Tần Lam ngồi một góc, thế giới kia tách biệt với nàng, nàng tách biệt với thế giới kia.
Cơn đau ở ngực khiến nàng ho khan vài tiếng, càng ho càng đau đớn, càng ho càng cảm thấy không thể thở nổi. Cảm tưởng như máu tươi tuôn tràn phổi, cũng lại như sự khốn khổ đang được thổi đầy lồng ngực nàng.
Nàng ngước mặt lên để nuốt ngược nước mắt của mình vào bên trong.
Chính là cảm giác không biết bản thân mình đang khóc vì điều gì, trái tim mình đang thống khổ vì điều gì, nàng không thể thở nổi, càng như thế càng muốn mình biến mất một lần nữa.
Nhiệt độ không khí xuống thấp. Giữa rừng núi hẻo lánh, dù cho có bao nhiêu ánh đèn đi chăng nữa thì cũng chẳng thể sưởi ấm cơ thể lẫn tâm hồn nàng.
Có lẽ nàng đang dần chết đi. Nhưng cũng có lẽ không phải vậy.
Không cảm thấy gì nữa. Đơn giản là không thể cảm thấy được gì nữa.
Chỉ là khoảnh khắc đưa tay chấp nhận sự cứu vớt của Ngô Cẩn Ngôn, chiếc đèn hi vọng của nàng vẫn còn vương lại một ít dầu dưới đáy. Một ít thôi, chỉ có một ít cuối cùng thôi.
Nhưng, liệu nàng có thể đợi không? Đợi Ngô Cẩn Ngôn bước đến và một lần nữa châm dầu vào đáy bình.
Nhưng, liệu nàng có thể đợi đến lúc đó không?
Nàng có thể...đợi cô thật lâu không?
...
Thời điểm Lâm Phương đến gần thì giáo viên y tế đã rời khỏi chỗ Tần Lam từ lúc nào rồi.
Bà cất điện thoại vào trong túi xách, chầm chậm bước tới, cũng chầm chậm nhìn những vết thương của nàng hiện ra trước mắt mình.
Cầm lòng không khóc, nhưng không thể không xót.
Tần Lam không phải máu mủ, nhưng Tần Lam đối với bà cũng rất quan trọng, không phải quy hẳn cho trách nhiệm mà từ khi bà nhận trách nhiệm ở bên cạnh nàng, chăm lo cho nàng thì nàng đã quan trọng rồi.
Nhận thấy được có người, Tần Lam thu liễm cảm xúc, nàng ngước mắt nhìn nhưng trong chốc lát lại không thể cất lên được bất kì lời nào.
Lâm Phương nửa ngồi, đối mặt với nàng, bao nhiêu lo lắng đều hiện ra hết.
"Sau khi về thành phố thì chúng ta đến thẳng bệnh viện để kiểm tra một chút, được không Tiểu Lam?" Bà nhẹ giọng trưng cầu ý kiến.
Như thường lệ, nàng mím môi đồng ý.
Bà tiếp tục hỏi han: "Con có cảm thấy khó chịu..."
Thế nhưng chưa kịp hỏi hết câu thì đứa trẻ trước mặt như một cái cây non, chầm chầm đổ vào lòng bà.
Tần Lam nhíu mày, tay vô thức giữ chặt ngực mình, nhưng nàng không kêu lên bất kì âm thanh nào. Chính là có thể đau, rất đau nhưng nàng vẫn cố chống chịu để ngăn bản thân mình kêu ca.
Nhiệt lượng nóng bức chạm vào da thịt Lâm Phương, dây thần kinh của bà vì thế mà tê rần rần, hốc mắt cũng không thể ngăn được mà đỏ rát.
Nếu như có thể chịu đựng, tôi nhất định sẽ.
Nếu như có thể đứng vững, tôi nhất định sẽ.
Nhưng trong chốc ấy, tôi không cách nào có thể "diễn tròn vai" được nữa, trong chốc ấy tôi chỉ muốn là chính mình, tôi chỉ muốn đau thật trọn vẹn rồi chết đi một cách trọn vẹn trong cơn đau.
Vì tôi cảm thấy, mình không thể...không được nữa...không cách nào...
