Chương 142
Tôi liếc nhìn An Nhân, lạnh lùng nói: “Vậy còn cô? Cô lấy tư cách gì để tới tham gia?”
Khuôn mặt của An Nhân hơi cứng đờ, cô ta nhanh chóng giữ chặt Lưu Tử Hạo: “Tất nhiên tôi là bạn gái của Tử Hạo”
Đúng là vậy, mặc dù Lưu Tử Hạo là con của con gái ngoài giá thú, nhưng ít ra anh ta vẫn là người nhà họ Tiết, muốn tham gia một hội đấu giá như thể này cũng không có vấn đề gì.
Nhưng điều làm tôi khó hiểu là trong trí nhớ của tôi, Lưu Tử Hạo không thích mấy cuộc xã giao thế này, tại sao lần này anh ta lại đến?
Lúc này đã đến lượt tôi, tôi bèn đưa chiếc hộp nhung kia cho nhân viên. Chiếc hộp được mở ra, An Nhân trợn cả mắt lên.
“An Tố, thứ cô muốn quyên góp là sợi dây chuyền kim cương này ư?” Cô ta kinh ngạc ra mại.
“Dùng tên của anh Farley” Tôi phớt lờ An Nhân mà nói với nhân viên.
“Ngại quá thưa cô, mỗi vị khách của chúng tôi đều phải quyên một thứ gì đó. Hay là thể này, chúng tôi ghi tên cô và anh Farlay là quyên góp sợi dây chuyền này luôn nhé?”
Cô nhân viên cười tủm tím nói. Tôi nghĩ ngợi, cũng không còn cách nào khác, bèn gật đầu.
Sau khi thấy nhân viên cất kỹ sợi dây chuyền, tôi bước vào hội trường. Lúc bước đi, tôi không để ý một tia ác độc và toan tính lóe qua trên khuôn mặt của An Nhân khi cô ta nhìn vào sợi dây chuyền kim cương.
Khác với các buổi đấu giá thông thường, sảnh của buổi đấu giá này trông giống như nhà hát kịch thời cổ, đối diện là bàn đấu giá, trước sân khấu có rất nhiều bàn tròn, bên cạnh mỗi chiếc bàn được bố trí ghế dựa mềm.
Tôi nhanh chóng tìm thấy bàn của tôi, nhưng ngay sau đó, tôi phát hiện đã có một người ngồi trên chỗ ngồi của tôi. Người nọ quay lưng về phía tôi, nhưng tôi cảm thấy bóng lưng đó khá quen mắt.
Tôi bước tới ngồi xuống và chào hỏi: “Xin chào, tôi là… Đờ mời! Tại sao lại là anh!”
Tôi còn chưa tự giới thiệu bản thân xong đã bật thốt lên lời thô tục khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai ở trước mặt.
Không ngờ lại là Tạ Phong Tiêu!
Tạ Phong Tiêu cười híp mắt nằm bò ra bàn: “Tại sao không thể là tôi? Farley nhờ tôi tới chăm sóc cho em đấy”
Tôi sững người mấy giây mới nhận ra, người bạn thân mà Farley nói sẽ đến chãm sóc tôi hóa ra lại là Tạ Phong Tiêu ư? “Anh biết Farley à?” Tôi nghi ngờ.
“Ừm, lúc trước có chụp quảng cáo của anh ấy”
Tôi cảm thấy thể giới này thực sự quá nhỏ bé.
Tạ Phong Tiêu nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi khen ngợi không chút keo kiệt: “Tiểu Tố, hôm nay em rất xinh đẹp ”
Tôi rất ít khi nhận được lời khen thẳng thản như vậy từ người khác giới, vì vậy lập tức đỏ mật.
Khi tôi nói chuyện với Tạ Phong Tiêu, tất cá khách khứa đã đi vào hội trường.
Tôi thấy Tiết Xán cũng tới, hản cũng nhìn thấy tôi ngay khi vừa bước vào.
Thấy tôi ăn mặc thế này, hẳn hơi ngây người.
Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn đã bình tĩnh trở lại và đi đến hàng đầu tiên ngồi xuống.
Tiết Xán được mời đến với tư cách là khách VIP hạng nhất, mà vị trí tôi ngồi lúc đầu là được sắp xếp cho Farley, đương nhiên hai chúng tôi sẽ không được xếp vào cùng một bàn. Trong khi tôi đợi hội đấu giá bắt đầu, Yuko đột nhiên tới gần tôi và nói nhỏ: “Cô An, Chủ tịch Tiết mời cô đến ngồi bàn của anh ấy”
Tôi ngẩn ra vài giây, nhưng vẫn nhanh chóng lắc đầu: “Phiền cô nói cho anh ấy là không cần”
Nếu lần này tôi đến với tư cách là trợ lí của Farley, tôi đương nhiên không muốn bị người ta chú ý quá nhiều.
Yuko chớp mắt và nhìn tôi một cách khó tin.
Có lẽ là cô ấy không ngờ rằng trên thế giới này lại có phụ nữ từ chối Tiết Xán.
Sau khi người phụ nữ mặc kimono truyền lời của Tiết Xán xong, tôi cũng cảm giác được một ánh mắt rét lạnh đến từ phía Tiết Xán.
Tôi run lên.
