Lúc Dương Chiêu nhận điện thoại của Trần Minh Sinh là hơn hai giờ chiều.
Khi đó cô đang làm việc.
Cô nhìn điện thoại báo cuộc gọi đến, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ. Trần Minh Sinh biết cô làm việc đến sáu giờ, theo thói quen của anh chắc chắn sẽ không gọi điện vào lúc này.
Cô nhận điện thoại: “Trần Minh Sinh, có chuyện gì sao?”
Trần Minh Sinh nói: “Anh ở dưới lầu, anh muốn gặp em.”
Dương Chiêu ngạc nhiên: “Dưới lầu?” Cô cầm di động đến cửa sổ, quả nhiên thấy Trần Minh Sinh đứng bên đường ngay dưới lầu. Dương Chiêu hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Cô nghe giọng Trần Minh Sinh hơi khàn khàn, anh nói: “Anh muốn gặp em.”
Dương Chiêu hiếm khi làm việc khác trong thời gian làm việc. Cô tạm dừng tay, nói với anh: “Anh chờ chút, em xuống ngay.”
Dương Chiêu xuống lầu, đến trước mặt Trần Minh Sinh, nhìn Trần Minh Sinh có vẻ mỏi mệt.
“Sao anh lại đến giờ này, anh tan ca rồi à?”
Trần Minh Sinh nói: “Hôm nay, anh không đi làm.”
Dương Chiêu gật đầu: “Nghỉ ngơi một ngày cũng tốt.”
Trần Minh Sinh im lặng.
Dương Chiêu mỉm cười: “Anh đến tìm em vì nhớ em à?”
Trần Minh Sinh nhìn khuôn mặt cô, khẽ cười: “Ừm.”
Dương Chiêu: “Lên nhà đi.”
Trần Minh Sinh: “Không cần, anh sẽ đi ngay.”
Dương Chiêu: “Cũng được, chiều tối em sẽ —”
“Dương Chiêu.”
Trần Minh Sinh ngắt lời cô, Dương Chiêu nhíu mày nhìn anh: “Hửm?”
Trần Minh Sinh ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Anh có chuyện muốn nói với em.”
Dương Chiêu hỏi: “Chuyện gì?”
Trần Minh Sinh hơi cúi đầu, nhỏ giọng: “Anh… Có thể anh sẽ rời khỏi đây một thời gian.”
Dương Chiêu giật mình.
“Cái gì?”
Trần Minh Sinh nói: “Có thể anh sẽ rời khỏi đây một thời gian.”
Dương Chiêu: “Anh đi đâu?”
Trần Minh Sinh: “Về nhà anh.”
Dương Chiêu: “À, đúng rồi, em vẫn chưa hỏi, giọng anh không giống người ở đây, nhà anh ở đâu?”
Trần Minh Sinh: “Thanh Hải.”
“Thanh Hải.” Dương Chiêu cười cười: “Đúng là xa thật.”
Cô khoanh tay, đứng trong gió lạnh, nhẹ nhàng phả ra hơi thở trắng mỏng như sương.
“Anh về nhà thăm người thân à?”
Trần Minh Sinh gật đầu: “Ừm.”
Dương Chiêu: “Về bao lâu?”
Trần Minh Sinh dừng lại một lúc: “… Anh không biết.”
Dương Chiêu khẽ cười: “Không biết sao?”
Trần Minh Sinh chỉ ‘ừ’ một tiếng rất nhỏ.
Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh, chậm rãi nói: “Trần Minh Sinh, em có điều không hiểu.”
Trần Minh Sinh: “Anh sẽ nhanh chóng quay về, em đừng lo lắng, được không em?”
Dương Chiêu nhìn thân cây bên cạnh, lá cây đã héo rũ, chỉ còn vài chiếc lá úa vàng dính trên cành.
Im lặng một lúc, Dương Chiêu thản nhiên nói: “Trần Minh Sinh, anh không thể như vậy mãi được.”
Gió thổi qua, cuốn theo cát bụi, từng hạt từng hạt.
Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh: “Nói cho em biết, anh muốn đi đâu, làm gì?”
Trần Minh Sinh cúi đầu, nắm chặt cây nạng.
Dương Chiêu nói tiếp: “Trần Minh Sinh, em không yếu đuối như anh nghĩ đâu.”
Trần Minh Sinh ngẩng đầu, khuôn mặt Dương Chiêu hiện nguyên vẹn trước mặt anh, cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức hơi lạnh lùng.
Đúng vậy, cô không hề yếu đuối.
Trần Minh Sinh giật mình, nhớ lại rất nhiều chuyện trong khoảng thời gian ngắn ngủi này. Dương Chiêu dường như không bao giờ liên quan đến từ yếu đuối, từ ngày đầu tiên anh quen biết cô, người con gái này lúc nào cũng dũng cảm tiến về phía trước.
Dũng khí của cô không dễ dàng nhìn thấy từ bên ngoài, mà đã thấm vào xương tủy hòa cùng linh hồn. Dũng khí của cô bắt nguồn từ sự tự tin và nhận thức trọn vẹn với bản thân mình.
Thật ra nói cô dũng cảm chi bằng nói cô kiên định — kiên định không chút mơ màng.
Bỗng nhiên Trần Minh Sinh có cảm giác muốn nói ra hết tất cả mọi thứ, không phải vì cô, mà vì bản thân anh. Anh cảm thấy Dương Chiêu sẽ là người chống đỡ cho thế giới tinh thần của anh.
