Đường Kỳ Sâm nói xong câu đó, mấy ngón tay khẽ động, vòng tay hơi thu lại giống như muốn cho cô một cái ôm. Nhưng một giây kích động này nửa đường bị cắt đứt, Ôn Dĩ Ninh trượt người xuống, trọng lượng của cả cơ thể trong nháy mắt chìm xuống, Đường Kỳ Sâm không đỡ kịp, cô cứ như vậy ngồi phịch xuống.
Trong văn phòng có trải thảm, một tầng mềm mại lại đủ dày nên có ngã cũng không đau. Ôn Dĩ Ninh cúi đầu, nửa ngày không lên tiếng. Đường Kỳ Sâm ngồi xuống muốn đỡ, cô lại phẩy phẩy tay cự tuyệt.
Hai người vẫn duy trì tư thế đó, trầm mặc một hồi lâu.
Ôn Dĩ Ninh vô cùng chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn anh, một đôi mắt như được nhuộm đỏ, đến vành mắt cũng hiện ra vệt hồng mơ hồ. Không có khổ sở gì không thể nói ra, thuần túy chỉ là bị men rượu làm say người. Toàn bộ những bất bình ban ngày đến tối chỉ còn lại suy nghĩ mê man, từng cái từng cái nhắc nhở cô mọi thứ trên đời này chưa từng có thứ gì khiến con người ta hài lòng. Sống ngay tại một khoảnh khắc không dễ, chỉ là những thứ rối như tơ vò qua đi, tại thời khắc này sự tồn tại của nó cũng không còn mấy mãnh liệt nữa rồi.
Hai người nhìn nhau một hồi lâu, cô đột nhiên hỏi Đường Kỳ Sâm: Sau đó anh có lừa được cô ấy về tay không?
Đường Kỳ Sâm biết rõ cô đang nói đến ai, người đó đục ra giữa hai người một cái lỗ thủng lớn, cô cho rằng người đó mới là chính chủ, cũng là người đó năm xưa ma xui quỷ khiến thế nào khiến cô hiểu lầm.
Đường Kỳ Sâm nhìn cô, bình tĩnh nói: Không.
Khóe mắt Ôn Dĩ Ninh cong cong, cũng bình tĩnh mà nở nụ cười, Hóa ra anh cũng chẳng lợi hại đến thế.
Khóe miệng Đường Kỳ Sâm hơi cong lên, chống tay ngồi xuống, cùng cô ngồi trên mặt thảm, Trước khi tôi và em biết nhau cô ấy đã kết hôn.
Ôn Dĩ Ninh ngẩn người, quay đầu nhìn về phía anh.
Chồng cô ấy là một tên quân nhân, đã biết nhau từ rất sớm, khi cô ấy 18, 19 tuổi gì đó. Đường Kỳ Sâm nói những lời này, nét mặt ôn hòa mà yên tĩnh, Chồng cô ấy năm thứ hai sau khi kết hôn gửi tin nhắn cho tôi, nói vợ anh ta hình như đã có cái thai thứ hai, cố tình chọc giận tôi. Đường Kỳ Sâm cúi đầu, bật cười, Em nói có ấu trĩ không cơ chứ.
Ôn Dĩ Ninh dáng vẻ muốn nói lại thôi, Hai người......
Cảm thấy chúng tôi lẽ ra phải cả đời coi nhau như kẻ thù không qua lại? Đường Kỳ Sâm thản nhiên đón lấy ánh mắt nghi ngờ của cô, Quả thật cũng từng như vậy, nhưng sau đó tiểu Thần nhi xảy ra chuyện, bị người ta hãm hại suýt chút nữa thì ra tòa. Chồng cô ấy chạy khắp nơi thu xếp, tôi cũng giúp đỡ một tay. Tiểu tử kia cảm ơn tôi còn không kịp.
Ôn Dĩ Ninh nhíu nhíu mày, không quá tin lời anh nói.
Đường Kỳ Sâm bị vẻ mặt của cô chọc cười, Cho tôi chút mặt mũi đi có được không?
Ôn Dĩ Ninh cúi đầu, không nói lời nào nhưng nụ cười vẫn ẩn hiện nơi khóe miệng.
Sau khi từ nước ngoài trở về tôi không trực tiếp tiếp nhận Á Hối mà đi rèn luyện ở một công ty nhà nước, tiểu Thần nhi là thuộc hạ của tôi, tôi hợp tác với cô ấy năm, sáu năm. Đúng là khi đó tôi rất thích cô ấy, nhưng bị cô ấy cự tuyệt. Sau đó tôi về Á Hối, với cô ấy coi như hoàn toàn không còn liên hệ. Sau đó nữa cô ấy kết hôn sinh con, sống rất hạnh phúc.
Đường Kỳ Sâm thay đổi tư thế ngồi, một chân co một chân duỗi, lưng tựa vào ghế sô pha, thảnh thơi nhàn hạ mà thả lỏng hết ý. Ôn Dĩ Ninh vẫn nhìn anh, thậm chí dồn hết sự tập trung muốn bới ra từ trong biểu cảm của anh một chút manh mối nào đó, nhưng vẫn không có chút dấu vết nào để cho cô kiếm tìm.
Thanh xuân tựa mây bay, anh coi mối tình đã qua của mình như một điều gì đó hết sức tự nhiên, là sao thì nói vậy.
Ôn Dĩ Ninh nghe ra được, anh đang nói thật.
Lúc tôi và em quen nhau, em bao nhiêu tuổi nhỉ? Đường Kỳ Sâm hơi suy nghĩ, rất nhanh khẳng định nói: Năm bốn, sắp tốt nghiệp. Như một quả đạn pháo nhỏ, rất có sức công phá.
Ôn Dĩ Ninh tự mình nhớ tới cũng không nhịn được cười, Bom nguyên tử hả?
Viên đạn bi nhỏ, vang đinh đinh đang đang. Nét mặt của Đường Kỳ Sâm giãn ra, nơi khóe mắt cong cong.
Khi ấy anh tốt với tôi là vì tính cách của tôi giống với chị ấy sao? Ôn Dĩ Ninh nhẹ giọng nói, từng chữ từng chữ, cẩn thận từng li từng tí như sợ sẽ để lộ ra tâm tình của chính mình.
Yên lặng hai giây, Đường Kỳ Sâm mới đáp: Không phải. Không giống. Tôi chưa từng nghĩ tới việc so sánh.
Ôn Dĩ Ninh cụp mi, gò má yên tĩnh.
Khi đó từ trên người tiểu Dĩ Ninh luôn có thể thấy được khí thế đầy nhiệt huyết và sức sống tuổi trẻ, như vầng thái dương giữa hè, đến cả phương thức thổ lộ tình cảm của mình cũng thẳng thắn đến lạ kỳ. Có lẽ là vì còn trẻ, bất kỳ một đoạn cảm tình nào cũng như không thể chờ đợi thêm nữa muốn nhanh chóng được hái quả. Một nhiệt tình, một khắc chế, một là vầng thái dương nhỏ mang theo ánh sáng rực rỡ vạn trượng, một là ánh trăng ôn đạm lửng lơ trên cao giữa bầu trời đêm. Đều muốn thời gian ở bên nhau có thể dài lâu hơn nữa. Làm thế nào cũng không ngờ được chưa chờ đến khi triều lên trăng xuống đã không chào mà đi, hợp tan vội vã.
Móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, Ôn Dĩ Ninh lại hoàn toàn không cảm nhận được cái đau.
Khi đó không phải Đường Kỳ Sâm không muốn giữ cô lại, chạy đến ga tàu sắt cao tốc mới biết thông tin chuyến tàu cô để lại là giả. Thái độ của cô rõ ràng đến lý trí, một đao chém đứt, trời nam đất bắc. Một đoạn cảm tình vừa nảy nở đã không chịu được thử thách giày vò. Đường Kỳ Sâm khi đó đã ba mươi, xưa nay cũng không phải là người dây dưa làm phiền người khác mãi không dứt.
