"Ngươi hèn nhát, ngươi không xứng đáng."
"Ngô Cẩn Ngôn, đến khi nào ngươi mới trưởng thành vậy?"
"Ngươi dám ngẩn đầu lên không? Ngươi có dám đối diện không?"
Đợi mãi không nhận được đáp án. Khương Tử Tân siết chặt tay, đứng dậy đi chỗ khác.
——
Chủ nhiệm Lý cũng nhanh chóng đến, sợ sẽ xảy ra xô xát thì không hay.
Ngô Cẩn Ngôn ngồi một chỗ, không phản kháng về việc Tử Tân lại gây ồn ào, thậm chí còn hét vào mặt cô.
Vì cô biết rằng bản thân mình sai.
Cô luôn trốn tránh mọi thứ, từ trước đến giờ.
Nhiều tháng trước, cô sợ bản thân sẽ phải chịu đau khổ mà đã gián tiếp tác động đến những điều đáng lẽ ra nàng phải trải qua.
Nhiều ngày trước, cô sợ bản thân mình sẽ phải thất vọng khi Tần Lam mai này sẽ yêu người khác nên đã trốn chạy, tìm cách khiến bản thân mình quên đi nàng.
Đến hiện tại, cô sợ phải đối diện với sự xem thường của Tần Lam dành cho mình sau khi đã mạo phạm hôn nàng, nên đã không dám nhìn nàng, chỉ mãi trốn tránh như một kẻ yếu đuối, hèn nhát và nhu nhược.
Nhưng Cẩn Ngôn, cô chưa trưởng thành.
Một đứa trẻ chưa trưởng thành, đứa trẻ ấy không biết cách giải quyết vấn đề của bản thân như thế nào ngoài né tránh tất cả rồi nhốt mình vào trong một hố sâu tự trách.
Lý Xuân Ái nhìn thấy Ngô Cẩn Ngôn gục mặt xuống, cô ấy cũng ngồi xuống bên cạnh cô, không ngừng vuốt lưng an ủi.
Cô là chủ nhiệm nhưng phạm vi quản lý quả thật rất có giới hạn, cô không biết được đầu đuôi câu chuyện nhưng nhìn thấy tâm trạng của Cẩn Ngôn thì lại không cách nào bỏ mặc. Bởi vì từ trước đến giờ, Ngô Cẩn Ngôn là một học sinh rất bướng bỉnh, cái tôi vô cùng cao nhưng khiến cô phải im lặng cúi đầu xuống mặc dù bị người khác chế nhạo quả thật không phải chuyện đơn giản gì cho cam.
"Cẩn Ngôn, cô đưa em về lều nghỉ ngơi nhé?" Lý Xuân Ái dùng tông giọng nhẹ nhàng nhất nói chuyện với cô.
Xung quanh mọi người cũng hiếu kì đến xem nhưng đều bị cô dùng ánh mắt bảo họ tản ra.
Mất một lúc lâu sau, Ngô Cẩn Ngôn mới ngẩn đầu.
Đôi mắt cô đã hằn lên vài tia máu, nước mắt cũng lấn chiếm phần lớn con ngươi.
Cô thều thào: "Em muốn về nhà."
"Chủ nhiệm, em muốn về..." Cẩn Ngôn như cầu xin, sau đó lại gục mặt xuống.
Lý Xuân Ái đánh giá tình hình một chút rồi đứng dậy đi chỗ khác gọi điện thoại.
Cô gọi cho mẹ của Ngô Cẩn Ngôn, nhà của cô ấy chắc chắn sẽ có người đến đón.
Sau một lúc, Lý Xuân Ái quay lại đưa Ngô Cẩn Ngôn vào trong lều, không quên dặn dò cô lát nữa phải đi ra ăn cơm, nói rằng mẹ cô sẽ đến đón.
——
Phía bên này, Khương Tử Tân thoắt cái đã đến chỗ Tần Lam đang đứng ngẩn người.
Nàng đứng rất xa nhưng có thể nhìn thấy được sự khổ sở trên khuôn mặt của Cẩn Ngôn.