Có cô ở đó, anh không sợ hãi bất cứ điều gì.
Và anh đã thật sự nói ra.
“Anh đi làm chuyện trước kia.”
Dương Chiêu nói: “Chuyện gì?”
Trần Minh Sinh há miệng thở dốc, anh bỗng nhiên nhận ra, có lẽ vì im lặng quá lâu, đến lúc anh thực sự muốn nói thì lại không biết bắt đầu từ đâu.
Dương Chiêu hỏi: “Chuyện giống như trên tàu?”
Trần Minh Sinh gật đầu.
Dương Chiêu hỏi tiếp: “Có nguy hiểm không?”
Không đợi Trần Minh Sinh trả lời, Dương Chiêu nói luôn: “Có nguy hiểm, đúng không?”
Trần Minh Sinh ngẫm nghĩ rồi lại gật đầu.
Dương Chiêu xoay người đi lên nhà: “Lên nhà.”
“Dương Chiêu, anh —”
“Em nói lên nhà.” Dương Chiêu nói rõ từng chữ.
Cô quay đầu nhìn Trần Minh Sinh. Trần Minh Sinh cảm thấy ánh mắt hiện tại của cô rất giống ánh mắt cô nhìn em trai mình khi bọn họ gặp mặt lần đầu tiên ở sở cảnh sát.
Trang trọng và nghiêm khắc.
Dương Chiêu thản nhiên nhìn anh rồi xoay người đi lên nhà. Trần Minh Sinh cũng không dám nói thêm câu nào, yên lặng theo sau cô.
Dương Chiêu đưa anh vào nhà, đến trước sô pha, một người ngồi bên trái, một bên phải, đối diện nhau.
Trần Minh Sinh có cảm giác cảnh này giống đang bị thẩm vấn.
Dương Chiêu: “Đi bao lâu?”
Trần Minh Sinh: “Anh cũng không biết.”
Dương Chiêu: “Trần Minh Sinh.”
Trần Minh Sinh: “Ừm… Khoảng nửa năm.”
Dương Chiêu nhìn anh không chớp mắt. Trần Minh Sinh sửa lời: “… Một năm.”
Dương Chiêu nhíu chặt mày.
Trần Minh Sinh cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cuộc nói chuyện này khiến anh căng thẳng hơn tất cả những gì đã trải qua trước kia.
“Dương Chiêu, anh… Anh thật sự không biết phải đi bao lâu, nếu thuận lợi thì chỉ cần mấy tháng là xong.”
“Còn nếu không thuận lợi?”
Hai tay Trần Minh Sinh siết chặt, Dương Chiêu nói: “Quên đi, không có chuyện không thuận lợi.”
Trần Minh Sinh ngẩng đầu nhìn cô, Dương Chiêu cầm chén nước trên bàn trà, uống một ngụm.
Cái chén kiểu cổ này, bây giờ Trần Minh Sinh nhìn nó, cảm thấy hết sức thân thiết.
“Ngày nào anh đi?”
Trần Minh Sinh nói: “Sắp rồi.”
Dương Chiêu vẫn cầm ly nước: “Vậy lúc nào theo em về nhà.”
Lúc đầu Trần Minh Sinh không hiểu ý cô: “Về nhà?”
“Ừm.”
Một lát sau Trần Minh Sinh mới hiểu ra, Dương Chiêu muốn dẫn anh đi gặp người nhà của cô.
“Gặp… Gặp ba mẹ em ư?”
“Ừ.”
Dương Chiêu đặt ly nước xuống, yên lặng nhìn Trần Minh Sinh rồi nói: “Anh chờ em một lát, bây giờ chúng ta đi luôn.”
“Khoan… Đợi chút.” Trần Minh Sinh như đang mơ màng, tình huống này y hệt như lần tâm tình anh không yên nên đến tìm Dương Chiêu, kết quả Dương Chiêu nói với anh hai người sẽ đi du lịch.
Dương Chiêu coi như không nghe anh nói, đứng lên, chuẩn bị vào phòng ngủ thay quần áo. Trần Minh Sinh sốt ruột, đứng bật dậy, một tay chống lên bàn trà, nhoài người sang giữ chặt Dương Chiêu.
“Dương Chiêu —”
Dương Chiêu quay đầu lại: “Sao thế?”
Trần Minh Sinh: “Phải đi bây giờ sao?”
Dương Chiêu gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nhưng—”
Đầu óc Trần Minh Sinh rối loạn, “Em vẫn —”, Dương Chiêu thấy Trần Minh Sinh khom người, đứng bằng một chân rất vất vả, liền đỡ tay anh giúp anh đứng thẳng người: “Trần Minh Sinh, anh đã đồng ý với em.”
Trần Minh Sinh im lặng.
Dương Chiêu đứng trước người anh, hơi ngửa đầu, ánh mắt sâu xa.
“Lúc ở Ngũ Đài Sơn, anh quên rồi sao? Anh cầu hôn em.” Cô vẫn nhìn Trần Minh Sinh, như muốn bước vào nơi sâu kín nhất trong linh hồn anh.
“Em đã đồng ý, Trần Minh Sinh.” Cô lặp lại, “Em đã đồng ý rồi.”
Trần Minh Sinh không nói gì, Dương Chiêu xoay người đi về phòng ngủ.
