Sự Thật Lúc Nào Cũng Đau Lòng
Ai đó đã từng nói rằng, để biết được cảm tình của mình dành cho ai đó lớn bao nhiêu thì hãy thử hỏi chính bản thân xem muốn cùng người ấy làm gì, muốn được người ấy làm cho điều gì và muốn làm điều gì cho người ấy.
Tôi chẳng biết nữa, tôi chỉ ngờ ngợ được rằng, tôi muốn cùng Tần Lam vượt qua sóng gió, muốn dùng hết sức có thể để bảo vệ cho cô ấy, và không muốn nhận lại điều gì cả.
Buổi sáng tinh mơ, Cẩn Ngôn phi thường tỉnh táo ngây ngốc bên giường. Rèm cửa được kéo ra như sẵn sàng đón chào ánh mặt trời dịu êm phủ đầy cả căn phòng.
Đã nhiều ngày trôi qua kể từ cái đêm tôi hứa hẹn với cô ấy...
Cẩn Ngôn vươn vai một cái, thả lỏng hai chân mình rồi bước xuống giường. Có lẽ, cô đã nhận thức được rằng bản thân không nên vùi mình vào những giấc ngủ có những cơn mơ không thật.
Hiện thực vẫn mãi là hiện thực. Khác ở chỗ là kẻ nhận thức được, kẻ thì không.
Rời khỏi phòng tắm với mái tóc ướt sũng. Lời nói của Tử Tân chưa khắc nào thôi vang vọng trong tâm trí của cô.
Hãy nhìn vào sâu trái tim của mình như cách soi gương mỗi ngày.
Cẩn Ngôn ngồi xuống bàn trang điểm, nơi mà hằng ngày cô vẫn làm nhưng lần này lại vô cùng lạ lẫm. Có lẽ, cô đang sống một cuộc sống vừa trì trệ lại vừa vội vã.
Trì trệ những khoảnh khắc cần nắm bắt. Vội vã những cảm xúc chưa kịp đặt tên.
###
Nhà họ Ngô hôm nay không khí vô cùng kì lạ.
Ngô Cẩn Ngôn đút hai tay vào túi quần, thong dong ngó trước ngó sau. Sau đó, cô phát hiện ra hình như mọi người đều không làm việc. Gian bếp nguội lạnh, sân vườn trống không, đến cả cái tivi lớn ngay phòng khách cũng trở về một màu đen lạnh lẽo.
"???"
Cô đi sang thư phòng, dường như tiếng khóc của mẹ vọng ra.
Đột nhiên, cả thân thể cô run rẩy.
Chẳng lẽ mọi chuyện đã không giấu được nữa rồi?
"Các người làm việc tất trách! Chuyện hệ trọng như thế lại đem đi giấu con bé sao?"
Ngô Cẩn Ngôn nghe tiếng quát tháo của ai đó, đứng hình. Vì cái giọng nói này chính là giọng nói của ông ngoại cô - Người đàn ông mà cả đời mẹ cô kiêng nể nhất. Và cả nội dung cuộc trò chuyện nữa.
"Bố, hãy nghe con nói." Tiếng Lâm Phương nghẹn ngào, có chút sợ hãi. "Đây là tâm nguyện của Tần Hiên. Chúng con không cách nào làm trái được..."
Âm thanh hỗn loạn đột ngột vang lên. Ông ngoại Cẩn Ngôn như hoá điên, giọng nói nâng lên mấy tông: "Mày còn dám đem người đã khuất ra để bao biện cho sự ngu đần của mày hay sao?"
Ngô Cẩn Ngôn không nhịn được mà mở cửa xông vào.
Ông ngoại rất thương cô. Song, bấy lâu nay, ông ngoại nghiêm khắc với mẹ, bảo thủ với mẹ đương nhiên cô biết. Điều đó khiến cô không cách nào muốn đến gần ông quá nhiều.
Cảnh tượng trước mắt khiến Cẩn Ngôn sững sờ.
Một bên mặt của mẹ cô hằn rõ dấu vết của năm ngón tay, khoé môi hình như tuôn ra một giọt máu đỏ...
Cô siết chặt tay, như hổ dữ đến chắn trước bố mẹ mình: "Tại sao ông lại đánh mẹ con???!!!"
"Mẹ con có làm gì sai chứ? Nếu có sai thì đây vẫn là cuộc đời của mẹ..."
"Cẩn Ngôn..."
"Con..."
Hai vị phụ huynh khinh ngạc không thốt nên lời.
Cẩn Ngôn uất ức đến oà khóc: "Mẹ con đã...làm gì sai chứ...?"
"Ông ngoại...tại sao lúc nào ông ngoại cũng khinh miệt mẹ con...tại sao lúc nào người cũng muốn thay mẹ con quyết định như thế...?" Cô yếu ớt cố gắng đè nén cảm xúc.
