắc chiếc điện thoại.
“ Nghe tại đây .” Cậu ấy giữ chặt tay tôi không chịu buông.
“ Chuyện gì thế ?” Cầm điện thoại tôi hỏi Phương Hạo.
“ Đang ở đâu ?”
“ Tôi không nói rõ được, đang ở cùng với bạn.” Ngập ngừng một chút, tôi nói : “ Phương Hạo, tối nay, có thể tôi sẽ không về.” Xem ra, tối hôm nay, tôi phải cùng với Lam Trinh Liệt về nhà một chuyến, ở đây không phải là nơi có thể nói chuyện.
“ Cái gì ? Nói lớn tiếng một chút, chỗ em ồn ào quá.”
“ Tôi nói, tối nay, tôi.
.
.
không về nhà.” Tôi kéo to âm giọng, lúc này đây, âm nhạc đột nhiên im bặt, trong phòng bao vọng lại giọng nói của tôi, rất to và rõ, lời nói vừa dứt, một trận cười ám muội vang lên.
“ Chị nói với anh ta tối nay không về nhà à ?” Lam Trinh Liệt nhỏ giọng nói bên tai tôi.
“ Uhm.” Tiếp theo đó, tôi phát hiện có gì đó sai sai, tức giận nói với đám người thích xem náo nhiệt kia : “ Các người, chơi trò của các người đi.”
Tôi lại ngồi xuống, âm nhạc lại bắt đầu vang lên, tôi buồn bã nhìn vào điện thoại của mình.
“ Tôi không có hôn cô ta .” Lam Trinh Liệt nói.
Tôi ngẩn nhìn ly rượu trước mặt thật lâu, thứ chất lỏng trong suốt kia đang lấp lánh ánh sáng, tôi đưa tay ra, ngụm rượu đầu tiên cay đến nỗi khiến tôi chảy nước mắt, tôi hậm hực nhắm mắt lại uống tiếp ngụm thứ hai, vì bàn tay thượng đế âm u tối tăm cứ dây dưa dai dẳng không thoát ra được.
“ Chị điên rồi.” Lam Trinh Liệt đưa tay giật phăng ly rượu của tôi : “ Có biết đây là rượu gì không, rượu vodka, vodka đó, thưa cô.”
“ Vậy thì đã sao ?” Tôi nghiêng đầu, khẽ nhướng mày, Lam Trinh Liệt rất thích làm động tác này.
Cậu ấy đưa tay kéo tôi, ôm chặt vào lòng : “ Người phụ nữ này, tôi không thích chị uống rượu.
Hễ uống rượu vào sẽ chiêu ong gọi bướm.”
“ Tôi chiêu ai hử ?” Tôi vùng thoát khỏi vòng tay Lam Trinh Liệt.
“ Chiêu tôi này.” William cầm lấy ly rượu tôi vừa uống nhìn tôi cười : “ Chị vừa uống cái ly của tôi, bọn họ gọi cái này là gì nhỉ ? À, gọi là nụ hôn gián tiếp, ha ha.
.
.”
“ Thật ấu trĩ, thế.
.
.” Lời còn chưa nói xong, miệng của tôi đã bị ai đó chặn lại, khi tôi muốn kêu lên, đầu lưỡi cũng cứ thế tiến vào, bên tai tôi là tiếng hò hét của bọn họ, cả giọng nam lẫn giọng nữ.
Lam Trinh Liệt hơi thở gấp gáp, sau khi hôn tôi xong, khiêu khích nói với William : “ Như cậu gọi là nụ hôn gián tiếp, còn tôi đây gọi là nụ hôn trực tiếp.”
Bọn họ lại bắt đầu kêu lên một cách ám muội, tâm trạng đó giống như vừa xem xong một màn biểu diễn vẫn chưa hết hứng thú, đây chính là thế giới của Lam Trinh Liệt bọn họ, tôi đứng lên, không chịu được muốn rời khỏi đây ngay và luôn.
“ Chị muốn đi đâu đấy ?” Lam Trinh Liệt đưa tay cản tôi lại.
“ Về nhà.” Tôi lạnh lùng đẩy cậu ấy ra : “ Show trình diễn xong rồi, tôi cũng đâu cần thiết phải ở lại đây.”
“ Khi nãy chẳng phải chị có chuyện muốn nói với tôi sao ?” Cậu ấy nắm chặt lấy tay tôi.
“ Bây giờ thì hết rồi.”
“ Tôi mặc kệ, dù sao, tôi cũng không để chị đi đâu.” Hai vai Lam Trinh Liệt siết chặt lấy tôi, hơi thở nồng nặc mùi rượu, ngang ngược phả hơi vào bên tai tôi, lúc này đây cậu ấy dường như đã trở lại là cậu thiếu niên dưới chân dãy núi Alps cùng tôi nương tựa vào nhau năm ấy, trái tim tôi lại bắt đầu trở nên mềm yếu nữa rồi..
/97
|