Giấc mơ của chị
Tôi đã mơ một giấc mơ thật đẹp. Bầu trời xanh ngát, những đám mây trắng trên cao cứ đua nhau xem ai sẽ đi đến cuối đầu tiên dẫu biết chân trời chẳng có điểm dừng. Con người như những đám mây ấy, nhưng cũng có khi xám xịt, thế mà dù như nào thì mây vẫn trôi lặng lẽ, người vẫn cứ tiến về phía tương lai vô thường trước mắt.
Hương hoa len vào cánh mũi. Không như Dành Dành căng tràn hương nước hoa đến để dụ hoặc. Chúng lại như đoá nhài trắng thuần khiết nở rộ giữa đêm tuyết lạnh giá của núi rừng hoang vu, hẻo lánh. Tầng hương thoang thoảng bao lấy cả cơ thể, vừa khiến người ta tham luyến, hưởng thụ; mà cũng vừa khiến người ta sợ hãi, rùng mình. Cũng đúng thôi, liệu rằng có ai chắc được sự thuần khiến hoàn mĩ có tồn tại trên đời?
Căn phòng bốn bề tĩnh lặng. Giữa khoảng ấy có hai đứa nhỏ đang ra sức giữ dìu nhau, trông hai chiếc bóng như cười cợt, ngả ngớn. Thế nhưng, thật sâu chính là những nỗi cô đơn không thể cất thành lời.
Ngô Cẩn Ngôn áp chế sự run rẩy trong lòng mình, cố gắng giữ nguyên dáng đứng để Tần Lam có thể dựa vào, rồi khó khăn cất tiếng: "Chị có sao không?"
Đáp lại cô là tiếng khịt mũi nho nhỏ pha chút trẻ con của nàng. Tuy nhiên, vẫn không có dấu hiệu thoát ra khỏi người Cẩn Ngôn.
Im lặng giữ được một lúc, giọng nói dịu dàng quen thuộc lại cất lên, nghe như rưng rưng muốn khóc nhưng từng phát âm đều nhẹ bẫng như tơ: "Mẹ chị mất cách đây rất lâu. Vì bệnh."
Ngô Cẩn Ngôn kinh ngạc. Cô cũng không ngờ có một ngày Tần Lam lại chịu mở miệng với mình về bản thân nàng ngoài họ và tên.
Tần Lam tự nhiên vùi mặt vào một bên vai của đứa trẻ ấy, hai tay dùng hết sức để siết chặt vòng eo của cô: "Chị rất thường xuyên gặp mẹ trong mơ..."
Người ta nói, khi ta nhớ thương một ai đó quá nhiều, bạn của trong mơ sẽ thay bạn của hiện tại đi đến nơi có người ấy, thay bạn gặp gỡ người ấy và thay bạn thành tâm tỏ bày niềm thương nỗi nhớ của chính mình.
Tần Lam, nếu một ngày...
Nếu một ngày nào đó, chị cũng chỉ xuất hiện trong nỗi nhớ của em thì sao? Nếu một ngày nào đó, em chỉ có thể thông qua một giấc ngủ ngắn ngủi để được nhìn thấy chị thì phải làm sao?
"Cẩn Ngôn..." Tần Lam siết chặt lấy lưng áo cô, chặt đến mức cách một lớp vải mà chính nàng cũng cảm nhận được cơn đau nhói từ móng tay của chính mình truyền đến. "Cẩn Ngôn..."
Uất ức ép căng lồng ngực khiến nàng không thể thở nổi, nước mắt nóng hổi từ trong hốc mắt chảy ra, một cách không thể kiểm soát được.
Cẩn Ngôn bị nàng gọi tên đến tê liệt thần kinh, chỉ biết dại dại mà vỗ về nàng, không ngừng nói rằng: "Tôi ở đây, tôi ở đây với chị."
"Tại sao?"
Không gào lên thảm thiết sau ngần ấy tầng khổ sở mà Tiểu Lam bé nhỏ phải trải qua, cắn môi đến sắp chảy máu, cuối cùng chỉ có nước mắt. Tần Lam, chị rốt cuộc có thể làm một con người với cung bậc hỉ nộ ái ố như bình thường có còn được nữa hay không?