"Cẩn Ngôn, không được hỗn." Ngô Mặc thấy thái độ của con gái hơi quá cho nên nhanh chóng kéo cô lùi về sau.
"Bố đừng cản con." Cẩn Ngôn quật cường đáp. "Trong nhà này, không chỉ có bố mới bảo vệ được mẹ đâu."
Không chỉ có bố mới bảo vệ được mẹ đâu...
Câu nói này phát ra, Cẩn Ngôn, có biết bao nhiêu là chín chắn...
"Cẩn Ngôn con đúng là một đứa trẻ không ra gì." Cô cắn môi, đưa mắt kiên định nhìn thẳng vào người đối diện đang bất động vì ngạc nhiên. "Con học không giỏi, ăn chơi, đua đòi. Nhưng, ông ngoại, điều đó không có nghĩa là con không thương bố mẹ."
"Chuyện của Tần Lam, đã đến tai ông ngoại rồi thì đương nhiên con cũng biết trước."
Như một người trưởng thành, cô thẳng lưng đối đáp.
"Mẹ con có phần sai khi giấu nhưng cũng có phần đúng. Chuyện này, con với ông ngoại vốn dĩ chỉ là người ngoài cuộc, chúng ta đừng xen vào, được không?"
"Đều là người một nhà, cùng máu, cùng thịt mà ra. Có thể đó là điều phật ý ông ngoại nhưng đó lại là quyết định của mẹ. Cuộc đời của ông ngoại, đã được tự do lựa chọn rất nhiều điều, ông cũng có sai, có đúng. Cuộc đời của mẹ con cũng như thế..."
Đối diện với đứa cháu mình hết mực cưng chiều, ông ngoại nhất thời chẳng thể quở trách.
Nhưng Cẩn Ngôn, hôm nay cô phi thường kì lạ.
"Tần Lam..." Cô thở hắt một hơi. "Chị ấy sẽ là gia đình của con, của bố mẹ. Dù thế nào đi chăng nữa, duyên phận đã định."
###
Ngô Cẩn Ngôn an tĩnh chống cằm nhìn ra kính xe. Cô đang trên đường đưa ông ngoại ra sân bay cho ông ấy trở về quê.
Mọi chuyện chưa êm xuôi đâu, chỉ là gánh gồng được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
"Tần Lam cần phải biết." Ông ngoại đột nhiên lên tiếng, ngữ điệu vô cùng dịu dàng. "Các con làm như thế sẽ mang tội nặng. Hơn nữa sẽ gián tiếp gây tội bất hiếu cho con bé."
Ánh mắt cô lay động.
"Ông nói đúng. Nhưng đây không phải việc của chúng ta, ông ạ."
"Nếu không yêu thương Lâm Phương, ông ngoại sẽ mặc xác mẹ con muốn tuỳ hứng thế nào cũng được." Ông cười buồn: "Ông ngoại nghiêm khắc, độc đoán cũng bởi vì sợ rằng con gái duy nhất của mình sa đoạ mà thôi."
Cẩn Ngôn ngồi thẳng dậy, không nhìn vào ông: "Có một câu nói mà con rất tâm đắc."
"Là gì?"
"Mình chọn thì mình chịu."
"Dù ông có ép buộc mẹ điều gì đi chăng nữa thì vẫn là nên để mẹ tự quyết định. Ai cũng có đôi cánh của riêng mình cả. Ông không thể buộc mẹ phải bay về phía lâu đài xa hoa ngoài kia trong khi nơi mẹ thực sự hướng đến là cái tổ nhỏ xíu trên cành cây xanh."
"Con đâu thể dạy ông cách làm bố. Chỉ là con đứng ở cương vị là con gái của mẹ, con thương mẹ con, hơn tất thẩy những điều gì khác trên đời này."
Ông ngoại cười nhạt. Cẩn Ngôn đã lớn hơn ngoài sức tưởng tượng. Thực sự đã lớn thật rồi.
Rất nhanh, xe đã ngừng ở cổng sân bay lớn.
Ngô Cẩn Ngôn rất hiếu thảo kéo vali cho ông ngoại. Chiếc vali chưa kịp mở ra thì đã phải theo ông lên máy bay nữa rồi.
"Ông sẽ trở lại vào một ngày khác." Ông ngoại xoa xoa đầu cháu gái. "Nếu lúc đó con bé chưa biết sự thật thì ông sẽ là người nói."
"Ông..." Cẩn Ngôn cắn chặt môi.
"Cẩn Ngôn. Sự thật lúc nào cũng đau lòng cả. Con phải biết cách vượt qua nó. Đừng mãi trốn tránh, đó không phải tác phong của ông ngoại."
