Rất nhanh, buổi tối cũng đã kéo đến. Trong nhà bắt đầu trở nên tĩnh mịch vì thiếu vắng tiếng người. Ngô Cẩn Ngôn mở mắt ra, phát hiện bản thân đã ngủ quên lúc nào chẳng hay.
Cô vẫn có thể nhịn đói cho qua nhưng hiện tại vẫn còn Tần Lam và dự định ra ngoài cho nên phải cố gắng nén cơn buồn ngủ xuống, ngồi thẳng dậy ép bản thân tỉnh táo.
Mở cửa phòng ra, hình như có mùi thơm gì kì lạ toả từ trên bếp.
Ngô Cẩn Ngôn vì bản tính tò mò nên liền đi xuống.
Dưới bếp có một bóng hình quen thuộc đang tất bật với đống đồ ăn bộn bề. Mùi thơm khiến cái bụng rỗng của cô biểu tình là một, nhưng con người kia lại khiến trái tim nhỏ bé thổn thức lại là phần chín còn lại.
Ngô Cẩn Ngôn hoảng loạn đặt tay lên ngực trái mình, ép nó bình tĩnh lại.
Bởi vì dù có phũ nhận bao nhiêu lần thì cô vẫn luôn không thể phũ nhận rằng Tần Lam rất đẹp, nhất là khi nàng cười, và khi nàng tập trung làm một việc gì đó.
"Em dậy rồi à?" Phát giác được có người cho nên nàng ngưng tay. "Có đói bụng không?"
Đói, đương nhiên là đói rồi. Cô còn định rủ nàng đi tản bộ ra ngoài khu chợ gần nhat tìm quán ăn nữa mà.
"Chị biết nấu ăn ư?" Ngô Cẩn Ngôn như mất hồn, đi đến gần theo mùi hương.
Kì thực, cô chưa từng ngửi được mùi thức ăn nào thân quen đến thế. Không phải từ đầu bếp mà mẹ thuê về, mà là xuất phát từ món ăn bình thường của gia đình.
Tần Lam gật đầu, cười một cái rồi giải thích: "Chị biết một chút thôi. Từ khi mẹ mất thì chị đã luôn nấu cho bố ăn..."
Từ khi mẹ mất.
Nghe đau lòng biết bao.
Nhưng đối với Tần Lam, việc thốt ra câu đó chẳng còn chút cảm giác gì. Chính là đã quen dần rồi cho nên biết được dù đau buồn cũng không thể khiến mẹ quay về.
"Ừm." Cẩn Ngôn ngậm ngùi, không rõ lòng mình ngổn ngang. "Chị cũng giỏi thật..."
Tần Lam bật cười: "Em đang khen chị sao?"
"Không giống lời khen à?" Ngô Cẩn Ngôn khó hiểu, cứng đơ.
Nàng lại cười. "Đương nhiên là giống. Chị chỉ thấy hơi lạ thôi."
Ngô Cẩn Ngôn giả vờ mở tủ lạnh, tìm chai nước uống cho đỡ ngượng: "Lạ chỗ nào?"
"Em cứ như thế...lúc xa lúc gần..." Tần Lam nói ngày càng nhỏ giọng. "Nhưng lúc nào cũng khiến chị có cảm giác..."
"Chị sợ rằng bản thân sẽ dựa dẫm vào em mất. Cẩn Ngôn."
Ngô Cẩn Ngôn kinh ngạc.
Chị ấy sợ rằng bản thân sẽ dựa dẫm vào mình...
"Chị sẽ không kiềm được bản thân mình chạy đi tìm em, rồi lại khiến em cảm thấy, à chị gái này thật phiền phức. Chị sẽ không kiềm được mà chạy đến bên em mỗi khi uất ức. Chị sợ bản thân mình không thể chống cự nổi nếu một ngày không còn được em che chở..."
"..." Cô đứng yên tại chỗ.
Thật ra, Tần Lam chưa từng xả một tràng dài như thế...