Trần Minh Sinh cúi đầu, đứng phía sau Dương Chiêu, lúc Dương Chiêu sắp vào phòng, anh khẽ gọi tên cô.
“Dương Chiêu.”
Giọng nói yếu ớt, nhỏ bé kia lại làm Dương Chiêu không thể bước tiếp về phía trước.
“Anh chưa thể đi.” Trần Minh Sinh không nhìn bóng dáng Dương Chiêu, ánh mắt của anh dừng lại ở cái chén kiểu dáng cổ trên bàn trà. “Dương Chiêu, sau này nếu có cơ hội, anh nhất định sẽ đến gặp ba mẹ em.”
Tay Dương Chiêu đặt trên cửa, chạm vào tay nắm bằng kim loại lạnh lẽo.
Trần Minh Sinh ngẩng đầu nhìn bóng dáng Dương Chiêu. Cô không quay đầu, cũng không nói gì.
Trần Minh Sinh có cảm giác như bị một tảng đá đè lên ngực, mỗi lần anh nói một câu thì tảng đá càng nặng hơn.
Dương Chiêu chậm rãi xoay người lại, cô nhìn Trần Minh Sinh ở xa xa: “Nhất định phải đi sao?”
Trần Minh Sinh im lặng không trả lời.
Dương Chiêu bước tới: “Không có biện pháp giải quyết nào khác sao, Trần Minh Sinh, nếu cần dùng tiền, anh —”
“Không.” Trần Minh Sinh nhanh chóng ngắt lời cô, “Không cần dùng tiền.”
Dương Chiêu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, cô cảm nhận rõ sự bất lực sâu sắc.
Đó là sự bất lực đến từ nhiều phương diện, không thể thay đổi, thật sự bất lực. Đó là sự lựa chọn của anh, Dương Chiêu biết, khi anh lựa chọn nhất định đã suy nghĩ rất cặn kẽ.
Dương Chiêu cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn trà, đốt một điếu.
“Trần Minh Sinh, đây là quyết định của anh, em không thể can thiệp.” Cô rít một hơi, sau đó khoanh tay ôm người, tư thế như đang bảo vệ mình.
“Nhưng em nghĩ anh cần phải biết.” Cô nhìn Trần Minh Sinh, “Nếu anh không chịu làm gì hết thì em cũng không thể cam đoan với anh bất kỳ điều gì.”
Anh không chịu hứa hẹn, không chịu gặp ba mẹ em, không chịu nói ngày trở về.
Cánh tay không cầm thuốc của Dương Chiêu ôm chặt cánh tay kia: “Trần Minh Sinh, đi hay không là tự do của anh, chờ hay không là tự do của em.”
Sắc mặt Trần Minh Sinh tái nhợt, mấy ngày nay tinh thần anh vô cùng mệt mỏi, lời cuối cùng của Dương Chiêu khiến anh không thể đứng nổi.
Anh tự nhủ trong đầu mình, cô nói rất đúng, dựa vào đâu để bắt cô chờ anh. Trần Minh Sinh cúi đầu, nhìn thân thể không trọn vẹn của mình, quần áo rẻ tiền, cây nạng rách nát.
Cô dựa vào đâu để chờ anh.
Trần Minh Sinh hít sâu mấy hơi, chống nạng quay lưng bước đi, khàn khàn nói: “Em không cần chờ anh, Dương Chiêu…”
Anh xoay người lấy áo khoác đặt trên sô pha, chậm rãi đi về phía cửa.
“Nếu em có người khác… người em yêu thương, em đừng bận tâm tới anh.” Trần Minh Sinh đi tới, mở cửa phòng. Anh dùng chút sức lực cuối cùng, nói hết những lời này.
Dương Chiêu nhìn bóng dáng anh hơi cúi xuống, nhìn anh ngồi mang giày ngay cửa, sau đó mở cửa, rời khỏi căn phòng này.
Cô cảm thấy sức lực cả người đã bị rút cạn.
Dương Chiêu ngồi xuống, giật mình nhìn chiếc sô pha đối diện.
Trong phòng rất im ắng, giống như thường ngày.
Cô bỗng nhiên nhận ra, nơi cô đang ngồi chính là chỗ lần đầu tiên cô nhìn thấy khuôn mặt của anh khi đang ngủ.
Khi đó, cô cũng ngồi dậy ở vị trí này, còn Trần Minh Sinh đang nằm ngủ ở sô pha đối diện.
Trước mắt Dương Chiêu như hiện lên bóng dáng khi đó.
Anh nhắm mắt, khoanh tay, đầu hơi cúi. Khóe môi có vài nếp nhăn, bờ môi mím chặt, lông mày khẽ nhăn lại.
Lúc ấy cô nghĩ, phải chăng người đàn ông này đang nằm mơ thấy gì đó.
Trong giấc mơ, đã xảy ra chuyện gì đó khiến anh căng thẳng nên dù đang nằm mơ anh cũng không cười.
Chỉ là câu chuyện bình thường lúc trước, bây giờ nhớ lại thật khiến người ta muốn khóc.
Dương Chiêu tự hỏi lý trí của mình, vì sao cuối cùng cô lại thừa nhận chuyện này.
Rõ ràng cô đang hưởng thụ thân thể anh, rõ ràng đang ở trong vũng bùn tối tăm nhưng cô không hề cảm thấy vướng bận.