Sự thật lúc nào cũng đau lòng.
Ai đó đã từng nói rằng, để biết được cảm tình của mình dành cho ai đó lớn bao nhiêu thì hãy thử hỏi chính bản thân xem muốn cùng người ấy làm gì, muốn được người ấy làm cho điều gì và muốn làm điều gì cho người ấy.
Tôi chẳng biết nữa, tôi chỉ ngờ ngợ được rằng, tôi muốn cùng Tần Lam vượt qua sóng gió, muốn dùng hết sức có thể để bảo vệ cho cô ấy, và không muốn nhận lại điều gì cả.
Buổi sáng tinh mơ, Cẩn Ngôn phi thường tỉnh táo ngây ngốc bên giường. Rèm cửa được kéo ra như sẵn sàng đón chào ánh mặt trời dịu êm phủ đầy cả căn phòng.
Đã nhiều ngày trôi qua kể từ cái đêm tôi hứa hẹn với cô ấy...
Cẩn Ngôn vươn vai một cái, thả lỏng hai chân mình rồi bước xuống giường. Có lẽ, cô đã nhận thức được rằng bản thân không nên vùi mình vào những giấc ngủ có những cơn mơ không thật.
Hiện thực vẫn mãi là hiện thực. Khác ở chỗ là kẻ nhận thức được, kẻ thì không.
Rời khỏi phòng tắm với mái tóc ướt sũng. Lời nói của Tử Tân chưa khắc nào thôi vang vọng trong tâm trí của cô.
Hãy nhìn vào sâu trái tim của mình như cách soi gương mỗi ngày.
Cẩn Ngôn ngồi xuống bàn trang điểm, nơi mà hằng ngày cô vẫn làm nhưng lần này lại vô cùng lạ lẫm. Có lẽ, cô đang sống một cuộc sống vừa trì trệ lại vừa vội vã.
Trì trệ những khoảnh khắc cần nắm bắt. Vội vã những cảm xúc chưa kịp đặt tên.
###
Nhà họ Ngô hôm nay không khí vô cùng kì lạ.
Ngô Cẩn Ngôn đút hai tay vào túi quần, thong dong ngó trước ngó sau. Sau đó, cô phát hiện ra hình như mọi người đều không làm việc. Gian bếp nguội lạnh, sân vườn trống không, đến cả cái tivi lớn ngay phòng khách cũng trở về một màu đen lạnh lẽo.
"???"
Cô đi sang thư phòng, dường như tiếng khóc của mẹ vọng ra.
Đột nhiên, cả thân thể cô run rẩy.
Chẳng lẽ mọi chuyện đã không giấu được nữa rồi?
"Các người làm việc tất trách! Chuyện hệ trọng như thế lại đem đi giấu con bé sao?"
Ngô Cẩn Ngôn nghe tiếng quát tháo của ai đó, đứng hình. Vì cái giọng nói này chính là giọng nói của ông ngoại cô - Người đàn ông mà cả đời mẹ cô kiêng nể nhất. Và cả nội dung cuộc trò chuyện nữa.
"Bố, hãy nghe con nói." Tiếng Lâm Phương nghẹn ngào, có chút sợ hãi. "Đây là tâm nguyện của Tần Hiên. Chúng con không cách nào làm trái được..."
Âm thanh hỗn loạn đột ngột vang lên. Ông ngoại Cẩn Ngôn như hoá điên, giọng nói nâng lên mấy tông: "Mày còn dám đem người đã khuất ra để bao biện cho sự ngu đần của mày hay sao?"
Ngô Cẩn Ngôn không nhịn được mà mở cửa xông vào.
Ông ngoại rất thương cô. Song, bấy lâu nay, ông ngoại nghiêm khắc với mẹ, bảo thủ với mẹ đương nhiên cô biết. Điều đó khiến cô không cách nào muốn đến gần ông quá nhiều.
Cảnh tượng trước mắt khiến Cẩn Ngôn sững sờ.
Một bên mặt của mẹ cô hằn rõ dấu vết của năm ngón tay, khoé môi hình như tuôn ra một giọt máu đỏ...
Cô siết chặt tay, như hổ dữ đến chắn trước bố mẹ mình: "Tại sao ông lại đánh mẹ con???!!!"
"Mẹ con có làm gì sai chứ? Nếu có sai thì đây vẫn là cuộc đời của mẹ..."
"Cẩn Ngôn..."
"Con..."
Hai vị phụ huynh khinh ngạc không thốt nên lời.
Cẩn Ngôn uất ức đến oà khóc: "Mẹ con đã...làm gì sai chứ...?"
"Ông ngoại...tại sao lúc nào ông ngoại cũng khinh miệt mẹ con...tại sao lúc nào người cũng muốn thay mẹ con quyết định như thế...?" Cô yếu ớt cố gắng đè nén cảm xúc.