"Chị càng sợ điều đó thì em lại càng để cho chị hiểu rằng hình như bản thân mình có thể nhờ vào em."
Ngô Cẩn Ngôn nhìn thân thể yếu ớt của người trước mặt, nhất quyết không chịu mở miệng. Nàng nói bản thân nàng dựa dẫm vào cô, nhưng cô lại có cảm giác như mình đang đùa giỡn nàng. Chính là lúc xa lúc gần, điều đó quả thật không thể nào dễ chịu được.
Lại là một tầng mùi hương kì lạ.
Cô chạy lại lập tức tắt bếp: "Khét..."
###
Tần Lam ái ngại nhìn người đối diện đang cố gắng nhét đống đồ ăn bị khét vào miệng.
"Chị xin lỗi..." Nàng cúi đầu, khó xử.
Cẩn Ngôn ngược lại không có biểu hiện gì cho việc này, vui vẻ ăn: "Không sao. Vẫn rất ngon lắm. Tôi thích ăn cơm thế này."
"Em thích...ăn kiểu khét đen thế này sao?" Tần Lam e dè nhìn phần sườn xào bóng đêm của mình. "Khẩu vị của em..."
Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên sặc.
Thực ra là khó ăn quá.
Cô chưa từng ăn món nào đắng như thế cả những căn bản là vì sợ Tần Lam buồn.
Thấy cô như thế nàng lại áy náy không thôi. Vốn dĩ muốn nấu cho cô ăn ngon mà lại thành ra cớ sự như thế này.
"Mình ra ngoài ăn nhé? Bây giờ chắc vẫn còn nhiều quán lắm..." Nàng cúi đầu, đề nghị.
Ngô Cẩn Ngôn nhìn đồ ăn Tần Lam nấu trước mặt, không nỡ nên cố biện hộ: "Không sao. Chị ăn không được thì một lát tôi sẽ đặt đồ ăn cho chị...Đừng theo tôi."
"Chị xin lỗi..."
###
Buổi tối nhiệt độ không khí có vẻ xuống thấp. Vừa hay, hình như là những ngày cuối năm cho nên người ta đang diễn ra hội chợ gì đó gần nhà.
"Chị đói không?" Cẩn Ngôn bước chậm lại, hỏi người bên cạnh.
Tần Lam lắc đầu. "Chị không đói."
"Chị đã ăn gì đâu?"
"Chị không đói..."
Ngô Cẩn Ngôn suy nghĩ một lúc, kéo tay nàng vào gian lẩu cay trước mặt. Kì thực cô thích ăn những món cay vào ngày gió lạnh thế này.
"Em đói sao?" Tần Lam nhìn Cẩn Ngôn đang chăm chú lựa xiên que, bất giác hỏi.
"Chị đói thì có. Chắc chị chưa đi đến đây bao giờ cho nên cứ ăn thử cho biết đi, ăn hết thì vẫn có chỗ khác để mua."
Đây là hẹn hò ư?
Hai người cùng nhau lượn qua hết gian này đến gian khác cũng đã qua nửa đêm. Lần đầu tiên Tần Lam đi chơi khuya như thế cho nên cảm giác có chút mới lạ. Thậm chí, trước đây nàng chưa từng ra ngoài vào buổi tối để đi chơi như thế này nữa là.
"Thế nào?" Ngô Cẩn Ngôn tự tin rằng Tần Lam sẽ thích cho nên cao hứng hỏi.
Tần Lam vẫn còn cầm hai cái bánh trong tay, gật đầu như cái máy: "Chị vui lắm. Cảm ơn em."
Sau một lúc suy nghĩ đắn đó, cô quyết định khơi lại chủ đề vài tiếng trước chưa nói xong: "Tôi thắc mắc. Tại sao chị nhạy cảm với việc ai đó đối tốt với mình như thế?"
"..." Tần Lam giữ im lặng.