"Tại sao...đến cả trong mơ...mẹ vẫn luôn khuyên răn chị rằng phải biết bao dung...phải biết tha thứ?"
Trái tim ai đó thắt lại.
"Vậy thì ai sẽ là người...ai sẽ là người bao dung, tha thứ cho chị chứ?"
"Chị đáng như vậy...Chị liệu có đáng phải như vậy hay không?"
Và đương nhiên, tôi có câu trả lời của chính mình.
So với những thứ mà chị phải gánh chịu, một chút cũng không đáng.
Và cho đến khi những dòng nước xót xa ấy ngưng lại, bên vai ai đó cũng đã dần ẩm ướt.
Tần Lam lững chững lùi một bước, rời khỏi vòng tay của Ngô Cẩn Ngôn. Đôi mắt vẫn còn đọng sương, ngước lên nhìn cô một cách dịu dàng.
Bình lặng, tâm bình tâm.
Ngô Cẩn Ngôn đối diện với nàng, không ngăn được bản thân buông một tiếng thở dài. Cô lớn cũng không lớn nhưng nhỏ cũng không nhỏ. Tuy rằng bề ngoài có chút ấu trĩ, song, từ khi sáng chiều kề cạnh Tần Lam, cô lại ước như mình có thể sau một đêm mà có thể lớn lên, có bờ vai đủ rộng, có trái tim đủ vững chãi để cho thể cho nàng dựa dẫm, chia sẻ.
Cô quay lưng, tránh cho người khác phát hiện biểu cảm khổ sở của mình, bước chân cố gắng đi thật đều về hướng cửa phòng.
"Chị rửa mặt rồi xuống nhà ăn sáng. Mẹ đang đợi chúng ta."
Mẹ đang đợi chúng ta chứ không phải là Mẹ tôi đang đợi tôi và chị.
Trái tim Tần Lam sau một lúc tĩnh thì lại được một trận cuồn cuộn ấm áp.
Người không hiểu, cho nó là một câu nói thúc giục bình thường. Tuy nhiên, nàng thừa biết khoảng cách giữa nàng và nhà họ Ngô cuối cùng cũng được rút ngắn lại rất nhiều. Chí ít, cả ba người họ đều đã nguyện ý chấp nhận nàng. Hơn nữa, nàng không biết được bản thân sẽ hiện diện ở nơi này bao lâu, nàng chỉ dặn lòng mình phải biết trân trọng từng khoảnh khắc quý báu này.
- -
Trung tâm thương mại vào chiều ngày nghỉ đông đúc hơn thường. Khương Tử Tân bị Ngô Cẩn Ngôn nhẫn tâm tách khỏi sự kiện các nhân vật phim hoạt hình đang tổ chức dưới sảnh, chỉ biết lưu luyến đứng trên tầng năm ngó xuống trong phẫn uất.
Ngô Cẩn Ngôn ngừng chân tại một cửa hàng bán thiết bị thông minh, dứt khoát tiến vào trong.
Khương Tử Tân khờ khờ dại dại đi theo sau lưng: "???"
"Ngươi đừng nói ngươi lại tính mua thêm một cái điện thoại để phục vụ cho việc chơi game của ngươi nha?" Cô bé nghi hoặc nhìn Cẩn Ngôn, trông giống như người mẹ đang tiếc rẻ khi con mình dùng hết hồng bao ngày Tết chỉ để mua mấy món đồ chơi vô tri vô giác.
Ngô Cẩn Ngôn không quan tâm, cô vừa đi vừa nói chuyện với nhân viên. Có vẻ cô đã quá quen thuộc với nhân viên nơi này cho nên họ không quá kiên dè khi một đứa trẻ trung học lại bước vào nơi này khi không có phụ huynh theo cùng.
Tử Tân kè kè sau lưng, nhìn bạn thân xem từng cái điện thoại với bảng giá không thể nào xa xỉ hơn thế. Dù chơi thân đã lâu, biết hoàn cảnh hoàng kim của gia đình cô nhưng không cách nào có thể ngấm được sự sang giàu của Cẩn Ngôn này.