Nhưng tại sao bây giờ cô lại có cảm giác như vậy?
Rốt cục Dương Chiêu cũng hiểu ra, cô đã bị vũng bùn ấy cuốn chặt lại.
Trần Minh Sinh đậu xe hơi xa, anh chống nạng đi về phía xe. Lúc đi ngang qua một cột đèn đường, anh bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng mở cửa.
Trần Minh Sinh quay lại, thấy một người chạy từ cổng đến trước mặt anh.
Cô cắn răng, giống như đang kiềm chế đến cực hạn, nhưng cô không hề la hét. Cô nhìn anh, ánh mắt tựa như một con dao nhỏ.
Trần Minh Sinh bỗng nhiên ôm chặt lấy cô, thân thể Dương Chiêu có vẻ gầy yếu trong vòng tay anh. Trên đỉnh đầu cô, anh hỏi một câu vẫn luôn chôn chặt tận đáy lòng——
“Dương Chiêu, nếu anh trở về, có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
Mặt Dương Chiêu vùi trên ngực anh, cô không nói gì, nhưng cô vươn tay ôm chặt lấy anh
Cô nói: “Trần Minh Sinh, đồ khốn nạn…”
Trần Minh Sinh mỉm cười, Dương Chiêu thường không mắng chửi ai, lúc cô mắng, thì tàn nhất nhẫn cũng chỉ là khốn nạn.
Anh lẳng lặng cảm nhận đôi tay mềm mại đang ôm trên lưng anh.
Anh nghĩ không sai.
Người con gái này là nơi chống đỡ lớn nhất cuộc đời anh.
Trong lòng anh bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác không thể hình dung, đó là lúc này anh hoàn toàn không có cảm giác gì trước nhiệm vụ sắp chấp hành.
Anh sẽ trở về, anh nhất định sẽ trở về, trở lại bên cạnh người con gái này.
“Em hãy tin anh.” Anh thì thầm: “Anh làm việc này đã mười mấy năm, nói nguy hiểm nhưng thật ra cũng không có gì.”
Anh khẽ đẩy Dương Chiêu, nhìn vào mắt cô: “Chỉ là công việc của đồng nghiệp trước đây của anh có chút vấn đề, hơn nữa anh nắm rõ đường đi lối về bên đó nên phải về xử lý một thời gian.”
Dương Chiêu nhỏ giọng: “Khi nào anh đi?”
Trần Minh Sinh khẽ khàng: “Có lẽ sẽ đi ngay.”
Dương Chiêu không nói gì thêm, rút tấm thẻ trong người đưa cho Trần Minh Sinh.
“Anh cầm đi.”
Trần Minh Sinh nhìn tấm thẻ kia: “Em làm gì vậy?”
Dương Chiêu nói: “Em cho anh.”
“Không cần đâu.”
“Trần Minh Sinh.” Giọng Dương Chiêu lạnh như băng, mắt cô khẽ nheo lại, nhìn người đàn ông trước mặt: “Em nói, em cho anh mà.”
Trần Minh Sinh đưa tay ra nhận.
“Trần Minh Sinh, em biết anh làm việc có nguyên tắc của mình nhưng…” Dương Chiêu nói tiếp: “Trên đời này, không phải bất cứ chuyện gì cũng chỉ có một biện pháp giải quyết. Nếu cần phải dùng tiền, anh nhất định phải nói với em.”
Trần Minh Sinh nhìn tấm thẻ màu bạc kia, đó là thẻ tiết kiệm. Anh phe phẩy tấm thẻ, giọng trêu chọc: “Trong này có bao nhiêu tiền thế?”
Nhưng khi anh nhìn thấy ánh mắt của Dương Chiêu, giọng trêu đùa của anh không thể nào tiếp tục được nữa.
Dương Chiêu rất căng thẳng, mặt cô trắng bệch, hơi thở dồn dập, cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Trần Minh Sinh cầm tay Dương Chiêu: “Anh nói thật mà, không đáng sợ đâu, em đừng như vậy. Em ở nhà làm việc cho tốt, chờ em làm xong việc anh cũng sẽ trở về.”
Dương Chiêu mở miệng, tính nói gì đó thì di động của Trần Minh Sinh vang lên.
Trần Minh Sinh nhận điện thoại: “Văn Lỗi?”
“Ừ, được, tôi biết rồi.”
Cuộc đối thoại rất ngắn, Trần Minh Sinh ngắt điện thoại: “Anh… Đêm nay anh đi.”
Dương Chiêu nhìn anh: “Ừm, em có thể liên lạc với anh không?”
Trần Minh Sinh do dự một lát rồi lắc đầu.
“Em biết rồi.”
Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu: “Nhưng em yên tâm, khi nào rảnh anh sẽ liên lạc với em.”
Dương Chiêu gật đầu, Trần Minh Sinh nói: “Vậy… Anh đi đây.”
“Ừm.”
Trần Minh Sinh lên xe, Dương Chiêu đứng bên cạnh cửa xe, cô nhìn vào mắt Trần Minh Sinh, cuối cùng thản nhiên nói một câu: “Chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng quá vất vả.”
Trần Minh Sinh mỉm cười, hạ kính xe xuống, kéo cổ Dương Chiêu, nhẹ nhàng hôn cô.
“Anh biết rồi.”
Chiếc taxi màu đỏ chậm rãi ra khỏi khu nhà, Dương Chiêu mới nhớ ra hình như cô quên chào tạm biệt anh.