"Tôi không phải là người sâu sắc như chị. Tôi không thể nhìn một cái liền thấu hiểu được tâm tư của người khác. Cho nên nếu tôi thắc mắc thì phải hỏi cho bằng được."
Tần Lam cắn môi mình, sau một lúc mới có thể nói được thành lời: "Là vì...ngoài bố mẹ ra, ngoài cô chú Ngô ra thì chưa từng có ai cùng lứa với chị mà lại cho chị cảm giác được như thế..."
"Tất cả đều cần sự giúp đỡ của chị và chị thừa biết, bản thân như một người ngốc..."
"Vậy chị cứ cống hiến cho họ làm gì?" Cẩn Ngôn khó hiểu.
Tần Lam đột nhiên đưa mắt long lanh nhìn cô: "Chị sợ rằng bản thân sẽ vô hình trong mắt bạn bè..."
"Cũng giống như việc đã từng vô hình trong mắt em..."
Cẩn Ngôn lại kinh ngạc.
"Cho nên khi em đối tốt với chị, chị lại tham lam, thậm chí muốn rằng em sẽ mãi như thế này. Mặc dù chị thừa biết, cuộc sống mênh mông như thế, em sẽ gặp rất nhiều người, chở che cho rất nhiều người."
"Chị sợ rằng bản thân sẽ bị quên lãng vào một ngày nào đó trong cuộc sống của em."
Ngô Cẩn Ngôn ngừng bước. Mắt nhìn xuống chân của mình.
Thì ra là như thế.
"Chị xin lỗi nếu như mình ích kỉ. Ngoài nói thật thì chị chẳng có lời nào để biện minh."
"Đôi lúc, chị giá như em đừng tốt với chị như thế để chị nhận ra bản thân mình vốn đứng ở đâu. Nhưng có lúc, chị mong rằng em sẽ mãi như thế để chị có thể cảm thấy an toàn một chút thôi..."
"Em không làm gì sai cả. Vốn dĩ, em lúc thì xa cách, lúc thì gần gũi cũng đã hoàn toàn thoã mãn được ý nghĩ của chị."
Lúc thì xa cách, lúc thì gần gũi sao?
Cẩn Ngôn cô chưa từng phát giác được...
Cô vẫn có thể nhịn đói cho qua nhưng hiện tại vẫn còn Tần Lam và dự định ra ngoài cho nên phải cố gắng nén cơn buồn ngủ xuống, ngồi thẳng dậy ép bản thân tỉnh táo.
Mở cửa phòng ra, hình như có mùi thơm gì kì lạ toả từ trên bếp.
Ngô Cẩn Ngôn vì bản tính tò mò nên liền đi xuống.
Dưới bếp có một bóng hình quen thuộc đang tất bật với đống đồ ăn bộn bề. Mùi thơm khiến cái bụng rỗng của cô biểu tình là một, nhưng con người kia lại khiến trái tim nhỏ bé thổn thức lại là phần chín còn lại.
Ngô Cẩn Ngôn hoảng loạn đặt tay lên ngực trái mình, ép nó bình tĩnh lại.
Bởi vì dù có phũ nhận bao nhiêu lần thì cô vẫn luôn không thể phũ nhận rằng Tần Lam rất đẹp, nhất là khi nàng cười, và khi nàng tập trung làm một việc gì đó.
"Em dậy rồi à?" Phát giác được có người cho nên nàng ngưng tay. "Có đói bụng không?"
Đói, đương nhiên là đói rồi. Cô còn định rủ nàng đi tản bộ ra ngoài khu chợ gần nhat tìm quán ăn nữa mà.
"Chị biết nấu ăn ư?" Ngô Cẩn Ngôn như mất hồn, đi đến gần theo mùi hương.
Kì thực, cô chưa từng ngửi được mùi thức ăn nào thân quen đến thế. Không phải từ đầu bếp mà mẹ thuê về, mà là xuất phát từ món ăn bình thường của gia đình.
Tần Lam gật đầu, cười một cái rồi giải thích: "Chị biết một chút thôi. Từ khi mẹ mất thì chị đã luôn nấu cho bố ăn..."