"Tiểu Lam..." Lâm Phương cố gắng nói lớn nhưng lại bất ngờ khi bản thân mình không thể phát ra được bất kì tiếng nói nào cả.
Bà ôm Tần Lam trong lòng, run rẩy tháo áo khoác ngoài của mình đắp lên người nàng.
Nhận thấy bất thường, vệ sĩ đang nghỉ ngơi cũng tức tốc chạy đến, Ngô Mặc chạy đến, Ngô Cẩn Ngôn cũng đuổi theo sau.
Ngô Mặc xuất hiện trước, ông nhanh chóng đỡ lấy Tần Lam còn một tay đỡ lấy vợ mình.
Ngô phu nhân nhìn thấy chồng liền bật khóc, như bao nhiêu hoảng sợ đều chất chồng, bao nhiêu tội lỗi áy náy đều ập đổ lên đầu mình.
"Tiểu Phương, bình tĩnh." Ngô Mặc vuốt lưng bà, không ngừng an ủi, một bên tay vòng qua nhấc bổng Tần Lam lên.
Vệ sĩ nhận được chỉ thị liền một đoàn trở ra xe rồi nổ máy.
Ngô Cẩn Ngôn thất tha thất thiểu đuổi theo sau, hai mắt cô không ngăn được mà đỏ lên dõi theo người đang bất động, nhắm nghiền mắt, nằm gọn trong vòng tay của bố mình.
Chỉ cần chị không sao, tôi nguyện ý đánh đổi tất cả những may mắn của mình trong đoạn đường phía trước.
Khoảnh khắc ấy, tôi thật sự đã cầu xin như thế.
Tôi có thể cứu chị khỏi cái hố sâu tự chị đào nên. Nhưng Tần Lam, tôi lại không có cách nào cứu chị thoát khỏi những chiếc "bẫy thú" giữa lưới rừng tăm tối.
Tần Lam, tôi chỉ biết cầu nguyện.
- --
Ngoài ô cửa, cây cổ thụ sum suê tán lá rộng, che một góc tầm nhìn hướng đến bầu trời rải rác mây trắng.
Lúc này, trong phòng bệnh không còn ai nữa.
Tần Lam tựa đầu vào thành giường, đưa mắt nhìn ra cửa sổ duy nhất, khuôn mặt tái đi vì bệnh, môi không còn sắc hồng như thường nhật.
Hai tay nàng đan vào nhau, đặt trên tấm chăn màu trắng của bệnh viện.
Bên trong nàng dễ chịu hơn rất nhiều, hít thở cũng không còn khó khăn đồng thời không thấy quá đau nữa. Bây giờ, nàng có thể tiếp tục nói rằng bản thân mình không sao, rất ổn, và nở một nụ cười thật tươi.
Nàng nghĩ vậy.
Cũng đã hai ngày kể từ đêm xảy ra chuyện không may.
Nàng đoán, có lẽ Lâm Phương sẽ náo loạn trường học, cũng đoán rằng so với sự cô đơn quạnh quẽ nơi phòng bệnh này thì ngoài kia, nhà họ Ngô đang vì nàng làm rất nhiều chuyện.
Tần Lam di chuyển ánh mắt xuống đôi bàn tay của mình, chợt siết chặt.
Chỉ là tôi cảm thấy mình như một con quái vật.
Một con quái vật mang lên lớp áo thỏ con vô hại.
Tôi cảm thấy mình không thuộc về nơi này, không xứng đáng có được những điều như vậy. Thế nhưng, tôi lại không ngừng thèm khát nó, ích kỉ nắm chặt nó rồi cũng như đang quỳ xuống van xin nó ở bên tôi.
Đôi khi, tôi thật sự muốn sống, sống đến cuối cùng, ở bên cạnh người tôi muốn ở bên, báo đáp ân nghĩa những người cứu rỗi lấy tôi.
Nhưng cũng có đôi khi, tôi thật sự cảm thấy kiệt sức, không muốn cáng đáng, không tìm được cách cáng đáng với chính mình.
Tôi tin tưởng người, nhưng lại chẳng cách nào có thể tin tưởng mình.
...