Thế nhưng nàng không thể đến đó, không thể ôm cô càng không thể nói điều gì với cô cả. Hơn ai hết, nàng thừa biết rằng, Ngô Cẩn Ngôn hiện tại không muốn nàng xuất hiện.
Tử Tân vỗ vai nàng, nở nụ cười khiến người khác khó hiểu.
"Em...?" Tần Lam nhìn cô, khuôn mặt hiện lên rõ một điều rằng nàng đang cần lời giải thích.
"Không sao đâu chị." Khương Tử Tân nở nụ cười, nháy mắt với nàng. "Chỉ có cách này mới khiến tên ngốc đó bớt ngốc thôi."
Tần Lam mím môi, đứng đó nhìn cho đến khi Ngô Cẩn Ngôn thực sự trở về lều, tự nhốt cô ấy lại thì mới quay người đi về hướng khác.
Cẩn Ngôn đối với nàng không ngốc như người khác nghĩ.
Hoặc có lẽ, bất kì điều gì cô làm ra, nàng cũng không cách nào đành lòng trách móc cô.
——
Trời đã dần tắt nắng, bờ suối róc rách chảy những dòng nước tinh khiết, không khí dịu đi, gió lay nhè nhẹ.
Hôm nay không đốt lửa trại như hôm qua nữa nhưng vì trên rừng về đêm rất lạnh cho nên vẫn cần tìm củi khô về để nhóm lửa, sưởi ấm. Mọi người chia thành nhiều cặp đi tìm củi, đây cũng là một trong những hoạt động trải nghiệm mà nhà trường đưa ra. Đương nhiên, tất cả phải tuân thủ nguyên tắc không đi quá sâu vào rừng.
Trương Gia Nghê cùng Tần Lam đi tìm củi khô.
Dọc đường, hai người cũng rất ăn ý mà tán ngẫu.
Nhìn tâm trạng của Tần Lam không được vui vẻ như bình thường, Gia Nghê buộc miệng hỏi: "Cậu đang lo lắng cho Cẩn Ngôn sao?"
Không ngờ, nàng gật đầu: "Ừm. Tôi chưa từng thấy em ấy như vậy, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra."
Gia Nghê im lặng, hai người đi một đoạn nữa.
Vì đang mất tập trung cho nên nàng không xác định được rằng bản thân đã bước qua khỏi giới hạn được cắm cờ đỏ trước đó.
"Chính cậu là nguyên nhân mà." Gia Nghê đột nhiên dừng bước, biểu cảm trên khuôn mặt hoàn toàn khác xa với bình thường. "Tần Lam, cậu còn không biết nguyên nhân xuất phát từ cậu à?"
Tần Lam ngừng bước, ngẩn người, thân thể chợt run lên một cái.
Trương Gia Nghê đi đến gần, càng đi đến người kia càng lùi lại.
"Cậu còn giả vờ giả vịt cho ai xem?" Gia Nghê cười khẩy. "Cậu thực sự diễn xuất đến khi nào?"
"Ý cậu là gì?" Tần Lam sợ hãi lùi lại thêm nhiều bước nữa.
Trương Gia Nghê ngừng bước, mặt hiện lên rất nhiều ác ý, đôi mắt trong sáng thường ngày cũng phủ một màu căm phẫn. Cô lớn tiếng chất vấn: "Vì sao cậu thừa biết tôi thích Cẩn Ngôn nhưng lại hết lần này đến lần khác làm vật ngáng đường?"
Cô đột nhiên nắm lấy cổ áo nàng, giận dữ siết chặt: "Vì sao cậu vừa đến thì liền thu hút sự chú ý của nhiều người? Vì sao cậu lại cướp đi tất cả..."
"Vì sao tất cả mọi người đều xem cậu là người cần được bảo vệ, cần được quan tâm?"
Gia Nghê đẩy mạnh Tần Lam ngã xuống nền đất.
Trời lúc này nổ một tia sấm lớn.
Tần Lam sợ hãi rúc vào trong hai đầu gối mình.
"Cậu chỉ biết diễn. Cậu diễn để thu hút sự thương hại về mình..."
Trương Gia Nghê ôm đủ thống hận trong suốt thời gian dài, hôm nay lại được dịp bộc phát.