Từ khi mẹ mất.
Nghe đau lòng biết bao.
Nhưng đối với Tần Lam, việc thốt ra câu đó chẳng còn chút cảm giác gì. Chính là đã quen dần rồi cho nên biết được dù đau buồn cũng không thể khiến mẹ quay về.
"Ừm." Cẩn Ngôn ngậm ngùi, không rõ lòng mình ngổn ngang. "Chị cũng giỏi thật..."
Tần Lam bật cười: "Em đang khen chị sao?"
"Không giống lời khen à?" Ngô Cẩn Ngôn khó hiểu, cứng đơ.
Nàng lại cười. "Đương nhiên là giống. Chị chỉ thấy hơi lạ thôi."
Ngô Cẩn Ngôn giả vờ mở tủ lạnh, tìm chai nước uống cho đỡ ngượng: "Lạ chỗ nào?"
"Em cứ như thế...lúc xa lúc gần..." Tần Lam nói ngày càng nhỏ giọng. "Nhưng lúc nào cũng khiến chị có cảm giác..."
"Chị sợ rằng bản thân sẽ dựa dẫm vào em mất. Cẩn Ngôn."
Ngô Cẩn Ngôn kinh ngạc.
Chị ấy sợ rằng bản thân sẽ dựa dẫm vào mình...
"Chị sẽ không kiềm được bản thân mình chạy đi tìm em, rồi lại khiến em cảm thấy, à chị gái này thật phiền phức. Chị sẽ không kiềm được mà chạy đến bên em mỗi khi uất ức. Chị sợ bản thân mình không thể chống cự nổi nếu một ngày không còn được em che chở..."
"..." Cô đứng yên tại chỗ.
Thật ra, Tần Lam chưa từng xả một tràng dài như thế...
"Chị càng sợ điều đó thì em lại càng để cho chị hiểu rằng hình như bản thân mình có thể nhờ vào em."
Ngô Cẩn Ngôn nhìn thân thể yếu ớt của người trước mặt, nhất quyết không chịu mở miệng. Nàng nói bản thân nàng dựa dẫm vào cô, nhưng cô lại có cảm giác như mình đang đùa giỡn nàng. Chính là lúc xa lúc gần, điều đó quả thật không thể nào dễ chịu được.
Lại là một tầng mùi hương kì lạ.
Cô chạy lại lập tức tắt bếp: "Khét..."
###
Tần Lam ái ngại nhìn người đối diện đang cố gắng nhét đống đồ ăn bị khét vào miệng.
"Chị xin lỗi..." Nàng cúi đầu, khó xử.
Cẩn Ngôn ngược lại không có biểu hiện gì cho việc này, vui vẻ ăn: "Không sao. Vẫn rất ngon lắm. Tôi thích ăn cơm thế này."
"Em thích...ăn kiểu khét đen thế này sao?" Tần Lam e dè nhìn phần sườn xào bóng đêm của mình. "Khẩu vị của em..."
Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên sặc.
Thực ra là khó ăn quá.
Cô chưa từng ăn món nào đắng như thế cả những căn bản là vì sợ Tần Lam buồn.
Thấy cô như thế nàng lại áy náy không thôi. Vốn dĩ muốn nấu cho cô ăn ngon mà lại thành ra cớ sự như thế này.
"Mình ra ngoài ăn nhé? Bây giờ chắc vẫn còn nhiều quán lắm..." Nàng cúi đầu, đề nghị.
Ngô Cẩn Ngôn nhìn đồ ăn Tần Lam nấu trước mặt, không nỡ nên cố biện hộ: "Không sao. Chị ăn không được thì một lát tôi sẽ đặt đồ ăn cho chị...Đừng theo tôi."
"Chị xin lỗi..."
###
Buổi tối nhiệt độ không khí có vẻ xuống thấp. Vừa hay, hình như là những ngày cuối năm cho nên người ta đang diễn ra hội chợ gì đó gần nhà.