Nhưng Tần Lam, trong lòng em, chị vĩnh viễn là thiên sứ.
Ngô Cẩn Ngôn đứng trước cửa phòng bệnh, đôi mắt ủ dột nhìn người con gái đang dày vò bản thân mình thông qua ô kính nhỏ. Nhất thời, cô không dám mở cửa bước vào, cũng không đủ dũng cảm để ôm người ấy vào lòng mình mà vỗ về như đã từng.
Bởi vì, cô không muốn gieo cho nàng những hạt giống xinh đẹp nhưng bên trong rỗng tuếch. Những hạt giống ấy, cho dù có tưới nước, bón phân, yêu thương chăm sóc cách mấy cũng chẳng thể nào có thể trở thành một bông hoa tươi đẹp, mạnh khỏe.
Nó chỉ có thể vắt kiệt sự trông đợi của ta qua ngày qua tháng, rồi sau đó chôn ta vào chốn tuyệt vọng vô thời hạn.
Và bởi vì, cô biết rằng, có những thứ chỉ chính bản thân ta trải qua, chiêm nghiệm thì nó mới trở thành thứ có giá trị lâu dài.
Tần Lam, thứ lỗi cho em nếu như có những khoảnh khắc chị phải ở một mình, hay em đã nhắm mắt làm ngơ để chị phải ở một mình. Nhưng em biết, chỉ khi để cho chị một mình thì mới đúng là giúp cho chị vượt qua tất cả.
Tần Lam, phía trước giông bão trực chờ, em không cách nào thay chị đứng mũi chịu sào.
Nhưng, em vẫn luôn ở phía sau, chỉ cần chị ngưng bước chắc chắn sẽ tựa được vào em.
Chị chờ em. Em cũng chờ chị.
Ngô Cẩn Ngôn thở dài một hơi. Cô cúi mặt, giày trắng đã nhuốm một màu đất cát.
Lát sau, trước cửa phòng bệnh trở về dáng vẻ tĩnh mịch như thường.
--02/03/2024--
Káo: Huhuhu, vừa ra Tết nên tuii bận sấp mặt, chương này kéo tận chục ngày mới viết xong:<
Cơn đau ở ngực khiến nàng ho khan vài tiếng, càng ho càng đau đớn, càng ho càng cảm thấy không thể thở nổi. Cảm tưởng như máu tươi tuôn tràn phổi, cũng lại như sự khốn khổ đang được thổi đầy lồng ngực nàng.
Nàng ngước mặt lên để nuốt ngược nước mắt của mình vào bên trong.
Chính là cảm giác không biết bản thân mình đang khóc vì điều gì, trái tim mình đang thống khổ vì điều gì, nàng không thể thở nổi, càng như thế càng muốn mình biến mất một lần nữa.
Nhiệt độ không khí xuống thấp. Giữa rừng núi hẻo lánh, dù cho có bao nhiêu ánh đèn đi chăng nữa thì cũng chẳng thể sưởi ấm cơ thể lẫn tâm hồn nàng.
Có lẽ nàng đang dần chết đi. Nhưng cũng có lẽ không phải vậy.
Không cảm thấy gì nữa. Đơn giản là không thể cảm thấy được gì nữa.
Chỉ là khoảnh khắc đưa tay chấp nhận sự cứu vớt của Ngô Cẩn Ngôn, chiếc đèn hi vọng của nàng vẫn còn vương lại một ít dầu dưới đáy. Một ít thôi, chỉ có một ít cuối cùng thôi.
Nhưng, liệu nàng có thể đợi không? Đợi Ngô Cẩn Ngôn bước đến và một lần nữa châm dầu vào đáy bình.
Nhưng, liệu nàng có thể đợi đến lúc đó không?
Nàng có thể...đợi cô thật lâu không?
...
Thời điểm Lâm Phương đến gần thì giáo viên y tế đã rời khỏi chỗ Tần Lam từ lúc nào rồi.
Bà cất điện thoại vào trong túi xách, chầm chậm bước tới, cũng chầm chậm nhìn những vết thương của nàng hiện ra trước mắt mình.
Cầm lòng không khóc, nhưng không thể không xót.
