Lời nói đầu : Truyện ít đc ủng hộ , NẢN , có thể sẽ khôq viết nữa .... NẢN LẮM RÒI .. Có ai hiểu được không :( :(( ?
CHƯƠNG 8 : Gây war (2)
Tiếng hét ngọt ngào cực lớn của nó vang lên , tội nhất là lỗ tai của hắn . Hắn ngồi bật dậy , thiếu ngủ lắm ròi mà nó cũng khôq tha . Bây giờ hắn bực kinh khủng , mắt trở nên băng lạnh đáng sợ , toàn thân bốc mùi sát khí , khuôn mặt tối sầm, . bàn tay nắm thành nắm đấm
- Mày tính ám sát tao à ? - Khoa đánh ‘’bốp’’ vào vai nó . Ngồi chơi điện thoại cũng không yên
- No no - Nó đưa ngón tay phẩy phẩy , chỉ hắn - Tao ám sát thằng này nè !!!
Hắn bây giờ như quả bom sắp nổ , thế mà nó vô tình châm ngòi nổ . Hắn nắm lấy cổ tay nó bóp chặt . Hắn khôq thích dùng lời nói , chỷ thích dùng hành động .
- Này , làm gì thế hả ?? Bỏ tay Quyên ra - Khoa bực mình lôi tay hắn ra khỏi cổ tay nó , mà đâu có đc , hắn quá bực nên dùng hết sức . Khoa không thích người con trai nào đụng chạm tới nó ( Vỹ ngoại lệ ) , đằng này dám làm nó đau , Khoa hận , Khoa khó chịu _,_
- Đauuuuuuuuuuuuuuuu - Nó hét vang trời lên . Mắt ươn ướt ..
- Cảnh cáo - Hắn lườm nó ròi buông ra . Cầm cặp lên ròi đi thẳng 1 hơi không quay trở lại
-Này ,đi đâu thế ? - Nó vừa xoa cổ tay vừa hỏi hắn . Hắn khôq quay lại vẫn đy luôn . Sau khi thấy mình hơi ‘’quê’’ , nó nhìn lại mình ‘’ Mắc gì phải quan tâm hắn ta , đồ máu lạnh ‘’
- Mày có xao khôq ? - Khoa cầm lấy cổ tao hằn dấu đỏ của nó , lòng lo lắng . Đáng chết , dám làm nó tổn thương .
- Ơ .. Không xao - Nó cười trấn an Khoa - Làm gì khẩn trương thế ?????????
- Hứ ! Vậy mà còn cười được à - Khoa giận giữ hất tay nó ra . Khoa đang lo cho nó thật sự , mà nó còn cười được , rõ NGỐC ^_^
- Ơ ... Làm gì mà mày lớn tiếng với tao - Nó nqây ngô hỏi .. Thôi thì hạ giọng vậy . Nó cầm lấy tay Khoa , lắc lắc , giọng nhõng nhẽo - Khoa đẹp trai đáng yêu vậy mà giận Quyên hả ?? Giận mau già lắm á nhen
- Hừ ! Chỉ giỏi nịnh - Khoa cười nhẹ , nhéo vào má nó
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tôi’ nó ngủ chả được , quay qua quay lại nhìn đồng hồ mới hơn 7h . Còn hơi sớm . Ngày nay chả thấy Vỹ nhắn tin hay gọi gì , cũng hơi có thắc mắc . Mọi hôm mà nó mang đồ ăn sang lf Vỹ tíu ta tíu tít gọi điện khen ngon nữa mà . Suy nghĩ một lúc , nó lấy điện thoại gọi cho Vỹ
- Alô - Đầu giây bên kia không phải giọng của Vỹ mà là giọng của 1 người con gái
- À Cho hỏi ai đầu giây bên đó v ? số điện thoại của a Vỹ mà - Nó hỏi
- E đây chị Quyên , Kiều nè - Kiều dừng lại ròi nói tiếp -Hôm qua sau khi ăn hộp cháo chị đưa , bệnh anh Vỹ phát nặng hơn , vừa ói vừa ‘’ đy ngoài ‘’ ( tế nhị -.- ) liên tục - Giọng Kiều tỏ vẻ thảm thương , nhưng nụ cười trên môi là nụ cười cực hiểm
CHƯƠNG 8 : Gây war (2)
Tiếng hét ngọt ngào cực lớn của nó vang lên , tội nhất là lỗ tai của hắn . Hắn ngồi bật dậy , thiếu ngủ lắm ròi mà nó cũng khôq tha . Bây giờ hắn bực kinh khủng , mắt trở nên băng lạnh đáng sợ , toàn thân bốc mùi sát khí , khuôn mặt tối sầm, . bàn tay nắm thành nắm đấm
- Mày tính ám sát tao à ? - Khoa đánh ‘’bốp’’ vào vai nó . Ngồi chơi điện thoại cũng không yên
- No no - Nó đưa ngón tay phẩy phẩy , chỉ hắn - Tao ám sát thằng này nè !!!