Tôi không nhìn thấy… không nhìn thấy, không nhìn thấy…
Tôi đang cố gảng phớt lờ ánh mắt của Tiết Xán, Tạ Phong Tiêu đột nhiên tặc lưỡi, nói với giọng đầy chán ghét: “Tại sao người phụ nữ An Nhân này cũng ở đây?”
Tôi quay sang thì thấy An Nhân yêu kiều thướt tha kéo tay Lưu Tử Hạo bước tới ngồi xuống ghế bên cạnh tôi.
Khi thấy Tạ Phong Tiêu ở cạnh tôi, An Nhân tỏ ra giật mình rồi nở nụ cười quyến rũ.
Nhưng Tạ Phong Tiêu phớt lờ cô ta.
Tôi thấy hơi kỳ quái. Lúc trước Tạ Phong Tiêu đến dự tiệc sinh nhật của An Nhân, còn mời cô ta đóng vai nữ chính cho MV trong khi cô ta mang tiếng xấu, tôi cảm tưởng Tạ Phong Tiêu khá thích An Nhân.
Nhưng dù là ở Úc hay bây giờ, trông Tạ Phong Tiêu không quá đề ý đến vẻ ngoài cửa An Nhân.
“An Nhân hơi khác thường” Tạ Phong Tiên đột nhiên nói nhỏ làm tôi thoát khỏi mạch suy nghĩ.
“Khác như thế nào?” Tôi không kìm được nhìn An Nhân vài lần.
“Em nhìn sau cổ cô ta đi”
Tôi theo lời Tạ Phong Tiêu nhìn sang thì sững sờ ngay lập tức. Chỉ thấy sau cổ An Nhân có một đốm đen.
Tôi có thể cảm nhận được khí lạnh lượn quanh đốm đen đó. Là quỷ khí. Chẳng lẽ an Nhân bị mấy thí bấn thiu ám lấy ư?
“Thưa các quý bà, quý ông”. Lúc này, giọng nói lanh lảnh của MC phát ra từ trên sân khấu làm tôi dời sự chú ý đi: Cảm ơn mọi người vì đã đến tham gia đại hội đấu giá từ thiện lần này”
Cùng với tiếng vỗ tay, hội đấu giá nhanh chóng bắt đầu.
Các vật phẩm đấu giá đắt tiền được đưa lên sân khấu từng cái một, mọi người ở dưới sân khấu rối rít ra giá.
Tôi không sành về những món châu báu vàng bạc này nên cũng không có tâm trạng để xem, chỉ suy tư nhìn chăm chảm vào gáy của An Nhân.
Lễ nào vết thương ở miệng và răng của An Nhân có thể lành lại nhanh như vậy có liên quan đến việc cô ta bị quỷ ám ư? Khi tôi đang chìm trong suy nghĩ, MC bàn đấu giá đột nhiên lên tiếng: “Vật phẩm đấu giá tiếp theo là của nữ thần quốc dân của chúng ta, cô An Nhân. Cô ấy quyên góp một chiếc hộp đựng đồ trang điểm gỗ cẩm lai thời nhà Đường”
Cách gọi “nữ thần quốc dân” của MC rõ ràng là nể mặt An Nhân, nhưng rất nhiều người dưới sân khấu đều cười khinh bỉ.
An Nhân tái mặt, nhưng cô ta vẫn cố giữ thẳng lưng và vờ như không nghe thấy.
Vật phẩm đấu giá của An Nhân nhanh chóng được đưa lên sân khấu. Tôi hơi sững sờ khi nhìn thấy hộp đựng đồ trang điểm cổ kính được chế tác tinh xảo kia.
An Nhân luôn thích đồ ngoại, từ khi nào mà cô ta lại có một hộp đựng đồ trang điểm theo phong cách Trung Quốc như thế này?
Chiếc hộp đó được thiết kế rất tỉ mỉ, phần đưới là vài ngăn kéo nhỏ, ở giữa là một mặt gương.
Mặt gương đó là một chiếc gương đồng cổ đại, giá trị sưu tầm của nó lớn hơn tính thực dụng, mờ ảo khó tìm.
Khi MC mở chiếc hộp này, rồi mở ngăn kéo nhỏ phía dưới ra, tôi nhìn thấy một ít bột trắng được đặt bên trong nó.
MC giới thiệu đó là bột ngọc trai, nhưng tôi thắc mắc tại sao An Nhân lại bó bột ngọc trai vào hộp đựng đồ trang điểm dùng để bán đấu giá?
Tôi nheo mắt nhìn An Nhân thì thấy mặt cô ta đây căng thẳng, lưng cũng hơi cứng đờ, cô ta đang nhìn chăm chảm vào chiếc hộp đó.
Mặc dù tôi và An Nhân không được hòa thuận, nhưng dù sao chúng tôi cũng đã sống chung một mái nhà hơn mười năm. Tôi nhìn ra được cô ta hiện đang rất lo lắng.
Một vật phẩm đấu giá thôi mà, cô ta lo lắng gì chứ?
Tôi nghì ngờ nhìn vào chiếc hộp đựng đồ trang điểm, ánh mắt vô tình chạm vào mặt gương đồng ở giữa.
Đột nhiên, tôi thấy một bà cụ tóc bạc đang nhếch môi cười nham hiểm xuất hiện trong gương.
/1101
|