Cô cuộn tròn tay mình, trừng mắt nhìn Tần Lam đang chật vật dưới nền đất: "Cẩn Ngôn...Em ấy vì cậu mà xem tôi như kẻ thù..."
Trái tim cô chợt quặn lại. "Người tôi thích...Chỉ vì cậu mà lại xem tôi như kẻ đáng ghét..."
"Tôi thật sự rất sai lầm khi làm bạn với cậu."
Tiếng bước chân nhỏ dần rồi biến mất.
Tần Lam ôm lấy đầu mình, khóc nấc lên, không phản bác được bất kì điều gì.
Nước mắt thi nhau rơi xuống như dòng thác đổ.
Nước mắt rơi xuống bàn tay, rơi xuống đầu gối rồi lại thấm ướt những chiếc lá khô không biết tự bao giờ.
Nàng không nên, không nên tồn tại trên cõi đời này.
Khu rừng chỉ còn mình nàng cũng tiếng lá cây xào xạt.
Khu rừng chỉ còn tiếng khóc đau đớn của nàng hòa vào tiếng gió mây trở thành một dàn hợp xướng không lời.
Dàn hợp xướng không lời bi đát, không ai hay.
——
Ngô Cẩn Ngôn ngủ quên từ lúc nào.
Cô bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức.
Trời đã đổ mưa, một trận mưa mà trong dự báo thời tiết không xuất hiện.
Cô ngồi dậy, mở lều ra, nhìn thấy những tiếng hô hào, thấy những ánh đèn pin rọi qua rọi lại.
Khương Tử Tân người ướt sũng, không màn gió mưa trắng xóa mà hớt hãi chạy đến chỗ cô.
Tiếng sấm trên trời vang lên.
"Chị Lam..."
Tử Tân run rẩy không thể nói hết câu.
Dự cảm không lành khiến Cẩn Ngôn bật người, chạy vào cơn mưa không biết khi nào dừng lại.
Đầu óc cô trống rỗng chỉ biết cắm đầu chạy về phía tăm tối, tịch mịch.
Vì nơi đó...
Vì nơi đó đang giam giữ người cô yêu thương.
"Ngô Cẩn Ngôn, đến khi nào ngươi mới trưởng thành vậy?"
"Ngươi dám ngẩn đầu lên không? Ngươi có dám đối diện không?"
Đợi mãi không nhận được đáp án. Khương Tử Tân siết chặt tay, đứng dậy đi chỗ khác.
——
Chủ nhiệm Lý cũng nhanh chóng đến, sợ sẽ xảy ra xô xát thì không hay.
Ngô Cẩn Ngôn ngồi một chỗ, không phản kháng về việc Tử Tân lại gây ồn ào, thậm chí còn hét vào mặt cô.
Vì cô biết rằng bản thân mình sai.
Cô luôn trốn tránh mọi thứ, từ trước đến giờ.
Nhiều tháng trước, cô sợ bản thân sẽ phải chịu đau khổ mà đã gián tiếp tác động đến những điều đáng lẽ ra nàng phải trải qua.
Nhiều ngày trước, cô sợ bản thân mình sẽ phải thất vọng khi Tần Lam mai này sẽ yêu người khác nên đã trốn chạy, tìm cách khiến bản thân mình quên đi nàng.
Đến hiện tại, cô sợ phải đối diện với sự xem thường của Tần Lam dành cho mình sau khi đã mạo phạm hôn nàng, nên đã không dám nhìn nàng, chỉ mãi trốn tránh như một kẻ yếu đuối, hèn nhát và nhu nhược.
Nhưng Cẩn Ngôn, cô chưa trưởng thành.
Một đứa trẻ chưa trưởng thành, đứa trẻ ấy không biết cách giải quyết vấn đề của bản thân như thế nào ngoài né tránh tất cả rồi nhốt mình vào trong một hố sâu tự trách.
Lý Xuân Ái nhìn thấy Ngô Cẩn Ngôn gục mặt xuống, cô ấy cũng ngồi xuống bên cạnh cô, không ngừng vuốt lưng an ủi.