Tần Lam không phải máu mủ, nhưng Tần Lam đối với bà cũng rất quan trọng, không phải quy hẳn cho trách nhiệm mà từ khi bà nhận trách nhiệm ở bên cạnh nàng, chăm lo cho nàng thì nàng đã quan trọng rồi.
Nhận thấy được có người, Tần Lam thu liễm cảm xúc, nàng ngước mắt nhìn nhưng trong chốc lát lại không thể cất lên được bất kì lời nào.
Lâm Phương nửa ngồi, đối mặt với nàng, bao nhiêu lo lắng đều hiện ra hết.
"Sau khi về thành phố thì chúng ta đến thẳng bệnh viện để kiểm tra một chút, được không Tiểu Lam?" Bà nhẹ giọng trưng cầu ý kiến.
Như thường lệ, nàng mím môi đồng ý.
Bà tiếp tục hỏi han: "Con có cảm thấy khó chịu..."
Thế nhưng chưa kịp hỏi hết câu thì đứa trẻ trước mặt như một cái cây non, chầm chầm đổ vào lòng bà.
Tần Lam nhíu mày, tay vô thức giữ chặt ngực mình, nhưng nàng không kêu lên bất kì âm thanh nào. Chính là có thể đau, rất đau nhưng nàng vẫn cố chống chịu để ngăn bản thân mình kêu ca.
Nhiệt lượng nóng bức chạm vào da thịt Lâm Phương, dây thần kinh của bà vì thế mà tê rần rần, hốc mắt cũng không thể ngăn được mà đỏ rát.
Nếu như có thể chịu đựng, tôi nhất định sẽ.
Nếu như có thể đứng vững, tôi nhất định sẽ.
Nhưng trong chốc ấy, tôi không cách nào có thể "diễn tròn vai" được nữa, trong chốc ấy tôi chỉ muốn là chính mình, tôi chỉ muốn đau thật trọn vẹn rồi chết đi một cách trọn vẹn trong cơn đau.
Vì tôi cảm thấy, mình không thể...không được nữa...không cách nào...
"Tiểu Lam..." Lâm Phương cố gắng nói lớn nhưng lại bất ngờ khi bản thân mình không thể phát ra được bất kì tiếng nói nào cả.
Bà ôm Tần Lam trong lòng, run rẩy tháo áo khoác ngoài của mình đắp lên người nàng.
Nhận thấy bất thường, vệ sĩ đang nghỉ ngơi cũng tức tốc chạy đến, Ngô Mặc chạy đến, Ngô Cẩn Ngôn cũng đuổi theo sau.
Ngô Mặc xuất hiện trước, ông nhanh chóng đỡ lấy Tần Lam còn một tay đỡ lấy vợ mình.
Ngô phu nhân nhìn thấy chồng liền bật khóc, như bao nhiêu hoảng sợ đều chất chồng, bao nhiêu tội lỗi áy náy đều ập đổ lên đầu mình.
"Tiểu Phương, bình tĩnh." Ngô Mặc vuốt lưng bà, không ngừng an ủi, một bên tay vòng qua nhấc bổng Tần Lam lên.
Vệ sĩ nhận được chỉ thị liền một đoàn trở ra xe rồi nổ máy.
Ngô Cẩn Ngôn thất tha thất thiểu đuổi theo sau, hai mắt cô không ngăn được mà đỏ lên dõi theo người đang bất động, nhắm nghiền mắt, nằm gọn trong vòng tay của bố mình.
Chỉ cần chị không sao, tôi nguyện ý đánh đổi tất cả những may mắn của mình trong đoạn đường phía trước.
Khoảnh khắc ấy, tôi thật sự đã cầu xin như thế.
Tôi có thể cứu chị khỏi cái hố sâu tự chị đào nên. Nhưng Tần Lam, tôi lại không có cách nào cứu chị thoát khỏi những chiếc "bẫy thú" giữa lưới rừng tăm tối.
Tần Lam, tôi chỉ biết cầu nguyện.
- --
Ngoài ô cửa, cây cổ thụ sum suê tán lá rộng, che một góc tầm nhìn hướng đến bầu trời rải rác mây trắng.