Hắn bây giờ như quả bom sắp nổ , thế mà nó vô tình châm ngòi nổ . Hắn nắm lấy cổ tay nó bóp chặt . Hắn khôq thích dùng lời nói , chỷ thích dùng hành động .
- Này , làm gì thế hả ?? Bỏ tay Quyên ra - Khoa bực mình lôi tay hắn ra khỏi cổ tay nó , mà đâu có đc , hắn quá bực nên dùng hết sức . Khoa không thích người con trai nào đụng chạm tới nó ( Vỹ ngoại lệ ) , đằng này dám làm nó đau , Khoa hận , Khoa khó chịu _,_
- Đauuuuuuuuuuuuuuuu - Nó hét vang trời lên . Mắt ươn ướt ..
- Cảnh cáo - Hắn lườm nó ròi buông ra . Cầm cặp lên ròi đi thẳng 1 hơi không quay trở lại
-Này ,đi đâu thế ? - Nó vừa xoa cổ tay vừa hỏi hắn . Hắn khôq quay lại vẫn đy luôn . Sau khi thấy mình hơi ‘’quê’’ , nó nhìn lại mình ‘’ Mắc gì phải quan tâm hắn ta , đồ máu lạnh ‘’
- Mày có xao khôq ? - Khoa cầm lấy cổ tao hằn dấu đỏ của nó , lòng lo lắng . Đáng chết , dám làm nó tổn thương .
- Ơ .. Không xao - Nó cười trấn an Khoa - Làm gì khẩn trương thế ?????????
- Hứ ! Vậy mà còn cười được à - Khoa giận giữ hất tay nó ra . Khoa đang lo cho nó thật sự , mà nó còn cười được , rõ NGỐC ^_^
- Ơ ... Làm gì mà mày lớn tiếng với tao - Nó nqây ngô hỏi .. Thôi thì hạ giọng vậy . Nó cầm lấy tay Khoa , lắc lắc , giọng nhõng nhẽo - Khoa đẹp trai đáng yêu vậy mà giận Quyên hả ?? Giận mau già lắm á nhen
- Hừ ! Chỉ giỏi nịnh - Khoa cười nhẹ , nhéo vào má nó
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tôi’ nó ngủ chả được , quay qua quay lại nhìn đồng hồ mới hơn 7h . Còn hơi sớm . Ngày nay chả thấy Vỹ nhắn tin hay gọi gì , cũng hơi có thắc mắc . Mọi hôm mà nó mang đồ ăn sang lf Vỹ tíu ta tíu tít gọi điện khen ngon nữa mà . Suy nghĩ một lúc , nó lấy điện thoại gọi cho Vỹ
- Alô - Đầu giây bên kia không phải giọng của Vỹ mà là giọng của 1 người con gái
- À Cho hỏi ai đầu giây bên đó v ? số điện thoại của a Vỹ mà - Nó hỏi
- E đây chị Quyên , Kiều nè - Kiều dừng lại ròi nói tiếp -Hôm qua sau khi ăn hộp cháo chị đưa , bệnh anh Vỹ phát nặng hơn , vừa ói vừa ‘’ đy ngoài ‘’ ( tế nhị -.- ) liên tục - Giọng Kiều tỏ vẻ thảm thương , nhưng nụ cười trên môi là nụ cười cực hiểm
/34
|