Khi đó cô đang làm việc.
Cô nhìn điện thoại báo cuộc gọi đến, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ. Trần Minh Sinh biết cô làm việc đến sáu giờ, theo thói quen của anh chắc chắn sẽ không gọi điện vào lúc này.
Cô nhận điện thoại: “Trần Minh Sinh, có chuyện gì sao?”
Trần Minh Sinh nói: “Anh ở dưới lầu, anh muốn gặp em.”
Dương Chiêu ngạc nhiên: “Dưới lầu?” Cô cầm di động đến cửa sổ, quả nhiên thấy Trần Minh Sinh đứng bên đường ngay dưới lầu. Dương Chiêu hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Cô nghe giọng Trần Minh Sinh hơi khàn khàn, anh nói: “Anh muốn gặp em.”
Dương Chiêu hiếm khi làm việc khác trong thời gian làm việc. Cô tạm dừng tay, nói với anh: “Anh chờ chút, em xuống ngay.”
Dương Chiêu xuống lầu, đến trước mặt Trần Minh Sinh, nhìn Trần Minh Sinh có vẻ mỏi mệt.
“Sao anh lại đến giờ này, anh tan ca rồi à?”
Trần Minh Sinh nói: “Hôm nay, anh không đi làm.”
Dương Chiêu gật đầu: “Nghỉ ngơi một ngày cũng tốt.”
Trần Minh Sinh im lặng.
Dương Chiêu mỉm cười: “Anh đến tìm em vì nhớ em à?”
Trần Minh Sinh nhìn khuôn mặt cô, khẽ cười: “Ừm.”
Dương Chiêu: “Lên nhà đi.”
Trần Minh Sinh: “Không cần, anh sẽ đi ngay.”
Dương Chiêu: “Cũng được, chiều tối em sẽ —”
“Dương Chiêu.”
Trần Minh Sinh ngắt lời cô, Dương Chiêu nhíu mày nhìn anh: “Hửm?”
Trần Minh Sinh ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Anh có chuyện muốn nói với em.”
Dương Chiêu hỏi: “Chuyện gì?”
Trần Minh Sinh hơi cúi đầu, nhỏ giọng: “Anh… Có thể anh sẽ rời khỏi đây một thời gian.”
Dương Chiêu giật mình.
“Cái gì?”
Trần Minh Sinh nói: “Có thể anh sẽ rời khỏi đây một thời gian.”
Dương Chiêu: “Anh đi đâu?”
Trần Minh Sinh: “Về nhà anh.”
Dương Chiêu: “À, đúng rồi, em vẫn chưa hỏi, giọng anh không giống người ở đây, nhà anh ở đâu?”
Trần Minh Sinh: “Thanh Hải.”
“Thanh Hải.” Dương Chiêu cười cười: “Đúng là xa thật.”
Cô khoanh tay, đứng trong gió lạnh, nhẹ nhàng phả ra hơi thở trắng mỏng như sương.
“Anh về nhà thăm người thân à?”
Trần Minh Sinh gật đầu: “Ừm.”
Dương Chiêu: “Về bao lâu?”
Trần Minh Sinh dừng lại một lúc: “… Anh không biết.”
Dương Chiêu khẽ cười: “Không biết sao?”
Trần Minh Sinh chỉ ‘ừ’ một tiếng rất nhỏ.
Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh, chậm rãi nói: “Trần Minh Sinh, em có điều không hiểu.”
Trần Minh Sinh: “Anh sẽ nhanh chóng quay về, em đừng lo lắng, được không em?”
Dương Chiêu nhìn thân cây bên cạnh, lá cây đã héo rũ, chỉ còn vài chiếc lá úa vàng dính trên cành.
Im lặng một lúc, Dương Chiêu thản nhiên nói: “Trần Minh Sinh, anh không thể như vậy mãi được.”
Gió thổi qua, cuốn theo cát bụi, từng hạt từng hạt.
Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh: “Nói cho em biết, anh muốn đi đâu, làm gì?”
Trần Minh Sinh cúi đầu, nắm chặt cây nạng.
Dương Chiêu nói tiếp: “Trần Minh Sinh, em không yếu đuối như anh nghĩ đâu.”
Trần Minh Sinh ngẩng đầu, khuôn mặt Dương Chiêu hiện nguyên vẹn trước mặt anh, cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức hơi lạnh lùng.
Đúng vậy, cô không hề yếu đuối.
Trần Minh Sinh giật mình, nhớ lại rất nhiều chuyện trong khoảng thời gian ngắn ngủi này. Dương Chiêu dường như không bao giờ liên quan đến từ yếu đuối, từ ngày đầu tiên anh quen biết cô, người con gái này lúc nào cũng dũng cảm tiến về phía trước.
Dũng khí của cô không dễ dàng nhìn thấy từ bên ngoài, mà đã thấm vào xương tủy hòa cùng linh hồn. Dũng khí của cô bắt nguồn từ sự tự tin và nhận thức trọn vẹn với bản thân mình.
Thật ra nói cô dũng cảm chi bằng nói cô kiên định — kiên định không chút mơ màng.
Bỗng nhiên Trần Minh Sinh có cảm giác muốn nói ra hết tất cả mọi thứ, không phải vì cô, mà vì bản thân anh. Anh cảm thấy Dương Chiêu sẽ là người chống đỡ cho thế giới tinh thần của anh.