Lúc này, trong phòng bệnh không còn ai nữa.
Tần Lam tựa đầu vào thành giường, đưa mắt nhìn ra cửa sổ duy nhất, khuôn mặt tái đi vì bệnh, môi không còn sắc hồng như thường nhật.
Hai tay nàng đan vào nhau, đặt trên tấm chăn màu trắng của bệnh viện.
Bên trong nàng dễ chịu hơn rất nhiều, hít thở cũng không còn khó khăn đồng thời không thấy quá đau nữa. Bây giờ, nàng có thể tiếp tục nói rằng bản thân mình không sao, rất ổn, và nở một nụ cười thật tươi.
Nàng nghĩ vậy.
Cũng đã hai ngày kể từ đêm xảy ra chuyện không may.
Nàng đoán, có lẽ Lâm Phương sẽ náo loạn trường học, cũng đoán rằng so với sự cô đơn quạnh quẽ nơi phòng bệnh này thì ngoài kia, nhà họ Ngô đang vì nàng làm rất nhiều chuyện.
Tần Lam di chuyển ánh mắt xuống đôi bàn tay của mình, chợt siết chặt.
Chỉ là tôi cảm thấy mình như một con quái vật.
Một con quái vật mang lên lớp áo thỏ con vô hại.
Tôi cảm thấy mình không thuộc về nơi này, không xứng đáng có được những điều như vậy. Thế nhưng, tôi lại không ngừng thèm khát nó, ích kỉ nắm chặt nó rồi cũng như đang quỳ xuống van xin nó ở bên tôi.
Đôi khi, tôi thật sự muốn sống, sống đến cuối cùng, ở bên cạnh người tôi muốn ở bên, báo đáp ân nghĩa những người cứu rỗi lấy tôi.
Nhưng cũng có đôi khi, tôi thật sự cảm thấy kiệt sức, không muốn cáng đáng, không tìm được cách cáng đáng với chính mình.
Tôi tin tưởng người, nhưng lại chẳng cách nào có thể tin tưởng mình.
...
Nhưng Tần Lam, trong lòng em, chị vĩnh viễn là thiên sứ.
Ngô Cẩn Ngôn đứng trước cửa phòng bệnh, đôi mắt ủ dột nhìn người con gái đang dày vò bản thân mình thông qua ô kính nhỏ. Nhất thời, cô không dám mở cửa bước vào, cũng không đủ dũng cảm để ôm người ấy vào lòng mình mà vỗ về như đã từng.
Bởi vì, cô không muốn gieo cho nàng những hạt giống xinh đẹp nhưng bên trong rỗng tuếch. Những hạt giống ấy, cho dù có tưới nước, bón phân, yêu thương chăm sóc cách mấy cũng chẳng thể nào có thể trở thành một bông hoa tươi đẹp, mạnh khỏe.
Nó chỉ có thể vắt kiệt sự trông đợi của ta qua ngày qua tháng, rồi sau đó chôn ta vào chốn tuyệt vọng vô thời hạn.
Và bởi vì, cô biết rằng, có những thứ chỉ chính bản thân ta trải qua, chiêm nghiệm thì nó mới trở thành thứ có giá trị lâu dài.
Tần Lam, thứ lỗi cho em nếu như có những khoảnh khắc chị phải ở một mình, hay em đã nhắm mắt làm ngơ để chị phải ở một mình. Nhưng em biết, chỉ khi để cho chị một mình thì mới đúng là giúp cho chị vượt qua tất cả.
Tần Lam, phía trước giông bão trực chờ, em không cách nào thay chị đứng mũi chịu sào.
Nhưng, em vẫn luôn ở phía sau, chỉ cần chị ngưng bước chắc chắn sẽ tựa được vào em.
Chị chờ em. Em cũng chờ chị.
Ngô Cẩn Ngôn thở dài một hơi. Cô cúi mặt, giày trắng đã nhuốm một màu đất cát.
Lát sau, trước cửa phòng bệnh trở về dáng vẻ tĩnh mịch như thường.
--02/03/2024--
Káo: Huhuhu, vừa ra Tết nên tuii bận sấp mặt, chương này kéo tận chục ngày mới viết xong:<
/49
|