Cô là chủ nhiệm nhưng phạm vi quản lý quả thật rất có giới hạn, cô không biết được đầu đuôi câu chuyện nhưng nhìn thấy tâm trạng của Cẩn Ngôn thì lại không cách nào bỏ mặc. Bởi vì từ trước đến giờ, Ngô Cẩn Ngôn là một học sinh rất bướng bỉnh, cái tôi vô cùng cao nhưng khiến cô phải im lặng cúi đầu xuống mặc dù bị người khác chế nhạo quả thật không phải chuyện đơn giản gì cho cam.
"Cẩn Ngôn, cô đưa em về lều nghỉ ngơi nhé?" Lý Xuân Ái dùng tông giọng nhẹ nhàng nhất nói chuyện với cô.
Xung quanh mọi người cũng hiếu kì đến xem nhưng đều bị cô dùng ánh mắt bảo họ tản ra.
Mất một lúc lâu sau, Ngô Cẩn Ngôn mới ngẩn đầu.
Đôi mắt cô đã hằn lên vài tia máu, nước mắt cũng lấn chiếm phần lớn con ngươi.
Cô thều thào: "Em muốn về nhà."
"Chủ nhiệm, em muốn về..." Cẩn Ngôn như cầu xin, sau đó lại gục mặt xuống.
Lý Xuân Ái đánh giá tình hình một chút rồi đứng dậy đi chỗ khác gọi điện thoại.
Cô gọi cho mẹ của Ngô Cẩn Ngôn, nhà của cô ấy chắc chắn sẽ có người đến đón.
Sau một lúc, Lý Xuân Ái quay lại đưa Ngô Cẩn Ngôn vào trong lều, không quên dặn dò cô lát nữa phải đi ra ăn cơm, nói rằng mẹ cô sẽ đến đón.
——
Phía bên này, Khương Tử Tân thoắt cái đã đến chỗ Tần Lam đang đứng ngẩn người.
Nàng đứng rất xa nhưng có thể nhìn thấy được sự khổ sở trên khuôn mặt của Cẩn Ngôn.
Thế nhưng nàng không thể đến đó, không thể ôm cô càng không thể nói điều gì với cô cả. Hơn ai hết, nàng thừa biết rằng, Ngô Cẩn Ngôn hiện tại không muốn nàng xuất hiện.
Tử Tân vỗ vai nàng, nở nụ cười khiến người khác khó hiểu.
"Em...?" Tần Lam nhìn cô, khuôn mặt hiện lên rõ một điều rằng nàng đang cần lời giải thích.
"Không sao đâu chị." Khương Tử Tân nở nụ cười, nháy mắt với nàng. "Chỉ có cách này mới khiến tên ngốc đó bớt ngốc thôi."
Tần Lam mím môi, đứng đó nhìn cho đến khi Ngô Cẩn Ngôn thực sự trở về lều, tự nhốt cô ấy lại thì mới quay người đi về hướng khác.
Cẩn Ngôn đối với nàng không ngốc như người khác nghĩ.
Hoặc có lẽ, bất kì điều gì cô làm ra, nàng cũng không cách nào đành lòng trách móc cô.
——
Trời đã dần tắt nắng, bờ suối róc rách chảy những dòng nước tinh khiết, không khí dịu đi, gió lay nhè nhẹ.
Hôm nay không đốt lửa trại như hôm qua nữa nhưng vì trên rừng về đêm rất lạnh cho nên vẫn cần tìm củi khô về để nhóm lửa, sưởi ấm. Mọi người chia thành nhiều cặp đi tìm củi, đây cũng là một trong những hoạt động trải nghiệm mà nhà trường đưa ra. Đương nhiên, tất cả phải tuân thủ nguyên tắc không đi quá sâu vào rừng.
Trương Gia Nghê cùng Tần Lam đi tìm củi khô.
Dọc đường, hai người cũng rất ăn ý mà tán ngẫu.
Nhìn tâm trạng của Tần Lam không được vui vẻ như bình thường, Gia Nghê buộc miệng hỏi: "Cậu đang lo lắng cho Cẩn Ngôn sao?"
Không ngờ, nàng gật đầu: "Ừm. Tôi chưa từng thấy em ấy như vậy, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra."
Gia Nghê im lặng, hai người đi một đoạn nữa.