Có cô ở đó, anh không sợ hãi bất cứ điều gì.
Và anh đã thật sự nói ra.
“Anh đi làm chuyện trước kia.”
Dương Chiêu nói: “Chuyện gì?”
Trần Minh Sinh há miệng thở dốc, anh bỗng nhiên nhận ra, có lẽ vì im lặng quá lâu, đến lúc anh thực sự muốn nói thì lại không biết bắt đầu từ đâu.
Dương Chiêu hỏi: “Chuyện giống như trên tàu?”
Trần Minh Sinh gật đầu.
Dương Chiêu hỏi tiếp: “Có nguy hiểm không?”
Không đợi Trần Minh Sinh trả lời, Dương Chiêu nói luôn: “Có nguy hiểm, đúng không?”
Trần Minh Sinh ngẫm nghĩ rồi lại gật đầu.
Dương Chiêu xoay người đi lên nhà: “Lên nhà.”
“Dương Chiêu, anh —”
“Em nói lên nhà.” Dương Chiêu nói rõ từng chữ.
Cô quay đầu nhìn Trần Minh Sinh. Trần Minh Sinh cảm thấy ánh mắt hiện tại của cô rất giống ánh mắt cô nhìn em trai mình khi bọn họ gặp mặt lần đầu tiên ở sở cảnh sát.
Trang trọng và nghiêm khắc.
Dương Chiêu thản nhiên nhìn anh rồi xoay người đi lên nhà. Trần Minh Sinh cũng không dám nói thêm câu nào, yên lặng theo sau cô.
Dương Chiêu đưa anh vào nhà, đến trước sô pha, một người ngồi bên trái, một bên phải, đối diện nhau.
Trần Minh Sinh có cảm giác cảnh này giống đang bị thẩm vấn.
Dương Chiêu: “Đi bao lâu?”
Trần Minh Sinh: “Anh cũng không biết.”
Dương Chiêu: “Trần Minh Sinh.”
Trần Minh Sinh: “Ừm… Khoảng nửa năm.”
Dương Chiêu nhìn anh không chớp mắt. Trần Minh Sinh sửa lời: “… Một năm.”
Dương Chiêu nhíu chặt mày.
Trần Minh Sinh cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cuộc nói chuyện này khiến anh căng thẳng hơn tất cả những gì đã trải qua trước kia.
“Dương Chiêu, anh… Anh thật sự không biết phải đi bao lâu, nếu thuận lợi thì chỉ cần mấy tháng là xong.”
“Còn nếu không thuận lợi?”
Hai tay Trần Minh Sinh siết chặt, Dương Chiêu nói: “Quên đi, không có chuyện không thuận lợi.”
Trần Minh Sinh ngẩng đầu nhìn cô, Dương Chiêu cầm chén nước trên bàn trà, uống một ngụm.
Cái chén kiểu cổ này, bây giờ Trần Minh Sinh nhìn nó, cảm thấy hết sức thân thiết.
“Ngày nào anh đi?”
Trần Minh Sinh nói: “Sắp rồi.”
Dương Chiêu vẫn cầm ly nước: “Vậy lúc nào theo em về nhà.”
Lúc đầu Trần Minh Sinh không hiểu ý cô: “Về nhà?”
“Ừm.”
Một lát sau Trần Minh Sinh mới hiểu ra, Dương Chiêu muốn dẫn anh đi gặp người nhà của cô.
“Gặp… Gặp ba mẹ em ư?”
“Ừ.”
Dương Chiêu đặt ly nước xuống, yên lặng nhìn Trần Minh Sinh rồi nói: “Anh chờ em một lát, bây giờ chúng ta đi luôn.”
“Khoan… Đợi chút.” Trần Minh Sinh như đang mơ màng, tình huống này y hệt như lần tâm tình anh không yên nên đến tìm Dương Chiêu, kết quả Dương Chiêu nói với anh hai người sẽ đi du lịch.
Dương Chiêu coi như không nghe anh nói, đứng lên, chuẩn bị vào phòng ngủ thay quần áo. Trần Minh Sinh sốt ruột, đứng bật dậy, một tay chống lên bàn trà, nhoài người sang giữ chặt Dương Chiêu.
“Dương Chiêu —”
Dương Chiêu quay đầu lại: “Sao thế?”
Trần Minh Sinh: “Phải đi bây giờ sao?”
Dương Chiêu gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nhưng—”
Đầu óc Trần Minh Sinh rối loạn, “Em vẫn —”, Dương Chiêu thấy Trần Minh Sinh khom người, đứng bằng một chân rất vất vả, liền đỡ tay anh giúp anh đứng thẳng người: “Trần Minh Sinh, anh đã đồng ý với em.”
Trần Minh Sinh im lặng.
Dương Chiêu đứng trước người anh, hơi ngửa đầu, ánh mắt sâu xa.
“Lúc ở Ngũ Đài Sơn, anh quên rồi sao? Anh cầu hôn em.” Cô vẫn nhìn Trần Minh Sinh, như muốn bước vào nơi sâu kín nhất trong linh hồn anh.
“Em đã đồng ý, Trần Minh Sinh.” Cô lặp lại, “Em đã đồng ý rồi.”
Trần Minh Sinh không nói gì, Dương Chiêu xoay người đi về phòng ngủ.