Sau đó mỗi khi nhớ đến đoạn ký ức ngắn ngủi này, trong lòng anh cũng từng nếm thấy vị tiếc nuối. Nhưng tiếc nuối cũng chỉ là tiếc nuối, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Những năm này thời gian rảnh rỗi nghĩ ngợi cũng chẳng có mấy, công việc cơ hồ chiếm hết toàn bộ tinh lực của anh. Có lúc xã giao uống rượu nhiều đến mức dạ dày co giật, anh khó chịu nằm nhoài trên bàn, lại có những lúc ngẩng đầu nhìn thấy chính mình trong gương, tuy là chăm chỉ bảo dưỡng nhưng bên mai vẫn có lẻ loi vài sợi tóc bạc.
Đường Kỳ Sâm nhìn cô, nói: Nếu tôi thật sự chỉ chơi đùa thì sẽ không tiêu phí khổ tâm lớn như vậy. Tôi không thích, cũng không đồng ý, vấn đề này dù em có hỏi vào lúc nào thì câu trả lời của tôi vẫn là như vậy.
Ôn Dĩ Ninh không hé răng, trong lòng như có hàng vạn con kiến bò qua bò lại, cảm xúc lẫn lộn. Người bướng bỉnh rất khó mà bị lay chuyển, đặc biệt là đã qua quá nhiều năm như vậy, nhận thức giống như cái rễ đã cắm thật sâu. Đường Kỳ Sâm cũng đã nói tới mức này, làm tới mức này, giờ này ngày này cô có thể bình tĩnh mà nghe, thậm chí có chút mơ hồ hiểu ra. Nhưng nếu thật sự muốn trở về tốt đẹp như lúc đầu, không ai có thể tự thuyết phục chính mình.
Đường Kỳ Sâm bỗng nhiên ngồi thẳng lên, sau đó chuyển sang ngồi xổm. Anh đỡ hai bả vai cô, hô hấp trước mũi ấm áp.
Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu, giữa hai hàng lông mày cũng không có quá nhiều tâm tình biến hóa.
Đường Kỳ Sâm nhìn cô, Dù là thế nào, những năm này tôi còn nợ em một lời xin lỗi.
Hốc mắt Ôn Dĩ Ninh nóng lên, vội nhấc tay che lại hai mắt.
Đường Kỳ Sâm không nói nữa, thật lâu sau anh mới lại nhấc tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng rơi trên đỉnh đầu cô.
Sau đó Đường Kỳ Sâm để cho lão Dư chở cô về nhà. Ngày hôm sau, Kha Lễ khá muộn mới đến công ty, nhìn thấy trên bàn làm việc của Đường Kỳ Sâm đã có một xấp tài liệu đã phê duyệt xong xuôi. Anh ta đi vào văn phòng, nhìn thấy Đường Kỳ Sâm mặc nguyên quần áo của ngày hôm qua nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi.
Nghe thấy tiếng bước chân, Đường Kỳ Sâm tỉnh lại, lông mày khẽ nhíu, cơn ngái ngủ vẫn còn trên mặt.
Tối qua ngài không về? Kha Lễ nhìn thấy trên bàn đặt một cái cốc không và một lọ thuốc, liền ân cần nói: Có cần nói lão Trần đến đây xem một chút không ạ?
Đường Kỳ Sâm vén chiếc chăn mỏng lên, người ngồi thẳng, ngón tay ấn ấn khóe mắt rồi nói: Không cần, không sao.
Kha Lễ bộ dạng muốn nói lại thôi, Đường Kỳ Sâm lắc lắc đầu, đã tỉnh táo lại không ít, chỉ vào chiếc ghế đối diện ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, Tôi đi rửa mặt trước, đợi lát nữa rồi nói.
Gần mười phút sau, Đường Kỳ Sâm đã thay một bộ quần áo khác từ trong đi ra, trở lại dáng vẻ thoải mái đầy tinh thần. Kha Lễ theo lệ báo cáo công tác, cuối cùng nói: Phu nhân hôm qua gọi điện cho ngài không được nên gọi qua cho tôi. Bà ấy nói tối nay ngài phải về ăn cơm.
Đường Kỳ Sâm nghiêng đầu, Lão gia tử về rồi?
Về rồi. Nói là phía Hồng Kông có biến, chiều qua ngài ấy đã quay về.
Đường Diệu thì sao?
Tuần này anh ta đều ở Thượng Hải, có lẽ là bận chuyện công ty con. Nói đến đây, sắc mặt Kha Lễ khẽ biến, Ý của ngài là.......
Đường Kỳ Sâm sớm đã có dự liệu, Gia yến tối nay xem ra không phải bàn luận chuyện nhà. Được rồi, không nói cái này nữa. Cậu nói Tiêu tổng qua đây một chuyến đi.
Ngài quên rồi à, sáng nay ngài ấy phải làm công tác tiếp đón.
Đường Kỳ Sâm đúng là giờ mới nhớ tới, gật đầu: Vậy thì không sao rồi, cậu đi giúp đi.
Kha Lễ đi lên, đột nhiên cười nói: Khi tôi đến nơi, lúc đi ngang qua văn phòng Tiêu tổng có thấy Dĩ Ninh ở bên trong.
Đường Kỳ Sâm ngẩng đầu, Tiêu tổng làm gì cô ấy?
Hai người có vẻ nói chuyện rất hòa hợp, Dĩ Ninh nói xin lỗi ông ta, có lẽ là vì chuyện trong cuộc họp ngày hôm qua. Cụ thể nói cái gì thì tôi không tiện nghe, nhưng nhìn vẻ mặt của Tiêu tổng rất vui vẻ, đối với Dĩ Ninh cũng rất khách khí. Kha Lễ cảm khái nói: Cũng khó cho Dĩ Ninh rồi, ngày hôm qua tôi thấy sắc mặt của cô ấy không tốt, còn tưởng rằng cô ấy sẽ để bụng.
Đường Kỳ Sâm nói: Biết rõ nguyên tắc cơ bản cũng là để bảo vệ chính cô ấy. Cô ấy thông minh, nhưng sức lực trên người lúc cần thu cũng nên thu lại, lấy tính cách của Trần Táp, phỏng chừng không chỉ dạy nổi cho cô ấy điểm này.
Kha Lễ rất tự nhiên tiếp lời, Ngài chỉ điểm cho cô ấy, so với bất kỳ ai đều có tác dụng hơn.
Ánh mắt của Đường Kỳ Sâm thẳng tắp phóng về phía anh ta, trái tim Kha Lễ đánh thịch một cái, tự biết mình lại nói sai. Thế nhưng khóe miệng Đường Kỳ Sâm lại hơi giương lên, không chỉ có không để ý, mà tâm trạng hình như cũng không tệ lắm.
Gia yến buổi tối tại Đường gia, như Đường Kỳ Sâm dự liệu, gia yến không bàn chuyện nhà.
Lúc anh trở về, Đường Diệu cũng đã ở trong thư phòng của lão gia tử một hồi lâu rồi. Nhìn thấy người, Đường Diệu liền mỉm cười gật đầu, Anh.
Đường Kỳ Sâm đổi một đôi dép lê màu lam đậm, cởi áo vest, lộ ra chiếc sơ mi lụa làm tôn lên dáng người bên trong, làm nổi bật lên khí chất thoải mái lại anh tuấn. Anh đi tới, cười ôn hòa thân thiết, Vẫn là chú có lòng, mỗi lần trở về đều có thể khiến ông nội vui đến mức không khép được miệng.
Đường Thư Vanh cười ha hả, Cả hai thằng nhóc này đều rất hiểu chuyện, đều có lòng.