"Tiểu Tân..." Giọng của Ngô Cẩn Ngôn đột ngột biến đổi, có vẻ trầm tĩnh hơn bình thương mà cũng có vẻ gì đó lại ngọt ngào không thể nắm bắt. "Tần Lam liệu có thích không?"
Trên tay cô là chiếc điện thoại thông minh vừa mới ra mắt cách đây không lâu.
Nội tâm Tử Tân dậy sóng. Nhất thời á khẩu.
Chưa kịp thu hồi lại cảm xúc, Ngô Cẩn Ngôn đã đi đến chỗ thanh toán, rút cái thẻ có khắc tên của Lâm Phương ra đưa cho nhân viên.
"Tần Lam...liệu có thích ta không?" Cô lặp lại thật nhỏ, rồi bổ sung một chút.
Tử Tân trợn tròn mắt, không tin vào tai mình: "Cậu...?"
Người kia nhận lại thẻ từ nhân viên, hoá đơn từ máy chầm chậm in ra. Cô nhận lấy rồi phất tay: "Thôi bỏ đi. Tình yêu này có vẻ rất khó chấp nhận, huống hồ ta không chỉ là nữ nhân mà còn là một đứa nhóc chưa trưởng thành."
- -
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, cho đến khi bước ra khỏi cổng trung tâm thương mại, Khương Tử Tân mới tin được đây không phải nằm mơ.
"Ngươi muốn theo đuổi chị ấy ư?"
Nghe hết câu nghi vấn của Tử Tân, Ngô Cẩn Ngôn lắc đầu, nụ cười có vẻ gì đó thoảng buồn.
Cô leo lên xe đạp của mình, đợi Tử Tân theo sau.
"Không, là ta muốn thích chị ấy."
Tôi sẽ không cố gắng để giành lấy trái tim của Tần Lam, chẳng qua bản thân tôi muốn cứ thế mà thích chị ấy, cho dù có phải thích ngày này qua tháng nọ, cho dù một ngày nào đó phải đứng ở cương vị của một đứa em gái để trao bàn tay của chị ấy cho một người đàn ông xa lạ ở trên lễ đường trải đầy hoa.
Ngô Cẩn Ngôn tôi, nguyện cam lòng. Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Tôi đã mơ một giấc mơ thật đẹp. Bầu trời xanh ngát, những đám mây trắng trên cao cứ đua nhau xem ai sẽ đi đến cuối đầu tiên dẫu biết chân trời chẳng có điểm dừng. Con người như những đám mây ấy, nhưng cũng có khi xám xịt, thế mà dù như nào thì mây vẫn trôi lặng lẽ, người vẫn cứ tiến về phía tương lai vô thường trước mắt.
Hương hoa len vào cánh mũi. Không như Dành Dành căng tràn hương nước hoa đến để dụ hoặc. Chúng lại như đoá nhài trắng thuần khiết nở rộ giữa đêm tuyết lạnh giá của núi rừng hoang vu, hẻo lánh. Tầng hương thoang thoảng bao lấy cả cơ thể, vừa khiến người ta tham luyến, hưởng thụ; mà cũng vừa khiến người ta sợ hãi, rùng mình. Cũng đúng thôi, liệu rằng có ai chắc được sự thuần khiến hoàn mĩ có tồn tại trên đời?
Căn phòng bốn bề tĩnh lặng. Giữa khoảng ấy có hai đứa nhỏ đang ra sức giữ dìu nhau, trông hai chiếc bóng như cười cợt, ngả ngớn. Thế nhưng, thật sâu chính là những nỗi cô đơn không thể cất thành lời.
Ngô Cẩn Ngôn áp chế sự run rẩy trong lòng mình, cố gắng giữ nguyên dáng đứng để Tần Lam có thể dựa vào, rồi khó khăn cất tiếng: "Chị có sao không?"
Đáp lại cô là tiếng khịt mũi nho nhỏ pha chút trẻ con của nàng. Tuy nhiên, vẫn không có dấu hiệu thoát ra khỏi người Cẩn Ngôn.
Im lặng giữ được một lúc, giọng nói dịu dàng quen thuộc lại cất lên, nghe như rưng rưng muốn khóc nhưng từng phát âm đều nhẹ bẫng như tơ: "Mẹ chị mất cách đây rất lâu. Vì bệnh."