Trần Minh Sinh cúi đầu, đứng phía sau Dương Chiêu, lúc Dương Chiêu sắp vào phòng, anh khẽ gọi tên cô.
“Dương Chiêu.”
Giọng nói yếu ớt, nhỏ bé kia lại làm Dương Chiêu không thể bước tiếp về phía trước.
“Anh chưa thể đi.” Trần Minh Sinh không nhìn bóng dáng Dương Chiêu, ánh mắt của anh dừng lại ở cái chén kiểu dáng cổ trên bàn trà. “Dương Chiêu, sau này nếu có cơ hội, anh nhất định sẽ đến gặp ba mẹ em.”
Tay Dương Chiêu đặt trên cửa, chạm vào tay nắm bằng kim loại lạnh lẽo.
Trần Minh Sinh ngẩng đầu nhìn bóng dáng Dương Chiêu. Cô không quay đầu, cũng không nói gì.
Trần Minh Sinh có cảm giác như bị một tảng đá đè lên ngực, mỗi lần anh nói một câu thì tảng đá càng nặng hơn.
Dương Chiêu chậm rãi xoay người lại, cô nhìn Trần Minh Sinh ở xa xa: “Nhất định phải đi sao?”
Trần Minh Sinh im lặng không trả lời.
Dương Chiêu bước tới: “Không có biện pháp giải quyết nào khác sao, Trần Minh Sinh, nếu cần dùng tiền, anh —”
“Không.” Trần Minh Sinh nhanh chóng ngắt lời cô, “Không cần dùng tiền.”
Dương Chiêu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, cô cảm nhận rõ sự bất lực sâu sắc.
Đó là sự bất lực đến từ nhiều phương diện, không thể thay đổi, thật sự bất lực. Đó là sự lựa chọn của anh, Dương Chiêu biết, khi anh lựa chọn nhất định đã suy nghĩ rất cặn kẽ.
Dương Chiêu cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn trà, đốt một điếu.
“Trần Minh Sinh, đây là quyết định của anh, em không thể can thiệp.” Cô rít một hơi, sau đó khoanh tay ôm người, tư thế như đang bảo vệ mình.
“Nhưng em nghĩ anh cần phải biết.” Cô nhìn Trần Minh Sinh, “Nếu anh không chịu làm gì hết thì em cũng không thể cam đoan với anh bất kỳ điều gì.”
Anh không chịu hứa hẹn, không chịu gặp ba mẹ em, không chịu nói ngày trở về.
Cánh tay không cầm thuốc của Dương Chiêu ôm chặt cánh tay kia: “Trần Minh Sinh, đi hay không là tự do của anh, chờ hay không là tự do của em.”
Sắc mặt Trần Minh Sinh tái nhợt, mấy ngày nay tinh thần anh vô cùng mệt mỏi, lời cuối cùng của Dương Chiêu khiến anh không thể đứng nổi.
Anh tự nhủ trong đầu mình, cô nói rất đúng, dựa vào đâu để bắt cô chờ anh. Trần Minh Sinh cúi đầu, nhìn thân thể không trọn vẹn của mình, quần áo rẻ tiền, cây nạng rách nát.
Cô dựa vào đâu để chờ anh.
Trần Minh Sinh hít sâu mấy hơi, chống nạng quay lưng bước đi, khàn khàn nói: “Em không cần chờ anh, Dương Chiêu…”
Anh xoay người lấy áo khoác đặt trên sô pha, chậm rãi đi về phía cửa.
“Nếu em có người khác… người em yêu thương, em đừng bận tâm tới anh.” Trần Minh Sinh đi tới, mở cửa phòng. Anh dùng chút sức lực cuối cùng, nói hết những lời này.
Dương Chiêu nhìn bóng dáng anh hơi cúi xuống, nhìn anh ngồi mang giày ngay cửa, sau đó mở cửa, rời khỏi căn phòng này.
Cô cảm thấy sức lực cả người đã bị rút cạn.
Dương Chiêu ngồi xuống, giật mình nhìn chiếc sô pha đối diện.
Trong phòng rất im ắng, giống như thường ngày.
Cô bỗng nhiên nhận ra, nơi cô đang ngồi chính là chỗ lần đầu tiên cô nhìn thấy khuôn mặt của anh khi đang ngủ.
Khi đó, cô cũng ngồi dậy ở vị trí này, còn Trần Minh Sinh đang nằm ngủ ở sô pha đối diện.
Trước mắt Dương Chiêu như hiện lên bóng dáng khi đó.
Anh nhắm mắt, khoanh tay, đầu hơi cúi. Khóe môi có vài nếp nhăn, bờ môi mím chặt, lông mày khẽ nhăn lại.
Lúc ấy cô nghĩ, phải chăng người đàn ông này đang nằm mơ thấy gì đó.
Trong giấc mơ, đã xảy ra chuyện gì đó khiến anh căng thẳng nên dù đang nằm mơ anh cũng không cười.
Chỉ là câu chuyện bình thường lúc trước, bây giờ nhớ lại thật khiến người ta muốn khóc.
Dương Chiêu tự hỏi lý trí của mình, vì sao cuối cùng cô lại thừa nhận chuyện này.
Rõ ràng cô đang hưởng thụ thân thể anh, rõ ràng đang ở trong vũng bùn tối tăm nhưng cô không hề cảm thấy vướng bận.
Nhưng tại sao bây giờ cô lại có cảm giác như vậy?