Đường Kỳ Sâm ngồi bên trái, chân bắt chéo, hai tay đặt trên lưng ghế, đôi mắt hơi híp lại nhìn Đường Diệu khom lưng châm lửa cho lão gia tử.
Chớp sáng rồi vụt tắt, làn khói mỏng theo chiều thẳng đứng bay lên. Đường Thư Vanh chỉ chỉ Đường Kỳ Sâm, Anh của con đã cai thuốc lá rất nhiều năm rồi, học hỏi tên nhóc này một chút, thân thể là của mình, tuổi trẻ cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe
Đường Diệu gật đầu: Vâng.
Chú tới Thượng Hải cũng không nói cho anh biết, đã sớm nói đừng tỏ ra xa lạ với anh rồi. Chú cũng đã ở nước ngoài nhiều năm, đối với nhiều thứ trong nước không quen thuộc, lúc nào đó anh dành ra chút thời gian rảnh rỗi đưa chú đi một vòng Chu Gia Giác(*) tham quan. Đường Kỳ Sâm ân cần nói, rất ra dáng huynh trưởng quan tâm chu đáo.
(*) một thị trấn cổ nằm ở quận Mẫn Hàng, niềm tự hào của du lịch Thượng Hải và được ví như Venice phương Đông.
Đường Diệu nói: Lần này đến đây cũng là quyết định nhất thời, nghe ông nội nói anh cũng rất bận rộn, em thật sự không có mặt mũi nào đến quấy rầy.
Đường Kỳ Sâm hỏi: Giữa anh em chúng ta không phải câu nệ đến thế. Lần này chú tính ở lại bao lâu?
Còn một tuần nữa, chủ yếu là tổng hợp công tác. Đường Diệu khẽ cười, Vậy em cũng không từ chối nữa, sáng mai hết bận rồi sẽ chạy qua tìm anh.
Tán gẫu vài câu, Đường Thư Vanh liếc nhìn Đường Kỳ Sâm, Hạng mục hàng không trong tay con tiến hành đến đâu rồi?
Đang tổng hợp chỉnh sửa ý kiến, dự tính thứ ba tuần sau sẽ đưa lên cuộc họp cùng xem xét.
Cẩn thận một chút là tốt, mấy vị chú bác cũng là vì sự lâu dài của công ty mà cân nhắc thôi, ý kiến của bọn họ con phải để tâm lắng nghe.
Con hiểu rồi. Đường Kỳ Sâm gật đầu.
Đường Diệu ở nước ngoài làm về kỹ thuật khoa học trí năng, đối với linh vực này cũng có kinh nghiệm dày dặn. Đường Thư Vanh chuyển đề tài, Hạng mục này có lẽ Đường Diệu sẽ giúp được đôi chút việc cung cấp tài liệu.
Vẻ mặt Đường Kỳ Sâm nhàn nhạt, không tiếp lời.
Đường Diệu khiêm tốn nói: Nếu có thể giúp được gì, con nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ.
Đường Thư Vanh cười đến mức mấy nếp nhăn nơi khóe mắt dồn dập xô lại, nói với Đường Kỳ Sâm: Vậy cứ quyết định như vậy đi. Minh Diệu là kiệt xuất trong lĩnh vực này, ông tin tưởng sáng kiến của Đường Diệu. Ngày mai liền để nó đến Á Hối, trước tìm hiểu tình hình, sau đó sẽ cùng giao lưu với kỹ thuật viên của R&D.
Ánh mắt của Đường Kỳ Sâm rơi trên người Đường Diệu, giữa hai hàng lông mày là bát phong bất động(*), Vậy làm phiền rồi.
(*) tám gió thổi không động. Về bát phong hay bát thế phong, nghĩa là tám ngọn gió đời, tám pháp ở thế gian hay làm loạn động, mê hoặc lòng người. Theo Từ điển Phật học Huệ Quang, tập I, tr.414, tám ngọn gió ấy gồm:
1-Lợi (lợi lộc),
2-Suy (hao tổn),
3-Hủy (chê bai chỉ trích),
4-Dự (gián tiếp khen ngợi người),
5-Xưng (trực tiếp ca tụng người),
6-Cơ (dựng sự việc giả để nói xấu người),
7-Khổ (gặp chướng duyên nghịch cảnh, thân tâm bị bức bách, khổ não),
8-Lạc (gặp được duyên tốt, thuận cảnh, thân tâm vui vẻ, hân hoan).
Con người thường giao động, thể hiện cảm xúc vui buồn rõ rệt trước những hoàn cảnh thuận nghịch của cuộc sống. Khi được lợi (lợi) thì vui mừng hớn hở, ngược lại khi bị mất mát, tổn hại (suy) thì buồn bã, tiếc nuối. Khi bị chê bai, chỉ trích (hủy) cảm thấy rất khó chịu nhưng khi được khen ngợi (dự) thì vui thích, hài lòng. Khi được mọi người xưng tán, tung hô (xưng) thì hả hê, ngất ngây hạnh phúc ngược lại khi bị chế diễu, vu khống (cơ) thì hậm hực, bức xúc không yên. Khi những điều không như ý ập đến (khổ) thì đau khổ, thở than và ngược lại khi mọi việc đều thuận lợi như ý (lạc) thì mừng rỡ, vui vẻ.
Đều là người một nhà, không cần khách khí. Đường Diệu cười.
Khoảng 9 giờ, Bentley ra khỏi khu biệt thự, Đường Kỳ Sâm gác cánh tay trên cửa sổ, sắc mặt không thể nhìn ra bất kỳ một tia nhu hòa nào. Kha Lễ ngồi trên ghế lái phụ, nghiêng đầu nhìn mấy lần, Đường tổng.
Nhọc lòng lão gia tử bạc đầu rồi còn phải hao tổn tâm huyết giúp tôi dựng lên vở kịch hay này. Đường Kỳ Sâm hừ lạnh, đem thứ gì đó trong tay nắm thành một cục.
Kha Lễ nói: Lão gia tử hẳn không đến nỗi nảy sinh phòng bị với ngài, ông ấy cũng chỉ là muốn thấy anh em trong nhà dìu dắt nhau.
Đường Kỳ Sâm nhíu mày, thở mạnh một hơi, nâng tay đặt bên môi, ho khan mấy tiếng.
Kha Lễ biết rõ thời gian này anh đã quá lao tâm khổ tứ, trên Hội đồng quản trị gặp phải một đám xương già khó đối phó, mấy năm qua hao tổn bao nhiêu tâm huyết mới có thể miễn cưỡng ổn định đại cục. Căn cơ đã ổn, nhưng quan hệ trong ngoài chưa bao giờ khiến người ta bớt lo. Người khác chỉ thấy được một mặt vinh quang của Đường Kỳ Sâm, những khổ sở và bất đắc dĩ phía sau cũng có mấy ai nhìn được ra đâu.
Đường Kỳ Sâm mở cửa sổ cho gió thổi vào, nhiệt độ trong xe lạnh dần xuống. Anh nói với Kha Lễ: Cậu tìm hai người trẻ tuổi một chút đến đón, mấy ngày này sẽ hộ tống cậu ta.
- -----
Ngày tiếp theo, lúc Ôn Dĩ Ninh đến công ty, liền nhìn thấy mấy người phụ trách bên phòng hành chính đã đứng trước phòng hội nghị từ rất sớm rồi. Cô tò mò hỏi đồng nghiệp, Hôm nay có khách hàng lớn à?
Không phải khách hàng, một vị khách quý thần bí đó.
Ôn Dĩ Ninh bỏ túi xách vào ngăn tủ, ngồi trên ghế mở máy tính, nhìn đối phương một chút, Ai vậy?
Chị có biết Minh Diệu không? Đồng nghiệp đi theo tới, mắt mở lớn.
Ôn Dĩ Ninh bị bộ dạng hoa si này của cô ấy chọc cười, Có nghe danh, nhưng không quá hiểu rõ.