Ngô Cẩn Ngôn kinh ngạc. Cô cũng không ngờ có một ngày Tần Lam lại chịu mở miệng với mình về bản thân nàng ngoài họ và tên.
Tần Lam tự nhiên vùi mặt vào một bên vai của đứa trẻ ấy, hai tay dùng hết sức để siết chặt vòng eo của cô: "Chị rất thường xuyên gặp mẹ trong mơ..."
Người ta nói, khi ta nhớ thương một ai đó quá nhiều, bạn của trong mơ sẽ thay bạn của hiện tại đi đến nơi có người ấy, thay bạn gặp gỡ người ấy và thay bạn thành tâm tỏ bày niềm thương nỗi nhớ của chính mình.
Tần Lam, nếu một ngày...
Nếu một ngày nào đó, chị cũng chỉ xuất hiện trong nỗi nhớ của em thì sao? Nếu một ngày nào đó, em chỉ có thể thông qua một giấc ngủ ngắn ngủi để được nhìn thấy chị thì phải làm sao?
"Cẩn Ngôn..." Tần Lam siết chặt lấy lưng áo cô, chặt đến mức cách một lớp vải mà chính nàng cũng cảm nhận được cơn đau nhói từ móng tay của chính mình truyền đến. "Cẩn Ngôn..."
Uất ức ép căng lồng ngực khiến nàng không thể thở nổi, nước mắt nóng hổi từ trong hốc mắt chảy ra, một cách không thể kiểm soát được.
Cẩn Ngôn bị nàng gọi tên đến tê liệt thần kinh, chỉ biết dại dại mà vỗ về nàng, không ngừng nói rằng: "Tôi ở đây, tôi ở đây với chị."
"Tại sao?"
Không gào lên thảm thiết sau ngần ấy tầng khổ sở mà Tiểu Lam bé nhỏ phải trải qua, cắn môi đến sắp chảy máu, cuối cùng chỉ có nước mắt. Tần Lam, chị rốt cuộc có thể làm một con người với cung bậc hỉ nộ ái ố như bình thường có còn được nữa hay không?
"Tại sao...đến cả trong mơ...mẹ vẫn luôn khuyên răn chị rằng phải biết bao dung...phải biết tha thứ?"
Trái tim ai đó thắt lại.
"Vậy thì ai sẽ là người...ai sẽ là người bao dung, tha thứ cho chị chứ?"
"Chị đáng như vậy...Chị liệu có đáng phải như vậy hay không?"
Và đương nhiên, tôi có câu trả lời của chính mình.
So với những thứ mà chị phải gánh chịu, một chút cũng không đáng.
Và cho đến khi những dòng nước xót xa ấy ngưng lại, bên vai ai đó cũng đã dần ẩm ướt.
Tần Lam lững chững lùi một bước, rời khỏi vòng tay của Ngô Cẩn Ngôn. Đôi mắt vẫn còn đọng sương, ngước lên nhìn cô một cách dịu dàng.
Bình lặng, tâm bình tâm.
Ngô Cẩn Ngôn đối diện với nàng, không ngăn được bản thân buông một tiếng thở dài. Cô lớn cũng không lớn nhưng nhỏ cũng không nhỏ. Tuy rằng bề ngoài có chút ấu trĩ, song, từ khi sáng chiều kề cạnh Tần Lam, cô lại ước như mình có thể sau một đêm mà có thể lớn lên, có bờ vai đủ rộng, có trái tim đủ vững chãi để cho thể cho nàng dựa dẫm, chia sẻ.
Cô quay lưng, tránh cho người khác phát hiện biểu cảm khổ sở của mình, bước chân cố gắng đi thật đều về hướng cửa phòng.
"Chị rửa mặt rồi xuống nhà ăn sáng. Mẹ đang đợi chúng ta."
Mẹ đang đợi chúng ta chứ không phải là Mẹ tôi đang đợi tôi và chị.
Trái tim Tần Lam sau một lúc tĩnh thì lại được một trận cuồn cuộn ấm áp.