"Chị đói không?" Cẩn Ngôn bước chậm lại, hỏi người bên cạnh.
Tần Lam lắc đầu. "Chị không đói."
"Chị đã ăn gì đâu?"
"Chị không đói..."
Ngô Cẩn Ngôn suy nghĩ một lúc, kéo tay nàng vào gian lẩu cay trước mặt. Kì thực cô thích ăn những món cay vào ngày gió lạnh thế này.
"Em đói sao?" Tần Lam nhìn Cẩn Ngôn đang chăm chú lựa xiên que, bất giác hỏi.
"Chị đói thì có. Chắc chị chưa đi đến đây bao giờ cho nên cứ ăn thử cho biết đi, ăn hết thì vẫn có chỗ khác để mua."
Đây là hẹn hò ư?
Hai người cùng nhau lượn qua hết gian này đến gian khác cũng đã qua nửa đêm. Lần đầu tiên Tần Lam đi chơi khuya như thế cho nên cảm giác có chút mới lạ. Thậm chí, trước đây nàng chưa từng ra ngoài vào buổi tối để đi chơi như thế này nữa là.
"Thế nào?" Ngô Cẩn Ngôn tự tin rằng Tần Lam sẽ thích cho nên cao hứng hỏi.
Tần Lam vẫn còn cầm hai cái bánh trong tay, gật đầu như cái máy: "Chị vui lắm. Cảm ơn em."
Sau một lúc suy nghĩ đắn đó, cô quyết định khơi lại chủ đề vài tiếng trước chưa nói xong: "Tôi thắc mắc. Tại sao chị nhạy cảm với việc ai đó đối tốt với mình như thế?"
"..." Tần Lam giữ im lặng.
"Tôi không phải là người sâu sắc như chị. Tôi không thể nhìn một cái liền thấu hiểu được tâm tư của người khác. Cho nên nếu tôi thắc mắc thì phải hỏi cho bằng được."
Tần Lam cắn môi mình, sau một lúc mới có thể nói được thành lời: "Là vì...ngoài bố mẹ ra, ngoài cô chú Ngô ra thì chưa từng có ai cùng lứa với chị mà lại cho chị cảm giác được như thế..."
"Tất cả đều cần sự giúp đỡ của chị và chị thừa biết, bản thân như một người ngốc..."
"Vậy chị cứ cống hiến cho họ làm gì?" Cẩn Ngôn khó hiểu.
Tần Lam đột nhiên đưa mắt long lanh nhìn cô: "Chị sợ rằng bản thân sẽ vô hình trong mắt bạn bè..."
"Cũng giống như việc đã từng vô hình trong mắt em..."
Cẩn Ngôn lại kinh ngạc.
"Cho nên khi em đối tốt với chị, chị lại tham lam, thậm chí muốn rằng em sẽ mãi như thế này. Mặc dù chị thừa biết, cuộc sống mênh mông như thế, em sẽ gặp rất nhiều người, chở che cho rất nhiều người."
"Chị sợ rằng bản thân sẽ bị quên lãng vào một ngày nào đó trong cuộc sống của em."
Ngô Cẩn Ngôn ngừng bước. Mắt nhìn xuống chân của mình.
Thì ra là như thế.
"Chị xin lỗi nếu như mình ích kỉ. Ngoài nói thật thì chị chẳng có lời nào để biện minh."
"Đôi lúc, chị giá như em đừng tốt với chị như thế để chị nhận ra bản thân mình vốn đứng ở đâu. Nhưng có lúc, chị mong rằng em sẽ mãi như thế để chị có thể cảm thấy an toàn một chút thôi..."
"Em không làm gì sai cả. Vốn dĩ, em lúc thì xa cách, lúc thì gần gũi cũng đã hoàn toàn thoã mãn được ý nghĩ của chị."
Lúc thì xa cách, lúc thì gần gũi sao?
Cẩn Ngôn cô chưa từng phát giác được...
/49
|