Đại boss của công ty này ngày hôm nay đến tập đoàn của chúng ta. Đồng nghiệp hạ giọng nói, Vô cùng soái, còn nhiều tiền! Chính là mẫu hình tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình nha!
Một người khác ngắt lời: Đường tổng của chúng ta không đẹp trai hả? Không phải tổng giám đốc đó sao? Không thể là mẫu hình sao? Phát tiền lương cho em, vậy mà em lại có thể ngấp nghé sang nơi khác.
Đường tổng là đại soái ca, nhưng em cảm thấy ngài ấy vẫn hơi già.
Già cái gì mà già, có đọc báo không, lão già 70 tuổi còn có thể làm cha đấy!
Ôn Dĩ Ninh nín cười nghe hai cô gái nhỏ ríu ra ríu rít tranh luận, tâm trạng bắt đầu ngày mới nháy mắt cái tốt lên trông thấy.
Hai mươi phút sau, mấy người đứng trước cửa thang máy đột nhiên nhốn nháo, nhìn sang một chút, hóa ra mấy vị đại lão của Hôi đồng quản trị đều đã đến. Ôn Dĩ Ninh vội vàng đi nộp báo cáo, cũng không nhìn kỹ người đến là ai. Lúc trở về, lại nghe đồng nghiệp đang bát quái, Nhìn người thật bên ngoài còn đẹp hơn rất nhiều! Anh ta và Đường tổng đứng một chỗ, cha mẹ ơi, hai người đó thật đúng là kết hợp ra cái thứ phong thái thần tiên hạ gục chết người rồi! Mấy người đứng bên cạnh bọn họ đều bị làm cho lu mờ thành khói.
Ôn Dĩ Ninh nghe bọn họ tám chuyện, đầu óc xoay vòng vòng, bèn đi đến gõ đầu từng người một, Được rồi được rồi, đi làm việc đi, lát nữa giám đốc Trần ra đây mà thấy lại bị mắng cho xem.
Bọn họ le lưỡi, ngoan ngoãn như mèo con ngồi về bàn làm việc.
Sáng sớm bận rộn, Ôn Dĩ Ninh phải lấy kế hoạch lần trước bị Tiêu tổng phủ quyết ra sắp xếp lại, điện thoại vang lên chuông thông báo mấy lần. Ôn Dĩ Ninh không để ý tới, làm việc xong xuôi mới liếc mắt nhìn. Có mấy cái là quảng cáo từ Taobao, còn có hai email mới và một thông báo wechat. Ôn Dĩ Ninh mở wechat cuối cùng, hơi sửng sốt.
Mấy ngày trước cô có gửi yêu cầu xác nhận bạn tốt cho Đường Diệu, đối phương vẫn luôn bặt vô âm tín, thế nào mà 40 phút trước lại đột ngột xác nhận rồi.
Wechat của Đường Diệu là tên thật của anh ta, vòng bạn bè cũng không đặt quyền hạn, thế nhưng ấn vào lại không thấy có nội dung gì, có lẽ là chưa bao giờ đăng bất cứ cái gì lên đây. Ôn Dĩ Ninh đang suy nghĩ xem có nên chuyển chỗ tiền lần trước cho anh ta không, điện thoại đã vang lên một tiếng, là Đường Diệu gửi tin nhắn đến: Ngẩng đầu.
Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu lên.
Cửa phòng tiếp khách đã mở ra, mỗi người đều là âu phục thẳng thớm, lục tục từ bên trong đi ra. Đường Kỳ Sâm và Đường Diệu đi cạnh nhau, Kha Lễ đi theo phía sau. Đường Kỳ Sâm đang nói gì đó với Kha Lễ, Đường Diệu cầm điện thoại, nhìn về phía Ôn Dĩ Ninh.
Anh ta cười cười, chân đã nhấc lên, trước khi đi quay sang nói với Đường Kỳ Sâm: Người quen, em đi chào hỏi.
Đường Diệu đi đến trước mặt Ôn Dĩ Ninh, ý cười sâu hơn một chút, Đừng nói không nhớ tôi, nơi này có nhiều người lắm đấy. Anh ta kề sát môi bên tai cô, hạ giọng nói: Cho chút mặt mũi.
Ôn Dĩ Ninh cúi đầu, cũng cười lên.
Bộ dạng này của hai người nhìn qua như không có chút xa lạ nào cả, tuấn nam mỹ nữ đặt ở nơi nào cũng là cảnh đẹp ý vui. Kha Lễ hơi nhíu mày, theo bản năng nhìn sang Đường Kỳ Sâm bên cạnh.
Tôi đã nói rồi, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại thôi, Đường Diệu cười đưa tay ra, Ôn tiểu thư, trước lạ sau quen, hiện tại chúng ta đã có thể coi như là người quen chưa?
Ôn Dĩ Ninh lễ phép bắt tay với anh ta, Cảm ơn anh, Đường tổng.
Vị Đường tổng này lập tức vui vẻ, nụ cười như gió xuân ấm áp.
Mà vị Đường tổng bên kia, giữa hai hàng lông mày hiện ra âm trầm, trên mặt mây đen bao phủ.
Ôn Dĩ Ninh nhớ đến chính sự, nói với Đường Diệu: Đúng rồi, lần trước thêm wechat nhưng anh mãi không xác nhận, tiền cũng chưa trả lại được, thật ngại quá. Hiện tại tôi lập tức chuyển cho anh.
Khi đó cô cố ý nhìn hóa đơn thanh toán, gần ba nghìn tư. Cô trực tiếp làm tròn rồi gửi cho Đường Diệu, Anh nhận lấy.
Đường Diệu liếc mắt nhìn điện thoại, Nhiều hơn rồi.
Cũng gần xấp xỉ rồi, phí cảm ơn.
Hai người nhìn nhau, cùng nở nụ cười.
Kha Lễ đi tới, ân cần hỏi: Hai người cũng quen biết sao?
Đường Diệu gật đầu: Tôi và Ôn tiểu thư rất có duyên. Anh ta xoay người, nói với Đường Kỳ Sâm đứng cách đó hai mét: Nhờ có anh mà ngày mai được đi loanh quanh Thượng Hải thăm thú rồi, vừa rồi tiểu Lý đề cử cho em vài chỗ, có thời gian thì cùng nhau đi nhé. Trước đây em ở nước ngoài cũng đã xem mấy bộ phim tài liệu về Chu Gia Giác của Thượng Hải, rốt cuộc hiện tại cũng đã có cơ hội đi xem tận mắt.
Đường Kỳ Sâm mỉm cười đáp lại, Được, để anh nói Kha Lễ sắp xếp người.
Không cần, ở đây có sẵn rồi này. Đường Diệu nhìn về phía Ôn Dĩ Ninh, thân sĩ mười phần hỏi: Cho chút mặt mũi, có thể làm hướng dẫn viên cho tôi hai ngày được không?
Ôn Dĩ Ninh ngẩn ra, Tôi?
Cô còn chưa đồng ý, Trần Táp từ bên cạnh đã đi tới, Có thể, ngày nghỉ này tôi sẽ phê chuẩn. Dĩ Ninh, cô thay mặt công ty tiếp đãi Diệu tổng cho tốt.
Chuyện đã quyết định xong, Đường Diệu hiện tại còn phải cũng bọn họ đi tham quan nhà xưởng. Đi đến cửa thang máy, Đường Kỳ Sâm bỗng nhiên nói: Thượng Hải có rất nhiều nơi thú vị, địa điểm ăn hay vui chơi thăm thú đều có. Nhiều năm như vậy chú mới về đây, có thời gian thì có thể đi thăm thú một lượt. Ở Chu Gia Giác anh có một người bạn thân, như vậy đi, ngài mai đúng lúc anh rảnh rỗi, cùng đi với chú.
Nụ cười của Đường Diệu không đổi. Mà Kha Lễ đứng một bên lại ngẩn ra.