Người không hiểu, cho nó là một câu nói thúc giục bình thường. Tuy nhiên, nàng thừa biết khoảng cách giữa nàng và nhà họ Ngô cuối cùng cũng được rút ngắn lại rất nhiều. Chí ít, cả ba người họ đều đã nguyện ý chấp nhận nàng. Hơn nữa, nàng không biết được bản thân sẽ hiện diện ở nơi này bao lâu, nàng chỉ dặn lòng mình phải biết trân trọng từng khoảnh khắc quý báu này.
- -
Trung tâm thương mại vào chiều ngày nghỉ đông đúc hơn thường. Khương Tử Tân bị Ngô Cẩn Ngôn nhẫn tâm tách khỏi sự kiện các nhân vật phim hoạt hình đang tổ chức dưới sảnh, chỉ biết lưu luyến đứng trên tầng năm ngó xuống trong phẫn uất.
Ngô Cẩn Ngôn ngừng chân tại một cửa hàng bán thiết bị thông minh, dứt khoát tiến vào trong.
Khương Tử Tân khờ khờ dại dại đi theo sau lưng: "???"
"Ngươi đừng nói ngươi lại tính mua thêm một cái điện thoại để phục vụ cho việc chơi game của ngươi nha?" Cô bé nghi hoặc nhìn Cẩn Ngôn, trông giống như người mẹ đang tiếc rẻ khi con mình dùng hết hồng bao ngày Tết chỉ để mua mấy món đồ chơi vô tri vô giác.
Ngô Cẩn Ngôn không quan tâm, cô vừa đi vừa nói chuyện với nhân viên. Có vẻ cô đã quá quen thuộc với nhân viên nơi này cho nên họ không quá kiên dè khi một đứa trẻ trung học lại bước vào nơi này khi không có phụ huynh theo cùng.
Tử Tân kè kè sau lưng, nhìn bạn thân xem từng cái điện thoại với bảng giá không thể nào xa xỉ hơn thế. Dù chơi thân đã lâu, biết hoàn cảnh hoàng kim của gia đình cô nhưng không cách nào có thể ngấm được sự sang giàu của Cẩn Ngôn này.
"Tiểu Tân..." Giọng của Ngô Cẩn Ngôn đột ngột biến đổi, có vẻ trầm tĩnh hơn bình thương mà cũng có vẻ gì đó lại ngọt ngào không thể nắm bắt. "Tần Lam liệu có thích không?"
Trên tay cô là chiếc điện thoại thông minh vừa mới ra mắt cách đây không lâu.
Nội tâm Tử Tân dậy sóng. Nhất thời á khẩu.
Chưa kịp thu hồi lại cảm xúc, Ngô Cẩn Ngôn đã đi đến chỗ thanh toán, rút cái thẻ có khắc tên của Lâm Phương ra đưa cho nhân viên.
"Tần Lam...liệu có thích ta không?" Cô lặp lại thật nhỏ, rồi bổ sung một chút.
Tử Tân trợn tròn mắt, không tin vào tai mình: "Cậu...?"
Người kia nhận lại thẻ từ nhân viên, hoá đơn từ máy chầm chậm in ra. Cô nhận lấy rồi phất tay: "Thôi bỏ đi. Tình yêu này có vẻ rất khó chấp nhận, huống hồ ta không chỉ là nữ nhân mà còn là một đứa nhóc chưa trưởng thành."
- -
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, cho đến khi bước ra khỏi cổng trung tâm thương mại, Khương Tử Tân mới tin được đây không phải nằm mơ.
"Ngươi muốn theo đuổi chị ấy ư?"
Nghe hết câu nghi vấn của Tử Tân, Ngô Cẩn Ngôn lắc đầu, nụ cười có vẻ gì đó thoảng buồn.
Cô leo lên xe đạp của mình, đợi Tử Tân theo sau.
"Không, là ta muốn thích chị ấy."
Tôi sẽ không cố gắng để giành lấy trái tim của Tần Lam, chẳng qua bản thân tôi muốn cứ thế mà thích chị ấy, cho dù có phải thích ngày này qua tháng nọ, cho dù một ngày nào đó phải đứng ở cương vị của một đứa em gái để trao bàn tay của chị ấy cho một người đàn ông xa lạ ở trên lễ đường trải đầy hoa.
Ngô Cẩn Ngôn tôi, nguyện cam lòng. Chỉ đơn giản như vậy thôi.
/49
|