Vì đang mất tập trung cho nên nàng không xác định được rằng bản thân đã bước qua khỏi giới hạn được cắm cờ đỏ trước đó.
"Chính cậu là nguyên nhân mà." Gia Nghê đột nhiên dừng bước, biểu cảm trên khuôn mặt hoàn toàn khác xa với bình thường. "Tần Lam, cậu còn không biết nguyên nhân xuất phát từ cậu à?"
Tần Lam ngừng bước, ngẩn người, thân thể chợt run lên một cái.
Trương Gia Nghê đi đến gần, càng đi đến người kia càng lùi lại.
"Cậu còn giả vờ giả vịt cho ai xem?" Gia Nghê cười khẩy. "Cậu thực sự diễn xuất đến khi nào?"
"Ý cậu là gì?" Tần Lam sợ hãi lùi lại thêm nhiều bước nữa.
Trương Gia Nghê ngừng bước, mặt hiện lên rất nhiều ác ý, đôi mắt trong sáng thường ngày cũng phủ một màu căm phẫn. Cô lớn tiếng chất vấn: "Vì sao cậu thừa biết tôi thích Cẩn Ngôn nhưng lại hết lần này đến lần khác làm vật ngáng đường?"
Cô đột nhiên nắm lấy cổ áo nàng, giận dữ siết chặt: "Vì sao cậu vừa đến thì liền thu hút sự chú ý của nhiều người? Vì sao cậu lại cướp đi tất cả..."
"Vì sao tất cả mọi người đều xem cậu là người cần được bảo vệ, cần được quan tâm?"
Gia Nghê đẩy mạnh Tần Lam ngã xuống nền đất.
Trời lúc này nổ một tia sấm lớn.
Tần Lam sợ hãi rúc vào trong hai đầu gối mình.
"Cậu chỉ biết diễn. Cậu diễn để thu hút sự thương hại về mình..."
Trương Gia Nghê ôm đủ thống hận trong suốt thời gian dài, hôm nay lại được dịp bộc phát.
Cô cuộn tròn tay mình, trừng mắt nhìn Tần Lam đang chật vật dưới nền đất: "Cẩn Ngôn...Em ấy vì cậu mà xem tôi như kẻ thù..."
Trái tim cô chợt quặn lại. "Người tôi thích...Chỉ vì cậu mà lại xem tôi như kẻ đáng ghét..."
"Tôi thật sự rất sai lầm khi làm bạn với cậu."
Tiếng bước chân nhỏ dần rồi biến mất.
Tần Lam ôm lấy đầu mình, khóc nấc lên, không phản bác được bất kì điều gì.
Nước mắt thi nhau rơi xuống như dòng thác đổ.
Nước mắt rơi xuống bàn tay, rơi xuống đầu gối rồi lại thấm ướt những chiếc lá khô không biết tự bao giờ.
Nàng không nên, không nên tồn tại trên cõi đời này.
Khu rừng chỉ còn mình nàng cũng tiếng lá cây xào xạt.
Khu rừng chỉ còn tiếng khóc đau đớn của nàng hòa vào tiếng gió mây trở thành một dàn hợp xướng không lời.
Dàn hợp xướng không lời bi đát, không ai hay.
——
Ngô Cẩn Ngôn ngủ quên từ lúc nào.
Cô bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức.
Trời đã đổ mưa, một trận mưa mà trong dự báo thời tiết không xuất hiện.
Cô ngồi dậy, mở lều ra, nhìn thấy những tiếng hô hào, thấy những ánh đèn pin rọi qua rọi lại.
Khương Tử Tân người ướt sũng, không màn gió mưa trắng xóa mà hớt hãi chạy đến chỗ cô.
Tiếng sấm trên trời vang lên.
"Chị Lam..."
Tử Tân run rẩy không thể nói hết câu.
Dự cảm không lành khiến Cẩn Ngôn bật người, chạy vào cơn mưa không biết khi nào dừng lại.
Đầu óc cô trống rỗng chỉ biết cắm đầu chạy về phía tăm tối, tịch mịch.
Vì nơi đó...
Vì nơi đó đang giam giữ người cô yêu thương.
/49
|