Ngài mai rảnh rỗi?
Nhưng mà trưa mai rõ ràng anh có lời mời đến cuộc xã giao với vị lãnh đạo của Cục quy hoạch mà.
Trong văn phòng có trải thảm, một tầng mềm mại lại đủ dày nên có ngã cũng không đau. Ôn Dĩ Ninh cúi đầu, nửa ngày không lên tiếng. Đường Kỳ Sâm ngồi xuống muốn đỡ, cô lại phẩy phẩy tay cự tuyệt.
Hai người vẫn duy trì tư thế đó, trầm mặc một hồi lâu.
Ôn Dĩ Ninh vô cùng chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn anh, một đôi mắt như được nhuộm đỏ, đến vành mắt cũng hiện ra vệt hồng mơ hồ. Không có khổ sở gì không thể nói ra, thuần túy chỉ là bị men rượu làm say người. Toàn bộ những bất bình ban ngày đến tối chỉ còn lại suy nghĩ mê man, từng cái từng cái nhắc nhở cô mọi thứ trên đời này chưa từng có thứ gì khiến con người ta hài lòng. Sống ngay tại một khoảnh khắc không dễ, chỉ là những thứ rối như tơ vò qua đi, tại thời khắc này sự tồn tại của nó cũng không còn mấy mãnh liệt nữa rồi.
Hai người nhìn nhau một hồi lâu, cô đột nhiên hỏi Đường Kỳ Sâm: Sau đó anh có lừa được cô ấy về tay không?
Đường Kỳ Sâm biết rõ cô đang nói đến ai, người đó đục ra giữa hai người một cái lỗ thủng lớn, cô cho rằng người đó mới là chính chủ, cũng là người đó năm xưa ma xui quỷ khiến thế nào khiến cô hiểu lầm.
Đường Kỳ Sâm nhìn cô, bình tĩnh nói: Không.
Khóe mắt Ôn Dĩ Ninh cong cong, cũng bình tĩnh mà nở nụ cười, Hóa ra anh cũng chẳng lợi hại đến thế.
Khóe miệng Đường Kỳ Sâm hơi cong lên, chống tay ngồi xuống, cùng cô ngồi trên mặt thảm, Trước khi tôi và em biết nhau cô ấy đã kết hôn.
Ôn Dĩ Ninh ngẩn người, quay đầu nhìn về phía anh.
Chồng cô ấy là một tên quân nhân, đã biết nhau từ rất sớm, khi cô ấy 18, 19 tuổi gì đó. Đường Kỳ Sâm nói những lời này, nét mặt ôn hòa mà yên tĩnh, Chồng cô ấy năm thứ hai sau khi kết hôn gửi tin nhắn cho tôi, nói vợ anh ta hình như đã có cái thai thứ hai, cố tình chọc giận tôi. Đường Kỳ Sâm cúi đầu, bật cười, Em nói có ấu trĩ không cơ chứ.
Ôn Dĩ Ninh dáng vẻ muốn nói lại thôi, Hai người......
Cảm thấy chúng tôi lẽ ra phải cả đời coi nhau như kẻ thù không qua lại? Đường Kỳ Sâm thản nhiên đón lấy ánh mắt nghi ngờ của cô, Quả thật cũng từng như vậy, nhưng sau đó tiểu Thần nhi xảy ra chuyện, bị người ta hãm hại suýt chút nữa thì ra tòa. Chồng cô ấy chạy khắp nơi thu xếp, tôi cũng giúp đỡ một tay. Tiểu tử kia cảm ơn tôi còn không kịp.
Ôn Dĩ Ninh nhíu nhíu mày, không quá tin lời anh nói.
Đường Kỳ Sâm bị vẻ mặt của cô chọc cười, Cho tôi chút mặt mũi đi có được không?
Ôn Dĩ Ninh cúi đầu, không nói lời nào nhưng nụ cười vẫn ẩn hiện nơi khóe miệng.
Sau khi từ nước ngoài trở về tôi không trực tiếp tiếp nhận Á Hối mà đi rèn luyện ở một công ty nhà nước, tiểu Thần nhi là thuộc hạ của tôi, tôi hợp tác với cô ấy năm, sáu năm. Đúng là khi đó tôi rất thích cô ấy, nhưng bị cô ấy cự tuyệt. Sau đó tôi về Á Hối, với cô ấy coi như hoàn toàn không còn liên hệ. Sau đó nữa cô ấy kết hôn sinh con, sống rất hạnh phúc.
Đường Kỳ Sâm thay đổi tư thế ngồi, một chân co một chân duỗi, lưng tựa vào ghế sô pha, thảnh thơi nhàn hạ mà thả lỏng hết ý. Ôn Dĩ Ninh vẫn nhìn anh, thậm chí dồn hết sự tập trung muốn bới ra từ trong biểu cảm của anh một chút manh mối nào đó, nhưng vẫn không có chút dấu vết nào để cho cô kiếm tìm.
Thanh xuân tựa mây bay, anh coi mối tình đã qua của mình như một điều gì đó hết sức tự nhiên, là sao thì nói vậy.
Ôn Dĩ Ninh nghe ra được, anh đang nói thật.
Lúc tôi và em quen nhau, em bao nhiêu tuổi nhỉ? Đường Kỳ Sâm hơi suy nghĩ, rất nhanh khẳng định nói: Năm bốn, sắp tốt nghiệp. Như một quả đạn pháo nhỏ, rất có sức công phá.
Ôn Dĩ Ninh tự mình nhớ tới cũng không nhịn được cười, Bom nguyên tử hả?
Viên đạn bi nhỏ, vang đinh đinh đang đang. Nét mặt của Đường Kỳ Sâm giãn ra, nơi khóe mắt cong cong.
Khi ấy anh tốt với tôi là vì tính cách của tôi giống với chị ấy sao? Ôn Dĩ Ninh nhẹ giọng nói, từng chữ từng chữ, cẩn thận từng li từng tí như sợ sẽ để lộ ra tâm tình của chính mình.
Yên lặng hai giây, Đường Kỳ Sâm mới đáp: Không phải. Không giống. Tôi chưa từng nghĩ tới việc so sánh.
Ôn Dĩ Ninh cụp mi, gò má yên tĩnh.
Khi đó từ trên người tiểu Dĩ Ninh luôn có thể thấy được khí thế đầy nhiệt huyết và sức sống tuổi trẻ, như vầng thái dương giữa hè, đến cả phương thức thổ lộ tình cảm của mình cũng thẳng thắn đến lạ kỳ. Có lẽ là vì còn trẻ, bất kỳ một đoạn cảm tình nào cũng như không thể chờ đợi thêm nữa muốn nhanh chóng được hái quả. Một nhiệt tình, một khắc chế, một là vầng thái dương nhỏ mang theo ánh sáng rực rỡ vạn trượng, một là ánh trăng ôn đạm lửng lơ trên cao giữa bầu trời đêm. Đều muốn thời gian ở bên nhau có thể dài lâu hơn nữa. Làm thế nào cũng không ngờ được chưa chờ đến khi triều lên trăng xuống đã không chào mà đi, hợp tan vội vã.
Móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, Ôn Dĩ Ninh lại hoàn toàn không cảm nhận được cái đau.
Khi đó không phải Đường Kỳ Sâm không muốn giữ cô lại, chạy đến ga tàu sắt cao tốc mới biết thông tin chuyến tàu cô để lại là giả. Thái độ của cô rõ ràng đến lý trí, một đao chém đứt, trời nam đất bắc. Một đoạn cảm tình vừa nảy nở đã không chịu được thử thách giày vò. Đường Kỳ Sâm khi đó đã ba mươi, xưa nay cũng không phải là người dây dưa làm phiền người khác mãi không dứt.