"Cẩn Ngôn, không được hỗn." Ngô Mặc thấy thái độ của con gái hơi quá cho nên nhanh chóng kéo cô lùi về sau.
"Bố đừng cản con." Cẩn Ngôn quật cường đáp. "Trong nhà này, không chỉ có bố mới bảo vệ được mẹ đâu."
Không chỉ có bố mới bảo vệ được mẹ đâu...
Câu nói này phát ra, Cẩn Ngôn, có biết bao nhiêu là chín chắn...
"Cẩn Ngôn con đúng là một đứa trẻ không ra gì." Cô cắn môi, đưa mắt kiên định nhìn thẳng vào người đối diện đang bất động vì ngạc nhiên. "Con học không giỏi, ăn chơi, đua đòi. Nhưng, ông ngoại, điều đó không có nghĩa là con không thương bố mẹ."
"Chuyện của Tần Lam, đã đến tai ông ngoại rồi thì đương nhiên con cũng biết trước."
Như một người trưởng thành, cô thẳng lưng đối đáp.
"Mẹ con có phần sai khi giấu nhưng cũng có phần đúng. Chuyện này, con với ông ngoại vốn dĩ chỉ là người ngoài cuộc, chúng ta đừng xen vào, được không?"
"Đều là người một nhà, cùng máu, cùng thịt mà ra. Có thể đó là điều phật ý ông ngoại nhưng đó lại là quyết định của mẹ. Cuộc đời của ông ngoại, đã được tự do lựa chọn rất nhiều điều, ông cũng có sai, có đúng. Cuộc đời của mẹ con cũng như thế..."
Đối diện với đứa cháu mình hết mực cưng chiều, ông ngoại nhất thời chẳng thể quở trách.
Nhưng Cẩn Ngôn, hôm nay cô phi thường kì lạ.
"Tần Lam..." Cô thở hắt một hơi. "Chị ấy sẽ là gia đình của con, của bố mẹ. Dù thế nào đi chăng nữa, duyên phận đã định."
###
Ngô Cẩn Ngôn an tĩnh chống cằm nhìn ra kính xe. Cô đang trên đường đưa ông ngoại ra sân bay cho ông ấy trở về quê.
Mọi chuyện chưa êm xuôi đâu, chỉ là gánh gồng được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
"Tần Lam cần phải biết." Ông ngoại đột nhiên lên tiếng, ngữ điệu vô cùng dịu dàng. "Các con làm như thế sẽ mang tội nặng. Hơn nữa sẽ gián tiếp gây tội bất hiếu cho con bé."
Ánh mắt cô lay động.
"Ông nói đúng. Nhưng đây không phải việc của chúng ta, ông ạ."
"Nếu không yêu thương Lâm Phương, ông ngoại sẽ mặc xác mẹ con muốn tuỳ hứng thế nào cũng được." Ông cười buồn: "Ông ngoại nghiêm khắc, độc đoán cũng bởi vì sợ rằng con gái duy nhất của mình sa đoạ mà thôi."
Cẩn Ngôn ngồi thẳng dậy, không nhìn vào ông: "Có một câu nói mà con rất tâm đắc."
"Là gì?"
"Mình chọn thì mình chịu."
"Dù ông có ép buộc mẹ điều gì đi chăng nữa thì vẫn là nên để mẹ tự quyết định. Ai cũng có đôi cánh của riêng mình cả. Ông không thể buộc mẹ phải bay về phía lâu đài xa hoa ngoài kia trong khi nơi mẹ thực sự hướng đến là cái tổ nhỏ xíu trên cành cây xanh."
"Con đâu thể dạy ông cách làm bố. Chỉ là con đứng ở cương vị là con gái của mẹ, con thương mẹ con, hơn tất thẩy những điều gì khác trên đời này."
Ông ngoại cười nhạt. Cẩn Ngôn đã lớn hơn ngoài sức tưởng tượng. Thực sự đã lớn thật rồi.
Rất nhanh, xe đã ngừng ở cổng sân bay lớn.
Ngô Cẩn Ngôn rất hiếu thảo kéo vali cho ông ngoại. Chiếc vali chưa kịp mở ra thì đã phải theo ông lên máy bay nữa rồi.
"Ông sẽ trở lại vào một ngày khác." Ông ngoại xoa xoa đầu cháu gái. "Nếu lúc đó con bé chưa biết sự thật thì ông sẽ là người nói."
"Ông..." Cẩn Ngôn cắn chặt môi.
"Cẩn Ngôn. Sự thật lúc nào cũng đau lòng cả. Con phải biết cách vượt qua nó. Đừng mãi trốn tránh, đó không phải tác phong của ông ngoại."
Sự thật lúc nào cũng đau lòng.
/49
|