Rốt cục Dương Chiêu cũng hiểu ra, cô đã bị vũng bùn ấy cuốn chặt lại.
Trần Minh Sinh đậu xe hơi xa, anh chống nạng đi về phía xe. Lúc đi ngang qua một cột đèn đường, anh bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng mở cửa.
Trần Minh Sinh quay lại, thấy một người chạy từ cổng đến trước mặt anh.
Cô cắn răng, giống như đang kiềm chế đến cực hạn, nhưng cô không hề la hét. Cô nhìn anh, ánh mắt tựa như một con dao nhỏ.
Trần Minh Sinh bỗng nhiên ôm chặt lấy cô, thân thể Dương Chiêu có vẻ gầy yếu trong vòng tay anh. Trên đỉnh đầu cô, anh hỏi một câu vẫn luôn chôn chặt tận đáy lòng——
“Dương Chiêu, nếu anh trở về, có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
Mặt Dương Chiêu vùi trên ngực anh, cô không nói gì, nhưng cô vươn tay ôm chặt lấy anh
Cô nói: “Trần Minh Sinh, đồ khốn nạn…”
Trần Minh Sinh mỉm cười, Dương Chiêu thường không mắng chửi ai, lúc cô mắng, thì tàn nhất nhẫn cũng chỉ là khốn nạn.
Anh lẳng lặng cảm nhận đôi tay mềm mại đang ôm trên lưng anh.
Anh nghĩ không sai.
Người con gái này là nơi chống đỡ lớn nhất cuộc đời anh.
Trong lòng anh bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác không thể hình dung, đó là lúc này anh hoàn toàn không có cảm giác gì trước nhiệm vụ sắp chấp hành.
Anh sẽ trở về, anh nhất định sẽ trở về, trở lại bên cạnh người con gái này.
“Em hãy tin anh.” Anh thì thầm: “Anh làm việc này đã mười mấy năm, nói nguy hiểm nhưng thật ra cũng không có gì.”
Anh khẽ đẩy Dương Chiêu, nhìn vào mắt cô: “Chỉ là công việc của đồng nghiệp trước đây của anh có chút vấn đề, hơn nữa anh nắm rõ đường đi lối về bên đó nên phải về xử lý một thời gian.”
Dương Chiêu nhỏ giọng: “Khi nào anh đi?”
Trần Minh Sinh khẽ khàng: “Có lẽ sẽ đi ngay.”
Dương Chiêu không nói gì thêm, rút tấm thẻ trong người đưa cho Trần Minh Sinh.
“Anh cầm đi.”
Trần Minh Sinh nhìn tấm thẻ kia: “Em làm gì vậy?”
Dương Chiêu nói: “Em cho anh.”
“Không cần đâu.”
“Trần Minh Sinh.” Giọng Dương Chiêu lạnh như băng, mắt cô khẽ nheo lại, nhìn người đàn ông trước mặt: “Em nói, em cho anh mà.”
Trần Minh Sinh đưa tay ra nhận.
“Trần Minh Sinh, em biết anh làm việc có nguyên tắc của mình nhưng…” Dương Chiêu nói tiếp: “Trên đời này, không phải bất cứ chuyện gì cũng chỉ có một biện pháp giải quyết. Nếu cần phải dùng tiền, anh nhất định phải nói với em.”
Trần Minh Sinh nhìn tấm thẻ màu bạc kia, đó là thẻ tiết kiệm. Anh phe phẩy tấm thẻ, giọng trêu chọc: “Trong này có bao nhiêu tiền thế?”
Nhưng khi anh nhìn thấy ánh mắt của Dương Chiêu, giọng trêu đùa của anh không thể nào tiếp tục được nữa.
Dương Chiêu rất căng thẳng, mặt cô trắng bệch, hơi thở dồn dập, cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Trần Minh Sinh cầm tay Dương Chiêu: “Anh nói thật mà, không đáng sợ đâu, em đừng như vậy. Em ở nhà làm việc cho tốt, chờ em làm xong việc anh cũng sẽ trở về.”
Dương Chiêu mở miệng, tính nói gì đó thì di động của Trần Minh Sinh vang lên.
Trần Minh Sinh nhận điện thoại: “Văn Lỗi?”
“Ừ, được, tôi biết rồi.”
Cuộc đối thoại rất ngắn, Trần Minh Sinh ngắt điện thoại: “Anh… Đêm nay anh đi.”
Dương Chiêu nhìn anh: “Ừm, em có thể liên lạc với anh không?”
Trần Minh Sinh do dự một lát rồi lắc đầu.
“Em biết rồi.”
Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu: “Nhưng em yên tâm, khi nào rảnh anh sẽ liên lạc với em.”
Dương Chiêu gật đầu, Trần Minh Sinh nói: “Vậy… Anh đi đây.”
“Ừm.”
Trần Minh Sinh lên xe, Dương Chiêu đứng bên cạnh cửa xe, cô nhìn vào mắt Trần Minh Sinh, cuối cùng thản nhiên nói một câu: “Chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng quá vất vả.”
Trần Minh Sinh mỉm cười, hạ kính xe xuống, kéo cổ Dương Chiêu, nhẹ nhàng hôn cô.
“Anh biết rồi.”
Chiếc taxi màu đỏ chậm rãi ra khỏi khu nhà, Dương Chiêu mới nhớ ra hình như cô quên chào tạm biệt anh.
/72
|