Sau đó mỗi khi nhớ đến đoạn ký ức ngắn ngủi này, trong lòng anh cũng từng nếm thấy vị tiếc nuối. Nhưng tiếc nuối cũng chỉ là tiếc nuối, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Những năm này thời gian rảnh rỗi nghĩ ngợi cũng chẳng có mấy, công việc cơ hồ chiếm hết toàn bộ tinh lực của anh. Có lúc xã giao uống rượu nhiều đến mức dạ dày co giật, anh khó chịu nằm nhoài trên bàn, lại có những lúc ngẩng đầu nhìn thấy chính mình trong gương, tuy là chăm chỉ bảo dưỡng nhưng bên mai vẫn có lẻ loi vài sợi tóc bạc.
Đường Kỳ Sâm nhìn cô, nói: Nếu tôi thật sự chỉ chơi đùa thì sẽ không tiêu phí khổ tâm lớn như vậy. Tôi không thích, cũng không đồng ý, vấn đề này dù em có hỏi vào lúc nào thì câu trả lời của tôi vẫn là như vậy.
Ôn Dĩ Ninh không hé răng, trong lòng như có hàng vạn con kiến bò qua bò lại, cảm xúc lẫn lộn. Người bướng bỉnh rất khó mà bị lay chuyển, đặc biệt là đã qua quá nhiều năm như vậy, nhận thức giống như cái rễ đã cắm thật sâu. Đường Kỳ Sâm cũng đã nói tới mức này, làm tới mức này, giờ này ngày này cô có thể bình tĩnh mà nghe, thậm chí có chút mơ hồ hiểu ra. Nhưng nếu thật sự muốn trở về tốt đẹp như lúc đầu, không ai có thể tự thuyết phục chính mình.
Đường Kỳ Sâm bỗng nhiên ngồi thẳng lên, sau đó chuyển sang ngồi xổm. Anh đỡ hai bả vai cô, hô hấp trước mũi ấm áp.
Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu, giữa hai hàng lông mày cũng không có quá nhiều tâm tình biến hóa.
Đường Kỳ Sâm nhìn cô, Dù là thế nào, những năm này tôi còn nợ em một lời xin lỗi.
Hốc mắt Ôn Dĩ Ninh nóng lên, vội nhấc tay che lại hai mắt.
Đường Kỳ Sâm không nói nữa, thật lâu sau anh mới lại nhấc tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng rơi trên đỉnh đầu cô.
Sau đó Đường Kỳ Sâm để cho lão Dư chở cô về nhà. Ngày hôm sau, Kha Lễ khá muộn mới đến công ty, nhìn thấy trên bàn làm việc của Đường Kỳ Sâm đã có một xấp tài liệu đã phê duyệt xong xuôi. Anh ta đi vào văn phòng, nhìn thấy Đường Kỳ Sâm mặc nguyên quần áo của ngày hôm qua nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi.
Nghe thấy tiếng bước chân, Đường Kỳ Sâm tỉnh lại, lông mày khẽ nhíu, cơn ngái ngủ vẫn còn trên mặt.
Tối qua ngài không về? Kha Lễ nhìn thấy trên bàn đặt một cái cốc không và một lọ thuốc, liền ân cần nói: Có cần nói lão Trần đến đây xem một chút không ạ?
Đường Kỳ Sâm vén chiếc chăn mỏng lên, người ngồi thẳng, ngón tay ấn ấn khóe mắt rồi nói: Không cần, không sao.
Kha Lễ bộ dạng muốn nói lại thôi, Đường Kỳ Sâm lắc lắc đầu, đã tỉnh táo lại không ít, chỉ vào chiếc ghế đối diện ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, Tôi đi rửa mặt trước, đợi lát nữa rồi nói.
Gần mười phút sau, Đường Kỳ Sâm đã thay một bộ quần áo khác từ trong đi ra, trở lại dáng vẻ thoải mái đầy tinh thần. Kha Lễ theo lệ báo cáo công tác, cuối cùng nói: Phu nhân hôm qua gọi điện cho ngài không được nên gọi qua cho tôi. Bà ấy nói tối nay ngài phải về ăn cơm.
Đường Kỳ Sâm nghiêng đầu, Lão gia tử về rồi?
Về rồi. Nói là phía Hồng Kông có biến, chiều qua ngài ấy đã quay về.
Đường Diệu thì sao?
Tuần này anh ta đều ở Thượng Hải, có lẽ là bận chuyện công ty con. Nói đến đây, sắc mặt Kha Lễ khẽ biến, Ý của ngài là.......
Đường Kỳ Sâm sớm đã có dự liệu, Gia yến tối nay xem ra không phải bàn luận chuyện nhà. Được rồi, không nói cái này nữa. Cậu nói Tiêu tổng qua đây một chuyến đi.
Ngài quên rồi à, sáng nay ngài ấy phải làm công tác tiếp đón.
Đường Kỳ Sâm đúng là giờ mới nhớ tới, gật đầu: Vậy thì không sao rồi, cậu đi giúp đi.
Kha Lễ đi lên, đột nhiên cười nói: Khi tôi đến nơi, lúc đi ngang qua văn phòng Tiêu tổng có thấy Dĩ Ninh ở bên trong.
Đường Kỳ Sâm ngẩng đầu, Tiêu tổng làm gì cô ấy?
Hai người có vẻ nói chuyện rất hòa hợp, Dĩ Ninh nói xin lỗi ông ta, có lẽ là vì chuyện trong cuộc họp ngày hôm qua. Cụ thể nói cái gì thì tôi không tiện nghe, nhưng nhìn vẻ mặt của Tiêu tổng rất vui vẻ, đối với Dĩ Ninh cũng rất khách khí. Kha Lễ cảm khái nói: Cũng khó cho Dĩ Ninh rồi, ngày hôm qua tôi thấy sắc mặt của cô ấy không tốt, còn tưởng rằng cô ấy sẽ để bụng.
Đường Kỳ Sâm nói: Biết rõ nguyên tắc cơ bản cũng là để bảo vệ chính cô ấy. Cô ấy thông minh, nhưng sức lực trên người lúc cần thu cũng nên thu lại, lấy tính cách của Trần Táp, phỏng chừng không chỉ dạy nổi cho cô ấy điểm này.
Kha Lễ rất tự nhiên tiếp lời, Ngài chỉ điểm cho cô ấy, so với bất kỳ ai đều có tác dụng hơn.
Ánh mắt của Đường Kỳ Sâm thẳng tắp phóng về phía anh ta, trái tim Kha Lễ đánh thịch một cái, tự biết mình lại nói sai. Thế nhưng khóe miệng Đường Kỳ Sâm lại hơi giương lên, không chỉ có không để ý, mà tâm trạng hình như cũng không tệ lắm.
Gia yến buổi tối tại Đường gia, như Đường Kỳ Sâm dự liệu, gia yến không bàn chuyện nhà.
Lúc anh trở về, Đường Diệu cũng đã ở trong thư phòng của lão gia tử một hồi lâu rồi. Nhìn thấy người, Đường Diệu liền mỉm cười gật đầu, Anh.
Đường Kỳ Sâm đổi một đôi dép lê màu lam đậm, cởi áo vest, lộ ra chiếc sơ mi lụa làm tôn lên dáng người bên trong, làm nổi bật lên khí chất thoải mái lại anh tuấn. Anh đi tới, cười ôn hòa thân thiết, Vẫn là chú có lòng, mỗi lần trở về đều có thể khiến ông nội vui đến mức không khép được miệng.
Đường Thư Vanh cười ha hả, Cả hai thằng nhóc này đều rất hiểu chuyện, đều có lòng.
Đường Kỳ Sâm ngồi bên trái, chân bắt chéo, hai tay đặt trên lưng ghế, đôi mắt hơi híp lại nhìn Đường Diệu khom lưng châm lửa cho lão gia tử.
Chớp sáng rồi vụt tắt, làn khói mỏng theo chiều thẳng đứng bay lên. Đường Thư Vanh chỉ chỉ Đường Kỳ Sâm, Anh của con đã cai thuốc lá rất nhiều năm rồi, học hỏi tên nhóc này một chút, thân thể là của mình, tuổi trẻ cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe
Đường Diệu gật đầu: Vâng.
Chú tới Thượng Hải cũng không nói cho anh biết, đã sớm nói đừng tỏ ra xa lạ với anh rồi. Chú cũng đã ở nước ngoài nhiều năm, đối với nhiều thứ trong nước không quen thuộc, lúc nào đó anh dành ra chút thời gian rảnh rỗi đưa chú đi một vòng Chu Gia Giác(*) tham quan. Đường Kỳ Sâm ân cần nói, rất ra dáng huynh trưởng quan tâm chu đáo.
(*) một thị trấn cổ nằm ở quận Mẫn Hàng, niềm tự hào của du lịch Thượng Hải và được ví như Venice phương Đông.
Đường Diệu nói: Lần này đến đây cũng là quyết định nhất thời, nghe ông nội nói anh cũng rất bận rộn, em thật sự không có mặt mũi nào đến quấy rầy.
Đường Kỳ Sâm hỏi: Giữa anh em chúng ta không phải câu nệ đến thế. Lần này chú tính ở lại bao lâu?
Còn một tuần nữa, chủ yếu là tổng hợp công tác. Đường Diệu khẽ cười, Vậy em cũng không từ chối nữa, sáng mai hết bận rồi sẽ chạy qua tìm anh.
Tán gẫu vài câu, Đường Thư Vanh liếc nhìn Đường Kỳ Sâm, Hạng mục hàng không trong tay con tiến hành đến đâu rồi?
Đang tổng hợp chỉnh sửa ý kiến, dự tính thứ ba tuần sau sẽ đưa lên cuộc họp cùng xem xét.
Cẩn thận một chút là tốt, mấy vị chú bác cũng là vì sự lâu dài của công ty mà cân nhắc thôi, ý kiến của bọn họ con phải để tâm lắng nghe.
Con hiểu rồi. Đường Kỳ Sâm gật đầu.
Đường Diệu ở nước ngoài làm về kỹ thuật khoa học trí năng, đối với linh vực này cũng có kinh nghiệm dày dặn. Đường Thư Vanh chuyển đề tài, Hạng mục này có lẽ Đường Diệu sẽ giúp được đôi chút việc cung cấp tài liệu.
Vẻ mặt Đường Kỳ Sâm nhàn nhạt, không tiếp lời.
Đường Diệu khiêm tốn nói: Nếu có thể giúp được gì, con nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ.
Đường Thư Vanh cười đến mức mấy nếp nhăn nơi khóe mắt dồn dập xô lại, nói với Đường Kỳ Sâm: Vậy cứ quyết định như vậy đi. Minh Diệu là kiệt xuất trong lĩnh vực này, ông tin tưởng sáng kiến của Đường Diệu. Ngày mai liền để nó đến Á Hối, trước tìm hiểu tình hình, sau đó sẽ cùng giao lưu với kỹ thuật viên của R&D.
Ánh mắt của Đường Kỳ Sâm rơi trên người Đường Diệu, giữa hai hàng lông mày là bát phong bất động(*), Vậy làm phiền rồi.
(*) tám gió thổi không động. Về bát phong hay bát thế phong, nghĩa là tám ngọn gió đời, tám pháp ở thế gian hay làm loạn động, mê hoặc lòng người. Theo Từ điển Phật học Huệ Quang, tập I, tr.414, tám ngọn gió ấy gồm:
1-Lợi (lợi lộc),
2-Suy (hao tổn),
3-Hủy (chê bai chỉ trích),
4-Dự (gián tiếp khen ngợi người),
5-Xưng (trực tiếp ca tụng người),
6-Cơ (dựng sự việc giả để nói xấu người),
7-Khổ (gặp chướng duyên nghịch cảnh, thân tâm bị bức bách, khổ não),
8-Lạc (gặp được duyên tốt, thuận cảnh, thân tâm vui vẻ, hân hoan).
Con người thường giao động, thể hiện cảm xúc vui buồn rõ rệt trước những hoàn cảnh thuận nghịch của cuộc sống. Khi được lợi (lợi) thì vui mừng hớn hở, ngược lại khi bị mất mát, tổn hại (suy) thì buồn bã, tiếc nuối. Khi bị chê bai, chỉ trích (hủy) cảm thấy rất khó chịu nhưng khi được khen ngợi (dự) thì vui thích, hài lòng. Khi được mọi người xưng tán, tung hô (xưng) thì hả hê, ngất ngây hạnh phúc ngược lại khi bị chế diễu, vu khống (cơ) thì hậm hực, bức xúc không yên. Khi những điều không như ý ập đến (khổ) thì đau khổ, thở than và ngược lại khi mọi việc đều thuận lợi như ý (lạc) thì mừng rỡ, vui vẻ.
Đều là người một nhà, không cần khách khí. Đường Diệu cười.
Khoảng 9 giờ, Bentley ra khỏi khu biệt thự, Đường Kỳ Sâm gác cánh tay trên cửa sổ, sắc mặt không thể nhìn ra bất kỳ một tia nhu hòa nào. Kha Lễ ngồi trên ghế lái phụ, nghiêng đầu nhìn mấy lần, Đường tổng.
Nhọc lòng lão gia tử bạc đầu rồi còn phải hao tổn tâm huyết giúp tôi dựng lên vở kịch hay này. Đường Kỳ Sâm hừ lạnh, đem thứ gì đó trong tay nắm thành một cục.
Kha Lễ nói: Lão gia tử hẳn không đến nỗi nảy sinh phòng bị với ngài, ông ấy cũng chỉ là muốn thấy anh em trong nhà dìu dắt nhau.
Đường Kỳ Sâm nhíu mày, thở mạnh một hơi, nâng tay đặt bên môi, ho khan mấy tiếng.
Kha Lễ biết rõ thời gian này anh đã quá lao tâm khổ tứ, trên Hội đồng quản trị gặp phải một đám xương già khó đối phó, mấy năm qua hao tổn bao nhiêu tâm huyết mới có thể miễn cưỡng ổn định đại cục. Căn cơ đã ổn, nhưng quan hệ trong ngoài chưa bao giờ khiến người ta bớt lo. Người khác chỉ thấy được một mặt vinh quang của Đường Kỳ Sâm, những khổ sở và bất đắc dĩ phía sau cũng có mấy ai nhìn được ra đâu.
Đường Kỳ Sâm mở cửa sổ cho gió thổi vào, nhiệt độ trong xe lạnh dần xuống. Anh nói với Kha Lễ: Cậu tìm hai người trẻ tuổi một chút đến đón, mấy ngày này sẽ hộ tống cậu ta.
- -----
Ngày tiếp theo, lúc Ôn Dĩ Ninh đến công ty, liền nhìn thấy mấy người phụ trách bên phòng hành chính đã đứng trước phòng hội nghị từ rất sớm rồi. Cô tò mò hỏi đồng nghiệp, Hôm nay có khách hàng lớn à?
Không phải khách hàng, một vị khách quý thần bí đó.
Ôn Dĩ Ninh bỏ túi xách vào ngăn tủ, ngồi trên ghế mở máy tính, nhìn đối phương một chút, Ai vậy?
Chị có biết Minh Diệu không? Đồng nghiệp đi theo tới, mắt mở lớn.
Ôn Dĩ Ninh bị bộ dạng hoa si này của cô ấy chọc cười, Có nghe danh, nhưng không quá hiểu rõ.
Đại boss của công ty này ngày hôm nay đến tập đoàn của chúng ta. Đồng nghiệp hạ giọng nói, Vô cùng soái, còn nhiều tiền! Chính là mẫu hình tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình nha!
Một người khác ngắt lời: Đường tổng của chúng ta không đẹp trai hả? Không phải tổng giám đốc đó sao? Không thể là mẫu hình sao? Phát tiền lương cho em, vậy mà em lại có thể ngấp nghé sang nơi khác.
Đường tổng là đại soái ca, nhưng em cảm thấy ngài ấy vẫn hơi già.
Già cái gì mà già, có đọc báo không, lão già 70 tuổi còn có thể làm cha đấy!
Ôn Dĩ Ninh nín cười nghe hai cô gái nhỏ ríu ra ríu rít tranh luận, tâm trạng bắt đầu ngày mới nháy mắt cái tốt lên trông thấy.
Hai mươi phút sau, mấy người đứng trước cửa thang máy đột nhiên nhốn nháo, nhìn sang một chút, hóa ra mấy vị đại lão của Hôi đồng quản trị đều đã đến. Ôn Dĩ Ninh vội vàng đi nộp báo cáo, cũng không nhìn kỹ người đến là ai. Lúc trở về, lại nghe đồng nghiệp đang bát quái, Nhìn người thật bên ngoài còn đẹp hơn rất nhiều! Anh ta và Đường tổng đứng một chỗ, cha mẹ ơi, hai người đó thật đúng là kết hợp ra cái thứ phong thái thần tiên hạ gục chết người rồi! Mấy người đứng bên cạnh bọn họ đều bị làm cho lu mờ thành khói.
Ôn Dĩ Ninh nghe bọn họ tám chuyện, đầu óc xoay vòng vòng, bèn đi đến gõ đầu từng người một, Được rồi được rồi, đi làm việc đi, lát nữa giám đốc Trần ra đây mà thấy lại bị mắng cho xem.
Bọn họ le lưỡi, ngoan ngoãn như mèo con ngồi về bàn làm việc.
Sáng sớm bận rộn, Ôn Dĩ Ninh phải lấy kế hoạch lần trước bị Tiêu tổng phủ quyết ra sắp xếp lại, điện thoại vang lên chuông thông báo mấy lần. Ôn Dĩ Ninh không để ý tới, làm việc xong xuôi mới liếc mắt nhìn. Có mấy cái là quảng cáo từ Taobao, còn có hai email mới và một thông báo wechat. Ôn Dĩ Ninh mở wechat cuối cùng, hơi sửng sốt.
Mấy ngày trước cô có gửi yêu cầu xác nhận bạn tốt cho Đường Diệu, đối phương vẫn luôn bặt vô âm tín, thế nào mà 40 phút trước lại đột ngột xác nhận rồi.
Wechat của Đường Diệu là tên thật của anh ta, vòng bạn bè cũng không đặt quyền hạn, thế nhưng ấn vào lại không thấy có nội dung gì, có lẽ là chưa bao giờ đăng bất cứ cái gì lên đây. Ôn Dĩ Ninh đang suy nghĩ xem có nên chuyển chỗ tiền lần trước cho anh ta không, điện thoại đã vang lên một tiếng, là Đường Diệu gửi tin nhắn đến: Ngẩng đầu.
Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu lên.
Cửa phòng tiếp khách đã mở ra, mỗi người đều là âu phục thẳng thớm, lục tục từ bên trong đi ra. Đường Kỳ Sâm và Đường Diệu đi cạnh nhau, Kha Lễ đi theo phía sau. Đường Kỳ Sâm đang nói gì đó với Kha Lễ, Đường Diệu cầm điện thoại, nhìn về phía Ôn Dĩ Ninh.
Anh ta cười cười, chân đã nhấc lên, trước khi đi quay sang nói với Đường Kỳ Sâm: Người quen, em đi chào hỏi.
Đường Diệu đi đến trước mặt Ôn Dĩ Ninh, ý cười sâu hơn một chút, Đừng nói không nhớ tôi, nơi này có nhiều người lắm đấy. Anh ta kề sát môi bên tai cô, hạ giọng nói: Cho chút mặt mũi.
Ôn Dĩ Ninh cúi đầu, cũng cười lên.
Bộ dạng này của hai người nhìn qua như không có chút xa lạ nào cả, tuấn nam mỹ nữ đặt ở nơi nào cũng là cảnh đẹp ý vui. Kha Lễ hơi nhíu mày, theo bản năng nhìn sang Đường Kỳ Sâm bên cạnh.
Tôi đã nói rồi, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại thôi, Đường Diệu cười đưa tay ra, Ôn tiểu thư, trước lạ sau quen, hiện tại chúng ta đã có thể coi như là người quen chưa?
Ôn Dĩ Ninh lễ phép bắt tay với anh ta, Cảm ơn anh, Đường tổng.
Vị Đường tổng này lập tức vui vẻ, nụ cười như gió xuân ấm áp.
Mà vị Đường tổng bên kia, giữa hai hàng lông mày hiện ra âm trầm, trên mặt mây đen bao phủ.
Ôn Dĩ Ninh nhớ đến chính sự, nói với Đường Diệu: Đúng rồi, lần trước thêm wechat nhưng anh mãi không xác nhận, tiền cũng chưa trả lại được, thật ngại quá. Hiện tại tôi lập tức chuyển cho anh.
Khi đó cô cố ý nhìn hóa đơn thanh toán, gần ba nghìn tư. Cô trực tiếp làm tròn rồi gửi cho Đường Diệu, Anh nhận lấy.
Đường Diệu liếc mắt nhìn điện thoại, Nhiều hơn rồi.
Cũng gần xấp xỉ rồi, phí cảm ơn.
Hai người nhìn nhau, cùng nở nụ cười.
Kha Lễ đi tới, ân cần hỏi: Hai người cũng quen biết sao?
Đường Diệu gật đầu: Tôi và Ôn tiểu thư rất có duyên. Anh ta xoay người, nói với Đường Kỳ Sâm đứng cách đó hai mét: Nhờ có anh mà ngày mai được đi loanh quanh Thượng Hải thăm thú rồi, vừa rồi tiểu Lý đề cử cho em vài chỗ, có thời gian thì cùng nhau đi nhé. Trước đây em ở nước ngoài cũng đã xem mấy bộ phim tài liệu về Chu Gia Giác của Thượng Hải, rốt cuộc hiện tại cũng đã có cơ hội đi xem tận mắt.
Đường Kỳ Sâm mỉm cười đáp lại, Được, để anh nói Kha Lễ sắp xếp người.
Không cần, ở đây có sẵn rồi này. Đường Diệu nhìn về phía Ôn Dĩ Ninh, thân sĩ mười phần hỏi: Cho chút mặt mũi, có thể làm hướng dẫn viên cho tôi hai ngày được không?
Ôn Dĩ Ninh ngẩn ra, Tôi?
Cô còn chưa đồng ý, Trần Táp từ bên cạnh đã đi tới, Có thể, ngày nghỉ này tôi sẽ phê chuẩn. Dĩ Ninh, cô thay mặt công ty tiếp đãi Diệu tổng cho tốt.
Chuyện đã quyết định xong, Đường Diệu hiện tại còn phải cũng bọn họ đi tham quan nhà xưởng. Đi đến cửa thang máy, Đường Kỳ Sâm bỗng nhiên nói: Thượng Hải có rất nhiều nơi thú vị, địa điểm ăn hay vui chơi thăm thú đều có. Nhiều năm như vậy chú mới về đây, có thời gian thì có thể đi thăm thú một lượt. Ở Chu Gia Giác anh có một người bạn thân, như vậy đi, ngài mai đúng lúc anh rảnh rỗi, cùng đi với chú.
Nụ cười của Đường Diệu không đổi. Mà Kha Lễ đứng một bên lại ngẩn ra.
Ngài mai rảnh rỗi?
Nhưng mà trưa mai rõ ràng anh có lời mời đến cuộc xã giao với vị lãnh đạo của Cục quy hoạch mà.
/69
|